Giữa trưa đêm , Tô Hà biết Vương Huệ sẽ không ra ngoài ăn cơm nên cố ý đặt thức ăn ở Ngọc Lâu rồi xách theo đến bệnh viện ăn cơm trưa với Vương Huệ. Vương Huệ hơi vui vẻ, rủ những người bạn cùng phòng không về nhà cùng ăn chung. Bạn chung phòng của bà nhìn Tô Hà, nói thẳng Tô Hà rất hiếu thảo. Tinh thần của Vương Huệ lập tức trở nên tốt hơn.
Tô Hà bày đồ ăn, rồi gắp sợi khoai lang do chính mình làm. Vương Huệ ăn đến lúc đó thì hốc mắt đã ửng đỏ, nghĩ tới không ít chuyện tốt đẹp đã qua.
Tô Hà cầm khăn giấy lau mắt cho bà. Ăn cơm trưa xong, Vương Huệ có thói quen nghỉ trưa nên bà đưa Tô Hà ra cửa, Tô Hà nhìn điện thoại để kêu xe.
Vương Huệ hơi kinh ngạc: “Chiếc xe ban đầu kia của con đâu?”
Bà nhớ rõ Tô Hà mới vừa mua chiếc xe kia không bao lâu.
Nhắc tới cái này thì Tô Hà đã tức giận, mím môi: “Đi sửa chữa rồi mẹ.”
Vương Huệ à một tiếng, không hỏi nhiều. Chỉ lát sau, một chiếc taxi đến đây đón Tô Hà.
Tô Hà hạ cửa kính xe xuống vẫy tay chào Vương Huệ: “Đêm nay nếu mẹ muốn ra ngoài thì gọi điện thoại cho con, con đến đây đón mẹ.”
Vào đêm giao thừa, một người ở bệnh viện chung quy sẽ hơi cô độc. Tô Hà không ngại dẫn Vương Huệ đi đây đi đó, hoặc là về thành cũ Hoa Đông ở một hai ngày.
Vương Huệ gật đầu: “Được.”
Nhìn Tô Hà sắp đóng cửa sổ xe, Vương Huệ lại hỏi: “Tạ.. Tạ Lâu đâu?”
Tô Hà vừa nghe thấy thì mím môi: “Ở nhà đóng cửa ăn năn rồi mẹ.”
Vương Huệ: “Làm sao vậy?”
Tô Hà: “Không có gì, mẹ vào trong đi thôi.”
Vương Huệ: “Ừ.”
Tô Hà phân phó tài xế lái xe, chiếc taxi màu đỏ lái xe rời khỏi cửa bệnh viện, cô không về khu phố mới Hoa Đông mà đến phố Hoàng Hậu, nhà chính nhà họ Tạ. Đêm nay cơm tất niên phải ăn ở đây. Xe dừng ở cổng chính của tiểu, Tô Hà xuống xe đi vào nhà đã nhìn thấy Land Rover của Tạ Lâu cùng chiếc Porsche mà anh mua cho cô đều ở đó.
Tô Hà nhớ tới chuyện ngày đó thì cơn tức giận vẫn còn đây.
Lúc này quỳ sầu riêng cũng vô ích.
Vào nhà, Cố Tình đang mặc tạp dề hoạt hình. Lúc nhìn thấy Tô Hà tiến vào thì thật sự vui mừng nên giữ chặt Tô Hà: “Mẹ còn định đi đón con.”
Tô Hà buông giỏ xách xuống mới cười nói: “Con gọi xe qua đây là được ạ.”
Sau đó cô vén tay áo lên, “Cơm chiều để con tới giúp.” Cố Tình gật đầu: “Duyệt, hai chúng ta liên thủ làm một bữa ăn ngon cho bọn họ ăn.”
Mẹ chồng nàng dâu hai người vào phòng bếp.
Trên lầu, trong phòng khách.
Cố Diệc Cư đá vào cẳng chân Tạ Lâu, “Cháu dâu tới.”
Tạ Lâu cắn kẹo que, rụt chân lại, “Tới thì tới thôi.”
Cố Diệc Cư: “Còn không đi xuống dỗ?”
Sắc mặt Tạ Lâu ảm đạm: “Dỗ dành nửa tháng….”
Tạ Tuấn ló đầu sang hỏi: “Con trai, nửa tháng này con vẫn luôn ở ngủ ở phòng làm việc à?”
Sắc mặt Tạ Lâu lạnh hơn.
