Cố Tình bị bắt tại trận vào buổi sáng, nhìn vẻ mặt con trai rõ ràng không vui lắm nên ăn sáng thành thật hơn rất nhiều. Ăn xong bữa sáng, Cố Tình muốn giữ Tô Hà ở nhà thêm một ngày nhưng Tạ Lâu lại kéo cánh tayTô Hà đi ra ngoài: “Tụi con còn có việc bận, không ở lại được.”
Tô Hà không thoát được, cô xoay người vẫy tay với Cố Tình.
Cố Tình vừa thấy Tô Hà vẫy tay với mình thì cũng nhanh chóng vẫy tay lại, tươi cười xán lạn, cũng không miễn cưỡng giữ bọn họ lại nữa.
Vẻ mặt con trai còn ở nơi đó, làm mẹ nó còn hơi sợ nữa.
Chờ Tô Hà và Tạ Lâu lên xe thì Cố Tình nhịn không được mới nói: “Con trai tính tình tệ hại thế này, ai chịu cho nổi.”
Tạ Tuấn xoay người về lại phòng khách: “Còn không phải lỗi của Diệc Cư à.”
Cố Tình: “……”
Được rồi, nó liên quan đến em trai tôi, quên nó đi.
Jaguar đen lái ra khỏi bãi đậu xe, rời khỏi phố Hoàng Hậu. Tô Hà suy nghĩ một chút: “Hôm nay chúng ta không việc gì, trực tiếp về nhà hả?”
Tạ Lâu đưa tay vuốt cằm, thật ra anh còn có chút việc nhưng anh chưa nói mà chỉ nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”
Tô Hà xoay người nhìn đám đông trên phố thương mại bên ngoài.
Chủ nhật dòng người còn đông hơn gấp đôi ngày thường, người yêu dắt tay ôm eo xuyên qua đám đông trông thật ngọt ngào. Tô Hà dùng bốn năm trước để thích Tạ Lâu theo đuổi Tạ Lâu nhưng bị anh làm lơ. Bốn năm sau hai người ở bên nhau yêu đương lại vì rất nhiều chuyện mà đạp lên mũi đao.
Có lẽ là do Cố Tình tiếp nhận và nhà họ Tạ ấm áp nên Tô Hà gỡ trái tim xuống, đánh giá cao hương vị của sự thư thái.
Cô đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Chúng ta đi hẹn hò?”
Tạ Lâu nhướng mày, đôi mắt hiện lên chút vui đùa: “Được thôi.”
Trên thực tế anh cũng không biết hẹn hò nên làm gì, nhưng tưởng tượng đến là ở bên cô thì cảm thấy mới mẻ.
Anh ồ lên: “Chúng ta về nhà thay quần áo trước, rồi lại đi?”
Tô Hà nhìn sang anh, bên tai hơi nóng: “Được.”
Xe một đường chạy đến Khu vực mới Hoa Đông, hôm qua con đường giữa thành phố cũ và thành phố mới đã được đào lên, lối vào của tiểu khu đã bị chặn lại. Tắc khoảng mười phút, xe mới vào được gara tầng hầm thì hai người lên lầu, Tô Hà suy nghĩ nên thay quần áo gì cho đẹp. Tạ Lâu vào phòng đã cởi áo sơmi ngay.
Anh để ngực trần kéo tủ quần áo ra, đứng ở chỗ đó lựa chọn.
Tô Hà đứng trước gương soi toàn thân, nhìn hình thể của mình.
Thật ra hôm nay cô mặc bộ này khá xinh đẹp, áo màu trắng cùng váy màu be. Ngay sau đó, cô xoay người lại đã nhìn thấy Tạ Lâu cầm một một chiếc áo thun trắng cùng một chiếc quần dài màu be, phong cách rất giản dị. Tạ Lâu nói với giọng uể oải: “Hôm nay anh mặc cái này.”
Tô Hà: “…….”
Nhìn sao cũng thấy giống đồ cặp thế nhỉ?
Quả nhiên, chờ Tạ Lâu thay xong, kéo cô đến gương soi toàn thân mới nhận ra rằng đây là trang phục đôi.
Hơn nữa cô rất ít khi thấy Tạ Lâu mặc như vậy. Có lẽ hẳn là trong khoảng thời gian này đều thấy anh mặc áo sơmi nên đã quên mất năm trước cô gặp qua Tạ Lâu vài lần thì anh đều mặc phong cách đơn giản.
Khi đó anh tràn đầy sức trẻ, chính là đàn anh năm ba. Nhoáng cái, hơi thở xã hội trên người chàng trai này càng lúc càng mãnh liệt.
