Edit by Shmily
Do not reup
--------------------------------
Buổi sáng thứ hai, tình trạng trong lớp chính là... binh hoang mã loạn, trông gà hóa cuốc.
"Ai! Ai làm xong đề Tiếng Anh chưa? Tao lấy bài Lịch Sử ra đổi."
"Bonus thêm bài Chính Trị nữa, lấy hai bài Chính Sử đổi lấy bài Tiếng Anh, xác suất đúng lên tới %, bảo đảm đấy."
Chép bài tập mà thôi, thế mà lại thành buổi đấu giá rồi.
Nam sinh bàn sau gào lên: "Ê chuột, mày ngồi bàn đầu chú ý một chút, giáo viên tới thì nhớ đánh tiếng cho bọn tao."
Từ Thiên Hạo đang chép bài, cũng không thèm ngẩng đầu, gào trở về: "Biết rồi, yên tâm chép bài của mày đi!"
"Hạo" trong tiếng Trung đọc giống từ "Háo" - con chuột
Lúc Thời Tích bước chân vào phòng học đã ngay lập tức đón nhận sự hoan nghênh nồng hậu, một đám người lao tới trước mặt cô.
Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, giống như đang chờ chủ nhân cho ăn.
Không ai nói chuyện, nhưng Thời Tích cảm giác mình có thể hiểu ý của bọn họ, thử thăm dò: "Các cậu... là muốn mượn bài tập của tớ sao?"
"Phải phải phải!" Bảy, tám nam sinh điên cuồng gật đầu, gật xong lại vô cùng cẩn thận, dùng loại ngữ khí hèn mọn cầu xin, "Có thể không?"
Bị một loạt ánh mắt như vậy nhìn, Thời Tích cảm thấy nếu mình nói không được thì hình như là quá tàn nhẫn rồi.
Cô gật đầu đáp ứng: "Có thể thì có thể, nhưng mà lần sau các cậu vẫn nên tự làm thì tốt hơn, như vậy mới có thể nắm vững kiến thức đã học được, hơn nữa lúc kiểm tra cũng không có cách nào chép bài người khác."
"Lần sau tớ nhất định sẽ tự làm!"
"Ủy viên, cậu thật tốt!"
Không đến nửa phút, bài tập của Thời Tích đã bị xâu xé đến không còn quyển nào.
Còn có một nam sinh vừa cầm bài tập cô chép, vừa luôn miệng lẩm bẩm cảm ơn cô, nghe xong khiến cô có chút dở khóc dở cười.
Người trong lớp dần dần nhiều lên.
Đột nhiên, Từ Thiên Hạo gào lên một câu: "Chủ nhiệm, chào buổi sáng.", khí thế ngất trời.
Những bạn học khác nghe được ám chỉ liền mau chóng phi tang dấu vết, đem bài tập chưa chép xong giấu xuống dưới quyển sách, lén lút chép tiếp.
Ngô Triều Vĩ nghe được câu chào buổi sáng của Từ Thiên Hạo thì rất cảm động, cho dù bọn nhóc có học hành chẳng ra sao đi nữa thì chỉ cần tôn trọng giáo viên thì đều là những đứa trẻ ngoan, đều là những đứa trẻ dễ dạy cả.
Ông dứt khoát đứng luôn bên cạnh Từ Thiên Hạo, quan tâm hỏi han xem hôm nay hắn đã ăn bữa sáng chưa, gần đây học hành thế nào, sinh hoạt có gì khó khăn không, đã quen với lớp mới chưa.
Từ Thiên Hạo bên ngoài thì cười hì hì, nội tâm bên trong lại khổ không nói nên lời...
Thầy ơi thầy mau đi đi có được không? Em còn Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý vẫn còn chưa có chép xong đâu!!!
Thời Tích cầm bình nước của mình đi tới phía sau phòng học lấy nước nóng.
Uống lên hai hớp, đột nhiên tay cầm bình siết chặt, tay kia ôm lấy bụng.
Lúc Lý Giai Hảo trả lại vở cho Thời Tích thì phát hiện sắc mặt cô hôm nay hơi tái đi, lo lắng hỏi: "Tích Tích, cậu bị bệnh sao?"
"Không có." Thời Tích nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Chính là cái kia tới."
Lý Giai Hảo lập tức hiểu rõ, vô cùng đồng cảm với cô, cho cô một cái nắm tay cổ vũ nho nhỏ: "Cố lên, bảo trọng."
Đêm hôm qua có mưa, sân thể dục bây giờ vẫn còn ướt, nghi thức chào cờ cũng bị hủy, các lớp cũng đẩy tiết học lên sớm hơn.
Các bạn có người đọc bài Tiếng Anh, có người nhẩm thơ cổ, có người làm bài tập Chính Trị, ríu rít ồn ào nhốn nháo.
