Edit: Tiểu Màn Thầu
Từ nhỏ Tống Mộ Chi đã tỏ ra rất lạnh lùng.
Không ai có thể khơi dậy sự quan tâm dù là nhỏ nhất, trong tận sâu trái tim của cậu bé.
Ở trong trường mẫu giáo, không thể nghi ngờ gì thêm cậu bé chắc chắn là người cầm quyền trong số những đứa trẻ học ở đó, tục ngữ thường nói, đây chính là đứa trẻ mang phòng thái Vương tử.
Cho dù nhân vật ấy có nổi tiếng đến đâu, cũng không làm cho Tống Mộ Chi liếc mắt nhìn đến.
Đây là một câu trích dẫn khác của Lâm • Hoàng tử sầu riêng • Diễm Chi, đứa con trai này của Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi, quả thực chính là tảng băng biết đi, còn là một cây nước đá đứng sừng sững không động đậy.
Cao lãnh • Bảo Bảo • Tảng băng đối với cái đánh giá không tốt này, ngoài mặt cậu bé không nói gì, nhưng trong thâm tâm lại là “Âm phụng dương vi”, cậu bé còn ở trước mắt Tống Kỳ Thâm như có như không nhắc đến mấy lần, kể từ dạo đó, cứ cách vài ngày Lâm Diễm Chi sẽ mang theo sầu riêng đứng trước cửa lớn của Nam Uyển.
(Âm phụng dương vi: ý chỉ là người hai mặt, ngoài mặt thì vâng theo, nhưng trong lòng lại khác. Nguồn Baidu.)
Điều làm cho người ta khó tin nhất, đây chính là suy nghĩ của một cậu bé chỉ mới ba tuổi mà thôi. Khi Lâm Diễm Chi hậu tri hậu giác phát hiện ra cái suy nghĩ đó, cũng đã quá muộn màng.
Nếu liên quan đến tiền tài gì đó, vẫn có thể lấy lại được!
Nhưng riêng việc quỳ lên trái sầu này, làm sao có thể thu hồi!!
Mặc dù nhũ danh của anh trai, em gái là Bảo Bảo và Bối Bối, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người trong gia đình lại gọi các bé là “Tiểu Khổng Tước”, “Tiểu Bảo Ngốc.”
Không chỉ có Thiên Chi, mà ngay cả ba Tống mẹ Tống cùng mẹ Thiên cũng tham gia vào.
Không giống như câu nói trước kia mà người ta thường nói con gái giống ba, con trai thì giống mẹ, tướng mạo của đôi long phượng thai nhà họ Tống, ngược lại chính là con trai giống ba, con gái giống mẹ.
Lúc các bé còn nhỏ, chỉ là những đứa trẻ bụi bẫm, cho nên không thể nhìn ra điều gì. Nhưng trải qua thời gian chúng dần dần lớn lên, vẻ đẹp được thừa hưởng đã được lộ ra một ít, hiển nhiên các bé chính là phiên bản thu nhỏ của Tống Khổng Tước và Bảo Bối ngốc.
Nhưng một khi nhũ danh đã được gọi lên, nó sẽ lưu truyền ra ngoài.
Trong các buổi họp mặt giữa hai gia đình Tống Thiên, Thiên Chi đặc biệt nghiêm túc giải thích một phen, nhân tiện còn hào phóng thừa nhận bức tranh con Khổng Tước lúc trước cô vẽ được lấy cảm hứng từ đâu, mặc dù không nói chi tiết cụ thể liên quan đến con Khổng Tước, nhưng việc đó cũng làm cho Tống Kỳ Thâm nhận được rất nhiều sự chú ý đặc biệt từ mọi người ngồi trên bàn ăn.
Trong đó người có quyền phát biểu ý kiến và chứng kiến nhiều nhất, chính là Cố Oản Oản cùng Tống Thanh Đình.
“Tôi nói rồi mà, lúc trước Kỳ Thâm đăng nó vào trong vòng bạn bè, hoá ra là dùng để khoe khoang, cho nên tôi đã sớm biết ngay từ đầu ~” Cố Oản Oản nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn về phía Tống Kỳ Thâm.