Áo sơmi quần dài cộng thêm quần tây giày da cà vạt, cả người đều mang phong phạm tinh anh, khí thế của ông chủ. Tạ Lâu nắm cằm cô nâng lên: “Nhìn cái gì? Sao nhập tâm thế?”
Tô Hà cười lắc đầu: “Thấy anh trẻ trung.”
“Đương nhiên.” Tạ Lâu cúi đầu cài lại cái nơ con bướm trên eo cô rồi nắm tay cô đi, “Đi, hẹn hò thôi.”Nói đoạn anh lấy trong tủ ra một chiếc ví đen đựng điện thoại di động, thuận tiện đưa chiếc túi nhỏ cho Tô Hà, hai người lại lần nữa xuống lầu.
Đổi sang một chiếc Porsche và lái xe.
Màu là màu bạc, Tô Hà hỏi: “Sao đổi cái này?”
Lâu cười nhẹ một tiếng: “Nhìn trẻ.”
Đưa cô đi chơi thì phải cao cấp, chiếc Porsche này đắt gấp đôi chiếc Jaguar.
Tô Hà: “À.”
Lên xe, Tạ Lâu mở nhạc lên.
Âm nhạc rất nhẹ nhàng, Tô Hà chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình thả lỏng còn hơi xiu xíu ngọt ngào.
Tạ Lâu khẽ ngước cằm, môi mỏng mím nhẹ, nở một nụ cười kín đáo.
Khoảng cách tới trung tâm thương mại có hơi xa, hơn nữa còn bị kẹt xe nhưng hai người đều rất kiên nhẫn.Tô Hà đã cùng rất nhiều người đi qua trung tâm thương mại, duy chỉ chưa từng đi cùng Tạ Lâu. Chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe bên ngoài trung tâm mua sắm. Lúc này cũng có nhiều xe đến, hầu hết đều là người yêu của nhau.
Tạ Lâu lấy chiếc túi nhỏ của Tô Hà cùng ví tiền của mình rồi kéo cửa xe ra ngoài
Cúi mặt xuống cùng khuôn mặt thanh thoát ngay lập tức đã thu hút rất nhiều cô gái khi vừa xuống xe.
Chỗ đỗ xe bên phía Tô Hà hơi bị kẹt. Sau khi cô mở cửa xe thì mất một lúc mới ra tới. Tạ Lâu đã muốn chạy tới bên này dắt lấy tay cô, Tô Hà nhịn không được mà oán giận: “Quá đông.”
Tạ Lâu cười tủm tỉm hỏi cô: “Quần áo cọ trúng à?”
Tô Hà lắc đầu: “Thật không có.”
“Ăn gì đây?” Buổi sáng thức dậy không tính là sớm, ăn bữa sáng lại lái xe tới tới lui lui cả một vòng, lúc này đã tới gần giữa trưa.
Lướt qua bãi đỗ xe đi vào trung tâm thương mại, chiều cao của Tạ Lâu cực kỳ hấp dẫn người khác, hơn nữa diện mạo đẹp thật sự quả là một phong cảnh.
Tô Hà ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên đó thì nhất thời hơi lưỡng lự.
Tạ Lâu cong môi: “Đi ăn sushi nhé?”
Ánh mắt Tô Hà sáng lên: “Được ạ.”
Có rất nhiều người trong nhà hàng sushi và phải xếp hàng chờ đợi. Bên ngoài ngồi một phần ba người trên ghế. Tô Hà đi cầm phiếu xếp hàng ngồi chung với Tạ Lâu. Tạ Lâu bắt chéo chân, đùa nghịch tấm phiếu này rồi nói: “Nếu không đi quán sushi đối diện ăn nhé?”
Anh còn chưa từng xếp hàng
Tô Hà kéo cánh tay anh và lắc đầu: “Không được, chạy tới đó quá xa.”
Trung tâm thương mại đối diện cũng có một nhà hàng sushi quy mô rất lớn, nhưng phải lên cầu vượt và còn phải đi một đoạn đường nữa, nghĩ đến đã không muốn đi rồi.
Tạ Lâu ồ lên một tiếng rồi tùy theo ý cô.
Đợi một hồi lâu cuối cùng cũng chờ đến hai người bọn họ, Tạ Lâu nắm tay Tô Hà đi vào, bởi vì mỗi chỗ ngồi đều đã kín chỗ, chỗ của hai người chỉ có xoay tròn. Tạ Lâu ngồi xuống thì đỡ Tô Hà ngồi trên. Tô Hà đi lên thì nhẹ nhàng lắc chân, Tạ Lâu nhướng mày: “Ăn cái nào?”