Cố Diệc Cư nhịn cười, anh ấy cầm lấy một cây xì gà ngậm ở trong miệng, nói với giọng uể oải: “Thật xui xẻo, cháu làm việc thì chừa chút đường sống đi chứ.”
Tạ Lâu nhướng mắt, cắn kẹo que răng rắc một tiếng: “Cậu thì sao?”
Cố Diệc Cư cười nhẹ: “Mạnh hơn cháu.”
Tạ Lâu cười lạnh: “Con chờ xem.”
Hai cậu cháu oán nhau, Tạ Tuấn cầm tạp chí đến sô pha thì ngồi xuống, lắc lư mà nói: “Hai đứa kẻ tám lạng người nửa cân, có khi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Cố Diệc Cư nhìn Tạ Tuấn: “Đúng vậy, không có việc gì thì đấm chân cho phụ nữ, còn bị quay video, đặt ở trong nhóm gia đình người người thưởng thức.”
Mặt Tạ Tuấn cứng đờ: “…….”
Cố Diệc Cư xoay sang nhìn Tạ Lâu, dùng chân đá anh: “Còn có con, bị con dâu túm cổ áo quăng lên xe, thiếu chút nữa video tràn tới diễn đàn của công ty, con đúng là có tiền đồ.”
Mặt Tạ Lâu u ám: “……”
Một phút sau, cha con nhà họ Tạ lần lượt đứng dậy, từng người trở về phòng, không ai muốn ở cùng một chỗ với tổng giám đốc Cố. Cố Diệc Cư ê ê mấy tiếng: “Đừng đi mà, sợ vợ cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu?”
Sau đó anh ấy nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục hút xì gà, trong đầu mơ hồ hiện lên một khuôn mặt nhỏ xinh.
Bữa cơm tất niên rất phong phú, thêm chuyện dì Trần nghỉ, tay nghề của Cố Tình nói sao đi nữa đừng phá hư thì Tô Hà đã cám ơn trời đất. Đa số đều có một mình cô bận rộn, Cố Tình đang xoa tay đứng ở một bên, Tô Hà nói: “Dì, lấy cho con chai nước tương.”
“Dì, lấy cho con hai đôi đũa.”
“Dì, dầu mè ở đâu?”
Cố Tình thở dài, đưa cái này rồi cái kia, chống nạnh nhìn Tô Hà làm, trên mặt đều là kiêu ngạo.
Khoảng giờ chiều, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, trên bàn dọn ra mười hai món ăn. Tô Hà đổ đầy mồ hôi, Cố Tình ôm Tô Hà: “Vất vả rồi, con dâu, lên lầu thay quần áo nha? Thuận tiện gọi bọn họ xuống đây?”
Tô Hà ừ một tiếng, cười ôm Cố Tình, sau đó đi lên lầu.
Vừa lên lâu đã nhìn thấy Cố Diệc Cư đang hút thuốc, Tô Hà gọi một tiếng cậu út.
Cố Diệc Cư ừ một tiếng, tiếp tục nhìn di động.
Tô Hà không quấy rầy nữa mà đi vào phòng, cô mặc một chiếc áo len cổ lọ, trên người có mùi khói dầu, cô mở tung cửa bước vào thì thấy Tạ Lâu đang bắt chéo chân trên ghế sô pha đọc sách.
Vừa thấy cô bước vào, Tạ Lâu vô ý thức ngồi thẳng người dậy, đôi mắt nhấp nháy nhìn Tô Hà.
Tô Hà liếc anh một cái rồi dời đi, đi đến tủ quần áo từ bên trong cầm một bộ quần áo ra rồi đi đến phòng tắm
Dáng vẻ lạnh nhạt thế kia khiến sắc mặt của Tạ Lâu đen thêm vài phần. Anh nhìn cô bước vào phòng tắm thì nắm tay nắm thật chặt, cuối cùng nhịn xuống không đi theo vào trong đó.
Lúc này không phải lên giường là có thể giải quyết.
Nửa tháng qua không phải anh chưa trải qua loại chuyện này, đè cô làm ở trên tường, làm xong rồi cô mặc quần áo rồi lại tiếp tục chiến tranh lạnh.
Tức chết anh.
Năm phút sau, Tô Hà bước ra từ trong phòng tắm, cô chỉ đơn giản là đi tắm và mặc một bộ áo len mới. Cô biết Tạ Lâu nhìn chằm chằm cô nhưng cô chẳng thèm nhìn Tạ Lâu mà chỉ nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
Sau đó vươn tay đẩy cửa ra.