Thời Tích đang xem lại ghi chép bài Lịch Sử hôm nọ, tay phải che ở trên bụng, cơn đau từng đợt truyền tới, đầu ngón tay cô tái nhợt đi, gắt gao nắm chặt lấy đồng phục.
Lúc này, một nam sinh đeo kính đi tới, trong tay còn cầm một quyển sách bài tập.
"Ủy viên, tớ có một số bài muốn hỏi cậu." Nam sinh khách khí nói.
Thời Tích ngẩng đầu, thanh âm có chút suy yếu: "Cái gì cơ?"
Thần kinh của nam sinh tương đối thô, hoàn toàn không chú ý tới điểm khác thường của cô, cũng không nghĩ tới việc nữ sinh mỗi tháng đều có mấy ngày như thế này.
Hắn chỉ lo mở sách ra, đặt xuống trước mặt Thời Tích.
Lại chỉ vào một bài tính toán kinh độ và vĩ độ, nói: "Tớ tính nhiều lần vẫn ra B, nhưng đáp án lại là C, mà đáp án cũng không giải chi tiết. Phiền cậu có thể giúp tớ xem một chút có phải đáp án sai rồi không?"
"Được, cậu chờ chút."
Thời Tích lấy một cây bút từ trong túi bút ra, mới chuẩn bị tính thì đột nhiên, Cố Trì từ sáng tới giờ vẫn chưa mở miệng lại bỗng nhiên nói: "Ra khỏi lớp, đi thẳng xuống tầng dưới rồi rẽ trái chính là văn phòng của các thầy cô chủ nhiệm năm hai."
Cô ngốc ra, nam sinh kia cũng đồng dạng khó hiểu.
Cố Trì liếc qua cậu ta: "Không thấy thân thể của ủy viên không thoải mái à? Có vấn đề sao không đi thêm mấy bước đi hỏi giáo viên ấy?"
Thanh âm nhàn nhạt, lại có loại hàn ý không giận tự uy cùng áp bách.
Nam sinh đeo kính giật mình.
Tuy rằng sau một tuần phân lớp này, Cố Trì vẫn luôn an an phận phận, không chỉ không tới trễ mà còn nộp bài tập đúng hạn nữa.
Nhưng trước kia, anh từng là người lấy một địch bảy, cầm gậy đánh người ta tới gãy xương nhập viện, thanh danh đó vẫn còn vang vọng bên tai cho tới ngày hôm nay.
Hơn nữa, nghe anh nhắc nhở như vậy, nam sinh đeo kính cũng phát hiện sắc mặt Thời Tích không tốt lắm, có thể là đang bị bệnh.
"A! Thật xin lỗi ủy viên, tớ không quấy rầy cậu nữa, cậu nghỉ ngơi đi nhé!" Nam sinh nhanh chóng biến mất như một làn gió.
Cố Trì cau mày, nhìn về phía cô gái nhỏ sắc mặt tái nhợt: "Đã đau thành thế này rồi mà còn giảng đề cho người khác, rốt cuộc là thích giảng bài cho người khác đến thế nào chứ?" Lời nói tuy là trách cứ, nhưng Thời Tích nghe ra được sự quan tâm của anh, cô nhìn anh, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Tiếng nói mềm nhẹ, Cố Trì lập tức không phát ra được tý tính tình nào nữa.
Hồi sáng thấy cô đau tới mức mặt mũi trắng bệch, anh mới không có tìm cô nói chuyện nữa. Lại không nghĩ tới là vẫn còn có đứa không có mắt tới đây tìm cô.
Một buổi sáng qua đi, Thời Tích cảm thấy rất khốn khổ.
Trước kia cũng đau, nhưng lúc này lại đau tới lợi hại, chuông tan học vừa vang thì cô liền nằm sấp xuống bàn.
Đau thành như vậy, kỳ thật cũng không ngủ được.
Tiếng chuông dự bị vang lên, cô mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, lại chậm rãi từ trong ngăn bàn lấy sách Tiếng Anh ra.
Trước tiếng chuông vào lớp thì có một tiếng chuông thông báo để mọi người vào ổn định ấy. Mình cũng không biết phải tả cái chuông này như nào nữa.
"Tôi đưa cậu xuống phòng y tế." Người bên cạnh bỗng nhiên nói, ngữ khí kiên định làm người ta không thể cự tuyệt.
Thời Tích quay mặt sang chỗ anh, đối diện với con ngươi đen nhánh của anh, cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đi phòng y tế đâu."
Cố Trì cho là cô sợ vào học muộn, không khỏi nhíu mày lại.
Thích học tới vậy sao, ngay cả thân thể mình cũng không để ý.
"Cậu đã đau thành như vậy rồi, ở trong lớp cũng không thể học được cái gì đâu, còn không bằng tôi đưa cậu tới phòng y tế, để bác sĩ nhìn một chút, lúc sau đỡ rồi thì về học cũng được."
