Editor: Mứt Chanh
Không chậm trễ quá lâu, Tạ Lâu chọn đại một chiếc áo sơmi đen cùng quần màu đen mặc vào rồi mới dắt Tô Hà xuống lầu. Trong tay Tô Hà xách theo tổ yến từ Hồng Kông, sâm cá của Nga cùng một số món ăn khác. Cốp sau của chiếc Jaguar đen được mở ra, quà tặng được bỏ vào đấy rồi hai người lên xe.
Nhà chính của nhà họ Tạ nằm ở Phố hoàng Hậu của Hải Thị, nơi đó ban đầu là khu nhập cư, có rất nhiều Hoa Kiều trở về từ nước ngoài. Mười mấy năm trở lại đây, Hải Thị phát triển mãnh liệt, không ít Hoa Kiều mạo hiểm kinh thương làm xáo trộn tình hình bất động sản ở Hải Thị. Mọi người lần lượt rời khỏi Phố hoàng Hậu.
Ban đầu nhà họ Tạ cũng là Hoa Kiều, lúc trước vẫn thuê nhà ở Phố hoàng Hậu, sau đó con đường làm quan của Tạ Tuấn thuận lợi nên mới mua căn nhà Tây mình ở ngay lúc ban đầu làm nhà chính.
Phố hoàng Hậu vẫn có một chút khác biệt so với những nơi khác ở Hải Thị, nơi này mang theo hơi thở của phong cách Tây, mà kiến trúc cũng là nhiều nhà kiểu tây.
Xem như là một địa điểm du lịch ở Hải Thị đi nhưng chưa phát triển mạnh mẽ cho nên lưu giữ được một ít cảm giác nguyên sơ ban đâu. Tô Hà lúc học cấp cấp đã đến đây, bên này có rất nhiều quán cà phê thủ công, bánh khoai, pizza ăn cực kỳ ngon.
Còn có một nhà làm bánh tráng, cửa hàng tránh ở hẻm nhỏ dưới bậc thang, một mặt tiền rất nhỏ. Một bà lão mang khăn quàng cổ màu lam đứng ở trong phòng đổ bánh tráng, sau đó rắc đậu phộng lên rồi cắt thành từng miếng nhỏ được gói ở trong một cái túi, sẽ không đặc biệt ngọt nhưng rất thơm.
Cửa hàng kia hiện tại hẳn là không còn nữa rồi.
Đã năm.
Tạ Lâu chống cằm, thong thả mà mở ra, bởi vì lúc này dòng người hơi nhiều. Anh nhìn sang Tô Hà một cái.
Tô Hà thu lại ánh mắt, quay sang hỏi: “Lúc cấp cấp anh cũng ở nơi này sao?”
Tạ Lâu ồ lên một tiếng: “Đúng vậy.”
Tô Hà ồ lên một tiếng: “Trước kia em thường tới đây ăn vặt.”
Tạ Lâu nhướng mày: “Sao em không gặp được anh?”
Tô Hà: “……”
Gặp được anh làm gì? Bị ngươi làm lơ à?
Tạ Lâu dùng ngón tay gõ gõ vào vô lăng, “Rất nhiều lúc anh ở nhà cậu út bên kia, nơi này cách Nhất Trung Hải Thành quá xa.”
“Cậu út anh vẫn luôn ở Hải Thị sao?”
“Không, chỗ nào cậu cũng có nhà.”
Cố Diệc Cư sống trong căn hộ đầu tiên ở Hải Thị lúc anh ấy làm vật liệu xây dựng, đối phương không có tiền cho anh ấy nên dùng căn nhà thế chấp. Anh ấy hơi trang hoàng một chút rồi ném ở nơi đó. Lúc Tạ Lâu học trung học đa số đều ở bên kia, người khác mua nhà rất thống khổ nhưng mánh khóe với nhà ở của Cố Diệc Cư đều có.
Nhà ở cũng rất dễ lấy.
Tô Hà gật đầu: “Dạ.”
Xe nhanh chóng tới số Phố hoàng Hậu, nơi này còn rộng và sạch sẽ hơn bên ngoài, còn biệt thự mang phong cách Tây nối tiếp nhau, không phải tiểu khu quy mô lớn chỉ cần quét thẻ là có thể đi vào. Bởi vì nhà cách nhau không xa đều có sân riêng nên không có không gian xanh gì hết.
Nhà Tạ Lâu đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa dừng hai chiếc xe, một chiếc là BMW của Cố Tình một chiếc khác là Mercedes của Cố Diệc Cư.
