Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Người này cũng thật là……Còn có thể tự chụp cho mình một tư thế ngủ đẹp mắt như vậy?
Chỉ có điều ——
Dưới ánh đèn mờ ảo, lại còn chụp bằng camera trước của điện thoại, nó vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Làn da Tống Kỳ Thâm trông rất đẹp, đường nét vô cùng rõ ràng, gần như hoàn mỹ, nhưng không quá nhu hoà, nhìn bề ngoài không nữ tính chút nào.
Đôi mắt đào hoa lạnh nhạt rũ xuống, nhìn rất lạnh lùng, một khi đôi mắt câu hồn đoạt phách đó nâng lên, nó lại làm cho người ta âm thầm cảm khái thật quá đẹp trai.
Bây giờ trong đôi mắt của người đàn ông này chỉ có duy nhất một bóng hình.
Thực sự hấp dẫn muốn chết.
Tựa như hiện tại, Thiên Chi đang cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, còn anh lại rũ mắt nhìn xuống cô gái tựa trong lòng mình.
“Tấm hình này như thế nào?”
Thiên Chi mím môi, sau nửa ngày mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừm, ừm coi như cũng ổn đấy.”
Tống Kỳ Thâm híp đôi mắt lại, “Coi như cũng ổn?”
“So với hình heo con Bội Kỳ thì tốt hơn chút xíu.”
Thiên Chi cười rộ lên, đẩy nhẹ anh, “Được rồi, mau đi ngủ thôi.”
Nói xong, cô âm thầm cảm khái, “Khi quay trở về trường học, phải trải qua mấy ngày nữa, em mới có thể nhìn thấy anh.”
Sau một lúc lâu Tống Kỳ Thâm từ trong khoang mũi hừ nhẹ một tiếng, rồi lại lên tiếng, “Thực ra cũng không lâu lắm đâu.”
Hiếm khi thấy Thiên Chi quay trở về trường học vào sáng thứ hai.
Trong tuần này cô không có lớp, nhiệm vụ duy nhất của cô chính là chạy đến phòng thí nghiệm để gặp mặt giáo sư, còn phải hỗ trợ giáo sư một chút, thuận tiện xin chỉ dạy thêm một số kinh nghiệm.
Lúc trước cô đã từng thoáng đề cập đến việc thành lập thương hiệu nước hoa cho Tống Kỳ Thâm biết, rồi sau đó trợ lý Hạ lại chuyển mọi tài liệu và văn bản đến đây, các vấn đề cụ thể liên quan đến việc đăng ký tên cùng thương hiệu, anh ta cũng giải thích rất rõ ràng việc này. Về sau cô chỉ cần dốc lòng vào những chuyện khác là được rồi.
Vừa mới trở về trường học Thiên Chi đã lập tức đi hỏi lịch học của Lạc Phỉ, người này có một khoá học bắt buộc vào buổi tối.
Bởi vì Lạc Phỉ học ở học viện quốc tế, cho nên khu ký túc xá ở nơi đó không có liên thông với cơ sở chính của Kinh Đại, vì vậy cô không thể đi vào đó được. Nghĩ đến điều này, Thiên Chi có ý định đợi cô ta kết thúc khoá học, trực tiếp đi chặn người.
Phương pháp này thoạt nhìn rất ngu ngốc, nhưng nếu chỉ lên mạng đăng một tin cảnh cáo nhỏ, nhất định đối phương sẽ bỏ qua nó.
Thư luật sư và một số bằng chứng gì đó, trợ lý Hạ luôn tiếp tục theo dõi, không hề qua loa chút nào.
Hiện giờ ở trong trường, hay kể cả trong khoa, có không ít người thảo luận đến chuyện này, theo quan điểm của Thiên Chi, việc này đã trở nên rất nghiêm trọng.
Sau khi lên hết mọi kế hoạch, Thiên Chi cố ý đăng nhập vào Weibo, đợi hôm nay Lạc Phỉ đăng bài xin lỗi xong, cô sẽ công khai làm rõ mọi việc. Nhưng nếu Lạc Phỉ vẫn không chịu đăng bài, cô cũng không sợ, cô lập tức sẽ đăng bài đính chính kèm theo thư luật sư đăng vào trong diễn đàn.
Lời nói của Lạc Phỉ khó nghe như vậy, Thiên Chi đã cho cô ta một cơ hội, nếu như cô ta một mực không hối lỗi, vậy thì không thể trách Thiên Chi được.
Bởi vì chuyện này đã đụng chạm đến người nhà của cô.
