Edit: Tiểu Màn Thầu
“Anh…. anh thực sự làm cho người ta chán ghét lắm đó.” Thiên Chi tỏ rõ sự bất mãn của mình.
Tống Kỳ Thâm bế cô đến phía cuối chiếc giường mềm mại, sau đó thu dọn ga giường.
“Hiện giờ thì bảo là chán ghét, nhưng mới vừa rồi không phải nói thích lắm à?” Đối với chuyện thu dọn như thế này, Tống Kỳ Thâm chưa bao giờ làm phiền đến Thiên Chi, anh hơi cúi người, động tác vẫn không ngừng lại, sạch sẽ gọn gàng.
Thiên Chi thực sự rất sợ anh, cho nên cô không muốn tiếp tục tranh cãi với anh.
Tấm ga giường heo con Bội Kỳ trông rất khó coi, nước ép blueberry có màu sẫm, thấm xuống ga giường, cho dù có giặt cũng không thể giặt sạch chúng.
Trong lòng Thiên Chi thầm mặc niệm một phen cho tấm ga trải giường này, cô chỉ cảm thấy tuổi thọ của nó quá ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng mà ——
Việc thu dọn này sẽ kéo dài đến ngày tháng năm nào đây.
“Hay là chúng ta đến phòng dành cho khách ngủ đi, đã trễ như thế này, anh còn muốn thu dọn sao?” Thiên Chi nói xong vội dụi dụi mắt.
Tống Kỳ Thâm lên tiếng trả lời, “Không sao đâu, xong ngay thôi.”
Dứt lời, động tức của anh không ngừng lặp đi lặp lại, tựa như một màn ảo thuật, từ đâu lấy ra một bộ ga giường mới.
Vẫn là một tấm ga giường hình heo con Bội Kỳ, nhưng kiểu dáng và phong cách của nó, không còn giống như lúc trước.
Thiên Chi thu những thứ này vào trong đáy mắt, rồi sau đó ——
Ánh mắt cô lặng lẽ di chuyển đến bức vẽ con khổng tước được đóng khung treo trên tường phòng ngủ chính.
Không thể không nói, Tống Kỳ Thâm thực sự chính là, con lợn nái già đeo mặt nạ, hết cái này đến cái khác.
Mới vừa rồi, không thể nghi ngờ gì thêm anh hoàn toàn phù hợp với bức vẽ treo trên tường.
“Từ đâu anh lại lấy ra nhiều kiểu dáng như vậy?”
“Rất đơn giản, hàng làm theo yêu cầu.” Lúc trước khi Tống Kỳ Thâm đi công tác, vừa khéo khách sạn lại nằm ở con phố mua sắm nổi tiếng thế giới, sau đó anh không hề suy nghĩ mua một loạt kiểu mẫu giống nhau còn cùng thương hiệu, nhân tiện anh còn dùng thẻ VIP cá nhân, cố ý chọn hoa văn đó để tạo kiểu với các mẫu tương tự.
Nói đến việc này, người đàn ông nọ dừng một chút, “Nếu em còn thích thứ gì nữa, về sau em hãy gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ bảo trợ lý Hạ sắp xếp.”
Tuy cô thích những chú heo con ấy, nhưng cô không muốn cuộc sống của mình đều bị bao quanh bởi chúng.
Chẳng qua là vào giờ phút này Thiên Chi chỉ cảm thấy, có đôi khi tư duy của Tống Kỳ Thâm, cũng thật là ký quái và đáng yêu.
“Thế là đủ rồi.” Thiên Chi hừ hai tiếng, “Trông bộ dạng của anh hình như rất thích bức vẽ treo trên tường, tại sao anh không đặt làm theo yêu cầu hình con khổng tước đó đi.”
Chỉ biết cùng heo tranh cao thấp mà thôi!
Trong lúc Thiên Chi đề cập đến con khổng tước, bởi vì bản thân chột dạ, cho nên cô cố tình đè thấp giọng.
Mặc dù là như vậy, vẫn bị người đàn ông ấy chuẩn xác nắm bắt được.
Anh quay người lại, có vẻ như rất trầm tư.
Tống Kỳ Thâm khẽ ngước mắt lên, thoáng nhìn đến bức vẽ treo trên tường ở phía cuối giường, quan sát bức vẽ ấy.
Sau đó anh mới hiểu được ý tứ của Thiên Chi.
“Muốn như vậy sao?” Anh hơi nhướng một bên chân mày, “Nếu em đã đề nghị như vậy, không phải là không thể.”
