Edit by Shmily
Do not reup
--------------------------------
Thời Tích từ bên ngoài trở vào phòng học.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Lý Giai Hảo đã giống như mèo thấy mỡ, vẻ mặt nhiều chuyện thò qua.
Cô nàng kích động ríu rít nói: "Tích Tích, Tần Miễn tới tìm cậu làm gì thế? Tỏ tình với cậu sao? Tớ thấy trên thay hắn còn cầm quà."
Liếc cái túi nhỏ mà Thời Tích xách ở trong tay, Lý Giai Hảo càng thêm hưng phấn, a một tiếng: "Tích Tích, cậu nhận rồi sao, vậy có nghĩa là cậu đã đồng ý hẹn hò?"
Thật nhiều vấn đề cần trả lời, Thời Tích bị hỏi tới phát ngốc, lúc phản ứng lại thì lập tức xua tay phủ nhận: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi. Tớ với cậu ấy quen biết nhau từ nhỏ, trước kia nhà tớ với nhà của cậu ấy ở cùng khu."
Lý Giai Hảo: "Thì ra là thanh mai trúc mã!"
Thời Tích: "..."
Cô lại vội xua tay: "Không có, chỉ là bạn bè quen biết lâu năm thôi, không có ý tứ kia."
Hồi còn nhỏ, Thời Tích với Tần Miễn có quan hệ không tệ, Thời Hướng Viễn với bố của Tần Miễn làm chung một phòng khám trong bệnh viện, Thẩm Uyển với mẹ Tần Miễn cũng là bạn bè tốt, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau.
Bất quá sau khi bố mẹ cô ly hôn, Thẩm Uyển mang theo cô dọn ra ngoài thì hai người cũng không còn thân thiết như hồi nhỏ nữa.
Lý Giai Hảo tiếp tục nhiều chuyện: "Vậy hắn đưa cậu cái gì thế?"
Thời Tích thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô nàng, mở túi ra: "Hồi hè nhà họ có tới Italy du lịch, mẹ cậu ấy bảo cậu ấy mang quà cho tớ."
"Oa, hộp chocolate này tớ từng thấy trên tạp chí rồi, một hộp cũng rất đắt đó, tớ còn chưa được ăn bao giờ."
Thời Tích mở hộp chocolate ra, cầm hai cái đưa cho cô ấy, cười nói: "Vậy tớ mời cậu ăn nhé."
"Hu hu hu!" Lý Giai Hảo cảm động tới phát khóc, "Tích Tích tốt quá, yêu cậu muốn chết."
Lại ngồi xuống lần nữa, Thời Tích cảm nhận được một ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người mình.
Cô quay đầu, phát hiện người nhìn mình chính là Cố Trì, biểu tình còn không mấy vui vẻ.
Vài phút trước không phải vẫn còn tốt sao, sao lúc này lại như vậy rồi?
Thời Tích nghi hoặc, tự hỏi nửa ngày, đối với gương mặt lãnh khốc của anh đột nhiên có phần hiểu ra.
Có phải là bởi vì cô chỉ cho Lý Giai Hảo chocolate mà không cho anh nên anh mới giận không?
Ý thức được chuyện mình vừa làm có chút không tốt, cô lại lấy hai cái bánh ra, trên mặt mang theo chút ý tứ xin lỗi, cười cười: "Mời cậu ăn bánh nè."
Cố Trì vốn dĩ không biết bản thân mình đang hờn dỗi cái gì thì bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn nho nhỏ duỗi qua đây.
Hạ mắt xuống nhìn, lòng bàn tay mềm mại đang mở ra, bên trên là hai cái bánh chocolate, cô gái nhỏ đang tươi cười nói muốn mời anh ăn.
Cố Trì: "..."
Mẹ nó, càng tức hơn.
Anh ngồi im một lúc lâu, mặt mày vẫn duy trì một tầng tăm tối như cũ.
Thời Tích cũng không động, tay nhỏ vẫn duy trì tư thế vươn ra, đôi mắt không chớp nhìn anh, chờ anh cầm bánh.
Anh biết bản thân không có tư cách tức giận, bây giờ tức giận lại càng giống như đang gây rối vô cớ.
Nhưng mà từ tận sâu đáy lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Anh thu lại ánh mắt nhìn cô gái nhỏ đối diện, biệt nữu đẩy tay cô ra, lại biệt nữu ném ra một câu "Tôi không thích ăn chocolate" rồi rời đi.
Biệt nữu: Từ này mình cũng không biết nên dùng từ nào để thay thế nữa, nhưng ý tứ đại khái như mấy đứa ngoài lạnh trong nóng, khó tính khó chiều ý.
Trong nhà vệ sinh nam, vòi nước đang mở hết công suất, dòng nước ào ào trào ra.