Tạ Lâu dừng xe ở giữa bãi đổ xe phía trên, bãi đỗ xe trước cửa nhà anh đã đầy cả rồi. Tô Hà vừa xuống xe đã ngửi thấy hương hoa, hình như là hương hoa hồng. Tạ Lâu mang hộp quà ra, nắm tay cô đi đến cửa. Cửa sắt cực lớn bên ngoài đã đóng lại, Tạ Lâu dùng vân tay mở cửa ra.
Tô Hà nhìn thấy trong sân đều là cánh hoa hồng đỏ rực một mảng.
Cô hơi khẩn trương, không dám đặt chân lên.
Tạ Lâu cười nhạo: “Mẹ anh hoang nghênh em đấy.”
Vừa dứt lời, Cố Tình bước xuống bậc thang cách đó không xa, đạp lên những cánh hoa xinh đẹp ấy tới chỗ Tô Hà, “Chờ con đã lâu, con dâu.”
Nói xong là trực tiếp choàng tay với Tô Hà.
Tô Hà nhanh chóng gọi một tiếng dì ơi.
Cố Tình cười dắt tay Tô Hà đi, chân giẫm lên những cánh hoa hồng và hỏi Tô Hà: “Lãng mạn không cưng?”
Tô Hà: “….. Lãng mạn.”
Cố Tình cười rộ lên, “Mẹ nghĩ dùng cái gì hoan nghênh con, quả nhiên con gái vẫn thích hương hoa.”
Tô Hà được dắt vào bên trong.
Tạ Lâu theo sau xách hộp quà đi lên bậc thềm. Đèn trong nhà chiếu ra bên ngoài có hơi chói mắt. Cố Diệc Cư và Tạ Tuấn đều ở phòng khách.
Hai người một người đang hút xì gà, một người đang xem tạp chí đều cùng nhau nhìn sang đây.
Tô Hà đã gặp qua Cố Diệc Cư, cũng gặp qua Tạ Tuấn, nhưng chỉ ở trong video lần đó gặp qua một lần. Tạ Tuấn với Tạ Lâu rất giống nhau, nhưng gương mặt của Tạ Tuấn nghiêm túc hơn rất nhiều, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
“Đây là ba anh, đây là cậu út.” Tạ Lâu đặt hộp quà ở trên bàn rồi giới thiệu.
Tô Hà lễ phép gọi: “Con chào bác, cậu út.”
Cố Tình thở dài: “Gọi vai vế loạn thế này, hiện tại còn chưa kết hôn, gọi hai người họ là chú hết đi. Chú lớn chú nhỏ.”
Cố Diệc Cư và Tạ Tuấn: “……”
Cố Diệc Cư cười đáp: “Gọi anh trai đi.”
Tạ Tuấn chần chờ cũng nói: “Cũng có thể gọi bác là anh trai.”
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Đều cảm thấy mình còn rất trẻ đúng không?”
Cố Tình kéo Tô Hà ngồi xuống ghế sô pha, cười tán gẫu với Tô Hà, hỏi Tô Hà thích ăn cái gì để dì giúp việc làm. Đột nhiên, bà kéo tay Tô Hà, hơi ngạc nhiên nói với ba người đàn ông nhà họ Tạ: “Mấy người xem, hôm nay chị đây mặc đồ cặp với Tô Hà ….”
Ba người đàn ông nhà họ Tạ ở phía đối diện nhìn qua.
Hôm nay Tô Hà cùng Cố Tình một người mặc áo sơ mi váy màu be, một người mặc áo sơ mi váy màu đen, hơn nữa kiểu dáng giống nhau, chỉ khác nhau ở thắt lưng và màu sắc thôi.
Cố Tình rất vui vẻ, xoay người còn muốn nói chuyện, đột nhiên lại cười rộ lên chỉ vào ba người bọn họ: “Ba người cũng mặc đồ cặp nha….”
Tô Hà nhìn qua.
Quả nhiên, ba người bọn họ đều mặc áo sơmi màu đen, quần dài màu đen, có loại cảm giác như là ba anh em vậy.
Ba người đàn ông liếc nhìn nhau, một giây sau, từng người yên lặng dời chỗ. Ước chừng một giây sau, Tạ Tuấn khép tạp chí lại rồi nói: “Dì Trần, cúc áo của tôi bị hỏng rồi phải không?”
Dì Trần từ trong phòng bếp ló đầu ra: “Hả?”
