Hạ Chỉ và Tiểu Hồng cùng thuê chung, Diệp Chính Thanh không tiện đến, vẫn nên tới chỗ của anh vậy.
Từ nhỏ Hạ Chỉ đã vô cùng ỷ lại vào Diệp Chính Thanh, một lúc không thấy người đã bắt đầu nhớ, cô hỏi Diệp Chính Thanh có cảm giác như vậy với cô không, cảm thấy hai người ở bên nhau dường như luôn không đủ.
Diệp Chính Thanh đang lái xe, nghe cô hỏi như vậy thì cẩn thận nhớ lại.
Anh có loại tình cảm này với cô bắt đầu từ khi nào nhỉ? Nếu như kéo tơ bóc kén tìm đến ngọn nguồn, anh nghĩ đến lúc cô mới đến, rất nhiều đêm nghe được tiếng khóc từ căn phòng sát vách, ban ngày cô hiểu chuyện đáng yêu khéo léo, buổi tối một mình cắn chăn khóc, cô được nhà họ Diệp thu nhận và giúp đỡ, dù ba mẹ có tốt với cô, dù anh có tốt với cô, thì cô cũng không phải là người nhà họ Diệp.
Vậy nên dù có yêu thương nhiều hơn nữa cũng không thể bù vào chỗ trống. Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Chính Thanh hạ quyết tâm phải đối xử tốt với cô, khi đó, đồng cảm và thương hại nhiều hơn là yêu, tình yêu bắt đầu mọc rễ nảy mầm từ lúc nào, Diệp Chính Thanh không thể nghĩ ra.
Sáu năm đủ để vứt bỏ tất cả lý trí và nguyên tắc, làm hao mòn sự kiên trì của anh. Sáu năm xa cách khiến anh càng chắc chắn, nói cho cô biết anh yêu cô là một việc không thể chậm trễ.
Nghĩ tới đây, Diệp Chính Thanh quay đầu đi, cười nói: "Quên mất rồi."
"Quên rồi sao?" Trong phút chốc, giọng nói vui vẻ đã biến thành mất mát.
Nụ cười trên mặt Diệp Chính Thanh càng sâu, anh không nhìn cô mà nhìn thẳng phía trước, trông có vẻ như đang cười khúc khích, môi cong cong, mùi vị hạnh phúc nồng đậm.
"Thật sự quên rồi sao?" Hạ Chỉ không bỏ qua cũng không khuất phục, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.
Cuối cùng Diệp Chính Thanh không kiềm chế được, cười một tiếng: "Hẳn là sớm hơn em."
Hạ Chỉ hơi giật mình, trở lại với thực tại, nở nụ cười còn ngọt hơn so với ăn mật ong.
Người này a, giống như trước đây, dỗ dành tốt như thế, chẳng hề thay đổi chút nào.
Trò chuyện với Diệp Chính Thanh vài câu, tinh thần của Hạ Chỉ đã tốt lên, không cảm thấy mệt nữa.
"Anh, em thay đổi chủ ý."
"Hả?" Diệp Chính Thanh đánh một vòng cua.
"Buổi chiều đi công viên giải trí nha?"
Lúc này Diệp Chính Thanh mới nghiêng đầu qua, nhanh chóng nhìn mắt cô, còn hai giao lộ nữa là đến nhà, bây giờ lại thay đổi chủ ý?
"Có được không ạ?"
Hạ Chỉ chớp chớp mắt, anh của cô ăn nhất chính là dáng vẻ này, lần nào cũng đúng.
Nhưng lần này, Diệp Chính Thanh không có chút mềm lòng nào, anh nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: "Giữ nguyên kế hoạch."
Bị từ chối rồi hả?
Không thể nào.
"Nhưng hiện giờ em không mệt chút nào hết." Hạ Chỉ ủ rũ ngã vào lưng ghế, giả bộ đáng thương.
Diệp Chính Thanh không hề lung lay: "Anh rất mệt."
Nói xong, anh nghiêng đầu, ý tứ sâu xa liếc nhìn Hạ Chỉ.
Hạ Chỉ lập tức che mắt, nhìn lén Diệp Chính Thanh qua kẽ tay, thật bậy bạ.
Cô vốn bị cảm, trà gừng hôm qua có tác dụng, bệnh cảm cũng giảm đi không ít. Sau khi đến nhà, Diệp Chính Thanh dùng phương thuốc dân gian, làm coca gừng băm cho cô uống. Cô vốn ghét mùi gừng nên không chịu vào phòng bếp, nhưng nhìn bóng lưng Diệp Chính Thanh đứng trong phòng bếp, lại không kìm được mà len lén đi vào.
