Chiều ngày hôm đó. Không biết Hạ Linh Lam có vấn đề gì hay không nhưng cô ta lại cố ý mời Nhược Uyển đến dự buổi sinh nhật của cô ta, tại Hạ gia. Lúc đầu, Nhược Uyển định sẽ không đi, nhưng rồi cô lại biết tin Hạ Linh Lam cũng mời Khang Tố Tố nữa. Suy đi nghĩ lại, quyết định cuối cùng, Nhược Uyển cũng đồng ý với cô ta.
Nhưng mà hiện giờ trong lòng Nhược Uyển thật sự rất rối, bây giờ cô nên đi tìn Vũ Dạ Triệt... Hay cô nên quên đi Vũ Dạ Triệt để tiếp nhận Hàng Hạo?
Nhược Uyển ngồi trong phòng nghĩ ngợi một lúc lâu. Nhưng vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, cùng lúc đó... Hàng Hạo đứng phía sau lưng cô, từ nhỏ cô đã rất nhạy bén với những gì xung quanh mình. Nhưng lần này cô lại lơ là như vậy, Hàng Hạo thầm cười khổ. Xem ra người con gái này thật tâm đã sớm đặt tâm tư tình cảm giành cho Vũ Dạ Triệt.
- Tiểu Ái, em đang nghĩ gì vậy?
- À ừm... Hạ Linh Lam có mời em đến bữa tiệc của cô ta... Chỉ sợ rằng...
Nhược Uyển dường như nói lãng sang việc khác, bản thân Hàng Hạo biết rõ... Hạ Linh Lam đó cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé, cô lại là con phượng hoàng ở trên cành cao.... Hà cớ gì cô phải lo lắng vì Hạ Linh Lam đó chứ? Hàng Hạo chỉ mỉm cười nhìn cô, rồi hắn rời khỏi nhà trước
Nhược Uyển nhìn thấy hắn như vậy có chút cảm thấy áy náy, từ nhỏ đến lớn Hàng Hạo luôn là người bảo vệ cô, luôn ở bên cạnh khi cô cần, luôn yêu thương cô, luôn là người tin tưởng cô... Vậy mà... Vậy mà ngay bây giờ, cô lại nói dối với Hàng Hạo... Cô biết đó là sai, nhưng nếu như cô nói rõ ra là cô đang nhớ Vũ Dạ Triệt, thì cái sự tàn nhẫn này thật sự sẽ tổn thương đến tình cảm mà Hàng Hạo giành cho cô.
- Xin lỗi anh... Hàng Hạo...
[.....................]
Còn Hàng Hạo, hắn ta cũng có tự quyết đoán riêng của mình. Hắn không thể để sự ích kỷ của mình chiếm hết lý trí được... Người con gái hắn yêu đang đau lòng, đang lo lắng... Hắn phải làm gì đó cho cô. Và rồi, Hàng Hạo đã đến bệnh viện, nhưng Vũ Dạ Triệt đã xuất viện ngay khi Nhược Uyển rồi khỏi. Khi đến Vũ Trạch, thì Vũ Mục An cũng nói với hắn rằng Vũ Dạ Triệt đang ở Vũ Thị, không có ở nhà.
Hàng Hạo trầm mặt, nhưng vẫn một lần nữa đến Vũ Thị. Khi đứng trước sảnh thì có rất nhiều nhân viên nữ nhìn Hàng Hạo với ánh mắt say mê. Vì nếu nói Vũ Dạ Triệt hoàn hảo theo kiểu lịch lãm, thì Hàng Hạo chính là soái ca hoang dã trong lòng phái nữ. Nhưng có lẽ hình ảnh đẹp đẽ kia của Hàng Hạo đã bị đánh bay khi anh cất giọng lạnh lẽo hỏi
- Vũ Dạ Triệt đâu?
- Xin lỗi. Anh có hẹn với Tổng Giám Đốc hay không?
- Nói với anh ta. Nếu như anh ta còn cần vợ con, vì bảo anh ta vác xác xuống đây. Đừng biến bản thân trở thành một con rùa rụt cổ!
Cô nhân viên kia có chút hoảng hốt. Cho dù nói thế nào đi nữa ở Phong Thành này thì Vũ gia cũng là gia tộc có máu mặt ở đây... Nhưng người đàn ông này dường như không nể mặt đến, còn rất mạnh miệng nói. Khi cô gái kia gọi cho Vũ Dương, thì cậu ta giật mình... Vũ Dương không hiểu vì sao Hàng Hạo lại đích thân đến đây... Không lẽ, Hàng Hạo muốn vạch rõ ranh giới giữa Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt sao? Không được! Vũ Dương liền hốt hoảng chạy xuống. Khi nhìn thấy Hàng Hạo gương mặt đanh thép, còn có chút hàn khí xung quanh, Vũ Dương nuốt một ngụm khí lạnh... Rồi cậu ta cười hề hề
- Hàng gia, mời cậu lên phòng... Đừng... Đừng làm mất mặt anh trai tôi... Hàng gia, nể mặt Nhược Uyển một chút
Hàng Hạo hừ lạnh một tiếng, rồi cùng Vũ Dương lên phòng giám đốc. Sau khi Vũ Dương đi thì những người ở đây mới tụm ba tụm bảy lại bàn tán xôn xao.