Tạ Tuấn: “Tôi đi thay đây, dì có rảnh thì nhìn cái cúc áo này xem.”
Dì Trần: “Ơ?”
Sau đó Tạ Tuấn đã lên lầu.
Tạ Lâu đứng dậy, giữ chặt tay Tô Hà rồi nói với Cố Tình: “Con dẫn em ấy lên xem phòng.”
Cố Tình buông tay, gật đầu: “Thuận tiện thay cái áo sơ mi trên người con đúng không?”
Tạ Lâu cứng người, lôi kéo Tô Hà lên lầu.
Hai người bọn họ vừa đi, Cố Diệc Cư ở phía sau nở nụ cười rung cả chân: “Cùng hai thằng chó này mặc đồ đôi, nổi cả da gà.”
Có ba phòng trên tầng hai và một phòng làm việc, Tạ Lâu dẫn Tô Hà vào một phòng trong đó. Căn phòng này giống với màu sắc của căn phòng của Tạ Lâu ở Khu vực mới Hoa Đông, vừa thấy là biết phong cách của anh. Vừa vào cửa, Tạ Lâu đã cởi áo sơmi trên người xuống, ném lên trên ghế, kéo tủ quần áo ra, từ bên trong lấy một chiếc áo sơ mi có viền vàng cùng màu với Tô Hà.
Tô Hà đứng ở một bên, nhìn động tác này của anh thì cười trộm.
Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn, híp mắt mới vẫy tay: “Lại đây.”
Tô Hà: “Làm gì?”
“Giúp anh cài một chút.”
Tạ Lâu vươn tay kéo Tô Hà vào lòng. Tô Hà bất đắc dĩ, giơ tay từ từ giúp anh cài nút. Tạ Lâu ngước cằm, nhìn cô: “Căng thẳng sao?”
Tô Hà: “Còn ổn, mẹ anh rất tốt.”
Hơn nữa đã gặp qua Cố Diệc Cư nhiều lần, Tô Hà vốn tưởng rằng sẽ căng thẳng lắm chứ nhưng thật ra lại không căng thẳng như vậy.
Tạ Lâu à một tiếng: “Xem nơi này trở thành nhà mình là được.”
Tô Hà vâng dạ, sau đó Tạ Lâu nắm tay cô ra ngoài. Vừa bước ra đã đối diện với Tạ Tuấn mặc áo sơ mi màu xanh biển đi ra từ phòng ngủ chính.
Hai cha con yên lặng đánh giá màu sắc áo sơ mi trên người đối phương xong đều thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tuấn nói với Tô Hà: “Thích ăn cái gì thì con nói với dì để dì làm cho, xem nơi này thành nhà của mình, đừng câu nệ là được.”
Khuôn mặt ông nhìn như nghiêm túc lạnh lùng nhưng giọng nói lại hiền hòa ngoài ý muốn.
Tô Hà gật đầu: “Dạ, con cảm ơn bác.”
Tạ Tuấn ừ một tiếng mới bước xuống lầu trước.
Tạ Lâu dẫn Tô Hà dạo một vòng ở lầu hai, lại lên lầu xem, lầu cũng có hai phòng. Phòng của Cố Diệc Cư ở chỗ này, phòng anh ấy rất lớn, gấp đôi căn phòng khác.
Hai người còn chưa xem hết phòng thì Cố Tình không chịu nổi nữa, mang giày cao gót đi lên, “Con trai, con dẫn con dâu của mẹ đi chỗ nào rồi? Mau xuống dưới, đừng chiếm lâu như vậy.”
Tạ Lâu cắn chặt răng: “Mẹ….”
“Xuống dưới, mẹ làm nhiều món ăn lắm.” Cố Tình hai ba bước đã đến lầu , bà phải đến lôi Tô Hà đi. Tạ Lâu híp mắt: “Con biết rồi, hiện tại đi xuống.”
Cố Tình giữ chặt tay Tô Hà: “Mẹ làm chả giò, còn có bánh kem nhỏ, không biết con có thích ăn ngọt hay không. Thật ra Tạ Lâu thích ăn lắm, mẹ còn làm món bánh quả táo cũng hơi ngọt, con không thích thì nói để mẹ làm cái khác.”
Tạ Lâu: “….. Mẹ, mấy cái đó đều không phải mẹ làm.”
Cố Tình: “Xuống tay mẹ, cũng coi như là mẹ làm.”
Tạ Lâu: “Tô Hà là đầu bếp.”