Cố Trì đứng trước bồn rửa tay, trong tay cầm cây que kẹo vừa mới ăn xong, rửa thật sạch nó rồi cất vào túi quần.
Gương trên tường như vừa mới được cọ qua cho nên nhìn sạch hơn mọi lần, cũng chính vì vậy mà có thể thấy rõ được giờ phút này tâm tình của nam sinh không tốt lắm.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc ghen ghét đến sắp ngất cũng tỉnh táo phần nào.
Rõ ràng là bản thân ở trong vũng lầy, thế nhưng lại đi thích một cô gái nhỏ sạch sẽ, sáng chói nhất.
Tựa như câu chuyện "Viên hầu tróc nguyệt" mà ngày bé nghe được, vừa ngu ngốc vừa buồn cười.
Viên hầu tróc nguyệt: Chúa khỉ mò trăng - là một câu chuyện cổ của phật giáo. Mọi người có thể tìm đọc trên mạng.
Nhưng mà anh lại tham luyến sự ôn nhu mà cô dành cho mình, cho dù chỉ có một chút thôi cũng tham luyến tới chết.
Buổi sáng có bốn tiết chính, Ngữ Văn, Toán Học và hai tiết Tiếng Anh, buồn tẻ nhàm chán nhưng lại có chút phong phú.
Cả buổi sáng nay, Thời Tích với Cố Trì đều không nói với nhau câu nào. Bầu không khí giữa hai người cũng có chút căng thẳng, cô cũng cảm giác được là mình làm anh không vui.
Nguyên nhân đầu tiên mà cô nghĩ tới chính là hai cái bánh chocolate kia, nhưng cô lại cảm thấy hình như không phải, cho nên chắc là phải có nguyên nhân nào khác.
Cô căn bản không có kinh nghiệm dỗ con trai, hồi nhỏ lúc Thời Chiêu cáu kỉnh thì dỗ dành nó một chút mà thôi, nhưng lúc sáng anh vừa mới nói là không thể dùng cách mình đối xử với em trai cho nam sinh khác được.
Thời Tích không biết nên làm cái gì mới tốt.
Chỉ có thể an tĩnh nghe giảng, tan học cũng làm chuyện của mình, không chủ động trêu chọc anh, miễn làm cho anh càng thêm tức giận.
Đến ngay cả Cố Trì, cả buổi sáng nay tâm tình đặc biệt khó chịu, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Mấy nam sinh tới tìm anh đi chơi nhìn thấy anh liền cảm thấy sợ hãi, nghe anh lạnh lùng hỏi câu "Tìm tôi làm gì" liền liên tục lắc đầu xua tay, hai ba bước liền chạy về lớp.
Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Tiếng Anh.
Mười hai giờ năm phút, đám gà con ngồi trong lớp nghe giảng đến mơ màng sắp ngủ, bụng đã đói đến mức kêu gào đòi ăn.
Trừ số ít người vẫn còn có thể tĩnh tâm nghe giảng ra thì đại đa số học sinh đều đang dán chặt mắt lên cái đồng hồ điện tử treo phía trên bảng đen.
Thời Tích vừa nghe vừa ghi chép lại những ngữ pháp quan trọng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy có một tờ giấy nhỏ ném tới trước mặt mình.
Nhưng mà bởi vì ném quá gấp cho nên tờ giấy đã chếch ra khỏi quỹ đạo mà chủ nhân nó muốn hướng tới.
Sau đó, Thời Tích trơ mắt nhìn tờ giấy nhỏ bay qua mặt mình đập thẳng vào đầu người ngủ bên cạnh.
"..."
Nam sinh nhíu mày, mở mắt ra, có chút táo bạo mở tờ giấy nhỏ, toàn thân đều lộ ra vẻ mất kiên nhẫn khi bị đánh thức.
Thời Tích vốn tưởng là anh sẽ trực tiếp ném kẻ đầu sỏ khiến mình tỉnh giấc vào thùng rác, nhưng không nghĩ tới sau khi anh quét mắt nhìn nội dung trên giấy thì liền đẩy nó qua chỗ của cô.
Cũng không nói thêm gì, nhưng bực bội trên mặt đã không còn rõ ràng như cũ nữa.
"Ngại quá." Thời Tích nhỏ giọng nói một câu với anh.
Cố Trì không đáp, lại nằm bò ra bàn, bất quá cũng không có ngủ, trong tay nắm cây bút nước như có như không xoay vài vòng.
Thời Tích cúi đầu, thấy trên giấy viết: "Tích Tích, trưa nay cậu có muốn đi ăn cơm với tớ không, nhà ăn ở tầng hai có cơm cà ri heo rất ngon >>"
Cô viết lại hai chữ: "Được nha ^-^"
Sau đó dùng bút chọc nhẹ vào lưng người trước mặt, lại đem tờ giấy lặng lẽ truyền cho cô ấy ở dưới bàn.
