Edit: Tiểu Màn Thầu
Cái quái gì vậy?
Đậu bỉ?
Thiên Chi không thể tin nổi, Tống Kỳ Thâm là một người đàn ông thậm chí không biết ngôn ngữ mạng là gì.
Rõ ràng còn biết sử dụng cái loại từ như đậu bỉ này.
Âm cuối của Tống Kỳ Thâm rất nhẹ, hẳn là có chút không vui, “Có gì mà anh không biết?”
Anh khá xấu hổ khi đề cập đến việc ấy.
Thiên Chi thiếu chút nữa đã quên mất sự việc Ok lần trước.
Nhìn cô đang lâm vào trạng thái hồi tưởng, Tống Kỳ Thâm lời nói có ẩn ý, “Anh trai biết hết đấy, còn nhiều nữa là khác.”
Nghe giọng điệu kì quái của anh, Thiên Chi không mấy để ý, cũng không tiếp tục đề cập đến đề tài này nữa.
Ở chung sớm chiều với nhau lâu như vậy, cô nắm rất rõ tính nết của Tống Kỳ Thâm.
Thực ra trong lúc Thiên Chi đưa ra những nghi ngờ của chính mình, cô còn thuận tiện liệt kê chúng ra và giải thích, “Nhưng những người khác có thể sẽ không nghĩ đến từ đậu bỉ này đâu.”
Thí dụ như ——
“Bánh nướng.”
“Douban.”
“Lô cốt.”
“…….”
Thiên Chi nói đến đây, rất biết thức thời ngậm miệng lại.
Tất cả những thứ này là gì.
Cô còn muốn nói tiếp, nhưng lời nói đã bị Tống Kỳ Thâm lưu loát cắt ngang, “Tóm lại không phải là Bảo Bối ngốc.”
“Cho nên.” Anh cố tình kéo dài âm cuối, “Em vẫn còn đang tiếc nuối mấy thứ đó à?”
“Em không có tiếc nuối, em chỉ hỏi một chút thôi.” Thiên Chi chớp chớp mắt.
Tạm thời cứ xem như Tống Kỳ Thâm muốn dùng từ láy để biểu đạt một chút tình cảm đi.
Cô biết rõ, có khả năng ông chú này ở phương diện đó, vẫn cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Rất nhiều năm về sau, thời điểm Tống Kỳ Thâm biết được việc Thiên Chi thỉnh thoảng gọi mình là “Ông chú”, anh tức giận đến mức không thể ngủ được.
Lớn hơn có năm tuổi thôi mà, nhiều nhất cũng chỉ gọi là “Thành thục”, tại sao dám nói là “Già” hả?
Rồi sau đó, đương nhiên Tống Kỳ Thâm sẽ không buông tha cho cô.
Thậm chí anh còn ấu trĩ đến mức treo cô lên, nhưng đó không phải là một trận đánh đòn, mà hình phạt được thay thế bằng hình thức khác.
“Người ta có đoán như thế nào, cũng sẽ không đoán ra được đó là ngốc nghếch đâu.” Tống Kỳ Thâm hơi nghiêng người về phía trước, sau đó giơ tay tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng đêm sâu thẳm.
Thiên Chi phải tập thích ứng với nó một lúc, trong bóng đêm cô nhìn chằm chằm vào chùm đèn treo trên trần lúc trước còn lờ mờ loé sáng, nhìn ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi nó biến thành một chấm nhỏ màu cam.
“Mặc dù em không thể đoán trước được chuyện sau này, nhưng bài giới thiệu lần trước em viết trong cuốn sách nhỏ, GG và DD ấy, khẳng định là khách hàng mua nước hoa đã biết được điều gì đó.” Thiên Chi nhắm mắt lại, đột nhiên nói một câu như vậy.
“Em viết như thế nào?” Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng lên tiếng.
Thiên Chi đang oán thầm vì sao ngay cả chuyện này mà anh cũng không biết, cuối cùng cô phải từ từ giải thích.
“Cái này thoạt nhìn chính là một đôi.”
“Nhưng có vẻ không được rõ ràng lắm.” Tất nhiên Tống Kỳ Thâm đã xem qua cuốn sách nhỏ của Thiên Chi.
Bất kể nó có là một phiên bản giới hạn đi chăng nữa, anh cũng yêu cầu Thiên Chi phải đưa cho mình.
