Cho đến khi xuống xe, Thời Dược vẫn héo úa không tả được.
Đi vòng qua biển báo dừng xe và đi vào trường, dọc theo đường đi cô lại thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của người đi phía trước.
Hẳn là... sẽ không tức giận, phải không?
Nhưng mà, sau khi cô rút lại bàn tay tội lỗi, dường như ánh mắt Thích Thần thực lạnh khiến người khác rét run.
Nghĩ đến điều đó, Thời Dược càng thêm uể oải.
Cô cúi đầu, vừa ngẫm lại bản thân vừa tỉnh ngủ đã làm hỏng việc, không biết nên xin lỗi hay vãn hồi một chút tình huống xấu hổ này không.
Mà Thích Thần, người đi phía trước cố tình giảm tốc độ, đợi một lúc nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì ở phía sau. Anh quay đầu nhìn lại, lại thấy Thời Dược đang cúi gằm mặt ở phía sau với cái đầu rũ rượi.
Héo úa như một con thỏ hói.
Còn có một cây cột điện sừng sững trước mặt, con thỏ hồn vía đang lang thang trên trời hiển nhiên không nhìn thấy, nếu cứ giữ cái trạng thái này, kết quả chỉ có thể là đâm vào cây cột điện.
Thích Thần nhịn không được quay mặt đi cười nghiêng ngả, sau đó miễn cưỡng lui bước đi tới.
Dừng lại trước cột điện, Thích Thần vung tay lên.
Sau vài giây, cô gái ngốc nghếch đụng vào bàn tay anh đang dán vào cây cột điện, thất thần lùi lại và ngẩng mặt lên.
"A... Anh trai."
Thích Thần nhìn cô, cười như không cười.
"Biết nó gọi là gì không?"
Thời Dược không phản ứng, chỉ lắc đầu trong tiềm thức.
Thích Thần thu tay lại, vỗ vỗ nhẹ vào cột điện .
"Ôm cây đợi thỏ."
Nói xong, anh quay người đi về phía cổng trường.
___
" Nếu không đi sẽ đến muộn đấy, con thỏ."
Thời Dược bị trêu trọc đến không nói nên lời, muốn phản bác lại.
Nhưng nghĩ đến cảm xúc từ đầu ngón tay của cô trên xe buýt vài phút trước, khuôn mặt vừa lạnh đi của cô lại lập tức thu lại.
"... Anh mới là một con thỏ."
Nhỏ giọng buông một câu, Thời Dược chạy nhanh theo sau.
Ở phía sau hai người một đoạn không xa, một vài cô gái bước ra từ sau gốc cây.
Người cầm đầu tức giận đến nghiến răng.
Còn người bên cạnh thì châm ngòi thổi gió: "Kỳ tỷ, Thời Dược đúng là quấn lấy Thích Thần triền miên. Lần này đã cùng nhau đến trường, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy thực sự muốn giành lấy vị trí của chị và làm bạn gái Thích Thần mất."
——Cô ấy nằm mơ! Thích Thần nhất định sẽ thích tôi, ai cũng đừng nghĩ cướp đi! " Quách Vũ Kỳ sắc mặt khó coi, hung hăng đá vào thân cây bên cạnh.
.......
Tiết học đầu tiên buổi sáng là vật lý, cũng là tiết học của Tần Phong, chủ nhiệm ban .
Sau giờ học, giáo viên chủ nhiệm hắng giọng ngay khi lớp học im ắng trở lại và nói: "Kể cho lớp một chuyện. Mọi người hẳn cũng đã nghe rằng mấy ngày nay trường đang chuẩn bị cho kỳ tuyển chọn học sinh giỏi toán, vật lý, hóa học và sinh học. Việc lựa chọn được thực hiện thông qua các kỳ thi. Ngoại trừ lớp dự bị, mỗi lớp có ba cái khảo thí danh ngạch cho mỗi môn thi - việc lựa chọn trong lớp của chúng ta rất đơn giản, dựa trên kết quả của bài kiểm tra cuối kì trước. "
Giáo viên chủ nhiệm nói xong thì cầm bảng điểm trên bàn lên.
Sau khi đọc danh sách các môn vật lý, hóa học và sinh học, thầy giáo có chút ý vị thâm trường mà dừng lại.