Cuối cùng, anh cảm thấy mình phải đáp ứng yêu cầu mà cô gái nhỏ đưa ra, rồi nhẹ gật đầu, “Quyết định vậy đi.”
Thiên Chi:…….
Cô chỉ thản nhiên thở dài một tiếng, cái con người này làm sao có thể cứ để mọi lời nói của cô ở trong lòng như thế!
Cuộc thi đấu giữa các nhà điều chế nước hoa diễn ra vào cuối năm, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, cho nên Thiên Chi không cần quá lo lắng.
Gần đây, cô chỉ tập trung vào văn phòng thiết kết Paper Crane.
Nhóm nước hoa đầu tiên theo dự định ban đầu đã bắt đầu được lần lượt vận chuyển.
Thiên Chi với tư cách là nhà sáng lập, mấy ngày qua cô đều theo dõi cẩn thận quá trình giao hàng, bao bì và thùng đóng gói sản phẩm bên ngoài đều phải là loại tốt nhất, còn tìm một công ty vận chuyển nhanh có uy tín, một loạt chuyện đan xen vào nhau, không thể trông cậy vào người khác được.
Theo sau việc đánh giá nước hoa trên thị trường, Thiên Chi cũng cần phải quan tâm.
Cô ở trong văn phòng đã lâu, có đôi khi rất bận rộn, tuy ngày thường luôn thể hiện ra sự yếu ớt của một đại tiểu thư, nhưng ngay nửa câu oán hận cũng không có, hơn nữa những người thân bên cạnh không oán trách cô gì cả.
Gần đây Lục Uyển Đình và Cố Oản Oản khá thân thiết với nhau, sau khi đi du lịch nước ngoài trở về, bọn họ lập tức đề nghị muốn dẫn Thiên Chi ra nước ngoài du lịch, để tâm tình được thư giãn một chút.
Mặc dù là như vậy, nhưng Thiên Chi vẫn không đồng ý, ngay cả nửa ngày rảnh rỗi cô còn không có, càng không cần đề cập đến việc đi du lịch.
Sau khi cô nhã nhặn từ chối, tuy hai trưởng bối rất thông cảm, nhưng bọn họ vẫn cứ nhớ nhung đến chuyện đó mãi.
Thiên Chi chỉ nói thế thôi, nhân tiện cô cũng đẩy lùi những việc có liên quan đến chuyện du lịch qua một bên.
Thực ra không chỉ có chuyện du lịch, thậm chí nhiều ngày qua cô còn không quay trở về nhà.
Bởi vì nhà xưởng nằm ở ngoại ô phía Bắc của thành phố, cách xa Nam Uyển cả vạn dặm, có đôi khi Thiên Chi dứt khoát ngủ lại nhà xưởng, nơi đó có một căn phòng ngủ được sắp xếp gọn gàng, tất cả mọi thứ đều có, vì vậy cô không có ý định quay trở về nhà.
Tống Kỳ Thâm ở một mình trong căn phòng trống trong một khoảng thời gian khá dài, lúc này anh mới thực sự nhận thức rõ ràng, cô không còn tồn tại trong cuộc sống của anh nữa, cho nên anh lại một lần nữa trú đóng tại Tống thị.
Nhưng anh ngoan ngoãn đóng quân ở đó là có điều kiện.
Thí vụ như, đôi khi Thiên Chi quay trở về, anh lập tức bắt cô gái nhỏ làm bánh nhân thịt.
Đây chính là mười phần thiên tính của nhà tư bản, đúng là một chút thiệt thòi cũng không muốn có.
Thiên Chi đã từng phàn nàn về việc này, nhưng Tống Kỳ Thâm dường như hoàn toàn không nghe hiểu ẩn ý ở trong lời nói đó, anh vẫn cứ như cũ làm theo ý mình.
Anh vẫn già mồm át lẽ phải, bảo rằng anh không thể chịu thua thiệt, cô chỉ cần chịu tổn thất từ anh, là đủ rồi.
Sau khi suy nghĩ quay trở về.
Thiên Chi gạt những suy nghĩ lung tung kia qua một bên, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Có đôi khi bận rộn quá lâu, lúc được rảnh rỗi, cô lại nhớ đến Tống Kỳ Thâm.
Nhớ nụ cười của anh, nhớ hơi thở thanh mát của anh, thậm chí là nhớ cả những lúc anh xấu xa.
Có một số thói quen được hình thành theo thời gian.