Trong thư phòng ở Nam Uyển có một cuốn, ngay cả trong văn phòng làm việc cao nhất ở Tống thị cũng có một cuốn.
Những thứ khác không cần bàn đến, cô gái nhỏ này viết rất cảm động.
Cô muốn đi đến nơi đâu, về sau anh nhất định sẽ đi cùng với cô đến nơi đó.
Thiên Chi tiếp lời Tống Kỳ Thâm, phản bác lại một chút, “Sao mà không rõ ràng hả, đây chính là câu chuyện tình yêu của em ——”
Nói được nửa chừng, cô chợt dừng lại, giọng điệu mang theo sự không xác định, bỗng nhiên thốt ra một câu, “Giống vậy mà không phải vậy?”
“Lời nói yêu thương này của em, ngược lại anh vẫn có thể nghe hiểu.” Giọng nói của Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt vang lên.
Thiên Chi len lén, âm thầm, tự cho rằng không bị đối phương phát giác, cô lập tức liếc mắt nhìn anh. Trong bóng tối, đoán chừng anh không thể nhìn thấy nét mặt của cô, cho nên cô đã can đảm hơn một chút.
Hoá ra anh cũng có thể hiểu được câu nói “Thân gửi tình yêu của em.”
Thiên Chi cho rằng mình che giấu bản thân rất tốt, nhưng cô không ngờ rằng Tống Kỳ Thâm đã sớm hiểu rõ mọi tâm tư của cô.
“Không nói lời nào, có phải là đang lén lút mắng anh không?”
Đây mà là mắng mỏ sao?
Cùng lắm là xem như một sự xuyên tạc nhỏ về tình yêu mà thôi.
“Đừng suy nghĩ xấu về người khác như vậy.” Thiên Chi phản bác lại, nhưng khí thế khi đứng trước mặt anh lại dần yếu đi.
Tống Kỳ Thâm cũng không cho cô cơ hội nói tiếp, anh đưa ngón tay về phía cô, thản nhiên nói, “Bảo Bối ngốc nhà chúng ta, ngay mai không muốn đi học nữa, đúng không?”
Thiên Chi né tránh đầu ngón tay đang chỉ loạn xạ của anh, giơ tay kéo chăn mỏng hướng lên trên đỉnh đầu, khó khăn lắm mới che đi được cái đầu nhỏ của mình.
“Em thực sự không có ý nghĩ đó, anh đừng như thế.”
Tống Kỳ Thâm vốn chỉ muốn trêu chọc cô một chút mà thôi, nào ngờ cô lại phản ứng như vậy, giọng điệu giống như một con mèo hoang khi làm nũng vậy.
Quả thực anh có một chút không chịu đựng nổi.
Anh âm thầm xoa dịu sự căng trướng trong cơ thể mình, lời nói ra có hơi hung dữ, còn có sự hằn học, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã ngày nào.
“Lần này anh tạm buông tha cho em!!”
Lần sau cô còn dám trêu chọc như vậy, anh không làm thịt cô gái nhỏ này mới là lạ đấy.
Thiên Chi nghe thấy lời nói đó, chỉ biết chôn người trong chăn không dám nhúc nhích.
Sau khi quay trở về Kinh Đại, trước ngày khai giảng mấy hôm Thiên Chi thực sự rất bận rộn, tình trạng hoàn toàn giống như khi bước vào năm nhất.
Mặc dù khai giảng cùng ngày với đám tân sinh viên, nhưng bận rộn với việc nhập học, quả thực có thể khiến người ta bận bịu đến chết mà.
Bởi vì Thiên Chi còn phải kiểm tra tín chỉ khi sang Pháp bồi dưỡng, cho nên cô phải chạy đến trường học một chuyến, để tìm phụ đạo viên.
Vì để tránh cho về sau xảy ra chuyện bất ngờ rồi lại phải quay trở về trường học bổ sung giấy tờ, không bằng hiện giờ cô nên cẩn thận hơn một chút, để sau này không cần phải lo lắng chuyện gì nữa, như vậy mới tốt.
Ngay trên đường quay trở về trường, cô bắt gặp không ít người quen.
Trên đường đi, Thiên Chi gặp lại vị giáo sư cũ.