Diệp Chính Thanh đang cầm một lon coca rót vào trong chén, gừng cắt thành từng lát thật mỏng, thao tác thuần thục, kỹ thuật cắt rất tốt, cộng thêm ngón tay thon dài mang khí chất chặn mọi lòng ham muốn, Hạ Chỉ nhìn mê mẩn, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Diệp Chính Thanh, dán khuôn mặt lên, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của anh.
Cô đã sớm muốn làm như vậy.
Sáu năm trước đã muốn rồi.
Động tác của Diệp Chính Thanh khựng lại một lát, anh bỏ dao trong tay xuống, dùng ngón tay dính nước gừng chạm vào mu bàn tay cô, mu bàn tay trắng mềm, ý nghĩ trong lòng vừa chuyển, đổi thành nắm một ngón tay của cô chà xát.
"Ngửi thấy mùi gì không?" Anh đưa ngón tay lên chóp mũi cô.
Mũi cún của Hạ Chỉ ngửi ngửi, xí một tiếng: "Gừng thối."
A, cô đã quên anh đang thái gừng, lại còn nói chuyện với anh.
"Ngửi thử cái này." Diệp Chính Thanh buông tay cô đang vòng trên eo anh.
Hạ Chỉ ngửi ngón tay bị Diệp Chính Thanh chạm vào: "Có gì khác nhau sao?"
Diệp Chính Thanh thản nhiên nói: "Mùi trên tay chúng ta là giống nhau."
Đối mặt với Hạ Chỉ không cho là đúng, anh giải thích: "Nói cách khác, bây giờ em lây dính mùi của anh."
Nói xong, Diệp Chính Thanh nhìn Hạ Chỉ thật sâu.
Hạ Chỉ: "..." Hóa đá ing.
Anh trai à, từ khi nào anh trở nên ngây thơ như thế?!
...
Trước đây bị cảm, Diệp Chính Thanh cũng sẽ làm coca gừng băm cho cô, Hạ Chỉ vẫn nhớ hương vị kia, là ngọt ngào, hoàn toàn át đi vị cay xè của gừng, mỗi lần cô đều xem như thức uống để uống.
Hương vị của anh trai làm vẫn không hề thay đổi, nước gừng thật sự rất ngọt.
Hạ Chỉ cầm ly thủy tinh, uống một hơi cạn sạch, ngọt đến cười híp mắt.
Uống xong, cô cần mẫn cầm ly đến phòng bếp rửa, nhân tiện rửa luôn cái chén vừa dùng trong lò vi sóng, Diệp Chính Thanh dựa vào khung cửa nhìn cô.
Anh đã tưởng tượng ra cảnh này nghìn vạn lần.
Đợi sáu năm rốt cuộc đã trở thành sự thật, kết quả tốt đẹp, lại thêm mười năm nữa thì đã sao?
Anh đi đến, tiếng nước ào ào, Hạ Chỉ tắt vòi nước, lau khô bồn nước, bả vai đột nhiên nặng hơn, một đôi tay vòng qua eo, cảm giác chèn ép chật chội, hơi thở kích thích mãnh liệt bao lấy cô. Không hề cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, hơi thở ấm áp phả bên vành tai, cô nghe anh nặng nề thở dài: "Anh đợi thời khắc này sáu năm."
"Rất nhớ em."
Tim cô rung động, tay lau bồn nước chợt ngừng, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, cô nhìn thẳng phía trước, cửa sổ màu xanh nhạt, tỏa ra hy vọng.
"Anh không hận em sao?"
Rốt cuộc cô vẫn hỏi ra lời, như một tảng đá nặng đè lên ngực. Cô chờ anh trả lời.
Trong phòng yên tĩnh, một giây, hai giây, chỉ nghe tiếng hít thở quấn quýt vào nhau.
"Đã từng hận," anh xoay người cô lại: "Khi tình yêu sâu đậm hơn hận, anh chọn yêu."
Diệp Chính Thanh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm đến thế, ánh mắt kia, không còn sáng ngời, mà là đau thương, lần đầu tiên Hạ Chỉ thấy Diệp Chính Thanh có ánh mắt như thế. Như có người cầm một cây gai nhọn dùng hết sức châm vào tim cô, khiến cô đau đớn.
Cô không nói gì mà ôm chầm Diệp Chính Thanh, vùi mặt thật sâu vào lồng ngực của anh.
"Chú và dì đâu? Họ có khỏe không?"
Diệp Chính Thanh cúi đầu nhìn cô, trả lời: "Họ rất khỏe. Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?" Hạ Ấu Thanh lo lắng nhìn anh.
Diệp Chính Thanh không trả lời, anh chỉ nhìn cô.