Con gái tháng nào cũng có mấy ngày này, cái này Cố Trì biết được lúc còn học cấp hai, nhưng anh đối với nó cũng không có hiểu biết gì nhiều, chỉ biết là mấy ngày này, con gái thường sẽ không được khỏe, bụng sẽ đau.
Hai tiết vừa rồi, anh không nhịn được vụиɠ ŧяộʍ nhìn sang bên cạnh vài lần, mắt thấy khuôn mặt cô gái càng ngày càng trắng, đến tay cầm bút cũng hơi run lên.
Làm cho tâm anh cũng căng thẳng theo.
Thời Tích cảm thấy hình như là anh đang hiểu lầm cái gì đó.
Thảo luận vấn đề sinh lý của mình với một nam sinh, Thời Tích cảm giác có chút xấu hổ.
Nhưng mà, thần sắc của anh vô cùng nghiêm túc, là đang thật lòng quan tâm cô, cô cảm thấy... vẫn là nên giải thích cho anh một chút thì tốt hơn.
"Cái này là vấn đề thể chất, có đi gặp bác sĩ cũng không thể tốt lên đâu." Mặt cô hơi đỏ lên.
Cố Trì ngẩn người, không nghĩ tới sẽ là cái này.
Cảm mạo phát sốt hay là bị bệnh gì khác đi nữa thì chỉ cần đi viện lấy thuốc hoặc là truyền chút nước là có thể tốt lên, sao cái này lại không thể tốt lên được?
"Vậy phải làm sao?" Mi nhíu đến càng chặt hơn, khó hiểu hỏi, "Cứ để nó đau như vậy sao?"
Theo lý thuyết thì chính là thế. Thời Tích nghĩ nghĩ, nói ra một cách thông thường nhất: "Chắc là uống nước ấm thì có thể đỡ hơn một chút."
Cô nói xong, liền thấy anh duỗi tay dài ra, cầm lấy cái bình nước màu hồng nhạt cô đặt ở trên bàn.
Cũng mặc kệ là đã vào lớp, cô giáo đã dẫm lên giày cao gót lộc cộc bước vào, anh liền không coi ai ra gì, lập tức đi tới máy lọc nước phía sau, ngón tay ấn nút lấy nước nóng. Đợi lấy đầy rồi, khói trắng bay bay lên mới đưa cho Thời Tích, cô nhận lấy, uống vài ngụm, độ ấm vô cùng vừa phải.
"Cảm ơn cậu."
Dừng một chút, cô lại bổ sung, "Cảm giác khá hơn nhiều rồi, không có đau như trước nữa."
Cố Trì nhìn gương mặt tái nhợt của cô, nhẹ "ừ" một tiếng, cũng không có nói thêm gì.
Uống nhiều nước ấm rốt cuộc có căn cứ nào chứng minh nó tốt lên hay không, Thời Tích cũng không biết.
Nhưng dù sao thì bạn cùng bàn của cô tựa hồ đã đem việc này trở thành chân lý rồi.
Chuông tan học vang lên, bình nước nhỏ của cô lại bị lấy đi, nước lạnh được người kia lấy ra, lại rót đầy một bình nước ấm vào.
Hơn nữa...
Còn muốn tận mắt nhìn thấy cô uống xong mấy ngụm, anh mới dời mắt đi.
Nam sinh trời sinh mặt mày đã lạnh lùng, khi không cười thì có loại hờ hững, phảng phất như trời có sập xuống anh cũng không quan tâm.
Chỉ tùy tiện đứng đó thôi, không cần nói câu nào cũng có thể khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhưng một người như vậy, chuông học vừa reo, liền dùng cái hình tượng lãnh khốc đó đi xuyên qua từng bàn học tới máy lọc nước chỉ để lấy nước cho cô.
Thời Tích ghé lên bàn, nghĩ tới việc này, cô nhẹ nhàng cong môi muốn cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Cô nhớ tới lúc học cấp hai, trong trường cũng có một nhóm nam sinh hung dữ, không thích học lại còn thích đánh nhau, trốn tránh giáo viên tụ tập ở hành lang hút thuốc lá.
Mỗi lần cô đi ngang qua, đám nam sinh đó thấy cô liền huýt sáo một tiếng.
Thời Tích có chút sợ bọn họ, có đôi khi không cẩn thận gặp phải thì đều nhanh chân bước nhanh qua.
Mọi người cũng đồn đãi những lời không tốt về Cố Trì, anh còn biết đánh nhau, nghe nói là hung hăng hơn nhiều so với đám nam sinh trùm trường kia.
Nhưng mà thật kỳ lạ, hiện tại cô đối với anh, không hề có cảm xúc sợ hãi như trước nữa.
Thậm chí còn cảm thấy, người như anh, hình như... còn rất tốt.