Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi không ngờ đến lại như vậy, cô vội vàng đỡ Lâm Diễm Chi đứng lên.
Kết quả sắc mặt Lâm Diễm Chi vững như núi, nói cái gì cũng không để cho cô đỡ mình đứng lên.
“Anh không thể đứng dậy.” Lâm Diễm Chi nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Kỳ Thâm đang cho một tay vào túi quần, thần sắc đối phương không có bất kì gì biến hoá.
Lâm Diễm Chi không thể quản nhiều như vậy, trực tiếp hỏi Tống Kỳ Thâm, “Anh hai à, anh nhìn tôi đi có được không?”
Thiên Chi vẫn luôn nhìn Lâm Diễm Chi, “Anh Diễm Chi, anh thực sự không đau sao?”
“Chuyện nhỏ ấy mà, anh Kỳ Thâm, anh Thâm à!” Ba tiếng gọi bao hàm sự nịnh nọt của Lâm Diễm Chi vang lên, cuối cùng nó cũng làm biểu cảm trên mặt Tống Kỳ Thâm buông lỏng một chút.
Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, theo sau giống như lơ đãng mà hỏi thăm, “Đây chính là chiếc siêu xe gần đây cậu nhắc đến đấy à?”
“Tặng cho cậu đó, xem như tôi đền bù tổn thất khi không đến tham dự hôn lễ của hai người vậy, một ít lòng thành thôi.”
Tống Kỳ Thâm hơi nâng mắt lên, nhẹ gật đầu.
Lâm Diễm Chi thấy vậy, vui mừng đến phát khóc, trong lúc từ vỏ sầu riêng đứng lên.
Việc đo đạc kệ trưng bày nước hoa ở tầng trên cũng đã làm xong, trợ lý Hạ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo rồi bước xuống lầu, tiến về phía bên này.
“Tống tổng ——” Trợ lý Hạ còn chưa nói hết câu, ánh mắt lập tức nhìn đến Lâm Diễm Chi đang quỳ ở trước cửa.
Rồi sau đó, tầm mắt của trợ lý Hạ tự nhiên mà di chuyển xuống phía dưới.
Khi nhìn thấy trái sầu riêng kia.
“……”
Trợ lý Hạ muốn lảng tránh cái tình cảnh này, kết quả khi anh ta vừa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người lại giao nhau trong không trung.
Nhất thời im lặng.
Lâm Diễm Chi là người phản ứng đầu tiên, trực tiếp nhảy dựng lên, mặc dù hai chân anh ta đã mềm nhũn, thiếu chút nữa lại quỳ xuống, nhưng anh ta vẫn giữ được thăng bằng.
Trợ lý Hạ lên tiếng trước anh ta một bước, “Tiểu Lâm tổng, tôi không thấy gì hết.”
Lâm Diễm Chi há miệng mắc quai, giọng điệu có chút buồn bực, “Tôi có nói gì với anh à, anh không coi tôi ra gì hả.”
Còn không phải!! Đã nhìn thấy rồi sao!!
Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Diễm Chi, “Cậu gấp gáp muốn tiễn thêm một chiếc xe khác à?”
“Này này, sao lại có thể như thế được, ha ha ha tôi nói đùa thôi.” Lâm Diễm Chi dốc sức liều mạng nháy mắt với trợ lý Hạ và Thiên Chi, chỉ thiếu điều không nháy mắt một mí thành mắt hai mí nữa mà thôi.
Thiên Chi nhìn anh ta trong chốc lát, xoay người cầm lấy trái sầu riêng to lớn kia lên, “Được rồi anh Diễm Chi, anh vào nhà đi, trái sầu riêng này xem như là món ăn tráng miệng sau khi dùng bữa trưa xong.”
Thế là bữa cơm trưa lại có bốn người ngồi ăn cùng nhau.
Đàn ông tụ họp thành một nhóm, đương nhiên bọn họ sẽ thảo luận một số vấn đề liên quan đến thương trường.
