Buổi Chiều hôm đó cô lười nhác nằm trên giường lướt weibo, Weibo của Đặng Tâm Minh có rất nhiều lượt theo dõi, anh cũng không đăng bài viết nào cô thật cảm thấy nổi như vậy cũng thật uổng, Đặng Tâm Minh cũng không follow ai đúng là một người thanh quả!.
Cô tranh thủ đăng chap truyện tranh mới của mình lên theo lịch hàng tuần, vừa thở dài đã có rất nhiều lượt bình luận.
- Tiểu Trân Châu-
Đại thần sao tâm trạng thế? chị đang yêu à?
- Fan cứng-
Huhu, sao chap này nam chính lạnh lùng dữ vậy!
- Tiểu Thần-
Đại thần không phải chị có bạn trai rồi chứ?
Triển Nha"!.
"
Không có!
Comment kiểu gì vậy!!!
- Trần Thanh Thanh-
Đại thần nhà chúng ta chắc chắn có chuyện không vui rồi! haizzz
- Hạ Nhàn-
Má ơi nam chính mới ấm áp với nữ chính vài bữa thôi á- icon Khóc muốn nội thương
Đệt!
Thiệt sự không liên quan tới quan tới cô mà!!!
Đang bình thường mà bị đám fan làm cho bất bình thường!.
Triển Nha hơi rũ mắt, quả thực trong lòng có chút không vui!
- Lạc Linh Lung-
Tôi thấy mùi tình yêu trắc trở
Triển Nha"!.
"
Cmn!
Cô có yêu ai đâu, làm ơn đi đừng suy đoán lung tung nữa, mấy người có phải tôi đâu!!!
Và bình luận sáng nhất đêm nay
- Lâm Lạc Lạc-
Mẹ nó! Cậu có người yêu mà không nói với tụi này là sao?
- Hạ Hạ-
Chị là bạn của đại thần a!-
- Chi Giao Chi Hảo-
Khó mà trách được, tới bạn Đại thần còn không biết chi ấy đang yêu nữa là nói gì tới đám ăn hạt dưa chúng ta
- Trầm Trầm-
Chị gả đại thần cho em đi!!!!!
- Lâm Lạc lạc-
Một con Icon đồng ý to đùng!!!!
Triển Nha"!.
"
Lâm Lạc Lạc! Cô thật sự muốn cho cô bạn vào black list!!!
Cô trực tiếp tắt nguồn điện thoại ném lên bàn
Chap truyện này cô vẽ lâu rồi chỉ là hôm nay có thời gian rảnh cô mới up, chỉ là không ngờ gạch đá cũng nhiều tới vậy!!!
Lại còn nói cô có bạn trai!.
Đúng là đau đầu mà!.
Chỉ là tại sao lòng cô không vui, cảm thấy rất chật chội, còn cảm thấy nhớ, trong đầu mờ nhạt hiện lên khuôn mặt ai đó một cách mờ nhạt!
Triển Nha lấy tay vỗ vỗ lên má, lẩm bẩm
"Xem ra là mình bị điên thật rồi.
"
: Pm
Đặng Tâm Minh lái xe vào hầm xe
Ngón tay thon dài vô thức vuốt mi tâm mình đang nhíu chặt, mái tóc đen thẫm hơi rối, anh dựa người vào ghế một lát sau chậm rãi bước ra ngoài
"Dinh" Cửa thang máy mở ra
Bước đi trên nền đá cẩm thạch, hôm nay mấy giáo sư cán bộ trong trường tổ chức tiệc giao lưu, họp mặt, anh căn bản không cần phải tham gia những bữa tiệc vô vị như thế này, nhưng vì bản thân chính là hội trưởng hội sinh viên đại học A anh vẫn cần cho họ chút mặt mũi
Đặng Tâm Minh ra về sớm, Cố Thiếu Hàng chắc chắn vẫn bị bọn họ giữ lại, lão chủ tịch của trường còn giới thiệu con gái mình cho anh, khiến cho tâm tình của anh có chút không tốt, anh cũng không muốn dây dưa nhiều nên đã rời khỏi bữa tiệc
Duỗi tay mở cửa
"Cạch"
Cánh cửa khép hờ nhưng bên trong một mảng tối om, anh hơi nhíu mày, cô gái đó vẫn chưa về sao?