Cố Tình khiếp sợ: “Thật vậy chăng? Ôi chao, múa rìu qua mắt thợ….”
Tô Hà lắc đầu: “Sẽ không sẽ không, cũng có rất nhiều đồ ăn con không biết ạ.”
Cố Tình: “Số thằng con này thật tốt……”
“Sao số tôi không tốt như con trai nhỉ.” Cuối cùng một câu làm Tạ Tuấn nghe thấy, ông đen mặt.
Tới dưới lầu, Cố Tình kéo Tô Hà nói chuyện phiếm, trên bàn bày không ít món ăn vặt, tất cả đều là mới ra lò. Tô Hà không thích ăn ngọt lắm nhưng cũng ăn một chút. Trong nhà mở TV, Cố Diệc Cư cầm notebook ngậm xì gà xem, Tạ Tuấn cùng Tạ Lâu đang nói chuyện, không khí thật ấm áp.
Tô Hà hơi hoảng hốt, có loại cảm giác trời sinh đã thuộc về ngôi nhà này.
Họ không hỏi gia đình cô những câu hỏi như các bậc phụ huynh khác, cũng không hỏi đông hỏi tây.
Chỉ có Cố Diệc Cư buông xì gà xuống, đột nhiên nhìn Tô Hà: “Tập đoàn Tô Thị, ban đầu là nhà con phải không?”
Tô Hà sửng sốt, nuốt xuống miếng chả giò trong miệng, “Đúng vậy ạ.”
Cố Diệc Cư nhướng mày: “Ba con là người thành thật.”
Tô Hà đáp lời.
Cố Diệc Cư nói xong, cũng không nói nữa. Anh ấy cúi đầu, vết sẹo trên cằm rõ ràng. Tô thị bị phân chia, trước khi tuyên bố phá sản, Cố Diệc Cư đã nhận hai hạng mục lớn từ tập đoàn Tô thị, đương nhiên, đó đều là chuyện cũ năm xưa. Cha của Tô Hà ở chỗ Cố Diệc Cư chính là người thành thật.
Quá thành thật.
Mới có thể chật vật như vậy.
Chỉ lát sau, dì Trần bên này gọi sang ăn cơm, người một nhà đứng dậy đến phòng khách. Trên bàn, Tô Hà thấy tất cả đều là món cô thích. Cô ngẩn người.
Hơn nữa thế mà còn có sushi nướng.
Loại này thế mà cũng có hả?
Cố Tình cười nói: “Tạ Lâu nói con thích ăn sushi, mẹ nói dì làm thử, con thử xem…”
Tô Hà có hơi cảm động, về những món ăn khác, là những món cô thường ăn cùng Tạ Lâu, cô gắp hơi nhiều. Khẩu vị cô tương đối thanh đạm, cho nên lúc này trên bàn đều là món ăn thanh đạm.
Cô nhìn Tạ Lâu.
Tạ Lâu đỡ đầu lưỡi, “Nhìn cái gì? Ăn cơm.”
Cơm nước xong xuôi, Cố Diệc Cư phải đi trước. Trước khi đi, anh ấy cầm một bao lì xì đưa cho Tô Hà.
Tô Hà không dám nhận, Tạ Lâu thay cô nhận lấy rồi phóng vào lòng cô: “Cậu út có rất nhiều tiền, em không cần khách khí, cứ lấy đại đi.”
Cố Diệc Cư cười khẩy, đá Tạ Lâu một phát.
Anh ấy nói: “Phải, ông đây có rất nhiều tiền, cháu dâu về sau bắt Tạ Lâu quỳ bàn phím một lần thì đến chỗ cậu lãnh một bao lì xì.”
Tạ Lâu: “Cậu út!”
Cố Diệc Cư híp mắt, nói với Tô Hà: “Ở lại chơi vui nhé, cô bé.”
Tô Hà đứng lên: “Cậu út đi thong thả.”
“Bye.” Cố Diệc Cư vớt áo khoác lên bước ra ngoài.
Chỉ lát sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh xe rời đi. Cố Tình rửa sạch tay bưng trái cây ra tới, đặt ở trên bàn: “Đêm nay các con đừng đi nữa, đều ở lại nhà, mẹ với Tô Hà nói chuyện một lúc.”
Tạ Lâu dựa vào sô pha, lười nhác nói: “Dạ.”