Có quán tính, cũng có những ký ức.
Sau khi sống chung với Tống Kỳ Thâm một khoảng thời gian dài, đôi khi cách xa nhau, sẽ khiến cho nội tâm của Thiên Chi cảm thấy khó được bình yên.
Cũng giống như bây giờ.
Sợi dây vô hình này, sư vướng víu như có như không, còn có hai bên đầu dây lôi kéo lẫn nhau, chúng âm thầm nhắc nhở cô.
Nhìn xem, mày khát khao anh ấy nhiều như thế nào.
Đây có lẽ là điều mà rất nhiều người muốn theo đuổi.
Nó giống như một bến cảng, là một bến đỗ an toàn.
Mặc dù thật khó để dừng lại việc suy nghĩ về anh, nhưng không phải hoàn toàn là không thể vượt qua được.
Thời điểm Thiên Chi bận rộn vùi đầu vào trong công việc, mọi thứ thực sự đều trở nên tĩnh lặng. Khi cô không nói một lời, trông thần sắc cực kì nghiêm túc.
Có cô ở đây tiến hành giám sát dây chuyền sản xuất, các thành viên trong nhóm đi cùng cô, tinh thần cũng dần bình tĩnh lại.
Mặc dù văn phòng thiết kế nước hoa nằm ở trung tâm thành phố, nhưng việc ở nhà máy sản xuất cũng rất quan trọng, ban đầu mọi người trong nhóm đều không biết đến việc người sáng lập đã phải ngâm mình trong nhà xưởng đến tận hai ba ngày, nhưng khi bọn họ đi theo cô một chuyến đến đây, mới tự mình cảm nhận được một phen, cũng đã trải nghiệm được cái cảm giác trong truyền thuyết này.
Đó chính là cảm giác cấp bách và không ngừng cố gắng bước đi trên con đường mình đã chọn.
Tương lai vẫn còn dài, bây giờ chỉ là một sự khởi đầu, một sự bắt đầu mới mà thôi.
Cảnh tượng phát triển mạnh của Paper Crane khi vừa mới ra mắt làm cho người ta phải mê mẫn.
Hiện giờ chúng đã được triển khai, toàn bộ quá trình đều do người đứng đầu giám sát, đây mới là điểm mấu chốt.
Dù ra sao cũng không thể quên lý tưởng lúc đầu của mình.
Tuy hiện giờ Thiên Chi vẫn còn trẻ tuổi, nhưng cô đã ra dáng của một người lãnh đạo đầy tài năng. Sau khi bận rộn công việc suốt cả buổi sáng, cô bảo tất cả nhân viên công tác hãy đi nghỉ ngơi.
“Việc đóng gói với số lượng lớn có lẽ đã không còn vấn đề gì nữa, về sau chúng ta nên tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn này để kiểm soát chúng, trên cơ bản sẽ không xảy ra bất kì sai sót gì.” Một nhân viên nam bước đến, trực tiếp nói với Thiên Chi.
Trong nhà xưởng ngoài trừ nhóm nhân viên kỹ thuật, hơn phân nửa còn lại đều là nhân viên lao động công vụ, có một số chuyên phụ trách đóng gói, ngoài ra còn có chuyển phát nhanh theo đơn đặt hàng.
Những việc này chỉ là công việc thủ công, không cần lãng phí quá nhiều tinh lực.
Về phần việc tinh tế khác, cho nước hoa vào lọ, hay các công đoạn kết hợp nước hoa theo tỷ lệ, thì giao cho dây chuyền sản xuất bằng máy móc.
Ít nhất dựa theo ước tính lúc trước, tất cả hoạt động trong nhà máy đều nằm trong sự sắp xếp lúc ban đầu.
“Sai sót sao, cái từ này căn bản không được nói ra, cũng nhất định không được xuất hiện.” Thiên Chi thuận thế nhận lấy văn bản mà anh ta đưa đến, cẩn thận kiểm tra lại số lượng đơn hàng đã hoàn thành trong ngày hôm nay.
Những lời nói của Thiên Chi, nếu cẩn thận cân nhắc, sẽ phát hiện ra rất nhiều ẩn ý ở trong đó.
Cho dù là một sai sót nhỏ, nếu xem sự khác biệt giữa cả hai người, thì nó không hề nhỏ một chút nào.
“Vâng, chúng tôi sẽ cẩn thận hơn, không làm việc qua loa, xin cô Thiên hãy yên tâm.”