"Họ thế nào ạ? Anh nhanh nói đi, gấp chết em rồi." Hạ Ấu Thanh níu vạt áo anh lắc lắc.
"Bọ họ đều rất nhớ em, mong mỏi em sớm về nhà."
Vừa dứt lời, vành mắt Hạ Ấu Thanh dần đỏ lên.
"Đừng khóc." Anh giơ tay lên muốn bắt lấy cô, tựa như bắt một đóa hoa yếu ớt đang lung lay rơi trong gió.
Hạ Ấu Thanh lui về sau nửa bước, lắc đầu: "Đều tại em, em không nên không từ mà biệt, hại mọi người ai cũng lo lắng cho em, là em quá ích kỷ." Cô che mặt lại.
Diệp Chính Thanh đưa tay kéo cô đến trước người mình, kéo bàn tay đang che mặt ra, trằn trọc lưu luyến hôn từ trán xuống, cô nhắm mắt lại, lông mi nhỏ dài dày đặc rung động như một chiếc lông vũ, như đôi cánh bướm đang vỗ, môi của anh dán lên mí mắt mỏng manh, lưu lại một nụ hôn lưu luyến thắm thiết.
Chiếc khăn trên tay không biết đã bị Diệp Chính Thanh ném qua một bên từ khi nào, rồi được anh ôm đến trên giường ra sao, Hạ Chỉ choáng váng, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt, môi anh vừa rơi xuống, từ đầu đến chân đều tê dại, sau đó nhận thức không rõ, thần hồn điên đảo.
Thần hồn điên đảo không chỉ có mỗi cô.
Cô run rẩy nắm lấy vạt áo của anh, muốn tháo bỏ trói buộc trên người anh xuống, Diệp Chính Thanh giữ chặt tay cô, khẽ gọi tên cô, đầu ngón tay cô lạnh ngắt, phát run, đôi mắt đen nước mắt lưng tròng. Diệp Chính Thanh nhớ đến buổi tối rất nhiều năm trước, trên vùng biển rộng lớn đen đặc, anh dùng một tay nâng cô gái nhỏ kia lên, cô cũng có ánh mắt như vậy.
Cô là một cô gái dính người, vĩnh viễn giống như một con chó đốm nhỏ vẫy đuôi trông mong chờ anh về nhà. Mỗi lần được nghỉ về nhà, cướp lấy cặp sách đấm lưng bóp chân cho anh, ân cần bưng trà đưa nước.
Đêm đó là ngoại lệ, cô gái nhỏ không giống như thường lệ ra đón anh, anh lần tìm các nơi đều không tìm được, cảm giác bất an càng lúc càng nặng, hỏi mẹ thì nói là ra ngoài chơi, trời sắp tối nên chắc cũng sắp về nhà. Mãi đến ăn cơm tối xong cũng không thấy bóng dáng cô đâu, lúc này mới cảm thấy không ổn, phát động bạn bè thân thích hàng xóm xung quanh tìm người, nhưng vẫn tìm không được, sốt ruột phải báo cảnh sát. Người ra ngoài tìm nói có thể rơi xuống biển hay không, đây là khả năng xấu nhất, không phải là không nghĩ tới mà căn bản là không dám nghĩ. Hạ Ấu Thanh không biết bơi.
Anh xông ra ngoài, chạy về hướng bờ biển, ba anh kéo lại mắng, con điên rồi à! Anh gấp đến đỏ mắt, dù là chết, cũng phải tìm được người về.
Anh nôn nóng mất hết lý trí, Diệp Bắc Lương lấy du thuyền đưa Diệp Chính Thanh ra biển tìm người.
Hạ Ấu Thanh mười bốn tuổi, anh mãi không quên được đêm đó. Đôi mắt to tròn bất lực trong giây phút nhìn thấy anh tựa như nhìn thấy đấng cứu thế, một khắc đó, anh nghe rõ tiếng tim đập mừng như điên của mình, anh xốc cô lên, ôm chặt con gà con ướt sũng vào lồng ngực, không bao giờ buông tay ra nữa.
Diệp Chính Thanh cúi đầu nhìn cô, vật nhỏ làm cho người ta yêu thương, còn nhớ lần đầu tiên cô đến nhà anh, vóc dáng không cao hơn cái bàn bao nhiêu, sợ hãi nhìn anh.
Anh khom người, ôm lấy cô, chôn mặt thật sâu vào hõm vai cô, dùng lực dúi người vào lòng mình, tựa như phải hòa tan cô vào trong xương thịt.
Ấu Thanh, đã trở lại thì đừng đi nữa.
Đồng ý với anh, được không?