Khi Thiên Chi trở về phòng ký túc xá, cô cũng không nhàn rỗi, trong lúc nhìn thấy Thư Hoà, cô đã ngạc nhiên một lúc, “Không phải trong khoảng thời gian này cậu luôn có lớp à?”
Điều này thật kỳ lạ, ngày thường Thư Hoà không có lớp cũng sẽ không quay trở về ký túc xá, phần lớn thời gian cô ấy chỉ chạy qua chạy lại giữa hai chỗ thư viện và phòng học.
“Đúng vậy.” Thư Hoà thoải mái gật đầu.
Thiên Chi có hơi nghi hoặc, “Học bá Thư thế mà cũng có lúc biết cúp tiết nữa đấy.”
Đường Thu Thu nằm ngay đơ ở một bên, nghe xong lời này ngạc nhiên nói, “Cậu làm sao vậy? Buổi chiều hôm nay trong trường có toạ đàm, cho nên tất cả các khoá học tự chọn, đều bắt buộc phải hủy bỏ.”
“Hả? Sao tớ không biết gì nhỉ?”
“Trong nhóm chat của lớp có thông báo đấy, có phải cậu lại quên xem rồi không, nghe bảo rằng hình như không được vắng mặt, còn điểm danh từng người.” Đường Thu Thu nói xong, cảm khái một phen, “Cái này cũng thật là, tớ vốn dự định mang theo một cuốn truyện manga, không biết lần toạ đàm này sẽ thao thao bất tuyệt bao lâu nữa đây.”
Thiên Chi lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm chat của lớp, quả thực là có thông báo. Cô chỉ lo tìm hiểu chuyện của Lạc Phỉ mà không quan tâm nhiều đến nhóm chat.
“Cũng vừa hay, nghe xong buổi toạ đàm này tớ phải đi bắt một người.”
“Có muốn tớ đi theo cùng không, vạn nhất nếu có đánh nhau, tớ còn rất lợi hại đó!”
Đường Thu Thu nói xong cảm thấy có hơi hối hận, Thiên Chi vẫn luôn là một tiểu tiên nữ, có chỗ nào cần dùng tới vũ lực chứ.
“Thôi đi, cậu cứ coi như tớ lỡ miệng ——”
Thiên Chi nhìn chằm chằm Đường Thu Thu trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý.
“Được rồi, đi cùng tớ nào.”
Đường Thu Thu:?
Thư Hoà ngồi một bên nghe xong cũng rục rịch, “Vừa khéo khoá học buổi chiều hôm nay của tớ đã bị hoãn, đợi sau khi kết thúc toạ đàm, tớ sẽ đi cùng với hai cậu.”
Đường Thu Thu:??
Hôm nay Bùi Anh không có mặt ở ký túc xá, cô ấy đã xung phong đi đến giảng đường giành chỗ.
Vì vậy Thiên Chi và hai người còn lại, cứ lề mà lề mề đến tận lúc buổi toạ đàm sắp bắt đầu mới chịu khởi hành đi đến đó.
“Thần thần bí bí như vậy, không biết sẽ nói đến cái chủ đề gì nữa, còn bảo chúng ta tham dự, tuy nói là tự nguyện, nhưng thực ra chẳng khác gì bắt buộc cả.”
Mỗi lần đều như thế, chỉ là không có ai dám lên tiếng dị nghị, cũng may còn có truyện tranh Hentai để xem giết thời gian. Nghĩ như vậy, Đường Thu Thu cũng không cảm thấy khổ sở nữa, so với việc lên lớp học, khẳng định sẽ tốt hơn một chút.
(Hentai là truyện tranh sex, vì thấy trong raw là Tiểu Hoàng Mạn, khi search toàn thấy truyện tranh +, nên mình ghi thế.)
“Tớ đoán buổi toạ đàm lần này có liên quan đến việc tốt nghiệp năm nay, cũng sắp bắt đầu bước vào giai đoạn tháng cuối năm rồi, lại còn là năm cuối nữa.” Thiên Chi nói xong, lôi kéo hai người kia bước nhanh hơn, “Hình như sắp trễ giờ rồi.”
Ba người ăn ý không nói gì nữa, chỉ tập trung đi về phía hội trường.
Thời điểm Thiên Chi bước vào từ cửa bên hông, trong hội trường đã đầy ắp người.
Không khí nhộn nhịp ồn ào, so với những lần toạ đàm trước đây còn náo nhiệt hơn một chút.
Đường Thu Thu bước lên từng bậc thang, nhìn thấy Bùi Anh đang vẫy tay với ba người các cô, vì vậy cả ba người lập tức bước nhanh về phía đó.
Hôm nay những cuộc thảo luận thì thầm bên trong hội trường không có xu hướng ngừng lại.