Thiên Chi không thể xen vào, cho nên cô dứt khoát im lặng ngồi ở một bên dùng bữa.
Chủ đề nói mãi nói mãi, không biết chuyện gì đang xảy ra, mà nó lại quay về trên người cô.
“Tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ quen biết trong một buổi tụ tập mà thôi, cô bé kia chính là rau sạch của tôi, tôi chỉ nghĩ đơn giản là người tới ta đi, người tình ta nguyện, phía bên Kim Đỉnh các người cũng biết rồi đó, tôi không có kết giao quá thân.” Giọng điệu của Lâm Diễm Chi nghe có vẻ rất vô tội.
(Rau sạch: ý chỉ người con gái đó chỉ là thú vui qua đường.)
“Cho nên cậu chỉ là người bị hại thôi sao?” Tống Kỳ Thâm gắp cho Thiên Chi một đũa rau, rồi quét mắt nhìn qua.
“Tất nhiên.” Lâm Diễm Chi xem đó là chuyện đương nhiên, sau đó anh ta nhìn về phía Thiên Chi, “Anh là người bị hại, còn Chi Chi là nạn nhân lớn nhất.”
Nói xong, anh ta vẫy vẫy tay, “Nhưng mà bên kia tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, các người cứ yên tâm đi. Quả thực tôi cũng sợ hãi lắm đấy, tôi giữ mình trong sạch gần một năm trời, không ngờ đến lại rơi xuống cái hố này.”
Lâm Diễm Chi không đề cập đến thì không sao, nhưng khi nhắc đến bốn chữ “Giữ mình trong sạch”, nhất thời ba cái ánh mắt lập tức bắn về phía anh ta, đôi mắt sáng rực.
Bốn chữ này, nghe thế nào cũng không phù hợp với anh ta!
“Làm sao vậy? Có gì đáng ngạc nhiên, gần cả một năm nay tôi không đưa một cô gái nào đến khách sạn cả.” Lâm Diễm Chi hừ nhẹ một tiếng.
“Được rồi anh Diễm Chi, dừng lại đi.” Thiên Chi không muốn nghe cái gọi là tình sử thương tâm của Lâm Diễm Chi nữa.
Có một lần mấy người bọn họ tụ tập với nhau, Tống Kỳ Thâm đã dành thời gian đưa cô đến đó.
Sau khi Lâm Diễm Chi uống một chút rượu, anh ta bắt đầu kể về việc cô bạn gái cũ đã ruồng bỏ anh ta như thế nào, trông bộ dạng rất tức giận và bất bình.
Đoán chừng là do uống rượu say, anh ta thậm chí còn nắm lấy tay của Chu Duẫn Hành và Tiêu Lập nữa, một bên trái một bên phải, rồi lại gào thét.
Cái âm thanh kì diệu đó xuyên qua lỗ tai, đến bây giờ nhớ tới thật khiến cho người ta nổi cả da gà.
Ăn cơm xong, Lâm Diễm Chi lại bắt đầu nịnh hót tâng bốc Tống Kỳ Thâm, thể hiện mình là một người anh em tốt tình nghĩa sâu đậm, còn ra sức dỗ dành đôi vợ chồng này, cuối cùng anh ta lập tức dẫn theo trợ lý Hạ, chào tạm biệt bọn họ.
Thiên Chi không thể chịu đựng được nữa, cho nên cô vội quay về phòng ngủ chính ngủ một giấc ngon lành.
Khi thức dậy lần nữa, sắc trời cũng đã chuyển tối.
Sau khi Tống Kỳ Thâm hoàn thành hết công việc của mình, anh dẫn cô vào phòng tắm rửa, hai người nháo loạn trong phòng tắm một phen, trên mặt sàn vương vãi đầy bọt xà phòng, lúc này bọn họ mới chịu bỏ cuộc.
Không biết có phải vì buổi trưa đã ngủ quá nhiều hay không, cho nên đầu óc có chút không tỉnh táo, buổi tối Thiên Chi vệ sinh cá nhân xong, vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.
