Có một tiếng bíp từ cửa ra vào của biệt thự khi khóa mật mã được mở.
Cánh cửa màu cà phê sẫm bị đẩy ra một khe hở từ bên ngoài. Sau một vài giây im lặng, khoảng cách dần dần mở rộng, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào trong.
Rõ ràng đôi mắt hạnh đen mang theo khẩn trương. Đôi mắt chủ nhân nhanh chóng quét qua mọi nơi có thể nhìn thấy.
Cửa ra vào, phòng khách, phòng trà, phòng nghỉ... không một bóng người.
Thời Dược hơi nhấp môi buông lỏng , hô hấp cũng dần khôi phục lại.
Thật may, thật may là ... có vẻ như họ vẫn chưa quay lại.
Đem chiếc túi đang vô thức nắm chặt trong tay, Thời Dược mở tủ giày ở giữa hành lang, lấy ra một đôi dép nhung ngắn màu xám hồng, đặt dưới chân.
Cô cúi xuống, vừa cởi dây buộc của đôi giày thể thao màu trắng, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói - " Dược Dược đã trở về rồi sao?"
"-!"
Thời Dược gần như sợ hãi nhảy dựng lên tại chỗ.
Cô gần như theo bản năng vung chiếc túi trong tay và giấu nó ra sau lưng, nhìn thẳng về hướng phát ra âm thanh.
Vì vậy, khi người giúp việc mặc tạp dề bước đến phòng khách, nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng thẳng ở giữa hành lang, đầu ngẩng cao, vẻ mặt nghiêm túc như sắp bị kiểm tra.
Thật tiếc khi đôi mắt đen xinh đẹp ấy lại ánh lên vẻ căng thẳng " Tôi đang chột dạ ."
Cô giúp việc cười một tiếng khà khà :
" Dao Dao, cháu làm sao vậy? Cháu tập tư thế quân sự trước cửa nhà sao?"
Khi nhìn rõ người ngoài phòng khách, Thơi Dược suýt đã ngã quỵ.
"Dì Đường, dì suýt làm cháu đau tim..."
"Cái gì? Coi dì là cha mẹ của cháu sao?" Dì Đường cười hỏi. "Có thể sợ như vậy, cháu lại lén mang về mấy món tráng miệng sao?" Vừa nói, mắt dì Đường vừa rơi vào chiếc túi mà Thời Dược đang mang theo.
"Không hề."
Thời Dược ngay lập tức mỉm cười sau khi nghe điều này, giống như một con mèo vừa mới trộm lông mi cá (?) , với những cảm xúc ranh mãnh lấp lánh trên đôi mi thanh tú đang chớp của cô.
Cô đi đến bên cạnh dì Đường, mở miệng túi ra, cho dì xem bên trong.
"Đây là... túi đựng ống và miệng ống để nướng?" (?)
Dì Đường sửng sốt, bất lực nhìn lên, " Cháu có muốn tự làm món tráng miệng không?"
Thời Dược gật đầu.
"Cô phải học cách tự lập, để bố mẹ không phát hiện ra từ hóa đơn thẻ tín dụng mà mình lén lút đến cửa hàng tráng miệng như lần trước."
"Cháu thông minh lắm mới ăn được. Cháu không sợ đau răng đúng không ? " Nhắc đến đây, Thời Dược bỗng héo úa.
"Cháu cứ... thỉnh thoảng làm một lần thôi..." Cô ngẩng đầu tiến lên ôm lấy cánh tay dì Đường "Dì Đường, cháu biết dì yêu cháu nhất." Cháu hứa với dì sẽ nghe lời mọi chuyện. Lần này đừng nói với bố mẹ cháu. "
" Cháu nha. " Dì Đường bất lực gật đầu rồi quay vào bếp.
"Dì không nhìn thấy gì, nhưng nếu lần sau vừa vặn bị bắt được, cháu không thể trách dì?"
"Được."
Cô đáp lại một cách sắc bén.
Cô xách túi chuẩn bị lên tầng . Sau đó, nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi dì trong bếp.
"Dì Đường, ba mẹ cháu lần này ra nước ngoài làm gì cũng không nói? Hôm nay còn không về sao?"
"Tiên sinh chỉ nói một số chuyện quan trọng, nhưng không đề cập cụ thể. Tối qua nói chuyện điện thoại bảo buổi tối nay về đến nhà. "
"Có chuyện gì mà bí mật vậy, còn giữ bí mật với mình? ... Tuy nhiên, nếu mình về nhà vào buổi tối..."
Thời Dược cúi mắt nhìn chiếc túi trên tay, mỉm cười:
"Dì Đường, đợi cháu nhé. Lát nữa cháu xuống nấu cơm. "
Nửa tiếng sau, Thời Dược đang ghé ở góc cầu thang đang mặc áo choàng tắm, lộ ra khuôn mặt xinh xắn với mái tóc dài ướt đẫm nhưng đang nhăn mặt lại cay đắng :
"Dì Đường..."