Tô Hà chỉ: “Cái này, cái kia…”
Tay Tạ Lâu dài nên với qua đấy đặt trước mặt cho Tô Hà.
Tô Hà lấy đũa ăn. Tạ Lâu cũng đang chọn món mình muốn ăn.
Ăn xong thì Tô Hà mới phát hiện có ánh sáng lóe lên. Cô ngẩng đầu thì thấy hai cô gái trẻ phía đối cầm di động đang chụp lén Tạ Lâu.
Tô Hà nhíu mày, giơ tay nắm lỗ tai Tạ Lâu kéo anh qua phía bên này.
Tạ Lâu sửng sốt, theo bản năng dựa sát vào người cô, “Cái gì vậy em?”
Tô Hà thỏ thẻ: “Có người đang chụp lén anh.”Tạ Lâu híp mắt nhìn về phía đối diện, đôi mắt lạnh lùng…
Hai giây sau, hai cô gái trẻ im lặng bỏ điện thoại xuống, cúi đầu không dám chụp ảnh.
Sushi cùng với cơm, ruột non dạ dày của Tô Hà lập tức đã ăn no căng. Cô uống trà, giơ di động lên rồi nói: “Chúng ta lát nữa đi xem phim nha anh?”
Tạ Lâu dùng ngón tay lau mù tạc trên môi: “Được, em muốn xem cái gì?”
Tô Hà nghiêng đầu nhìn anh: “Anh muốn xem cái gì?”
Tạ Lâu: “Đều được.”
Anh có thể xem nhiều phim trước khi chúng được phát hành, vì vậy anh không có cảm giác gì quá lớn….
Tô Hà lướt xem trên điện thoại, những bộ phim mới phát hành gần đây đều là phim khoa học viễn tưởng và cổ đại tiên hiệp, Tô Hà nhìn Tạ Lâu một cái: “Anh tương đối muốn xem phim khoa học viễn tưởng hơn phải không?”
Tạ Lâu dựa lưng vào ghế nhỏ phía sau: “Hôm nay nghe theo em.”
Vợ là lớn nhất.
Tô Hà cười cười thì chỉ vào cổ đại tiên hiệp: “Không bằng xem cái này nhé?”
Tạ Lâu liếc nhìn xung quanh, không biểu lộ cảm xúc: “Được.”
Tô Hà mua vé là một giờ sau. Tạ Lâu cầm lấy hóa đơn đến quầy thanh toán, Tô Hà đi theo sau lấy ra một phiếu từ trong túi nhỏ đưa cho nhân viên thu ngân. Tạ Lâu hơi dựa vào quầy, thấy thế thì cười nhẹ một tiếng: “Vợ yêu tiết kiệm nha.”
Tô Hà đỏ mặt đạp anh một phát.
Nhân viên thu ngân cầm thẻ tín dụng của Tạ Lâu thì cảm thấy hơi nặng nề.
Đây là thẻ vàng đó nha
Xoát xong cô ấy đưa lại cho Tạ Lâu, Tạ Lâu ký tên rồi cầm thẻ dắt tay Tô Hà ra cửa.
Bởi vì cách giờ chiếu phim còn hơn một tiếng nên Tạ Lâu dẫn Tô Hà xuống lầu đi dạo phố. Tô Hà không hứng thú lắm với việc mua sắm nên rất thích cảm giác nắm tay Tạ Lâu đi dạo ở trong trung tâm thương mại. Loại hẹn hò dắt tay này rất thân mật cũng rất ấm áp.
Tạ Lâu muốn mua thứ gì đó cho Tô Hà. Lang thang vào cửa hàng Apple, Tạ Lâu đưa Tô Hà đến khu vực mới nhất, nơi để test máy.
Tô Hà cảm thấy con trai thích những thứ này nên chán nản lật giao diện của điện thoại bên cạnh. Còn Tạ Lâu bên này thì bảo người gói điện thoại lại.
Tô Hà sửng sốt, hỏi: “Anh muốn đổi điện thoại à?”
Anh con mẹ nó điện thoại mới như vậy mà còn muốn đổi?
Tạ Lâu xách túi, ồ một tiếng: “Mua tặng người.”
Tô Hà: “….. Ồ.”
Vấn đề là đưa ai?
Sau đó, anh đi vòng quanh và bước vào quầy của Chanel. Tạ Lâu đã đặt một dãy son môi và hai chiếc túi, cũng không nói gì với Tô Hà mà để cho người ta thanh toán.
