Suốt một tuần sau đó dưới danh nghĩa dưỡng thương Triển Nha ở lì trong phòng cả tuần liền, mối quan hệ giữa cô và Đặng Tâm Minh cũng bình thường như cũ, đôi lúc cô đã nghĩ rằng dường như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra, cũng không rõ nguyên nhân lòng Triển Nha có chút thất vọng mất mát
Vết thương nơi chân đang có dấu hiệu lành lại nhanh chóng, cô cũng đã tháo chỉ, miệng vết thương cũng đã khép lại và dần xuất hiện lớp da non mới, sự đi lại bình thường đan dần đến với cô!
Cô không quá để ý nhưng cũng biết Đặng Tâm Minh rất bận, anh lúc nào cũng đi làm về muộn, tuy không biểu hiện chút chán ghét nào trên khuôn mặt lãnh đạm đó nhưng lông mày của anh luôn nhíu lại, dường như là của sự mệt mỏi, Triển Nha dù không nỡ nhưng bản thân cũng chẳng thể làm được gì cho nên có thể nhất là cô không nên làm phiền anh!
Nằm sấp xuống bàn vẽ nguệch ngoạc vài nét bút, Triển Nha ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung, đột nhiên ngẩng đầu dậy, đã hơn giờ khuya Đặng Tâm Minh còn chưa về sao?
Cô đi chân trần, không thèm mặc thêm áo khoác đi xuống, trời có chút lạnh, lòng cô! cứ khó chịu như chính mình mới là người đi làm về muộn!
Chân vẫn còn hơi đau, cô đi có chút chậm, chỉ còn ba bậc thang cuối Triển Nha bỗng dừng bước nhìn thẳng xuống
Đặng Tâm Minh về rồi!
Anh dựa người vào thành ghế mềm mại, bàn tay đặt nơi trán, đôi chân dài duỗi ra phía trước, sự mệt mỏi bao trùm, sơ mi trắng có chút xộc xệch, theo ánh sáng đổ xuống, tại sao lại có người trong bất cứ hoàn cảnh nào đều khiến con người ta rung động đến vậy!
Triển Nha cứ vậy đứng yên nhìn Đặng Tâm Minh, bất động cùng anh cho đến khi mấy phút sau thân hình ấy vẫn không cử động
Cô hơi ngốc ra!
Đặng Tâm minh ngủ rồi à?
Nhẹ nhàng tiến lại gần, chân có chút khập khiễng, sàn nhà cũng hơi lạnh, xác định người này đã ngủ mất rồi, chắc chắn là phải làm việc rất nhiều!!!
Thật sự bóc lột sức lao động chết đi được!!!
Mà người bóc lột người này lại là chính anh chứ không phải ai khác!
Triển Nha thật cam bái hạ phong!!!
Yên lặng nhìn Đặng Tâm Minh, dù gì cuối thu cũng rất lạnh, cô sợ người này bị cảm nên lại một lần lên phòng tìm tấm chăn mỏng, sau đỏ phủ lên người anh, chú ý tới từng góc chăn một, lại trầm tư một chút, cô ngồi xuống thảm len lén nhìn anh, không thể không cảm khái, Đặng Tâm Minh thật sự rất đẹp, khuôn mặt giống như được tạc ra từ tượng vậy, lại là sự sáng tạo của một vị thần tài ba, đôi khi ngắm từ xa Đặng Tâm minh rất giống phong thái tranh thủy mặc, cho nên mới khiến con người ta đắm chìm, khiến người ta luyến tiếc!
Cảm giác bản thân mình thực sự không có tiền đồ mà!.
Triển Nha đứng dậy, cô cũng thấy có chút buồn ngủ, người này về nhà rồi thì tốt, cô có thể an tâm đi ngủ, dù rất muốn nhìn Đặng Tâm Minh để cười thêm một lát nhưng cô vẫn phải đi lên phòng, vừa định bước đi thì cổ tay bị một lực đạo mạnh mẽ nắm lấy, kéo xuống!
Triển Nha hoảng hồn, ngã vào vòm ngực của người phía dưới, cánh tay khỏe khoắn ấy túm chặt eo cô, như có dòng điện truyền qua!
Đặng Tâm Minh tỉnh dậy từ lúc nào vậy?
Còn cô hình như đang ngồi trên đùi anh, mặt cô như rải chút sắc hồng, giật mình cử động cánh tay cũng bị anh khóa chặt lại, xoay nhẹ vai cô, kéo vào lồng ngực ấm áp, mùi hương thanh lạnh bao phủ!
Nhiệt độ cơ thể!
Cô nghe thấy tiếng tim anh đập chậm rãi!
Cảm giác lồng ngực anh thật nóng, như muốn thiêu cháy khuôn mặt cô, thực ra cô không biết mặt của cô là tự bốc cháy!!!
Vòng tay anh rất ấm, rất mạnh mẽ, vuốt nhẹ mái tóc của cô, Đặng Tâm Minh mở miệng, âm thanh trầm thấp dễ nghe
"Dưới sàn nhà rất lạnh, em sao lại mặc mỏng như vậy?"
Nói rồi liền đưa tay sờ bàn chân cô làm cô hơi run rẩy
"Chân lạnh hết rồi, em còn không biết chăm sóc mình.
"
Triển Nha ngốc ra, cô không nghĩ anh sẽ hỏi điều này, tay anh giữ chặt chân cô như truyền hơi ấm sang, xoa nhẹ, Triển Nha đến bây giờ mới hiểu!
Có bạn trai chính là như thế này sao?
!
hícT_T.