Trên thực tế, cái người không hề biết gì cả Tống Kỳ Thâm: “……”
Anh nhìn Thiên Chi ngồi ở một bên khẽ cười, trầm giọng hỏi, “Đã sớm biết rõ?”
“Anh hỏi em làm gì?” Thiên Chi khó hiểu liếc mắt nhìn anh, “Lúc ấy em còn hỏi tại sao anh lại đăng nó lên ——”
Dừng một chút, cô gái nhỏ nói tiếp, “Nhưng hiện giờ em đã quên khi ấy anh trả lời như thế nào rồi, ha ha.”
Tống Kỳ Thâm nhướng mày, “Kỳ thực quên nó đi cũng không phải không tốt.”
“À không, ngay cả khi em quên đi, chung quy nó vẫn có một điểm không đứng đắn.”
“Không đứng đắn cái gì.”
“Chao ôi, dù sao anh chỉ cần biết điểm ấy không đứng đắn là được rồi.”
Thiên Chi vừa dứt lời, giọng nói của Tiểu Bảo Ngốc truyền đến, theo sau một thân hình mủm mỉm ôm lấy chân của ba mình, “Ối, ba mẹ nói cái gì mà không đứng đắn vậy? Con cũng muốn nghe ~”
Giọng trẻ con trong trẻo, nhưng rất rõ ràng, trực tiếp xuyên qua không khí truyền đến tai của mọi người đang có mặt ở đó.
Thiên Chi không khỏi có chút thẹn thùng, cô nhìn đôi mắt to tròn của con gái, sáng lấp lánh tựa như vì sao, đặc biệt làm lòng người ngứa ngáy.
Đương nhiên cô sẽ không nói ra sự thật, chẳng qua là cô lại nhẹ giọng dụ dỗ, “Mẹ không nói gì cả.”
Tiểu Bảo Ngốc vẫn cứ cố chấp, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay Thiên Chi không buông, “A ~ nhưng con nghe thấy ~ mẹ nói không đứng đắn gì đó ~ điều này có nghĩa là gì ạ?”
Bầu không khí nhất thời yên lặng trong giây lát.
Thiên Chi: …….
Trong lòng cô âm thầm oán giận Tống Kỳ Thâm một phen, rồi sau đó thẳng thắn nhìn qua.
Chuyện này rất khó giải thích!
Thiên Chi nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo từ bốn phương tám hướng bắn tới, hận không thể lập tức vùi đầu vào đĩa thức ăn.
Nhìn qua một khay bánh ngọt tinh tế được đặt trên bàn ăn, Thiên Chi bắt đầu kế hoạch di chuyển lực chú ý của con gái nhà mình.
“Tiểu Bảo Ngốc, ở đây có bánh bao kim sa hình heo con mà con thích ăn nhất này, con có muốn ăn nó không?”
Nói đến việc này, Tống Ngải Thiên rất nhiệt tình, cái đầu nhỏ gật đầu không ngừng, trong miệng còn phát ra tiếng, “Woa…..Woa…..”
Thiên Chi gắp cho con gái một cái bánh bao, rồi lại gắp một cái khác cho vị anh trai cao lãnh đang ngồi bên cạnh em gái.
Nhân tiện hoà với một chút tư lợi, tự gắp cho chính mình một cái.
Dù sao cô cũng không thèm gắp cho Tống Kỳ Thâm.
Tống Ngải Thiên đang vui vẻ ăn bánh, bất chợt nước trứng muối vô tình dính lên hai má trắng nõn, Tống Mộ Chi mặt không biểu cảm nhìn một lúc, rồi cầm khăn giấy lên, cẩn thận lau mặt cho em gái.
Hai bé con không cần người lớn chăm sóc, vẫn có thể tự ăn một mình.
Cực kì ngoan ngoãn.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Kỳ Thâm cảm nhận được cách đối xử khác biệt của Thiên Chi, giờ phút này, hàng chân mày hơi nhướng lên, giọng điệu không nhanh không chậm, “Còn mang thù à?”
Ngay sau khi câu nói quen thuộc này xuất hiện, Thiên Chi cảm thấy giấc mơ nhiều năm trước lại quay trở về.