"Này." Dì Đường từ trong bếp đáp lại. "Sao vậy?"
"..." Thời Dược từ sau lôi ra một bộ quần áo mặc nhà màu trắng hồng.
Cô vươn tay lật đi lật lại quần áo, sau đó không còn gì luyến tiếc mà nhìn dì ở lầu một.
"Dì Đường, đây là bộ quần áo ở nhà dì mới mua cho con sao?"
"Đúng vậy, nó không vừa người sao?"
"... Không phải không vừa người."
Thời Dược cầm lấy và đo nó. Tay kia giật mạnh đôi tai thỏ dài rũ xuống trên chiếc mũ sau của bộ đồ mặc ở nhà.
"Cháu đang học năm hai trung học. Người ngoài sẽ cười rụng cả răng khi nhìn thấy cháu mặc bộ váy này mất."
"Ồ, quần áo ở nhà, người ngoài làm sao nhìn thấy nó được ? "
Dì Đường dường như nhớ lại điều gì đó, và đột nhiên trở nên vui vẻ nói: "Còn không phải dì không cho cháu tiền mua đồ người lớn, dì nói chiều cao cùng kích thước của cháu, bọn họ nói nhỏ hơn mét sáu tốt nhất đến khu vực trẻ em, tùy ý chọn lựa. "
Thời Dược :" ...... ?? "
Khu quần áo trẻ em?
Thế giới ác độc này.
Tạm biệt .
Nhìn thấy dì Đường chuẩn bị rời đi, Thời Dược vẫn "chết đi sống lại": "Cháu nhớ rằng ngoài bộ vừa bị loại ra, còn có hẳn hai bộ—"
Dì Đường mỉm cười, vươn tay chỉ lên, "Trong phòng giặt là."
Thời Dược : "..."
"Nếu cháu thực sự không thích, hôm khác dì sẽ ra ngoài mua cho . Hôm nay mặc tạm cái này đi."
"... Được rồi."
Lúc này, Thời Dược chỉ có thể quay lại phòng ngủ trên tầng để thay quần áo.
Đồ ngọt sắp được ăn đã cứu rỗi tâm trạng của Thời Dược.
Với hai chiếc tai thỏ rủ xuống trên chiếc mũ sau, và chỉ đơn giản cột lại mái tóc đen thẳng đứng, Thời Dược vui vẻ đi xuống lầu, cầm chiếc túi có túi đựng ống và miệng ống, đi thẳng vào nhà bếp.
"Hôm nay cháu định làm gì?" Dì Đường hỏi.
Thời Dược hơi cong mắt và cười: "Bánh trứng đường màu hồng và xanh da trời, giống như một tòa lâu đài nhỏ, tan chảy trong miệng, thế nào hả dì?"
Dì Đường gật đầu, "Nghe hay đấy. Cần nguyên liệu gì? Nhìn xem? Ngôi nhà vẫn chưa hoàn thành à? "
Thời Dược đặt túi xuống và bắt đầu chọn nguyên liệu.
Sau hai phút, Thời Dược đặt trứng, nước chanh, đường làm bánh kẹo, màu thực phẩm và tinh bột lên bàn nấu, và sau đó thật khó khăn.
"Dì Đường, ở nhà không có hạnh nhân xay sao ạ?"
"Dì mới dùng hôm qua." Dì Đường ngẩng đầu, đến bồn nước rửa tay . "Buổi tối dì định mua một ít. Nếu cháu muốn dùng, cháu ở nhà chờ một lát, dì lái xe đi rồi về sớm. "
" Dì Đường thật tốt! "
Tang dì đùa và nói:" Không tốt với con thì tốt với ai. Sao có thể không tốt với Dược Dược đại bảo bối nhà chúng ta được ? "
Qua mười tuổi rồi còn chưa thoát khỏi xưng hô ấy, Thời Dược quẫn bách:
"Cháu cũng mười sáu rồi mà ..."
"Mười sáu sẽ không phải là đại bảo bối của dì Đường?"
Thời Dược bất quá đã phải đầu hàng, "cháu mười sáu hay sáu mươi cũng vậy, dì Đường có hạnh phúc không?"
" Này còn kém không nhiều lắm."
"......"
Chờ Đường dì ra cửa mua hạnh nhân xay, Thời Dược cũng không nhàn rỗi.
Cô lấy quả trứng trước, đục một lỗ nhỏ trên vỏ trứng rồi cho lòng trắng trứng vào một chiếc bát trong suốt. Sau đó đổ nước cốt chanh vào, lấy máy đánh trứng đánh lòng trắng trứng thành bọt đặc. Sau đó thêm đường mịn theo từng phần, máy đánh trứng cũng được điều chỉnh từ tốc độ thấp đến tốc độ cao trung bình.