Cửa còn chưa mở ra thì Tạ Lâu đã ôm lấy cô từ đằng sau, giọng chàng trai tủi thân vang lên bên tai cô: “Em muốn xe, hay là muốn anh?”
Vì phá chiếc xe kia của em mà em quậy lâu như vậy có đáng không?
Tô Hà nghe thấy lời này của anh thì đột nhiên hơi buồn cười.
Cô vặn then cửa, nhẫn nhịn mới nói: “Anh biết sai rồi sao?”
Tạ Lâu yên lặng.
Tô Hà: “Em giận chính là anh luôn làm chuyện như vậy, lần trước là chuyện Trần Diệu, lần này là chuyện của em. Nếu anh giẫm ga không đúng, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Tạ Lâu thấy cô mềm lòng thì ôm cô thật chặt: “Anh có tư cách đua xe.”
Tô Hà cười lạnh một tiếng: “Ồ, anh thật giỏi qua nha.”
Tạ Lâu: “…….”
Đệch.
Cả nhà đều biết Tạ Lâu đang chiến tranh lạnh với Tô Hà, vì thế lúc ăn cơm chiều thì sắp xếp chỗ cho Tô Hà ngồi cùng Cố Tình. Bên tay trái Tô Hà là Cố Diệc Cư, Tạ Lâu với Tạ Tuấn ngồi cùng nhau.
Tạ Lâu: “……”
Oh shit.
Không một ai trông ngóng anh cùng Tô hà hoà thuận.
Sau bữa cơm, Tô Hà nhận được nhiều bao lì xì nhất. Cố Tình Cố Diệc Cư Tạ Tuấn mỗi người đưa một cái, hơn nữa đều rất lớn, một chồng thật dày.
Tạ Lâu không đưa xe ra mà bao lì xì cũng không dám đưa, tim gan cồn cào, rất là bực bội.
Ăn cơm xong, người một nhà ở phòng khách xem TV. Cố Tình nhìn con trai sầm mặt lại thì vẫn luôn nhịn cười, còn cao giọng nói: “Buổi tối mình ngủ với Tô Hà, đã lâu không ngủ với Tô Hà rồi.”
Tạ Tuấn buông điện thoại xuống, nhìn chằm chằm bà vợ nhà mình.
Cố Diệc Cư cười giễu: “Chị, chị thật đáng ghét.”
Tạ Lâu lạnh lùng thốt: “Không được.”
Cố Tình nhìn về phía con trai: “Con có tiếng nói à? Này không phải là do Tô Hà làm quyết định sao?”
Tạ Lâu: “……”
Cố Tình thấy con trai ăn trái đắng như thế thì cực vui vẻ, cuối cùng bà cũng có thể làm con trai nói không nên lời, nhịn không được mà bà ôm Tô Hà càng chặt hơn.
Bà thủ thỉ thù thì với Tô Hà: “Sau này chiến tranh lạnh với nó nhiều vào.”
Tô Hà: “……”
Dì ơi…
Dì là mẹ ruột sao?
Nhà họ Tạ không có hứng thú xem xuân vãn, nhưng TV đưa tin thì vẫn đưa tin, từng người bận chuyện của mình. Tạ Tuấn cùng Tạ Lâu nhìn nhau một cái, sau đó Tạ Tuấn đứng dậy cầm chai rượu nho quý cao độ ra, cầm năm ly rượu đặt ở trên bàn, rót cho mỗi người một ly: “Lúc ăn cơm ba chưa uống được hai hớp, lúc này người đầy đủ rồi, uống hai ly đi?”
Cố Diệc Cư thấy thế thì cười búng búng làn khói: “Em không uống, em đi về trước.”
Hai cha con nhà họ Tạ tính toán chuốc say vợ mình, giữ anh ấy làm gì, nói xong thì lượm áo khoác màu đen lên rồi rời đi. Trước khi đi còn khen Tô Hà: “Cô bé làm cơm tối ăn rất ngon.”
Tô Hà đỏ mặt, ngẩng đầu nói cảm ơn.
Cố Diệc Cư nhanh chóng rời đi, giũ ra áo khoác mặc vào.