Còn Hàng Hạo khi bước vào phòng thì nhìn thấy một Vũ Dạ Triệt toàn thân màu đen đang ngồi hăng say làm việc. Hắn ta đi đến gần bàn làm việc của anh, hung hăng đập tay xuống bàn một cái thật lớn. Làm cho Vũ Dương giật thót tim
- Vũ Dạ Triệt, tôi hỏi cậu... Cậu có còn là đàn ông hay không?
- Hàng Hạo, tôi đã đồng ý buông tay cô ấy. Hà cớ gì anh lại đến đây làm loạn?
- Hàng Hạo này không ích kỉ như cậu. Vũ Dạ Triệt, chẳng lẽ cậu nghĩ chỉ cần cậu buông tay cô ấy thì Tiểu Ái sẽ hạnh phúc sao?
Nhắc đến Nhược Uyển, Vũ Dạ Triệt lập tức khựng lại một chút, rồi anh cười chua chát nói
- Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.
- Tôi? Đúng, tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng người cô ấy cần... Là cậu!
- Tôi?
Đừng nói Vũ Dạ Triệt ngạc nhiên, ngay cả Vũ Dương cũng há hốc không kém. Rồi sau đó, Hàng Hạo đem hết sự việc kể lại cho anh nghe về cả việc hãm hại đứa bé, rồi tình trạng của Nhược Uyển trong suốt một tuần qua. Nghe Hàng Hạo nói, bàn tay của Vũ Dạ Triệt siết chặt thành nắm đấm, rồi anh trầm mặt nói
- Diên gia có buôn bán qua lại với Thất Uông Lang. Xem ra, Diên Xán và Thất Uông Lang đang hợp tác với nhau.
- Cô ấy...
- Tối nay Hạ Linh Lam mời Tiểu Ái đến bữa tiệc sinh nhật. Nếu tôi đoán không lầm thì hôm nay Diên Mỹ sẽ đến.... Cậu tự lo liệu lấy.
Hàng Hạo nói xong, liền bước nhanh đi. Nhưng trước khi đi đến cửa, thì Hàng Hạo lại quay vào trong nói với anh một câu.
- Vũ Dạ Triệt, Tiểu Ái luôn hướng về cậu, tôi cũng không muốn giúp đỡ cậu, nhưng vì cô ấy, vì người con gái tôi yêu, nên tôi mới toàn thành cho cậu. Vũ Dạ Triệt, đừng bao giờ để Hàng Hạo này phải khinh bỉ cậu. Hãy thể hiện rằng, cậu xứng đáng với tình yêu mà Tiểu Ái dành cho cậu!
Hàng Hạo nói xong, liền đi nhanh ra ngoài. Vũ Dương thở hắc ra một tiếng đầy nhẹ nhõm, nhưng bất chợt cánh cửa lại được mở ra, Vũ Dương hoảng hồn hét lên một tiếng "A", Hàng Hạo cũng bị cậu làm cho giật mình...
- Anh còn việc gì sao?
- Hiện tại cô ấy đang ở ngôi nhà số , ở phía Tây thành phố... Vũ Dạ Triệt, tối nay tôi sẽ đưa cô ấy đến Hạ gia... Đến sau đó... Trông cậy vào cậu.
Nói xong, Hàng Hạo lại rời đi. Vũ Dương len lén đến gần cửa, cậu ta muốn chắc chắn rằng Hàng Hạo đã rời khỏi, thì cậu ta mới an tâm thở nhẹ nhàng, đưa tay lên vuốt ngực.
- Anh hai, anh định làm gì?
- Hôm nay Hạ Linh Lam mời tiệc, chắc hẳn cô ta muốn thị uy cái gì đó. Vũ Dương, sắp xếp những thứ này... Tối nay, anh muốn biến nhân vật chính là Nhược Uyển.
- Hả?
Vũ Dương kinh ngạc, anh hai của cậu... Có vô liêm sỉ quá không? Rõ ràng là tiệc nhà người ta, lại muốn biến thành tiệc của vợ anh? Anh hai à... Anh cũng vô sỉ quá rồi!
- Em tiếc cho gà cưng... Hay là để anh nói với....
- Không, không... Gà cưng gì chứ... Chị dâu là số một... Em sẽ đi... Em sẽ làm hết... Cầu xin anh... Đừng dọa đến tâm hồn bé nhỏ đầy thương tổn của em...
Vũ Dương biết rằng anh đang muốn nói đến Lâm Âm, gì chứ... Giữa Vũ Dương và Lâm Âm chỉ mới bắt đầu không lâu, không thể nào mà lại bị Vũ Dạ Triệt hại chết như vậy.
Vũ Dạ Triệt nhìn lên khung ảnh trên bàn. Đó là ảnh của Nhược Uyển
- Trang Nhược Uyển. Anh sai rồi... Anh không buông em nữa. Mà em, cũng đừng hòng anh buông!
[.....................còn............]