Chưa tới vài giây, Lý Giai Hảo đã duỗi tay ra sau lưng, vui vẻ làm một thủ thế OK cho cô.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, giáo viên Tiếng Anh dạy quá giờ, chờ tới lúc tan học thì đã là giờ hai mươi rồi.
Giờ này mà còn muốn ăn được thịt ở nhà ăn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, có thể ăn được cà chua với khoai tây ti thôi thì cũng được coi như vận khí rất tốt rồi, bây giờ đi chắc cũng chỉ còn lại có củ cải trắng với rau diếp xào thôi.
Kế hoạch ăn cơm trưa của Thời Tích với Lý Giai Hảo đã hoàn toàn thất bại, chỉ có thể đội nắng đi một đoạn đường xa tới nhà ăn bên ngoài để kiếm cái ăn mà thôi.
Thời tiết quá nóng, hai người đều không muốn ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, mỗi người mua một bát hoành thánh nhỏ rồi vào phòng điều hòa ở quán ăn từ từ ăn.
Lý Giai Hảo tựa như người diễn thuyết trong đám cưới, vừa mở miệng ra liền không ngừng được, một bữa cơm ăn với cô ấy vô cùng náo nhiệt.
Lúc trở lại trường thì đã sắp giờ, lúc đi ngang qua sân thể dục, hai người liền thấy được đám nam sinh trong lớp đang chơi bóng rổ ở đó.
Bóng vừa vặn truyền tới trong tay Cố Trì, anh nhón chân, dễ dàng tránh đi người trước mặt, vững vàng ném bóng vào rổ.
Một cú ném điểm từ xa, có nam sinh tiến tới vỗ tay ăn mừng với anh.
Trong mắt Lý Giai Hảo toát ra mấy hình trái tim nhỏ màu hồng, kích động lôi kéo tay Thời Tích nói: "A a a a Tích Tích, bạn cùng bàn của cậu lúc chơi bóng rổ quá đẹp trai, quá man rồi!"
Ánh mắt Thời Tích dừng ở trên người Cố Trì.
Trong đám con trai, vóc người anh là cao nhất, cũng dễ thấy được nhất, gương mặt lạnh lùng, đồng phục mặc ở trên người anh lại có cảm giác dã tới không kiềm chế được.
Đúng là rất man.
Có thể là ánh mắt cô dừng trên người anh quá lâu cho nên anh cũng có chút nhận thức được, quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Thời Tích chột dạ rời mắt đi đầu tiên.
Không biết vì cái gì mà chột dạ nữa.
Đột nhiên mặt có hơi nóng, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp, không rõ tại sao mình lại có phản ứng này.
Rõ ràng trước kia xem nam sinh khác chơi bóng rổ đều rất bình thường, sao đột nhiên giờ thất anh lại có chút ngại ngùng vậy chứ?
Trong tay Lý Giai Hảo cầm ly nước chanh, vừa đi vừa cảm khái: "Quả nhiên nam sinh đẹp trai thì làm gì cũng đẹp trai. Trường chúng ta có hai giáo thảo đẹp trai nhất, một người thì là trúc mã của cậu, một người thì là bạn cùng bàn của cậu, Tích Tích, cậu có biết kiếp trước cậu là cái gì không?"
Giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trường.
Vấn đề này thình lình xuất hiện làm cho Thời Tích có chút sửng sốt, cô nghĩ một lát, không nghĩ ra gì: "Là cái gì?"
"Kiếp trước của cậu," Lý Giai Hảo nghiêm túc nói: "Nhất định là một cái cây thuốc phiện!"
Thời Tích bị cô ấy chọc cười.
Đi đến cửa lớp học, có một người đàn ông trung niên mặc quần áo công nhân màu xanh xách theo cái thùng dụng cụ đi ra.
Vừa hỏi mới biết được, máy lọc nước trong lớp bị hỏng, hơn nữa cũng không thể sửa ngay lập tức được, chắc là phải đổi cái mới.
Lý Giai Hảo cảm thấy may mắn, nói: "May mà hai bọn mình đã mua nước lúc ăn rồi, bằng không lại phải vất vả trèo đèo lội suối qua tận quầy bán đồ ăn vặt bên kia để mua nước mất."
"Đúng vậy." Thời Tích cũng phụ họa, trong lòng cũng có chút may mắn.
Ly trà hoa lài kia của cô đi một đường tới đây đã tan hết băng trong cốc, cô cầm lên uống hai ngụm, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Lại buông nước xuống, đầu nhỏ lặng lẽ nhìn sang cái hộc bàn bên cạnh.
Sau khi xác nhận, Thời Tích lục trong cặp lấy cái túi tiền hình thỏ con của mình ra, cầm ở trong tay, nhanh chân chạy ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy, Tích Tích?" Lý Giai Hảo ở đằng sau kêu lên.
Thời Tích: "Quần bán đồ ăn vặt."