“Hả ——”
Cô gái nhỏ trông có vẻ rất nghiêm túc, nhưng thần sắc khá mơ hồ, làm cho người ta nổi lên lòng hiếu kỳ.
Tống Kỳ Thâm lập tức dừng lại tâm tư muốn trêu đùa cô.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, em chỉ đột nhiên nhớ đến, thời điểm khi em vừa mới bước chân đến Nam Uyển.”
Về những chuyện trong quá khứ, kỳ thực Thiên Chi vẫn còn nhớ rất rõ, hơn nữa còn có những kỷ niệm luôn khắc sâu trong đầu.
Tuy những điều nhỏ nhặt không đáng kể đó sẽ luôn nằm lẫn trong những khe hở ký ức, nhưng thỉnh thoảng chúng lại ùa về, lặng lẽ nảy mầm.
Hầu hết thời gian, những hồi ức không đáng bận tâm, cứ tưởng rằng nó sẽ bị quên lãng theo thời gian, hoặc bị gió cuốn trôi đi mất, nhưng kỳ thực chúng đã sớm ngấm vào trong máu.
Bỗng nhiên nhớ lại, đây chính là điều tốt nhất mình từng làm.
Một lần nữa chúng lại kéo con người ta quay trở lại đường hầm của thời gian, hơn nữa bản thân như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, thậm chí cô còn cảm nhân được tâm tình của mình ngay tại thời điểm ấy.
Thiên Chi nhớ đến bản thân mình khi đó, cô vẫn chưa chính thức chuyển vào Nam Uyển, trong lúc chờ đợi Tống Kỳ Thâm, cô vô tình ngủ quên trên cái ghế sô pha ấy.
Khi thức dậy, Tống Kỳ Thâm đã đắp một cái chăn mỏng trên người cô.
Những gì anh đã nói vào ngày hôm đó.
Thực sự chúng vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của Thiên Chi.
“Không phải khi ấy em đang ngủ trên ghế sô pha sao, vừa mới thức dậy đã trông thấy anh, sau đó em còn không cẩn thận đá trúng vào người anh, anh cũng nói y chang như vậy.”
“Anh là người lòng dạ hẹp hòi như thế sao?” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, kỳ thực anh cũng đã nhớ đến khoảnh khắc đó rồi.
Đúng vậy, đây là một điều hiển nhiên, không cần phải thắc mắc làm gì.
“Anh thực sự vô cùng hẹp hòi.” Thiên Chi mỉm cười đáp lại.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy qua, người đàn ông nào có lòng dạ hẹp hòi hơn anh.
Lúc nào cũng chỉ biết hẹp hòi với mỗi mình cô mà thôi.
Tống Kỳ Thâm gật đầu đồng ý, rồi ghé vào tai cô tựa như thì thầm, nói bằng giọng chỉ có hai người mới nghe thấy, “Đêm nay anh sẽ cho em biết, anh có hẹp hòi hay không.”
Thiên Chi: “…….”
Cô cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng mình —— Nếu không cô đã tuyệt giao với anh lâu rồi!
Cái con Khổng Tước đực này!
“Úi, hẹp hòi là gì ạ?” Giọng nói nghi hoặc của Tiểu Bảo Ngốc truyền đến.
Ngay từ lúc bắt đầu Tống Mộ Chi đã không nói lời nào, cuối cùng lúc này cậu bé cũng chịu lên tiếng, nhìn cô em gái ngu ngơ của mình, giọng điệu tựa như một ông lớn, “Lo dùng bữa đi.”
Tại trường mẫu quốc tế có rất nhiều trẻ em từ các quốc gia khác nhau đến đây học, còn có màu da khác nhau, các bé đối với anh em Tống Mộ Chi và Tống Ngải Thiên lại vô cùng nhiệt tình.
Tuy nói Tống Mộ Chị được hoan nghênh hơn trong đám các bé trai, nhưng Tống Ngải Thiên cũng không hề thua kém.
Tống Mộ Chi có thể ngăn được một, không thể ngăn được hai.
Nhưng vào một ngày nọ, Tống Ngải Thiên “Lạch bạch lạch bạch” chạy đến, biểu cảm có vẻ như rất tủi thân.
Hai má phồng lên, giống như một con cá nóc nhỏ.
