Diệp Chính Thanh nhíu mày nhìn cô, hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"
Hạ Ấu Thanh không hiểu cậu nói gì, tròn xoe mắt nhìn cậu.
Diệp Chính Thanh nhớ lại, thành tích kiểm tra hàng tháng gần đây của Hạ Ấu Thanh vẫn luôn giảm sút, trước đây cậu giúp cô phân tích tình hình, giúp cô ôn tập giải thích, có thế nào cũng không ngờ rằng, vậy mà lại do nguyên nhân yêu sớm, thành tích cứ giảm sút, mà Diệp Chính Thanh cậu, cho rằng mình hiểu rõ Hạ Ấu Thanh, nhưng cũng không thể nhìn ra điểm này.
Nửa tự trách nửa tức giận, Diệp Chính Thanh cố gắng nén lửa giận, cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hòa một chút. Thật sự là làm không được, cậu quá quan tâm, quá thương yêu, cho nên không muốn để cô phạm sai lầm, cuộc đời của cô không thể nào đi nhầm đường. Cậu có nghĩa vụ khi sai lầm này vừa nảy sinh, phải bóp chết nó ngay từ trong trứng nước.
Diệp Chính Thanh chậm lại một chút, vẻ mặt trở nên tốt hơn, nói: "Vừa đi vừa nói chuyện."
Hạ Ấu Thanh đi theo cậu, không dám đi quá gần, vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân.
Đối với Hạ Ấu Thanh, Diệp Chính Thanh vẫn luôn dùng thái độ của một người anh, một người bạn để đối xử. Cậu yêu cô, đây là chuyện đương nhiên. Trên thế giới này, ngoại trừ ba mẹ ra, người cậu yêu nhất chính là cô. Từ khoảnh khắc Hạ Ấu Thanh bước chân vào cửa lớn nhà họ Diệp, khi biết được những bất hạnh mà Hạ Ấu Thanh phải trải qua, lúc mẹ nói với cậu phải đối xử với cô như em gái ruột, Diệp Chính Thanh đã tiếp nhận cô từ tận đáy lòng, tiếp nhận người em gái này, bởi vì yêu, mới có thể gửi gắm tình cảm, nhận được sự đáp lại của cô, tình cảm càng ngày càng sâu đậm thắm thiết, hận không thể moi tim mình ra để đối xử tối với cô, chẳng sợ hy sinh chính mình, phấn đấu quên mình, không cần báo đáp.
Yêu, là mù quáng, thậm chí cũng là hủy diệt. Yêu có phân lượng rất nặng, không phải người nào cũng có thể gánh vác được sức nặng của tình yêu. Thời điểm đó Hạ Ấu Thanh không thể hiểu được, cũng không thể giải thích. Đương nhiên cô cũng yêu Diệp Chính Thanh, là sự ỷ lại đối với anh trai, hoặc là có một tình cảm không thể nói rõ đã cắm rễ, nhưng cô còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa thể suy nghĩ kỹ càng, hơn kém nhau năm tuổi, cũng đủ để giữa cô và Diệp Chính Thanh hình thành một khoảng cách khá xa.
Dọc đường đi, hai người không nói nửa câu. Dọc đường đi, Diệp Chính Thanh đều đang ổn định tâm trạng, mười bảy tuổi, chưa từng trải qua thời kỳ phản nghịch, nhưng đối với em gái nhỏ tuổi hơn cậu đang trong thời kỳ phản nghịch, cậu lại gánh vác trách nhiệm làm anh.
"Anh về nhà lấy đồ, vừa lúc nhận được điện thoại của thầy Trương, nói em yêu sớm, hai nam sinh vì em mà đánh nhau." Lúc này giọng điệu của Diệp Chính Thanh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu nhìn Hạ Ấu Thanh, nghĩ thầm, nếu người trước mắt là em trai, cậu thật có thể đánh cho nó một trận.
Hạ Ấu Thanh mím môi, không nói tiếng nào.
Hôm nay cô trầm mặc khác với ngày thường.
Diệp Chính Thanh tiếp tục nói: "Có biết tại sao anh lại tới, mà không phải là ba mẹ không?"
Vì để Hạ Ấu Thanh có cảm giác hòa nhập vào gia đình, cậu chưa bao giờ dùng cách gọi của Hạ Ấu Thanh là "chú Diệp dì Diệp", hoặc là "ba mẹ anh" khi nói chuyện với cô, cậu luôn dùng "ba mẹ".
Đầu tháng sáu, mặt trời gay gắt, tiếng nói liến thoắng không ngừng, Hạ Ấu Thanh lau mồ hôi trên trán, nóng đến xỉu, cô không muốn nói chuyện. Diệp Chính Thanh liếc nhìn cô, cũng không nói gì nữa, đến cửa hàng trước cổng trường mua kem cho cô ăn.