Khi máy đánh trứng được nhấc lên, chiếc bánh trứng gắn ở đầu bánh rút ra một đầu mảnh mai, khóe miệng thuốc cong lên một cách thỏa mãn.
—— Bánh trứng đường về cơ bản đã được định hình bây giờ, chỉ cần thêm một ít tinh bột.
Thời Dược đặt chiếc bát pha lê lên bàn nấu ăn, sau đó quay lại lấy hộp đựng tinh bột.
Vừa bóp chặt chiếc hộp bằng một tay, cô đã nghe thấy tiếng đóng cửa đột ngột vang lên từ hành lang.
Thời Dược đang tập trung thì bị âm thanh đột ngột cho hoảng sợ tới mức run tay, hộp tinh bột đập mạnh xuống đất.
Bột bỗng bốc lên dưới chân.
Cô theo bản năng ngồi xổm xuống vớt cái hộp lại.
"Phốc ... khụ khụ khụ ..." Bị sặc, Thời Dược nhất thời ho đến tê tâm liệt phế.
Mắt cô nhắm chặt,hướng phía dì Đường cầu cứu :
— "Dì Đường, dì Đường, nhanh lên, giang hồ cứu cấp..."
Một chuỗi bước chân vang lên từ phòng khách, nhưng dừng lại ở cửa bếp.
Thời Dược không quan tâm lắm, vội vàng đưa tay về hướng phát ra âm thanh.
"Cháu bị tinh bột bay vào mắt không thể nhìn rõ, dì Đường, giúp cháu đến bồn rửa – Cháu phải rửa mắt."
Người đứng ở cửa bếp không hiểu vì lý do gì không hề nhúc nhích.
"Khụ...... Dì Đường?" Thời Dược ho khan một tiếng, khó chịu thúc giục.
Người nọ như đột nhiên khôi phục lại, bước chân đi tới, cúi xuống đỡ lấy cánh tay của Thời Dược, kéo cô gái lên.
Thời Dược được người đàn ông quàng tay qua tay đưa đến bể bơi.
Không biết có phải là ảo giác của Thời Dược hay không, sức lực trên cổ tay rất mạnh, xem ra vẫn còn đang run rẩy.
Cô cảm thấy đau đầu khi chạm vào nước trên bồn rửa.
Chẳng lẽ dì Đường lại phát điên lên vì chuyện xấu mình gây ra?
Cô do dự, nuốt lại yêu cầu muốn nói ra rồi tự mình đưa tay chạm vào công tắc vòi.
Ngay khi cô ấy duỗi ra, đầu ngón tay của cô liền chạm vào mu bàn tay của người khác, cảm giác mát lạnh truyền lên tận đại não.
Bàn tay của Thời Dược dừng lại trên không trung.
Lúc này, công tắc được bật lên, nước chảy xuống kèm theo tia nước bắn tung tóe.
Thời Dược thậm chí không nghĩ tới cảm giác kỳ lạ trong chốc lát, cúi người rửa mắt.
Cô cúi xuống, đôi tai thỏ trên chiếc mũ của bộ quần áo mặc ở nhà treo phía sau và chiếc đuôi ngựa dài mà cô buộc lại tuột khỏi vai.
Hành động trực tiếp bị trì hoãn, và khi thuốc không hoàn toàn bị bắn, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của trẻ em, nói:
"Dì Đường,dì đừng nóng giận....dì có thể giúp cháu cầm đuôi ngựa và tai thỏ được không, nó có điểm vướng víu. "
" ...... "
Lần này đã không có gì đáp lại trong một thời gian .
Cô vừa gặp rắc rối, làm rối tung công việc chuẩn bị món tráng miệng, cộng với cảm giác khó chịu vì sặc tinh bột lúc này, Thời Dược cảm thấy không khỏi ủy khuất.
Cô nói nửa đùa nửa thật, khó chịu mở lời:
"Dì Đường, dì vừa rồi nói cháu là đại bảo bối của dì ... Bây giờ dì còn không giúp cháu chuyện này."
Như thể không chịu nổi câu hỏi này, cuối cùng người đứng bên cạnh cô cũng di chuyển.
Thời Dược cảm thấy mái tóc dài và đôi tai thỏ xõa xuống má bên tai của cô đã được nhấc lên.
Cô cảm thấy trong lòng mềm nhũn, bình an vô sự mới tiếp tục rửa mắt.
Hấp tấp vài lần, chuẩn bị tắt nước, cô đột nhiên cảm thấy đuôi ngựa dài cùng tai thỏ đồng thời bị kéo nhẹ.
Một giọng nam xa lạ khẽ lay động không khí.
"Cô mới mười tuổi sao ?"
Tiếng nói người con trai sạch sẽ, trầm ngâm, kết thúc vang lên với rất mờ nhạt :
"... 'Đại bảo bối '?"
Thời Dược : '-'
...
Nam? ? ?