Từng đợt từng đợt, tựa như những cơn sóng ập đến.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng còn trộn lẫn với những tiếng hét nhỏ bị đè nén.
Quanh quẩn bên tai, hơn phân nửa chính là những từ đại loại như “Đẹp trai quá”, “Ôi trời ơi”, “Ngất đây.”
Thiên Chi trực tiếp ngồi bên cạnh Đường Thu Thu, lên tiếng cảm thán, “Rốt cuộc là ai đến vậy nhỉ?”
Cô cúi đầu cất túi xách vào học bàn, còn chưa kịp nâng mắt lên, cánh tay phải đã bị người ta lắc mạnh.
Thiên Chi không kịp đề phòng, tay còn bị lắc mạnh như vậy, thiếu chút nữa cô đã kêu lên thành tiếng.
“Đường Thu Thu, cậu làm sao vậy ——”
“A a a Chi Chi!” Giọng nói của Đường Thu Thu hoà lẫn vào tiếng ồn ào bên trong hội trường, trực tiếp ngắt lời của Thiên Chi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thiên Chi nhìn cô ấy kích động như vậy, sau khi ngồi thẳng người lên ngước mắt nhìn về phía trước, ánh mắt tự nhiên liếc nhìn lên bục phát biểu.
Ở nơi đó xuất hiện một dáng người cao gầy, thoạt nhìn vô cùng quen thuộc.
Ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt người nọ dần hiện ra dưới ánh đèn rực rỡ.
Người đàn ông ngồi trên bục phát biểu khí chất sáng ngời, mi nhược viễn sơn, thanh lãnh xuất trần.
(Mi nhược viễn sơn: Lông mày như núi xa. Nguồn GG.)
Mọi lời nói của Thiên Chi như bị mắc nghẹn nơi cổ họng, trong tầm mắt chỉ có duy nhất hình bóng của người nọ.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Đường Thu Thu vẫn còn trong trạng thái kích động, sự phấn khích bộc lộ cả trong lời nói, “Là Tống Kỳ Thâm! Nam thần đó! Mau, Chi Chi, chụp giúp tớ một bức ảnh với anh ấy nào!!”
Trong lúc cô ấy quá kích động, bàn tay không cẩn thận hất trúng màn hình điện thoại của Thiên Chi, làm điện thoại bay ra xa.
Lý trí của Đường Thu Thu vẫn còn tỉnh táo, cô ấy trực tiếp nhặt điện thoại của Thiên Chi về, ánh mắt lơ đãng bỗng lướt nhìn qua màn hình đang sáng đèn.
Đường Thu Thu:???
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sự kích động của cô ấy cũng chợt ngừng lại.
Cô ấy ngước nhìn lên trên bục phát biểu, đúng lúc Tống Kỳ Thâm đang nghiêng mặt nói gì đó với nhân viên công tác.
Ánh mắt Đường Thu Thu lại thu trở về, nhìn tấm hình một bên khuôn mặt đang ngủ say trong màn hình điện thoại.
Cái con mẹ nó!
Sao lại có thể như vậy! Vì sao! Có thể! Việc này! Là như thế nào!
Đường Thu Thu gần như muốn hoài nghi nhân sinh của mình.
Chờ đến khi màn hình của Thiên Chi tắt dần, bất chợt bầu không khí ở nơi này chợt rơi vào sự im lặng.
Không hợp với bầu không khí sôi động ở trong hội trường một chút nào.
Im lặng, im lặng, vẫn là im lặng.
Thiên Chi thu hết mọi hành động của Đường Thu Thu vào trong đáy mắt, cô vô cùng bình tĩnh, hắng giọng một cái, “Làm sao vậy Thu Thu?”
Đường Thu Thu vẫn còn trong trạng thái ngờ vực, “Người trên màn hình khoá là vị kia nhà cậu hả?”
“Ừ.” Trong mắt Thiên Chi mang theo chút vui vẻ.
“Lớn lên rất đẹp trai, còn rất giống với Tống Kỳ Thâm nữa.” Đường Thu Thu nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng Thiên Chi cảm thấy buồn cười, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ khi trêu chọc người khác đến phát ngốc, nó thú vị đến cỡ nào, “Được rồi, tớ không giấu cậu nữa, anh ấy…….”
Đúng lúc này, bên trong giảng đường đột nhiên vang lên những tiếng hít thở mạnh, chặn lại lời nói của Thiên Chi.
Thiên Chi không rõ lắm, lại một lần nữa giương mắt lên, ánh mắt nhìn về phía màn hình máy chiếu, trên đó chính là màn hình laptop của Tống Kỳ Thâm.