Lúc trước cô muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp, thành lập thương hiệu riêng, vị giáo sư này cũng biết rõ chuyện đó.
Khi bắt đầu chia chuyên ngành, Thiên Chi đã nói cho ông ấy biết hướng đi tương lai của mình.
Sau đó, trong lúc nghỉ hè ông ấy còn nghe thấy tin vui từ văn phòng thiết nước hoa của Thiên Chi, đương nhiên ông ấy còn chúc mừng cô một phen.
Thực ra những ngày đầu khởi nghiệp, Thiên Chi từng tìm đến vị giáo sư này hỏi thăm không ít kinh nghiệm.
Ông ấy đã cống hiến cả cuộc đời mình trong phòng thí nghiệm của đại học Kinh Đại, cũng từng vào Nam ra Bắc, đi qua không ít nơi bắt nguồn của nước hoa.
Ít nhất, khi ông ấy còn trẻ cũng từng ra nước ngoài du học, sau đó ông ấy còn trở thành giáo sư của một số trường chuyên về nước hoa.
Phong cách của một số quốc gia, sở thích tiêu dùng của quần chúng, ít nhiều gì ông ấy vẫn có thể đoán ra được phần nào về tình hình hiện tại.
Hơn nữa ông ấy đã ở trong nước một thời gian dài, cho nên đối với thị trường phát triển nước hoa trong tương lai, ông ấy vẫn luôn ôm thái độ nhìn xa trông rộng.
Tuy rằng thị trường còn chưa phát triển lắm, nhưng mức độ tiếp thu cùng dung nạp cực kì cao, có rất nhiều cơ hội kinh doanh để nắm bắt.
Điều này còn phụ thuộc vào việc mọi người có muốn bỏ ra công sức để giành giựt miếng bánh ngọt này hay không, có sẵn sàng bền bỉ đấu tranh cùng chuẩn bị cho chuyện này hay không.
Thị trường nghiên cứu phát minh và thiết kế nước hoa ở trong nước giống như một mầm non, một khi nó được chăm sóc cẩn thận, tất nhiên nó sẽ trở thành một khu rừng rộng lớn.
Ở vùng đất hoang vu này, ai có thể là người đứng đầu, ai có thể là người nổi bật nhất, kỳ thực nó sẽ được quyết định trong vài năm tới.
Bên trong trường đại học vẫn đang phát triển các ngành nghề có liên quan đến chuyên môn đó, một số công ty tên tuổi càng ngày càng chú ý đến lĩnh vực này, tất cả những điều ấy đang cho thấy sự trổi dậy của ngành nghề mới này.
“Về sau nếu có chuyện gì xảy ra, hay gặp phiền phức gì, em có thể tìm đến thầy.” Vị giáo sư nọ còn đặc biệt lập một danh sách, rồi đưa chúng cho Thiên Chi, “Trước đây thầy rất chú ý đến em, không phải là không có lý do, người trầm tĩnh luôn có thể làm nên chuyện lớn, khi biết em có ý định nghiên cứu sâu vào khía cạnh này, quả thực nó là một chuyện rất tốt.”
Trên thực tế rất nhiều nhà điều chế nước hoa ở trong nước, đều bị các công ty lớn ở nước ngoài chào mời.
Cho nên đối với việc thành lập thương hiệu riêng của mình, trái lại chỉ có rải rác được mấy người.
“Giáo sư, đây là gì ạ?” Thiên Chi nhìn chằm chằm vào bảng danh sách, phía trên đó còn có ghi lại một số phương thức liên lạc, cô nhìn ra được, vị giáo sư này đã đặc biệt chuẩn bị nó cho mình.
“Thầy luôn đợi em quay về trường để đưa thứ này cho em.” Giáo sư đẩy gọng kính lên, “Trong đây đều là những bậc thầy trong ngành điều chế nước hoa ở trong nước, em có thể đi uống trà cùng bọn họ, nghiên cứu thảo luận một số vấn đề gì đó, thậm chí em còn có thể học hỏi một ít kinh nghiệm từ bọn họ.”
“Giáo sư!” Thiên Chi vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.
Đây đều là những bậc thầy mai danh ẩn tích đã lâu, cho dù ông tổ của ngành điều chế nước hoa ở trong nước cũng không mời được bọn họ, thậm chí đến các nhân vật lớn có nhiều tài nguyên cũng không mời được.