Thiên Chi nghe xong cười rộ lên, “Nếu như không yên tâm, thì tôi cũng sẽ không tuyển dụng các anh đâu.”
Mọi người trong văn phòng Paper Crane, đều do Thiên Chi đích thân kiểm tra bằng cấp, sau đó tự mình phỏng vấn, rồi mới tuyển vào.
Điều cô muốn, chính là những người chăm chỉ cẩn thận và có tinh thần cống hiến cao.
“Đúng rồi.” Thiên Chi nói xong, chợt nhớ đến một điều cực kì qua trọng, “Các bể chứa của bốn loại nước hoa cơ bản bắt buộc phải để tách riêng biệt, không thể để chúng ở cạnh nhau, một chút mùi hương khác cũng không được phép trộn lẫn vào đó, việc này vô cùng quan trọng, thực sự không thể để chúng hoà trộn vào nhau.”
Nếu để chúng bị trộn lẫn, hoặc mùi hương bị pha trộn, như vậy sẽ gây ra thiệt hại rất to lớn.
Thiên Chi mua tinh dầu nước hoa thuộc loại tốt nhất, giá cả của chúng khá đắt đỏ, có chất lượng rất cao được nhập khẩu từ Châu Âu.
Mặc dù trước mắt văn phòng thiết kế nước hoa vẫn đang sử dụng các nguồn cung cấp ở bên nước ngoài, nhưng Thiên Chi đã sớm lên kế hoạch xây dựng một cánh đồng hoa dành riêng cho Paper Crane.
Nếu có thể tự cung tự cấp, thì đối việc gieo trồng các giống hoa trong nhà kính mà nói, không thể nghi ngờ gì thêm chúng sẽ mang lại lợi ích cho sự phát triển sau này.
Tối thiểu nhất, nó có thể giảm bớt được chi phí vận chuyển từ nước ngoài và các loại cước phí đắt đỏ khác, chi phí sẽ giảm đi không ít, lợi nhuận cũng tăng lên đáng kể.
Nhưng đối với tình hình trước mắt, thì vẫn cần phải ổn định lại số lượng tiêu thụ, dù sao hiện giờ vẫn đang trong quá trình thu hồi vốn, đơn đặt hàng chỉ mới được chuyển đi mà thôi.
Sau khi mọi người trong nhóm trao đổi một số ý tưởng với Thiên Chi, đám nhân viên đồng loạt tạm nghỉ ngơi một chút, lúc này cũng đã gần đến giờ cơm trưa.
“Buổi trưa hãy gọi thức ăn ở bên ngoài, mọi người có thể gọi món ăn mà mình thích, bữa trưa hôm nay, tôi mời.” Thiên Chi đưa tay lên xem đồng hồ, theo sau bị người ta cắt ngang.
“Phu nhân, buổi trưa hôm nay không cần làm phiền đến phu nhân, Tống tổng nói ngài ấy sẽ mời.”
Thiên Chi bị cướp lời, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại một chút, không biết trợ lý Hạ đã đứng ở cửa nhà xưởng từ bao giờ.
Sau khi nhìn thấy cô, trợ lý Hạ khẽ gật đầu, không hề có nửa điểm trì hoãn, lúc này anh ta gọi một đám người đi ở phía sau tiến vào.
Đại khái việc này đã được quyết định từ trước, những bao lớn bao nhỏ nhanh chóng được người ta sắp xếp ổn thỏa.
Có lòng hơn chính là, chúng không phải những hộp cơm bình thường, mà là những hộp thức ăn được đóng gói tinh xảo, đủ loại kiểu dáng, có đủ mọi thứ, thậm chí còn có hơi nóng mờ ảo bốc lên.
Tất cả những thứ này đều được đặt trên một bàn hội nghị dài, khi chúng bày ra, gần như chiếm hết cả cái bàn.
Các nhân viên trong nhà máy cùng nhóm tinh anh của Thiên Chi, tuy rằng văn phòng không phải dạng quy mô lớn gì, nhưng cũng có không ít người, lúc này bọn họ lập tức xoay quanh cái bàn dài thành một vòng tròn kín mít người, vừa tháo đũa và hô to “Tống tổng vạn tuế.”
Kể từ khi Thiên Chi rời khỏi Kinh Đại, cô cũng không còn giấu giếm chuyện mình đã kết hôn nữa.
Nhưng ở bên ngoài, cô không hề muốn khoe khoang ông xã của mình chính là Tống Kỳ Thâm.