Phối hợp với hàng chân mày xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ, làm cho lòng người như muốn tan chảy ra.
Tống Mộ Chi ngừng chơi đàn, nhìn qua, “Làm sao vậy?”
Người mà Tiểu Bảo Ngốc tin tưởng nhất chính là anh trai của mình, nghe thấy câu nói này cô nhóc bắt đầu oán trách và làm nũng, “Hu hu hu anh hai ơi ~ gần đây em không còn là công chúa nhỏ nữa rồi ~”
Không đợi Tiểu Khổng Tước đáp lại, biểu cảm của Tiểu Bảo Ngốc biến hoá tận mấy lần, “Mấy ngày gần đây Tiểu Cam Cam đã cắt một kiểu tóc rất đẹp ~ ~ Tất cả mọi người đều yêu thích bạn ấy ~ Em cũng muốn cắt tóc như bạn ấy.”
Nói đến đây, bộ dạng khóc lóc trước đó của cô bé đột nhiên thay đổi, trông không còn tủi thân nữa, mà đã hoàn toàn đặt khao khát vào việc cắt tóc.
Có lẽ Tiểu Bảo Ngốc đang ám chỉ cô bé đến từ nhà họ Cam ở thành phố Ngân, vào những ngày nghỉ, nhà họ Cam từng đến thăm hỏi nhà của hai bé.
Tiểu Khổng Tước không đáp lời.
“Anh hai ơi ~”
Tống Mộ Chi thở dài, bước ra khỏi cây đàn dương cầm, nắm lấy tay em gái, “Anh dẫn em đi tìm ba.”
Hôm nay là thứ sáu, Thiên Chi vẫn còn đang làm việc ở cửa hiệu trên đại lộ lớn, chưa trở về nhà.
Ngược lại Tống Kỳ Thâm đã tan làm từ rất sớm, sau đó đi đến nhà trẻ đón hai bé cưng, nhìn thấy các con ngoan ngoãn chơi trong phòng ở trên lầu, lúc này anh mới yên tâm đi đến thư phòng.
Sau khi cánh cửa thư phòng bị gõ vang lên một tiếng, Tống Kỳ Thâm ngước mắt nhìn qua, nhất thời ở nơi cánh cửa xuất hiện hai cái đầu nhỏ.
Ánh mắt mang theo sự dò xét nhìn thẳng qua đó.
Đối với đôi mắt đầy khát khao của Tiểu Bảo Ngốc, Tống Kỳ Thâm rõ hơn ai hết.
Cái vẻ mặt nhìn như lúc nhao nhao đòi ăn hồ lô ngào đường, quả thực giống y như đúc.
“Có chuyện gì vậy bé con?” Tống Kỳ Thâm nói xong, vẫy vẫy tay về phía Tiểu Bảo Ngốc.
Lúc này cô bé đi từng bước ngắn vào trong phòng, “Daddy ~~”
Tiểu Khổng Tước cũng đi theo, còn thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi nghe con gái nhà mình nói rõ mục đích, Tống Kỳ Thâm suy nghĩ một lúc, “Ý của bé con nhà chúng ta là, muốn cắt mái ngố hả?”
Tiểu Bảo Ngốc cái hiểu cái không, nhưng cô bé cảm thấy ba mình nói cái gì cũng đúng!
Dù sao kiểu tóc của Tiểu Cam Cam chính là kiểu như vậy!
“Chuyện này có gì khó đâu, đợi lát nữa ba sẽ tự mình cắt cho con.” Tống Kỳ Thâm rất sảng khoái mà đồng ý.
Công tác chuẩn bị của anh cũng không quá lâu, anh lập tức cầm kéo lên muốn bắt đầu.
Giờ phút này Tống Kỳ Thâm vẫn còn chưa biết rằng, sự tự tin ngọt ngào này, chính là sự bắt đầu của một con đường không thể vãn hồi.
Một lớn hai nhỏ cứ tụ tập trong phòng khách như vậy.
Tóc của Tống Ngải Thiên được nuôi dài đến vai, trông rất xinh đẹp.
Đen óng mềm mại, phần đuôi tóc hơi xoăn, thật giống như tóc của mẹ mình.
“Bé con, trước tiên con hãy nhắm mắt lại.”