Không ít học sinh trong lòng có linh cảm, có người nhìn về phía Thích Thần.
Ngay cả Thời Dược cũng không cưỡng lại được việc nghiêng đầu lại để quan sát phản ứng của Thích Thần - thật đáng tiếc khi người này vẫn bình tĩnh như thể anh đang ở trong bữa ăn tối của gia đình bác cô đêm qua, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Chuyện này... hình như mọi người đã đoán ra rồi." Chủ nhiệm lớp mỉm cười, có chút ngượng ngùng. "Trước tiên giáo viên toán của em để cho tôi ở đây nói, nói nhất định phải để Thích Thần tham gia cuộc thi; trên thực tế, kết quả bài kiểm tra của Thích Thần đều rất xuất sắc ở các môn, đủ để tham gia bất cứ môn thi đua nào trong bốn môn kia. "
Ngay khi thầy chủ nhiệm nói câu này, cả lớp đều bối rối trong vài giây.
Sau đó có người nhìn Thích Thần với ánh mắt phức tạp.
Khi Thích Thần vào lớp, họ đã nghe giáo viên dạy toán nói rằng cậu ấy đạt điểm xuất sắc ở tất cả các môn ngoại trừ tiếng Trung, cậu ấy thậm chí còn đạt điểm tuyệt đối trong môn toán.
Nhưng không ai nghĩ rằng anh lại có thể lọt vào tốp trong môn, trong đó có môn toán đạt điểm tuyệt đối khiến tất cả học sinh không nói nên lời.
"Tôi đã thảo luận câu hỏi này với Thích Thần vào ngày hôm qua. Thích Thần đã từ chối ghi danh cho ba kỳ thi khác, nhưng vì giáo viên toán học ý nguyện tương đối bức thiết, Thích Thần chỉ đồng ý với môn học này."
Chủ nhiệm lớp tạm dừng một chút mới tiếp tục nói, "Như vậy lần này kì thi khảo thí toán học sẽ có ba học sinh là Thích Thần, Triệu Nguyệt Nguyệt, Chu Khải Sơn , lớp ta có ý kiến gì không ?"
Mới bị chấn động bởi thành tích của Thích Thần trước đó, cả lớp đều có điểm yên lặng.
Chủ nhiệm lớp cười cười, "Nếu không có vấn đề gì, các bạn trong lớp tôi vừa nêu tên sẽ tham khảo thời khóa biểu và danh sách phòng thi đã dán trên bảng. Đầu tiên là bài thi môn toán, thể dục giữa giờ ba người Thích Thần không cần phải đi, trực tiếp thu dọn đồ đạc đến phòng thi—Được rồi, chúng ta bắt đầu học."
" ... "
Tiếng chuông báo hết giờ học thứ hai vang lên, thầy giáo thông báo hết giờ học, cả lớp lập tức trở nên xao động.
Trong tiếng nói ồn ào, Thời Dược quay đầu nhìn Thích Thần.
Trên khuôn mặt tuấn tú và sắc bén kia vẫn không hề có một chút cảm xúc, thậm chí ánh mắt của anh cũng bình tĩnh như thể chỉ là đi đến một phòng học khác để học mà thôi.
So sánh như vậy, sự hồi hộp và lo lắng của cô có vẻ hơi thừa.
Thấy Thích Thần chỉ đơn giản thu thập hai cái bút, đứng lên chuẩn bị nhấc chân rời đi, Thời Dược nhanh chóng vươn tay đem người giữ chặt.
Thích Thần dừng bước, xoay người sang một bên, lông mi tinh mịn đè xuống ánh mắt.
Đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên, trong con ngươi màu nâu sẫm ánh lên tia sáng.
"...Có việc gì?"
Hình dáng gần như khẩn trương của cô gái hiện vào trong mắt, khiến đôi mắt đào hoa lộ lên ý cười càng sâu hơn một chút.
Thời Dược hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh không ai để ý, nói nhỏ: "Anh trai, khảo thí cố lên, đừng căng thẳng."
"..."
Thích Thần vươn tay, nhẹ nhàng ấn trán cô gái.
Sau đó anh ngây ngốc cười, "Là em đừng căng thẳng mới đúng."