Cô cảm thấy trong lòng có một sự bất an không nói nên lời, tựa như là bức bối, cùng những cảm xúc rối loạn không rõ nguyên nhân.
Nó tựa như lông vũ, không ngừng lướt qua lướt lại.
“Sao thế?” Tống Kỳ Thâm nhìn cô như vậy, chậm rãi lên tiếng.
“Không thể diễn tả được, đột nhiên cảm thấy có hơi khó chịu.”
“Khó chịu ở chỗ nào, có phải dì mụ của em đến không?”
“Không phải, em không tài nào diễn tả được.”
Thiên Chi lắc đầu, “Anh cũng đừng quá lo lắng, chỉ là trong lòng có chút rối loạn, có khả năng do em ăn quá nhiều vào bữa tối, đoán chừng một lúc nữa sẽ ổn thôi.”
“Ừ.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, ôm cô vào lòng.
Hôm nay anh im lặng đến lạ thường, cái gì cũng không làm, chỉ ôm cô trong lồng ngực như thế, hai người cùng nép mình vào trong chiếc chăn mỏng.
Nhìn nhau không nói gì.
Dường như trong lòng đang giấu giếm chuyện gì đó.
“Nếu em đã cảm thấy không thoải mái, vậy bây giờ chúng ta đi ngủ nhé?” Tống Kỳ Thâm nhẹ giọng dò hỏi.
Thiên Chi vùi vào trong lồng ngực anh, “Vâng.”
Sau khi tắt đèn, nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình, anh vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Có thể giữa những người yêu nhau luôn tâm hữu linh tê phải không?
(Tâm hữu linh tê điểm nhất thông: Người có lòng thì suy nghĩ giống nhau. Nguồn Baidu.)
Hôm nay anh cũng có cảm xúc giống như Thiên Chi.
Loại cảm giác này không thể kiềm chế được, nó tương tượng như lần trước Thiên Chi không thông báo với anh một tiếng, lập tức đăng ký sang Pháp bồi dưỡng.
Đêm đã khuya, Tống Kỳ Thâm không nghĩ ngợi quá lâu, anh nghiêng đầu tựa vào cái đầu của cô gái nhỏ, ôm lấy người đẹp, chìm vào giấc ngủ.
Rất nhiều năm về sau, khi Thiên Chi nhớ lại cái đêm hôm ấy, cô chỉ cảm thấy đây chính là ý định của ông trời.
Giữa khuya, Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm gọi dậy.
Cô vẫn còn trong cơn buồn ngủ, vừa giật mình tỉnh dậy, ngước mắt lên lập tức trông thấy đôi môi mỏng của Tống Kỳ Thâm khẽ mím lại.
Thần sắc anh không có gì thay đổi, nhưng hàng chân mày thì nhíu chặt, phần cằm căng ra, chúng đã biểu hiện cho tâm trạng hiện giờ của anh.
Trong nội tâm Thiên Chi có một sợi dây nhỏ đang xoắn lại, cuối cùng “Tạch” một tiếng đứt đoạn.
Cô cũng bắt đầu khẩn trương, vội vàng chống nửa người ngồi dậy, “Có chuyện gì vậy?”
“Thu thập một chút, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi đến bệnh viện.”
Thiên Chi nhìn về phía anh, nghi ngờ hỏi, “Bệnh viện?”
“Tình huống của ông nội không được tốt lắm, bệnh viện vừa gọi đến báo bệnh tình trạng nguy kịch.”
Thiên Chi quên cả chớp mắt, bị tin xấu công kích như vậy, cô gần như đứng hình.
Tống Kỳ Thâm cầm lấy quần áo đưa đến cho cô, “Bảo Bối ngốc, mau thay đồ nào, chúng ta đi thôi.”
Thiên Chi miễn cưỡng đáp lời, sau đó cô buộc mình phải bình tĩnh lại, mặc quần áo vào rất nhanh.
Thời điểm đến bệnh viện, hành lang không có một bóng người.