Tô Hà thấy anh đáp ứng sảng khoái đến vậy thì mình cự tuyệt cũng không tốt, nhưng hơi rầu rĩ là cái gì mình cũng không mang theo. Cố Tình làm như nhìn thấu suy nghĩ của cô mới cười nói: “Mỹ phẩm dưỡng da mặt nạ áo ngủ chỗ mẹ đều có, tối nay chúng ta cùng nhau đắp mặt nạ, gần đây mẹ mới mua một nhãn hiệu mới, tổ yến, dùng xong làn da trắng hồng….”
Tô Hà: “Nhãn hiệu nào ạ?”
Cố Tình cười dựa sát vào người và nói với cô.
Hai người giống như chị em nói chuyện về mỹ phẩm dưỡng da.
Tạ Lâu cùng ba Tạ hai người đều lên lầu, hẳn là bàn bạc công chuyện gì đó. Dưới lầu chỉ còn lại Tô Hà cùng Cố Tình, Cố Tình để dì Trần pha trà hoa hồng, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
Hàn huyên được một lát, Cố Tình vội xem lịch rồi nói với Tô Hà: “Mẹ chọn ngày tới nhà con, cuối tuần sau nhé?”
Tô Hà mới nhớ ra cô còn chưa nói với Vương Huệ, “Dì ơi, mẹ con còn chưa biết dì muốn đến.”
Cố Tình: “Không sao đâu, đến rồi nói.”
“Nhưng hơi căng thẳng.” Bà vỗ ngực, vô cùng lo lắng. Tô Hà cầm tay bà rồi nói: “Mẹ con biết chuyện cổ phiếu, Tạ Lâu nói, anh ấy đẩy tất cả trách nhiệm lên người mình.”
Cố Tình ồ một tiếng, đôi lông mày mảnh mai nhướng lên, thật vui vẻ: “Cũng may nó còn có lương tâm, bằng không mẹ sẽ căng thẳng hơn.”
“Cái tính tình không tốt này của nó, Tô Hà à, về sau quản giáo nó, quản chết nó luôn. Nếu con không ra chiêu được, con hãy tới tìm mẹ, mẹ dạy con.” Cố Tình cũng nắm tay Tô Hà, cười chớp mắt.
Tô Hà cười: “Dạ.”
Hai người lại ngồi một hồi, Cố Tình kéo Tô Hà lên lầu, nói là đi đắp mặt nạ, thời gian vàng không thể lãng phí. Vào phòng ngủ chính, Cố Tình lấy ra một bộ áo ngủ mới đưa cho Tô Hà, lấy ra mặt nạ mỹ phẩm dưỡng da vâng vâng. Sau đó đóng cửa lại, dẫn Tô Hà đi vào phòng tắm tháo trang sức.
Cố Tình có làn da rất trắng ngoại trừ một số nếp nhăn ở mắt.
Tô Hà càng không cần phải nói, tràn đầy Collagen.
Hai người mỗi người đắp một cái, từ trong gương thấy đối phương xong thì Cố Tình nở nụ cười, đầu ngón tay búng búng lên gương mặt. Sau khi đi ra với Tô Hà, một người bá chiếm một góc sô pha.
Cố Tình cầm tạp chí cùng xem với Tô Hà
Trong phòng làm việc.
Hai cha con bận rộn xong cùng xuống lầu tìm người lại bị dì Trần đang lau sàn bảo hai người lên lầu đắp mặt nạ, hai cha con chỉ phải lên lầu lại. Cửa phòng Tạ Lâu mở ra nhưng không có ai, chỉ có phòng ngủ chính là có người. Hai cha con đi đến ngoài cửa, Tạ Tuấn đưa tay gõ cửa.
“Cố Tình.” Ông gọi.
Tạ Lâu dựa vào vách tường lau khóe môi, chờ người bên trong ra tới.
Vài giây sau.
Cố Tình tới gần cửa nói: “Đêm nay em ngủ với Tô Hà, hai cha con anh ngủ chung đi.”
Tạ Lâu phủi bụi đứng thẳng người dậy.
Tạ Tuấn ngây người.
Giọng nói mềm mại của Tô Hà cũng truyền đến: “Tạ Lâu, đêm nay em ngủ chung với dì.”
Tạ Lâu quát: “Tô Hà!”
Giọng Tô Hà lại lần nữa truyền đến: “Rống cái gì? Quỳ bàn phím nhé.”
Tạ Lâu: “……”
Tạ Tuấn theo phản xạ mà lui về phía sau hai bước, ông nói: “Ba đến phòng làm việc ngủ.”
Chạy nhanh thôi.
Tạ Lâu: “……”