Vị giáo sư làm điều này, là vì ông ấy tin tưởng và ưu ái cô rất nhiều.
Hoặc là có thể nói, ông ấy đặt hy vọng rất cao đối với nhóm người kế thừa trong tương lai.
Đó là vì tình yêu dành cho nước hoa, niềm hy vọng đẹp đẽ đối với nhóm người kế thừa này.
Tất cả sự quan tâm chú ý đó đều được đổ dồn lên người Thiên Chi, cô cảm thấy ý chí chiến đấu của mình tăng lên rất nhiều, vì vậy trái tim dành cho việc nghiên cứu và phát triển như tiến thêm một bước nữa, tựa như được đắm mình trong biển cả vô tận, tất cả đều dâng trào lên.
“Vài năm nữa thầy cũng sẽ về hưu, đến lúc đó thầy hy vọng sẽ nghe thấy tin tức tốt của em nhé.”
Vị giáo sư này cười vô cùng hiền hoà, “Em hãy đi làm việc của mình đi.”
Thiên Chi gật đầu, cầm lấy bảng danh sách đó, ngước nhìn ông ấy chắp tay sau lưng, chậm rãi ung dung rời đi.
Cô tiếp tục công việc đi đến chỗ phụ đạo viên kiểm tra đối chứng tín chỉ, rồi mới rời khỏi trường học.
Trên đường quay trở về ký túc xá, người mà Thiên Chi bất ngờ gặp phải, chính là Lâm Tuân.
Đối phương bước đi rất vội, thần sắc vội vàng, hàng chân mày đẹp cũng chau lại.
Có thể là do có quá nhiều chuyện phải lo lắng, trong lúc đi đường cậu ta không nhìn đến ai cả, vì vậy liền trực tiếp va vào vai Thiên Chi.
Khi ấy cô cũng mất cảnh giác, cho nên nơi phần vai bị đụng vào có hơi đau, nhất thời cô không nói nên lời.
Lâm Tuân ngước mắt nhìn kỹ người đáng đứng trước mặt mình, cậu ta vội vàng nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Thiên Chi xoay cánh tay của mình, bối rối hỏi, “Lớp trưởng, cậu muốn đi đâu vậy, trông gấp gáp thế.”
“Không sao là tốt rồi.” Lâm Tuân giúp cô nhặt lại một số tài liệu rơi rớt dưới đất lên, “Tớ cũng không đi đâu cả, chỉ đi bắt người mà thôi.”
“Thực xin lỗi, tớ còn có chuyện phải làm, tớ đi trước đây.”
Vừa dứt lời, Lâm Tuân lập tức sải bước về phía trước, chỉ để lại một bóng lưng thon dài.
Thiên Chi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, chỉ cảm thấy một người sống nề nếp như Lâm Tuân, bất cứ lúc nào cũng bày ra bộ dạng bày mưu lập kế.
Nhưng không biết vì sao, ngày hôm nay trông cậu ta lại vội vội vàng vàng như vậy.
Thậm chí còn mang theo một chút tức giận.
Thời điểm Thiên Chi ôm tài liệu quay trở về ký túc xá, chỉ có một mình cô mà thôi.
Bùi Anh đã chuyển đến sống cùng với Diệp Vân Khai, bởi vì nơi đó gần trường học, khai giảng được mấy ngày cô ấy cũng không trở về trường. Thư Hoà vì muốn thi lên nghiên cứu sinh, cho nên trong giai đoạn quan trọng này cô ấy không dám buông lỏng, suốt ngày chỉ biết chôn mình trong thư viện.
Ngược lại cái người cũng giống như cô, gần đây tương đối rảnh rỗi Đường Thu Thu, lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Thiên Chi vốn muốn chờ Đường Thu Thu trở về, kết quả đến buổi tối, cũng khống thấy cô ấy quay trở lại.
Cô nhắn tin WeChat hỏi thăm một chút, xem Đường Thu Thu có bận việc gì hay không, rồi lập tức đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, Thiên Chi ngồi vào bàn học, lật bảng danh sách mà giáo sư hôm nay đã đưa cho mình.
Không thể không nói, ông ấy làm việc rất chặt chẽ cẩn thận, việc nào ra việc nấy, vô cùng chu đáo.