Hạ Ấu Thanh ăn kem, hơi lạnh dọc theo hàm răng, đầu lưỡi đến cổ họng rồi dạ dày, hàm răng lạnh buốt run lên chỉ cảm thấy sảng khoái, lúc này cô mới lên tiếng: "Anh, em không yêu đương."
Diệp Chính Thanh cắn một miếng kem, không thể tưởng tượng được nhìn cô.
Hạ Ấu Thanh vừa ăn vừa nói: "Chuyện này anh có thể giữ bí mật giúp em không? Đừng nói với người trong nhà?"
Diệp Chính Thanh nhìn cô một lát: "Em không yêu đương, vậy tại sao thầy em lại nói em yêu đương?"
Hạ Ấu Thanh uất ức chép chép miệng, cắn hết ngụm này đến ngụm khác cây kem đã sắp tan.
Những khó khăn và phiền não trong học kỳ này, Hạ Ấu Thanh chưa từng nói với người trong nhà, bao gồm cả Diệp Chính Thanh. Không nói, không có nghĩa là không quan tâm tới, mà là không biết nên mở miệng như thế nào. Cô cũng muốn có một bờ vai để có thể dựa vào, một cái ôm ấm áp ôm chặt lấy mình, an ủi cô "đừng sợ", mà không phải là chỉ trích, không phải nói em đúng rồi hoặc là em sai rồi, em phải thế này hoặc em phải thế kia.
Hạ Ấu Thanh không ăn hết cây kem, ngực như có một tảng đá chắn ngang, không thể nào ăn tiếp được nữa.
Hạ Ấu Thanh vứt cây kem ăn còn dư một nửa, ngón tay dinh dính chỉ vào ngăn bên hông chiếc cặp: "Anh, anh lấy khăn giấy trong cặp ra giùm em với."
Diệp Chính Thanh lấy một tờ đưa cho cô, Hạ Ấu Thanh lau khô ngón tay: "Em không yêu đương." Cô nhấn mạnh, Diệp Chính Thanh nhìn mặt cô vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng, vươn tay xoa tóc cô: "Nghiêm túc như vậy làm gì, không nói thì không nói, anh tin em."
Chỉ một câu đã dỗ được Hạ Ấu Thanh vui vẻ, cô cũng mặc kệ tóc bị Diệp Chính Thanh vò rối, ôm lấy cánh tay cậu nhảy cẫng lên: "Anh ơi, anh không ghét em ạ?"
Diệp Chính Thanh gẩy tóc mái của cô, cười nói: "Nói linh tinh, dẫn em đi ăn ngon."
Xác định được điểm này, phiền não của Hạ Ấu Thanh đã được quét sạch sẽ, thần bí nói: "Anh, anh cúi người xuống một chút."
Diệp Chính Thanh miệng nói "Cúi người xuống làm gì", thân thể thì phối hợp cúi xuống, Hạ Ấu Thanh nhảy lên ôm lấy cổ cậu, hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu. Diệp Chính Thanh sửng sốt, sau đó mỉm cười, nha đầu của cậu nha.
Ngồi xe buýt qua mấy trạm mới xuống xe, vào Pizza Hut ăn và uống trà chiều.
Hạ Ấu Thanh kể rõ mọi việc cho Diệp Chính Thanh nghe.
"Em thật sự rất buồn bực, rất muốn ôm anh khóc lóc một trận."
Diệp Chính Thanh ngồi gần vào một chút, giang hai cánh tay ra, nói với Hạ Ấu Thanh ở đối diện: "Nào."
Chọc Hạ Ấu Thanh cười khanh khách, lắc đầu: “Vẫn nên thôi đi.”
“Chê cái ôm của anh không đủ ấm áp?”
Hạ Ấu Thanh cười không ngừng: “Không phải không phải,” uống thêm ngụm trà, một đôi mắt sáng nhìn Diệp Chính Thanh vài giây rồi thở dài.
"Sao vậy?" Diệp Chính Thanh hỏi: "Trà không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải." Hạ Ấu Thanh lắc đầu: "Chú Diệp, dì Diệp và cả anh nữa, mọi người đều quá tốt với em."
Diệp Chính Thanh không nói tiếp, mấy giây sau lại hỏi: "Nam sinh kia tên là gì?"
"Lâu Khoa Khoa, bạn học cùng lớp với Dương Nhụy."
"Một nam sinh khác là lớp em, tên Đổng gì?"
"Đổng Úy." Hạ Ấu Thanh trả lời thành thật.