Tô Hà vừa cầm hộp đệm hơi lên, vừa muốn trả tiền thì sau hai giây đã nắm lấy cánh tay anh: “Mua nhiều như vậy?”
Tạ Lâu gật đầu, “Ừ, không nhiều lắm.”
Thấy anh xách theo nhưng không có ý đưa cho cô, Tô Hà ngập ngừng nhìn chiếc túi trên tay cùng trái tim ngứa cồn cào
Tạ Lâu cũng không giải thích gì nhiều.
Lúc này Tô Hà mím chặt môi hơi khó chịu.
Sau đó, đến một cửa hàng đồ lót nổi tiếng và tình cờ thấy cửa kính đối diện là một bộ đồ ngủ sexy màu đen, Tạ Lâu ngừng bước, cúi đầu ghé vào nói bên tai Tô Hà: “Đi mua cái này về.”
Tô Hà nhìn bộ áo ngủ kia, bên tai nóng lên, cô lắc đầu: “Không mua.”
Tạ Lâu cười như không cười, giọng nói trầm thấp, cố ý nói: “Lại không phải mua cho em, giống như mấy món quà này, anh đều là….”
Không đợi anh nói xong, Tô Hà đột nhiên trừng mắt nhìn anh, có hơi phát điên lên: “Vậy anh mua để ngủ à? Mấy món quà này thì thôi đi, em muốn biết áo ngủ tình thú này anh muốn mua cho ai?”
Nói xong mắt cô đã đỏ hoe, trông như là sắp khóc đến nơi vậy.
Tạ Lâu ngây người hai giây, ngay sau đó nở nụ cười, ôm cô trốn vào một góc, ôm cô cười nhẹ hai tiếng, “Anh có thể mua cho ai chứ?”
“Đương nhiên là vợ yêu của anh.”
Anh vẫn luôn cúi đầu cười.
Vừa hư hỏng vừa cố ý.
Tô Hà ủ rủ, tránh ở trong lòng ngực anh như là một bé cừu.
Cô đập mạnh vào ngực anh
Tạ Lâu mặc cô đánh, một hồi lâu mới dỗ: “Đừng tức giận, đều là mua cho em, nhưng em không được phép nói là anh tiêu tiền bừa bãi.”
Cuối cùng bộ áo ngủ tình thú kia Tô Hà vẫn không mua, cô cũng không dám mua. Còn những thứ khác, mua hết rồi thì không trả lại được.
Điện thoại di động là mẫu mới nhất. Chiếc điện thoại trên tay Tô Hà vẫn là hàng second hand mà cô mua trước đây, dù được giữ gìn tốt nhưng không thể bằng chiếc điện thoại mới này.
Còn về phần túi xách cùng son môi, Tô Hà nhìn, nghĩ giữ lại một cái đến lúc đó đưa cho Cố Tình.
Trước hết gởi đồ lại, phim sắp bắt đầu rồi. Tạ Lâu nắm tay Tô Hà vào rạp chiếu phim, lấy vé rồi đi theo nhóm vào. Loại phim này đa số đều là người yêu vào xem
Một đôi bên phải, Tô Hà cùng Tạ Lâu chọn vị trí tương đối ở giữa. Sau khi ngồi xuống, Tạ Lâu tháo tay vịn ở giữa ra ôm Tô Hà cùng dáng vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Tô Hà: “……”
Cô biết ngay là anh thích phim khoa học viễn tưởng nhiều hơn mà.
Quả nhiên, sau khi mở màn, bàn tay Tạ Lâu vuốt mái tóc Tô Hà, sau đó mắt anh cụp xuống, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tô Hà một mình nhìn màn hình, ngẫu nhiên liếc anh một cái. Hận không thể lật trời cao khinh bỉ anh.
Sau khi phim chiếu gần kết thúc, Tạ Lâu mới hí mắt, vừa thấy còn đang chiếu thì anh nhắm mắt lại, ngáp dài một cái, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi Tô Hà.
Tô Hà đẩy anh ra: “Đừng quấy rầy em.”
“Có đẹp trai vậy không?”
Tô Hà: “Đẹp hơn anh.”
Tạ Lâu cười giễu: “Đẹp cái rắm, lải nhải dài dòng.”
Tô Hà: “……”
Nói chuyện với enh không nổi nữa.
Mẹ kiếp.
Cuối cùng kết cục là nam nữ chính đều chết vì tình. Mắt Tô Hà đỏ hoe, Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì thở dài một hơi, “Đều là diễn thôi.”
Tô Hà: “…… Anh câm miệng.”
Tạ Lâu: “……”
Ồ.