Tiểu Bảo Ngốc đang mong đợi kiểu tóc mới của mình, bởi vì cô bé cũng rất tin tưởng vào ba, cho nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tiểu Khổng Tước đứng ở một bên, đóng vai trò “Giám sát viên.”
Động tác giơ tay lên cắt tóc, nó thực sự diễn ra rất nhanh, chỉ trong một giây mà thôi.
Tống Kỳ Thâm hạ tay xuống, nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy rất hài lòng.
“Được rồi bé con, bây giờ con có thể mở mắt lên.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ngải Thiên nổi lên một tầng hồng nhạt, thực sự rất kích động!
Cô bé vô cùng mong chờ kiểu tóc mới của mình!
Nhưng có vẻ như cái trán có hơi lành lạnh.
“Daddy ~ trông có đẹp không ~”
“Tất nhiên rồi, nếu con không tin có thể hỏi anh trai của con.” Giọng điệu Tống Kỳ Thâm vô cùng chắc chắn.
Nghênh đón đôi mắt không chút dao dộng của anh trai nhà mình, Tiểu Bảo Ngốc càng thêm mong đợi, “Anh ơi ~~ Đẹp không??”
Tiểu Khổng Tước mím môi, bất đắt dĩ gật đầu.
Ở thời điểm mấu chốt này, Tống Kỳ Thâm còn có lòng, tri kỷ, thuận tiện lấy đến một tấm gương.
“Công chúa nhỏ nhà chúng ta nhìn xem nào.”
Tiểu Bảo Ngốc hưng phấn quay đầu nhìn qua, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Đây căn bản không phải là kiểu mái ngố đẹp mắt!
Nó rõ ràng chính là kiểu cỏ dại bị cắt!
Tóc mái trên trán cô bé giống như bị chó gặm thì đúng hơn, thậm chí ——
Còn rất ngắn, ngắn lên trên chân mày.
Bình thường Tiểu Bảo Ngốc rất yêu thích cái đẹp, nhưng vào giờ phút này, cô bé không thể chịu đựng được nữa.
Cô bé sững sờ nhìn mình trong gương, miệng nhỏ mím chặt, rồi bật khóc.
Thực sự khóc rất to, “A a a a” tiếng gào thét dường như có thể xuyên thủng cả mái nhà, xông thẳng lên trời cao.
Đúng lúc này, cánh cửa nhà ở Nam Uyển lại mở ra.
Thiên Chi đã hoàn thành xong công việc quay trở về nhà.
Cô vừa thay giày xong, trong lúc đứng ở huyền quan nghe thấy âm thanh này cô vội ngẩng đầu lên, nhất thời bắt gặp hai cặp mắt ngơ ngác không biết phải làm sao, cùng một đôi mắt mông lung đẫm lệ.
“Có chuyện gì vậy?”
Tống Kỳ Thâm: “……”
Tống Mộ Chi: “……”
Đêm hôm đó, sau khi Thiên Chi biết rõ chân tướng sự việc, cái gì cũng không nói.
Chẳng qua là ——
Ở hai đầu ghế sô pha nơi tầng một của Nam Uyển.
Tống Kỳ Thâm và Tống Mộ Chi nhìn nhau từ xa, im lặng không nói lời nào.
“Thực ra ngủ ở sô pha cũng không phải là không tốt, đúng không con trai?” Tống Kỳ Thâm bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Tống Mộ Chi nghe xong, chỉ vâng một tiếng.
Tống Kỳ Thâm nói tiếp, “Nhiệt độ ở trong nhà rất ổn định, buối tối còn có hệ thống sưởi ấm âm sàn, thỉnh thoảng ra ngoài trải nghiệm một chỗ ngủ mới, kỳ thực cũng rất tốt.”
Tống Mộ Chi nghe thế, vẫn tiếp tục vâng một tiếng.
Tống Kỳ Thâm ho nhẹ hai tiếng, “Con trai, con có cảm thấy ở đây quá lạnh lẽo và cô quạnh không? Con có muốn đi hỏi mẹ của con ——”
Lúc này Tiểu Khổng Tước quấn lấy chăn mềm, thẳng thắng nói, “Ba, ngủ thôi.”