Thiên Chi đọc kỹ danh sách, trong đầu cũng lướt qua một lần, lúc này cô mới cầm điện thoại lên xem.
Đường Thu Thu vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Nghĩ đến chuyện đó, Thiên Chi nhìn vào danh sách trò chuyện.
Cô ấn mở khung chat của Tống Khổng Tước lên.
Tống thị.
Mấy ngày gần đây, Tống Kỳ Thâm đã khôi phục lại tác phong ngày trước, thường xuyên tăng ca đến khuya, trong cao ốc công ty đèn đuốc sáng trưng.
Lần cuối cùng tập thể cùng nhau tăng ca, là đã hơn một tháng trước.
Một lần nữa trở lại thời điểm trước khi giải phóng, tập thể nhân viên trong công ty có hơi hoang mang.
“Trợ lý Hạ, nội dung trong cuốn sách nhỏ kia, anh đã xem qua chưa?”
Tống Kỳ Thâm bận rộn suốt một ngày, trong khoảng thời gian giải lao, đột nhiên anh lại hỏi một câu như vậy.
Trợ lý Hạ vừa mới báo cáo hết toàn bộ lịch trình ngày hôm nay xong.
Nghe thấy Tống Kỳ Thâm hỏi như thế, anh ta đã có một chút sáng tỏ.
Trợ lý Hạ hiểu rõ ý tứ của ông chủ nhà mình, theo như lời Tống Kỳ Thâm hỏi, kỳ thực chính là cuốn sách nhỏ được kẹp nhánh hoa sơn chi khô của phu nhân.
Nó luôn được đặt trên cái bàn làm việc, sánh vai cùng với chú heo con Bội Kỳ nhăn nhúm.
Nhưng mà.
Công việc hằng ngày của trợ lý Hạ chính là phụ tá cho Tống Kỳ Thâm.
Vì vậy anh ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đọc nó.
Suy nghĩ như vậy, trợ lý Hạ thành thật trả lời.
“Tống tổng, tôi vẫn chưa xem qua.”
“Ừ, lúc không có chuyện gì làm, anh có thể cầm nó lên xem.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, rồi sau đó lại dừng một chút, “Trang cuối cùng trong cuốn sách, là ghi cho tôi đấy.”
“…….”
Trợ lý Hạ sửng sốt một lúc lâu, theo sau anh ta nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng không được phép lấy cuốn sách trên bàn của tôi.” Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều, “Cậu có thể tự mình đi mua một cuốn.”
“Vâng.” Trợ lý Hạ lên tiếng, thiếu chút nữa anh ta đã không khống chế được nét mặt của mình.
May mắn thay anh ta hiểu biết sâu rộng, cho nên không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Kỳ Thâm “Tin Tin” kêu lên, còn không ngừng rung rung.
Tống Kỳ Thâm nhìn xuống, tiện tay hướng về phía trợ lý Hạ vẫy vẫy, “Ở đây không còn chuyện của anh nữa, anh đi ra ngoài đi.”
Trợ lý Hạ khẽ vuốt cằm, đi đến cánh cửa lớn của văn phòng tổng giám đốc, vừa mới định bụng đóng cửa lại.
Chợt nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Tống Kỳ Thâm truyền đến ——
“Sao thế, nhớ ông xã rồi hả?”
Trợ lý Hạ:………
Thiên Chi thực sự cũng nghĩ đến điều đó, trong những ngày bận rộn vừa qua, hai người hầu như không liên lạc gì với nhau.
Cô thấy trong phòng ký túc xá không có ai, cho nên cô lập tức gọi video call cho Tống Kỳ Thâm.
Cũng may không phải đợi quá lâu, sau ba tiếng reo, Tống Kỳ Thâm đã bắt máy.
Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Kỳ Thâm đã nói trước, cô chỉ nhẹ gật đầu.
Tống Kỳ Thâm lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, đôi mắt rũ xuống, ánh mắt xẹt ngang qua hình ảnh của cô trong màn hình điện thoại.
Mặt mày như ngọc, vô cùng đẹp mắt.
“Anh vẫn còn đang bận công việc sao?” Thiên Chi nhìn thấy được cảnh tượng ở phía sau lưng anh, là văn phòng làm việc nguy nga, vì vậy cô nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trước đó cô còn đặc biệt xem đồng hồ, cảm thấy hẳn là Tống Kỳ Thâm đã giải quyết xong công việc, lúc này cô mới yên tâm gọi video call cho anh.