Ngược lại mọi người trong nhà xưởng đều biết mối quan hệ giữa Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi, không lâu trước đây khi nhà xưởng vừa mới khai trương, Tống Kỳ Thâm đã gửi vòng hoa cùng lời chúc đến. Mặc dù anh không xuất hiện, nhưng anh lấy danh nghĩa của mình, mời mọi người dùng một bữa tiệc lớn gần như toàn sơn hào hải vị.
Thiên Chi đối với bọn họ, cũng rất thẳng thắn, còn bảo Tống Kỳ Thâm chính là ông xã của mình, chẳng qua là cô muốn mọi người thoải mái hưởng thụ điều đó mà thôi.
Những người trong nhóm không mấy ngạc nhiên, bởi vì thỉnh thoảng văn phòng thiết kế lại được Tống Kỳ Thâm ban phát tài nguyên như thế này.
Có lẽ vì làm việc chung với nhau khá hoà thuận, cho nên không có ai mang mối quan hệ giữa cô và Tống Kỳ Thâm ra bàn tán, hoặc là truyền những câu chuyện bát quái gì đó, trọng tâm của nhóm nhân viên này chính là chăm chỉ làm việc.
Dù sao, Thiên Chi cũng là người đích thân tuyển bọn họ vào văn phòng.
“Làm phiền anh phải tự mình chạy đến đây một chuyến rồi, trợ lý Hạ.”
“Việc nên làm, không phải là chuyện gì phiền toái cả.”
Thiên Chi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi cô ngước mắt lên đã nhìn thấy trợ lý Hạ tránh sang một bên, ở phía sau lưng anh ta, một bóng người cao ráo chậm rãi xuất hiện.
?
Thiên Chi gần như cho rằng mình bị hoa mắt.
“Nhìn đến ngu người rồi à?” Tống Kỳ Thâm chầm chậm lên tiếng, khoé môi hơi cong lên.
Cô không phải nhìn đến ngu người.
Cô chỉ đang nghĩ, người này đến đây thì cũng thôi đi.
Cần gì!! Lại! Phải! Như thế!!
Tạo cho mình một tư thế như vậy!!!
Thiên Chi tỉ mỉ đánh giá anh một phen, khá khen cho anh, ăn mặc một bộ Tây trang màu đen phẳng phiu mới tinh, không hề có một nếp nhăn, vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp đứng ở đó, không làm gì cũng đã tạo thành một phong cảnh đẹp.
Càng đừng đề cập đến ——
Anh đút một tay vào trong túi quần, rũ mắt nhìn sang đây.
Thiên Chi cảm thấy đám sói đói ở phía sau cũng đang nhìn qua, dường như bọn họ không ngờ rằng Tống Kỳ Thâm sẽ đích thân chạy đến đây.
Ngay lập tức những tiếng hú còn kinh khủng hơn cả tiếng ma tru vang lên.
“Trời ơi, đẹp trai quá đi.”
“Lão đại vì sếp Thiên của chúng ta, mà chạy đến đây một chuyến hả!”
“Cẩu lương ấy đã làm cho ổ bánh mì trong tay tôi không còn thơm ngon nữa!!”
“Đến văn phòng này làm việc thật là một điều sáng suốt, sinh viên đại học đi làm công nhân thì có sao nào, lương cao, đãi ngộ tốt, còn có thể nhìn thấy lão đại tú ân ái nữa.”
Đám người này thực sự.
Chân thành qua nhỉ!!
Bình thường đứng đắn muốn chết, nhưng một khi nhìn thấy chuyện bát quái xuất hiện, cũng lập tức nhiệt tình tham gia náo nhiệt.
Tống Kỳ Thâm không cố kị đám nhân viên, anh trực tiếp nâng bàn tay lên, hung hăng nhéo mặt cô gái nhỏ một cái.
Trông dáng vẻ sững sờ của Thiên Chi, anh không mặn không nhạt xuỳ một tiếng.
“Anh nên sớm đến đây tóm em về, bằng không ——”
Tống Kỳ Thâm dừng một lúc, “Đi ra ngoài lâu rồi, ngay cả ông xã của em họ gì chắc em cũng quên mất.”
Đi ra ngoài…..Lâu rồi.
Khoảng cách kể từ lần cuối cùng Thiên Chi từ Nam Uyển đi đến đây, rõ ràng cũng chỉ mới có năm ngày thôi mà.
———-//—-//———
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau ghi chú [Tống khổng tước] quay ngựa! Trước tiên sẽ trìu mến Bảo Bối ngốc một phen.