Ánh đèn chói lọi như bạn ngày chiếu sáng khuôn viên bệnh viện vắng tanh.
Cố Oản Oản cùng Tống Thanh Đình đang ngồi cúi đầu trên một băng ghế dài.
Tống Kỳ Thâm sải bước tiến về phía trước, “Mẹ, tình hình bây giờ như thế nào?”
Cố Oản Oản ngẩng đầu, khoé mắt bỗng nhiên ửng đỏ, “Không khả quan lắm.”
Tống Thanh Đình ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng, hốc mắt cũng ngấn lệ.
Đêm mùa hạ mát lạnh, gió lùa qua khung cửa sổ.
Cho dù lòng bàn tay ấm áp của Tống Kỳ Thâm bao bọc bàn tay nhỏ bé của Thiên Chi như thế nào, nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi lạnh.
Cũng không bao lâu, Lục Uyển Đình khoan thai đến muộn, đi theo phía sau còn có Thiên Diêm, ông luôn thích ăn mặc tươm tất, nhưng hiện giờ ông lại mặc một cái áo sơmi nhăn nhúm.
“Chi Chi, con có ổn không?” Lục Uyển Đình chạy đến chỗ Cố Oản Oản nói chuyện gì đó, rồi quay đầu lại nhìn Thiên Chi mặt mày ủ rũ.
Thiên Chi chợt nhớ đến lúc ông bà mình qua đời, bây giờ cô còn nhìn thấy ông nội Tống đang nằm trong phòng cấp cứu, trong lòng cảm thấy rất đau đớn.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Lục Uyển Đình không cần phải lo lắng cho mình.
Thiên Chi nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ Thâm, nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Cô dùng sức nắm chặt tay anh, dường như anh cũng cảm nhận được, anh quay đầu nhìn cô.
Sau đó, như là đang đáp ứng lại, anh nắm lấy tay cô.
Nắm chặt như vậy, tựa như đang cầu nguyện việc gì đó, có lẽ là hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tồi tệ gì nữa.
Lúc trước Tống Kỳ Thâm từng nói mấy năm gần đây thân thể của ông nội không được tốt lắm, đó chính là lời nói thật.
Mặc dù ông nội đã áp dụng cách điều trị thực vật an dưỡng, nhưng ông vẫn không thể chống lại sự suy yếu.
Lúc trước tình hình ông nội có chút chuyển biến tốt, về sau ông nội Tống cứ kiên trì đòi quay trở về nước, hiệu quả dần giảm xuống. Ông nội cũng không dẫn theo đoàn đội chuyên nghiệp trở về nước.
Như một con chim di trú đã chờ đợi từ rất lâu, cuối cùng có một ngày.
Không đợi được nữa.
Mọi người không ai nói chuyện với ai, nhất thời bên trong hành lang rộng lớn lâm vào tình cảnh yên lặng.
Không lâu sau, tín hiệu đèn bên ngoài phòng cấp cứu tắt đi.
Mấy trưởng bối như ong vỡ tổ vội vàng tiến đến đó.
Ông nội Tống được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc trước ông nội không mấy tỉnh táo, nhưng thoạt nhìn hiện giờ, tinh thần ông nội đã tốt hơn nhiều.
Ông nội vung tay với các trưởng bối đang vây quanh mình, âm thanh đứt quảng, “Các anh chị hãy ra ngoài trước đi, A Thâm và Chi Chi ở lại đây.”
Tuy thoạt nhìn thần sắc của ông nội Tống không tệ lắm, nhưng cho dù giọng nói có cố gắng che giấu đến đâu, cũng không thể che được sự suy yếu.
Các trưởng bối thấy ông nội Tống yêu cầu như vậy, lập tức rời khỏi phòng, chỉ để lại hai người bọn họ.
Thiên Chi linh cảm được điều gì đó, nước mắt chảy dài trên má, nhỏ giọt, không thể ngừng lại được, cô khóc nức nở, gần như không nói nên lời, chỉ biết gọi, “Ông ơi.”