Diệp Chính Thanh biết rõ nguyên nhân hậu quả, trái tim hạ xuống. Tóm lại, cô không yêu sớm là tốt rồi. Một khắc đó trong lòng cậu có ý nghĩ này. Rồi lại nghĩ nguyên cả một học kỳ, nam sinh kia quấy rối là nguyên nhân khiến việc học tập của cô bị giảm sút, cũng khiến cô khốn đốn. Lòng cậu chợt đau.
"Sao không nói với anh sớm một chút?"
Hạ Ấu Thanh chuyên chú ăn gì đó, ở cùng với Diệp Chính Thanh, cả thân và tâm của cô đều được thả lỏng, cũng không thèm nghĩ tới mấy người đáng ghét kia, hiểu được ý trong lời nói của Diệp Chính Thanh, cô nói: "Sợ mọi người lo lắng," cô hạ giọng: "Cũng sợ mọi người không thích em, hơn nữa, nếu anh biết nhất định sẽ tức giận, ảnh hưởng đến việc học."
Đứa ngốc này, chuyện gì cũng lo lắng thay cậu. Diệp Chính Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn chính là đau lòng. Cậu không kiềm được vươn tay ra xoa đầu cô.
Hạ Ấu Thanh chỉ rụt rụt cổ, cô đã sớm quen với việc được anh trai xoa đầu.
Hạ Ấu Thanh ăn bánh ngọt, nghĩ đến một việc: "Hôm nay anh không tự học buổi tối sao?"
Diệp Chính Thanh cười cười: "Trường cho nghỉ."
"Ồ." Hạ Ấu Thanh không nghi ngờ cậu, vẫn tiếp tục ăn.
Cô chú ý đến ánh mắt nhìn chăm chú của cậu, ngẩng đầu lên: "Sao anh không ăn? Em đút anh, mở miệng nào."
Diệp Chính Thanh mở miệng ăn muỗng đồ ăn cô đưa tới, nói: "Việc này anh sẽ giải quyết, không ai có thể bắt nạt em."
Lòng Hạ Ấu Thanh chợt ấm áp, câu này có hiệu quả hơi vô số lời an ủi.
Chuyện sau này Hạ Ấu Thanh không rõ lắm, Chỉ nhớ sau ngày đó đúng là rất an ổn, Đổng Úy cách cô rất xa, Lâu Khoa Khoa thấy cô là đi đường vòng. Diệp Chính Thanh để ý đến việc học tập của cô không ít, nhưng khổ nỗi cô không phải là một đứa bé thông minh trời phú, chương trình học quá nhiều, học bù cũng không thể giúp cô lên được mấy hạng ở cuối kỳ, nhưng thực sự có tiến bộ hơn so với mấy bài kiểm tra hàng tháng trước đây.
Sau đó không biết Dương Nhụy nghe tin đồn từ đâu, trong một lần tan buổi tự học tối cùng nhau về nhà, nói với Hạ Ấu Thanh rằng sở dĩ Lâu Khoa Khoa không dám trêu ghẹo cô nữa là vì bị nhà trường báo về nhà, bị ba cậu ta đánh cho một trận mới an phận, nhìn cậu ta hung dữ như thế nhưng lại sợ ba nhất. Còn Đổng Úy, người ngay cả chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng không để vào mắt lại đột nhiên đổi tính, Dương Nhụy có nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu được. Hạ Ấu Thanh nhớ tới lần nói chuyện với Diệp Chính Thanh, trong lòng nửa hiểu nửa nghi ngờ, tóm lại chuyện này cứ như vậy mà lui bào quá khứ, cô cũng không muốn đi sâu nghiên cứu. Con người có đôi khi sống hồ đồ một chút chưa chắc đã là chuyện không tốt.
Trong suốt thời gian học sơ trung, thành tích của Hạ Ấu Thanh chỉ lẩn quẩn ở mức trung bình, bé gái đến một độ tuổi nhất định, đầu óc liền không đủ dùng. Mỗi lần nhìn thành tích của bài kiểm tra hàng tháng, tim Hạ Ấu Thanh như bị nghẹn lại, rất nhiều lần sinh ra cảm giác mình không học hành gì.
Việc học của Diệp Chính Thanh càng ngày càng bận, ngoại trừ việc học, cậu còn bận việc khác, thời gian ở nhà cực kì ít, trước đây gặp phải chỗ không biết còn có thể hỏi Diệp Chính Thanh, bây giờ ngay cả người để hỏi cũng không có, chỉ có thể nắm chặt thời gian học trên trường, cô thường xuyên cảm thấy đầu óc không thông suốt, hỏi một lần hai lần vẫn không hiểu, cũng không dám hỏi lại, tự mình cắn bút trầm tư suy nghĩ không ra, lâu ngày, càng không có hứng thú với việc học tập hơn.