Đặng Tâm Minh đưa tay nhấn công tắc, cả căn phòng sáng lên bởi những chùm đèn thủy tinh lấy lánh trên trần nhà, nhìn về cuối góc phòng khách mày anh vô thức nhíu chặt hơn!.
Triển Nha ngồi một góc cuối phòng, áo sơ mi mỏng, cả người co lại, đầu gục trên cánh tay mình cứ như cô không bao giờ ngẩng đầu lên nữa, mái tóc dài hơi rũ xuống, như một nỗi buồn được chạm trỗ, khiến cho người ta đau lòng không rõ lý do!
Cô ngồi đây bao lâu rồi? anh tự hỏi
Chân cô không đi dép, bàn chân đã trở nên trắng bệch, Đặng Tâm Minh vội tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng lên
Anh bước tới gần cô, hơi rũ mi, cô đã ngủ rồi sao?
Tại sao không nghe thấy tiếng động?
Đúng lúc anh muốn đưa tay chạm vào cô, Triển Nha ngước đầu lên, đôi mắt ấy phủ tầng sương mỏng, lông mi dài nhẹ run, cô lấy tay năm lấy góc áo anh thì thào.
"Đừng đi! "
Đôi lúc bạn cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì, cô không biết!
Cô chỉ cảm thấy lòng mình rất nặng nề, còn cảm thấy lồng ngực rất khỏ thở, đầu cô luôn hiện lên một hình ảnh mờ nhạt!
Con người là động vật cảm xúc mà, nhưng tại sao lúc này cô nhìn thấy anh lòng lại trở nên an ổn như vậy? cảm giác lồng ngực nhẹ nhõm, trái tim cũng trở nên dễ chịu!
Đặng Tâm Minh đỡ lấy vai cô trầm giọng nói
"Dưới sàn nhà rất lạnh.
"
Cô nhìn chằm chằm anh, hơi lắc đầu, tay vẫn níu chặt lấy áo anh.
Lưu quang ngưng trệ, giây phút mà ngay cả chiếc lá đang rơi cũng không muốn chạm mặt đất, tay anh nơi vai cô thật ấm áp, âm thanh cũng như ánh sáng trong lòng nhẹ rung, anh vẫn cúi người lần nữa nhẹ giọng
"Mau đứng lên trước.
"
Triển Nha níu lấy tay anh đứng dậy, bản thân đã ngồi như thế này khá lâu, chân cô cũng trở nên tê rần, may là anh vẫn chưa buông tay ra nếu không nhất định cô sẽ ngã rất thảm.
Ngồi xuống sofa Đặng Tâm Minh đưa cho một cốc Trà nóng, hơi ấm lan tới tận tay, đầu óc cũng trở nên tỉnh tảo lại!
Chính vì nhận thức được bản thân đang làm gì nên mang tai cô liền đỏ lên.
.
Như thế này quá mất mặt mũi rồi, người ta có nghĩ cô cố tình lợi dụng không đấy chứ! !!
Tất cả mội thứ diễn ra một cách nhanh chóng như vậy khiến cô không kịp phản ứng, tay cầm chặt chén trà, cô hơi cúi đầu
Thật sự xấu hổ quá đi thôi!.
Đặng Tâm Minh ngồi đối diện nhìn cô đỏ mặt, lông mày đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, môi mỏng vô thức nhếch lên!
Người thanh quả: Nhạt nhẽo, yên tĩnh.
Lưu quang: thời gian
P/s
Rồi thì các nàng sẽ thấy một Đặng Tâm Minh lưu manh không đàng hoàng như vẻ lạnh lùng bên ngoài đâu!.
Haha.