“Con gái xinh đẹp thì không được khóc.” Khoé môi ông nội Tống hơi cong lên, muốn nói điều gì đó, khoé môi giật giật, nhưng rồi lại thôi.
Tống Kỳ Thâm đứng thẳng người, giống như một cây tùng bách vững chãi, không nói một lời.
Mặc dù khuôn mặt già nua, mái tóc thưa thớt của ông nội Tống, so với dáng vẻ khi Thiên Chi nhìn thấy ở Na Uy, trông ông nội càng yếu ớt hơn.
Nhưng đôi bàn tay với đầy những nếp nhăn giơ lên, run run rẩy rẩy nắm lấy tay Thiên Chi và tay Tống Kỳ Thâm đặt trước mặt mình, rồi sau đó xếp chồng lên nhau.
“Hai người các cháu phải luôn sống hoà thuận với nhau, có biết không?”
Tống Kỳ Thâm cúi người khuỵu chân xuống, ngồi xổm trước mặt ông nội Tống, giọng nói đầy nghẹn ngào, “Ông ơi.”
“Điều làm ông tự hào nhất chính là cháu cái thằng nhóc thối tha này so với ba của cháu không hề thua kém.” Ông nội Tống nói xong, lại mỉm cười, “Ông già rồi, ông già thật rồi, nhưng không sao cả, các cháu vẫn còn trẻ.”
Thiên Chi để mặc cho nước mắt chảy dài, trước mắt một mảnh mơ hồ, không nói nên lời, cứ dốc sức liều mạng gật đầu.
“Được rồi, hai người các cháu đi ra ngoài đi, ông còn có việc muốn bàn bạc với Thanh Đình.” Ánh mắt ông nội Tống hoà ái, nhẹ nhàng mỉm cười.
Dường như đang nhấn mạnh điều gì đó, cũng như đang sợ điều gì đó, “Một lúc nữa mặc kệ như thế nào, hai người các cháu cũng không được phép vào đây nữa.”
Tống Kỳ Thâm chăm chú nhìn ông nội Tống, sau đó anh gật đầu đầy kiên quyết, ôm Thiên Chi vào lòng, rồi bước ra ngoài.
Kể từ lúc đó Thiên Chi không nói lời nào nữa, đôi mắt đỏ hoe. Cô bị Tống Kỳ Thâm ôm chặt ở trong lòng.
Cô không lên tiếng, Tống Kỳ Thâm cũng không lên tiếng.
Hai người ôm chặt lấy nhau trong im lặng, nương tựa vào nhau.
Các trưởng bối đều đi vào trong phòng bệnh, cứ trì trệ ở mãi trong đó không đi ra.
Thời gian cứ như đã trôi qua một thế kỷ.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng trong phònh bệnh cũng vang lên tiếng gọi bi thương của Tống Thanh Đình, “Ba ơi!”
Thiên Chi có thể cảm nhận được hơi thở của Tống Kỳ Thâm chợt ngừng lại.
Vòng tay ôm cô cũng siết chặt hơn.
Cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, bất chấp bản thân đang thương tâm đến mức nào. Dang tay ôm lấy Tống Kỳ Thâm, để cho anh vùi đầu vào hõm cổ mình.
Luống cuống tay chân, như dỗ dành một đứa bé.
“Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ, muốn khóc thì hãy khóc đi, anh còn có em mà.”
—————-//—//————-
Tác giả có lời muốn nói: Nước mắt đã tuôn rơi, nhưng giống như lời ông nội Tống đã nói, rồi sẽ tốt thôi.
Mặc dù từ đầu truyện cho đến bây giờ, rất nhiều người nói nam nữ chính có một cuộc đời quá suông sẻ, nhưng tôi chỉ muốn miêu tả một tình yêu lý tưởng mà thôi.
Chỉ cần có thể tưởng tượng là đủ lắm rồi, nhất định sẽ tồn tại, lý tưởng cũng bắt nguồn từ một số việc trong thực tế.