Tô Hà thực sự không muốn uống nhưng rượu là do ba Tạ mời, Cố Tình tỏ vẻ rất thèm, vì thế Tô Hà một ly tiếp một ly, sau đó lại ngã vào lòng Tạ Lâu, say chếnh choáng.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Cha con họ Tạ liếc nhau, nhấp một ngụm rượu trong ly, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
Tạ Tuấn ôm Cố Tình, nói thật nghiêm trang: “Mẹ con say, ba đưa mẹ con lên lầu.”
Tạ Lâu lột một quả quýt, nhét vài múi vào miệng Tô Hà rồi gật đầu: “Ừm.”
Tạ Tuấn: “Con trai cố lên.”
Tạ Lâu: “Ba cũng cố lên.”
Tạ Tuấn bế vợ đi lên lầu.
Tạ Lâu cúi đầu nâng cằm Tô Hà lên, nhìn cô như một cô mèo nhỏ đút cái gì thì ăn cái đó, đôi mắt ngần ngật nước, bên trong là một đại dương mênh mông men say.
Tạ Lâu hôn cô: “Chiến tranh lạnh nên kết thúc, ông đây không bao giờ muốn ngủ ở phòng làm việc nữa.”
Nói xong anh bế Tô Hà lên lầu rồi vào phòng.
Cởi quần áo cô ra, không khách khí mà làm cô lăn qua lộn lại. Sau khi chếnh choáng say thì Tô Hà còn nhiệt tình hơn trước, sẽ chủ động ôm anh, quyến rũ anh, sẽ còn hôn lên xương quai xanh anh nữa. Tạ Lâu phì cười, lấy tấm chăn bọc người cô lại, đứng lên, tiếp tục động tác, cũng hỏi: “Tha thứ cho anh chưa?”
Tô Hà mơ mơ màng màng hé mắt ra, ơ ơ hai tiếng….
“Tha thứ cho anh đi, chúng ta hãy đặt cược nhé?” Nói xong Tạ Lâu tiếp tục làm Tô Hà, chờ gần một giờ, Tạ Lâu mới mang một trang giấy trắng ra, đặt ở trên bàn, ôm Tô Hà rồi hôn lên gò má cô: “Vợ yêu, ký tên.”
Tô Hà trợn tròn mắt, nhìn trang giấy kia thì thỏ thẻ: “Ký chỗ nào cơ?”
Tạ Lâu cầm bút cầm tay cô đè xuống dưới: “Nơi này.”
Tô Hà ưm một tiếng, mềm mại ký lên phía trên.
Ký xong, bút rớt ở trên bàn. Tạ Lâu bế ngang Tô Hà lên vào trong phòng tắm giúp cô rửa sạch cơ thể.
Ngày mùng một.
Nhà họ Tạ loảng xoảng loảng xoảng, chiến hỏa gia đình kéo dài.
Tô Hà khiếp sợ mà nhìn tờ giấy kia: “Tạ Lâu đồ chó này……..”
Cả người Cố Tình mềm nhũn, dựa vào lòng Tạ Tuấn ngáp một cái: “Con trai lại làm chuyện gì hả?”
Tạ Tuấn xoa bả vai Cố Tình: “Không rõ ràng lắm, dù sao con trai không làm tốt lắm như tôi.”
Cố Tình: “Ông cũng giống vậy thôi.”
Tạ Tuấn: “……”
À.
Ý của nhà họ Tạ chính là Tạ Lâu tốt nghiệp thì sẽ đính hôn với Tô Hà, mà mùa tốt nghiệp lặng lẽ đến trong khoảng thời gian này. Cuối tháng thời tiết nóng bức, Tạ Lâu chính thức tốt nghiệp.
Tô Hà cùng Ôn Mạn Trì Dĩnh Trần Lâm vài người chạy đến xem bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp.
Ý của Trì Dĩnh là Tô Hà giám sát chặt chẽ Tạ Lâu, bởi vì tốt nghiệp thì mấy cô em khóa dưới sẽ bỏ hết tất cả rụt rè, không màng Tạ Lâu có phải có bạn gái hay không mà nhất định sẽ tỏ tình cùng anh.
Nhóm Tô Hà đến chậm, Tạ Lâu đã chụp xong ảnh tốt nghiệp, anh mặc sơ mi trắng quần dài màu đen, bị một đám đàn em khóa dưới vây quanh ở bên trong.
Tạ Lâu lạnh mặt, nhìn dáng vẻ không quá kiên nhẫn. Nhóm em gái thật sự không rụt rè, một nhóm đỏ bừng mặt tiến về phía anh.