Không nghĩ đến ——
Anh rõ ràng là vẫn còn đang bận việc mà.
“Không sao cả, vừa đúng lúc bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.”
“Anh phải chú ý thân thể đó.”
“Anh lúc nào mà không chú ý?” Tống Kỳ Thâm khẽ cười, tỏ vẻ như hiểu ra việc gì đó nhẹ gật đầu, “Đúng là, trong khoảng thời gian này cần phải tu thân dưỡng tính thôi, sau đó chờ em trở về đúng không?”
(Tu thân dưỡng tính: có nghĩa là đạt được trạng thái hoàn hảo của tinh thần và thể chất thông qua việc tự phản tỉnh. Nguồn Baidu.)
Anh không nặng không nhẹ nói ra một câu như vậy, nếu như Thiên Chi không nghe ra ngụ ý của câu nói này, thì có quỷ mới tin đó.
Cái gì mà tu thân với không tu thân! Dưỡng tính với không dưỡng tính!
Trọng điểm của Tống Kỳ Thâm nằm ở chỗ trước dưỡng, sau khi dưỡng xong lại phóng túng.
“Mấy ngày qua em có bận rộn lắm không?”
“Hết bận rồi, mấy ngày nữa em sẽ quay về.”
“Ừ, có muốn anh đến đón em không?”
“Không cần đâu, em còn chưa quyết định ngày nào sẽ trở về.” Thiên Chi suy nghĩ, “Anh chỉ cần chờ đợi mà thôi.”
Chính là không muốn nói cho anh biết đấy.
Để cho anh tu thân dưỡng tính cái gì đó, cho anh đợi chết luôn đi.
Hai người nói chuyện một lúc, ánh mắt Tống Kỳ Thâm từ hai má non mềm của cô gái nhỏ di chuyển xuống dưới, sau đó đứng yên.
“Em đang mặc cái gì vậy?”
“Dạ?” Thiên Chi vội nhìn xuống áo ngủ của mình, “Đồ ngủ đó.”
“Anh đang hỏi đến kiểu dạng của bộ đồ ngủ này.”
“Đây là khủng long con nha.” Thiên Chi có hơi bất mãn, “Mùa đông năm trước em vừa đến Nam Uyển, đã mặc qua bộ đồ này rồi, anh không nhớ sao?”
Chỉ khác về chất liệu và độ dày mà thôi, nhưng kiểu dáng vẫn giống nhau.
Mỗi khi sắp đến mùa đông, Thiên Chi mua không ít đồ ngủ hình khủng long con.
Trong mùa hạ và mùa thu, bỏ qua tất cả các loại kiểu dáng khác, nói tóm lại khủng long con luôn là bộ đồ yêu thích nhất của cô, chưa bao giờ là bộ đồ lỗi thời trong bốn mùa.
Giống như thời tiết hiện giờ, đã vào cuối mùa hạ.
Không khí vẫn còn hơi hanh khô, cô chỉ mặc kiểu tay lửng, lộ ra một nửa cánh tay oánh nhuận.
Cô có rất nhiều đồ ngủ, nhưng đối với Tống Kỳ Thâm chỉ chia làm hai loại, loại xé dễ và không xé dễ.
Cũng không có sự khác biệt gì quá lớn.
Vì vậy, anh thực sự đã không nhớ rõ chúng.
“Nhưng anh còn biết một câu chuyện rất thú vị liên quan đến khủng long con đấy, em có muốn nghe hay không?”
Thiên Chi gật đầu, cô đang rất buồn chán, vội vàng đáp lời, “Vâng, anh kể đi.”
Cô cũng muốn nghe một chút, xem Tống Kỳ Thâm có thể kể ra bông ra hoa gì.
Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Đường Thu Thu rón rén bước vào.
Ánh mắt khi nhìn thấy Thiên Chi, vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng nói, “Chi Chi, cậu còn chưa ngủ à?”
“Hả?”
Thiên Chi không ngờ đến việc Đường Thu Thu bất ngờ quay trở về, cô luống cuống tay chân một phen, muốn bấm tắt video call.
Nhưng Thiên Chi không cẩn thận đã bấm nhầm nút, chuyển cuộc gọi video call thành cuộc gọi thoại.