Thời Dược : "..."
Thích Thần không trêu chọc cô nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng anh đang nhìn thấy Tôn Tiểu Ngữ đang vui vẻ chạy tới, ngây người nhìn hai người họ.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Thích Thần quét qua, Tôn Tiểu Ngữ lập tức quay đầu lại—
"Mình không thấy, không thấy, không thấy gì cả."
Thích Thần kéo khóe miệng liếc nhìn Thời Dược.
"Đi đây, con thỏ."
Nói xong liền một mình rời đi.
Ngay sau khi Thích Thần rời khỏi lớp học, Tôn Tiểu Ngữ hào hứng chạy tới. -
"Cậu ấy gọi cậu là gì? Con thỏ? Đây là biệt danh gian tình giữa các cậu sao?"
Thời Dược: "............Cậu dùng loạn từ ngữ như vậy, giáo viên ngữ văn sẽ đánh cậu đấy. "
Nói xong, Thời Dược phớt lờ Tôn Tiểu Ngữ đang nói bậy, chỉ nhìn về hướng người đó rời đi.
Kể từ tối hôm qua, thái độ của anh ấy đối với cô ... dường như đã dần bớt thờ ơ hơn.
Nói một cách chính xác, nó là từ---
... "Được rồi ...Nếu em hy vọng như vậy."
... "Vậy thì tôi sẽ chỉ là anh trai của em, Thời Dược." ...
Mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Thời Dược nhíu nhíu mày.
Không biết tại sao, nhưng nghĩ đến điều này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Không phải chính cô ... cũng không chỉ muốn cho Thích Thần làm anh trai cô chứ?
Thời Dược bị suy nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt, vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ nữa.
Bài thi tuyển chọn khảo thí được bố trí trong một tòa nhà riêng ở phía Tây Nam của trường.
Lúc này, tòa nhà gần như chỉ toàn học sinh đứng đầu toàn trường, thậm chí không khí làm bài kiểm tra cũng vô cùng căng thẳng.
Trường hợp ngoại lệ là ở một phòng học, gần một nửa số nữ sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ, ánh mắt họ nhìn về cùng một hướng.
Đó là vị trí giữa hàng đầu tiên.
Khác với đống tài liệu của những người khác, chiếc bàn này sạch sẽ, chỉ có hai cây bút trên đó.
Ở bàn học sau, người con trai mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen ngồi đó với vẻ mặt thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
"Cậu ấy là Thích Thần á, trông đẹp trai thật đấy ......"
"Điểm toán học tuyệt đối, rốt cuộc không biết tại sao có thể làm được? Thật là muốn được cậu ấy chỉ giáo."
"Cậu hết hy vọng đi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Này một lãng một lãng đều chết ở trên bờ cát "
" Hahaha, lạnh lùng vậy sao? "
" Phải không? Từ khi mình đến đây, đã nói chuyện với rất nhiều người, cũng chưa có gặp qua cậu ấy nói chuyện với nữ sinh nào đâu."
"Aizz, cũng thật là..."
Ở bên này còn đang bàn luận, trên hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân.
Tại nơi đặc biệt yên tĩnh này, nghe từ đó truyền tới dồn dập mà vang dội, tựa hồ như có âm thanh đuổi phía sau người.
"Học sinh kia, đây là phòng thi! Không thể chạy loạn, dừng lại mau!"
Mọi người trong lớp học đều tò mò, ánh mắt hội tụ về đấy.
Nhưng một số người cũng nhận ra, nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu vẫn bất cần nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú và đôi đồng tử nâu như bị đóng băng.
Để phục vụ cho sự mong đợi của mọi người, bước chân đã thực sự dừng lại bên ngoài lớp học của họ.
Khuôn mặt tiểu mập mạp dừng lại, dựa vào cửa thở dốc—
"Thần ...anh Thần... nhanh, nhanh ... Thời Dược ..."
"..."
Thích Thần cứng đờ.
Một giây tiếp theo, sắc mặt anh bỗng dưng chìm xuống, đột ngột đứng dậy-
"Thời Dược bị làm sao ?!"
Thanh âm phát ra từ chàng trai trầm khàn đến đáng sợ.