Tô Hà ở cách đó không xa, đều nghe thấy vài người gọi anh Tạ.
Đàn anh trước đàn anh sau, Trì Dĩnh túm Tô Hà qua mà bĩu môi, “Cậu xem kia kìa, đều chờ tỏ tình đó, không chừng còn đưa ra chính mã QR WeChat của mình để cậu Tạ quét đó.”
Tô Hà híp mắt, nghĩ đến đã yêu nhau lâu như vậy, tuy rằng thỉnh thoảng biết có một số oanh oanh yến yến di chuyển bên cạnh anh nhưng rất ít khi nhìn thấy anh bị nhiều người vây quanh ở bên trong như vậy. Mỗi người đều thẹn thùng e ấp, toàn đi về phía anh. Một trường đại học Hải Thành có bao nhiêu em gái đây.
Thật là hàng ngàn hàng vạn, trước mắt Tạ Lâu ít nhất cũng được một trăm.
Như vậy làm cho anh rất không kiên nhẫn, nhưng cũng rất đồ sộ.
Hơn nữa chuyện Tạ Lâu hẹn hò cùng Tô Hà, trên cơ bản chỉ cần hỏi thăm chút đỉnh thì sẽ biết đến. Dù sao video Tạ Lâu cưỡng hôn Tô Hà trước mắt còn ở trang đầu của diễn đàn.
Nhưng đàn em kia thật sự không để bụng ha.
“Anh Tạ, có thể thêm WeChat không?”
“Đàn anh, đây là bánh quy nhỏ em tự làm.”
“Đàn anh, em… em thích anh.”
Tô Hà nghe những lời này xong, đột nhiên ngửi được một hương vị lẩu cay, cổ họng cô đột nhiên phát ngứa, sắc mặt hơi trắng bệch, đẩy Trì Dĩnh ra mà đi đến thùng rác, nắm lấy bên cạnh thùng rác, Tô Hà nôn khan.
Ba người Trì Dĩnh bị khiếp sợ, liên tục đuổi theo lại đây.
“Cậu làm sao vậy?”
Dạ dàyTô Hà lên men: “Không biết nữa, thật là khó chịu.”
Trì Dĩnh nhảy dựng lên, la làng với Tạ Lâu: “Cậu Tạ, vợ anh ói kìa!”
Trì Dĩnh vào thời khắc mấu chốt dường như đã theo kịp radar, lực đánh vào kinh người, nhắm thẳng tới chỗ Tạ Lâu. Tạ Lâu nhìn sang bên này, đôi mắt lạnh lùng, đẩy ra mấy cô em sắp dính lên người anh, mang theo tức giận đi tới bên này, cũng lạnh lùng quát lên: “Cút, đều cút hết đi.”
Những em gái kia sợ hãi, hết người này đến người khác nhường chỗ.
Tạ Lâu nhanh chóng chạy như bay tới đỡ lấy Tô Hà ôm vào lòng, tay hơi run rẩy: “Vợ yêu?”
Tô Hà tái mặt, sau đó ngửi được hương nước hoa trên người anh thì đột nhiên đẩy anh ra, khom xuống thùng rác bên cạnh lại nôn ra chút nước.
Tạ Lâu lại lại lần nữa tiến lên ôm cô: “Đi, đi bệnh viện.”
Lúc này.
Ôn Mạn chần chờ: “Tô Hà, có phải nửa tháng rồi em chưa tới kinh nguyệt phải không?”
Tô Hà cứng đờ người, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lâu.
Tạ Lâu nhíu mày.
Không đợi anh nói chuyện, Trần Diệu với Chu Thành hai người tới đây, Trần Diệu với vẻ mặt đùa dai: “Hà Hà, bọn anh tới tỏ tình với em….”
Mặt Tạ Lâu nặng nề, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Diệu và Chu Thành, hỏi thật ảm đạm: “Cô ấy mang thai, có hạt giống của tớ, các cậu tới làm hiệp sĩ đổ vỏ à?”
Trần Diệu sửng sốt.
Chu Thành cũng ngẩn ngơ.
Một giây sau, Trần Diệu thốt lên: “Đương nhiên, tớ rất vui lòng, Tô Hà anh mặc kệ em là thiếu phụ hay là thiếu nữ thì anh đều thích, thiệt tình.”
Lát sau, Tạ Lâu từ kẽ răng nghẹn ra: “Cậu chết chắc rồi.”
Đệch đệch đệch đêch.