Tống Kỳ Thâm ở đầu dây bên kia không phát hiện ra,nhìn thấy màn hình video đột nhiên tối đen, chỉ cho rằng cô đang úp điện thoại xuống bàn.
“Em có biết vì sao mẹ của khủng long con muốn đánh nó không?”
Giọng nói của người đàn ông từ trong loa điện thoại phát ra.
Bởi vì trước đó trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cô, hơn nữa giọng nói của Tống Kỳ Thâm hơi trầm, nên Thiên Chi đã bật âm lượng cao nhất.
Giờ phút này, không hiểu vì sao bầu không khí chợt lắng đọng xuống, tiếng nói đột ngột của Tống Kỳ Thâm vang lên, hết sức rõ ràng, đánh thẳng vào lỗ tai người ta.
“Em không biết đúng không?”
Anh khẽ cười, không nhanh không chậm nói tiếp, “Đó là bởi vì mẹ của nó phát hiện, nó đang coi phim điện ảnh của Thành Long.”
Khủng long nhỏ xem phim điện ảnh của Thành Long.
(Editor: Phim của Thanh Long chuyên về võ thuật, đánh nhau các kiểu, ý anh Thâm muốn ám chỉ khủng lòng con đang xem phim người lớn đó.)
Còn có thể! Là phim! Điện ảnh hay ho gì!
Đường Thu Thu cũng nghe thấy, sững sờ nhìn về phía Thiên Chi.
“Bé cưng, đến lúc em trở về, có muốn cùng nhau xem phim không?”
Con khổng tước này nói như thế còn chưa đủ, thậm chí còn phát một lời mời trực tuyến.
Thiên Chi dường như đột nhiên bừng tỉnh, rồi sau đó mới kịp phản ứng lại, nhanh tay lẹ mắt bấm tắt cuộc trò chuyện.
Cuối cùng thế giới cũng đã thanh tĩnh trở lại.
Thần sắc của Đường Thu Thu, từ ngây ngốc chuyển thành không thể tin nổi, rồi sau đó biến thành kinh ngạc thán phục khi nhìn thấy kỳ quan thế giới.
Có phải cô ấy vừa chứng kiến tiểu tình thú giữa hai vợ chồng nào đó không nhỉ?!
“Tớ nói thật nha nam thần cũng quá!!”
Cũng không biết xấu hổ quá rồi —— những lời này Đường Thu Thu không dám nói ra.
Nhưng cho dù cô ấy không nói, Thiên Chi vẫn có thể tự bổ não ra chữ kia.
“Thu Thu, cậu nghe tớ giải thích đã.”
Rõ ràng trước đó nói chuyện vẫn còn rất ổn, nhưng về sau hết lần này đến lần khác, phong cách dần biến đổi, cho nên mới bị Đường Thu Thu phá vỡ?
Ánh mắt Đường Thu Thu dần trở nên khó tả, “Giải thích cái gì?? Nam thần thế mà cũng mời cậu xem loại phim đó à?”
Hình tượng của lão đại Tống trong lòng Đường mỗ đã một đi không trở lại.
Thiên Chi:…….
“Không có chuyện đó đâu!”
“Cậu không nghe thấy ẩn ý sao?” Đường Thu Thu ngồi xuống, lập tức cười ha ha, “Có muốn tớ giải thích cặn kẽ cho cậu hiểu không?”
Thiên Chi khuôn mặt đỏ bừng, tiến đến nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Đường Thu Thu, “Cậu mau quên chuyện này đi!”
“Quên cái gì?” Đường Thu Thu biết rõ còn cố hỏi, theo sau cô ấy còn học theo giọng điệu lười biếng vừa rồi của Tống Kỳ Thâm, “Bé cưng, đến lúc em trở về, có muốn cùng nhau xem phim không?”
Cô ấy học rất nhanh, hoàn toàn đã nắm bắt được tinh tuý.
Cái cô Đường Thu Thu này, tại sao không thi vào học viện kịch hý trung ương luôn đi!
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn lại một lần nữa reo lên.
Tống Kỳ Thâm gọi một cuộc video call khác cho Thiên Chi.
Thiên Chi nhìn cũng không thèm nhìn, nửa phần do dự cũng không có, trực tiếp ấn từ chối.