Phía bên trên bất thình lình hiện ra, một tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn đỏ chót, còn có một đôi trai tài gái sắc.
Nhà trai là Tống Kỳ Thâm mà mọi người đều biết đến.
Còn nhà gái ——
Vâng, cũng là người mà bọn họ rất quen thuộc
Sau khi sự bất ngờ nhanh chóng qua đi, trong hội trường bắt đầu xôn xao.
A a a a nhà gái trên tấm hình! Không phải là! Hoa hậu giảng đường!! Thiên!!! Chi!!! Sao!!!
Nhất thời ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều trực tiếp bắn về phía Thiên Chi.
Không thể tin nổi, nó giống như trong một giấc mơ vậy, không thể tin được, những tiếng bàn tán lại một lần nữa vang lên.
Đường Thu Thu mở to mắt há hốc mồm, “Tớ có hơi choáng váng…..”
“Thật xin lỗi, hình nền trên máy tính chính là ảnh chụp chung của tôi và bà xã, mọi người không ngại chứ?”
Tống Kỳ Thâm dường như vừa mới phản ứng lại, chậm rãi lên tiếng, trong lúc nói đến hai chữ “Bà xã”, anh có hơi dừng lại, giọng điệu vô cùng tình cảm.
“Không ngại, không ngại!” Bên trong hội trường một mảnh xôn xao.
Giọng nói tựa như trăng thanh gió mát của lão đại vang lên, “Nhân tiện tôi cũng muốn nói, bà xã của tôi đang học ở Kinh Đại.”
Nói xong, anh còn cố tình dừng lại, “Trước đó tôi đã không nói cho cô ấy biết việc mình đi đến nơi này, cũng không biết hiện giờ cô ấy mặt ở đây hay không?”
Thiên Chi âm thầm oán giận, rõ ràng vừa rồi còn mới nhìn nhau mà!
“Này Thiên Chi, nhanh lên! Mau nói cậu ở đây này!”
Đường Thu Thu vượt qua nổi khiếp sợ ban đầu, trông cô ấy cứ giống như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, đứng ngồi không yên, luôn miệng gào thét còn liên tục chạm vào màn hình điện thoại của Thiên Chi, gần như muốn đưa màn hình khoá điện thoại cho người ngồi trên bục phát biểu nhìn thấy vậy.
Tống Kỳ Thâm cười rộ lên, “Được rồi, từ nhỏ tính tình của cô ấy đã luôn như vậy, có lẽ là có chút thẹn thùng. Từ trước đến nay bà xã của tôi không thích trở thành tâm điểm, cho nên xin mọi người đừng tìm kiếm cô ấy nữa. Chúng ta nên quay về chuyện chính thôi.”
Nhưng không còn kịp nữa rồi, trận toạ đàm này đã bành trướng trong trái tim.
Mọi người ngồi trong hội trường đang âm thầm quan sát hai người bọn họ.
“Hôm nay thật là may mắn, khi nhận được lời mời từ phía nhà trường, tôi đến đây là vì muốn chia sẻ cho mọi người một số kinh nghiệm khi gầy dựng sự nghiệp kinh doanh…..”
Câu nói kế tiếp Thiên Chi không tài nào nghe lọt nữa, mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng không cúi đầu xuống, cứ nhìn thẳng Tống Kỳ Thâm như vậy.
Hoá ra theo như lời anh từng nói không lâu lắm đâu chính là cái ý tứ này.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác xúc động, cô muốn chạy lên bục phát biểu ôm lấy anh.
Tương tự như việc cảm giác kích động, trong lòng giống như có thứ gì đó đang hoành hành không ngừng giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo lại bá đạo.
Bài diễn thuyết của Tống Kỳ Thâm cũng không quá dài, chỉ vỏn vẹn trong nửa tiếng.
Sau khi kết thúc, anh bỗng nhiên nói một câu như vậy, “Lần trước tổ chức buổi tiệc rượu, bởi vì có nhiều nguyên nhân nên tôi không thể đi đến đó, hình như việc này đã tạo ra một số hiểu lầm không đáng có, tôi cảm thấy mình chưa làm đủ lễ nghĩa, cho nên tôi đã chuẩn bị một số món quà lưu niệm để dàng tặng cho mọi người, chúng không đắt lắm đâu, mong rằng sau khi kết thúc toạ đàm, mọi người hãy đến đây nhận chút tâm ý này nhé.”
Sau đó Tống Kỳ Thâm dặn dò nhân viên công tác vài câu, anh lập tức ẩn thân rời đi.
Trợ lý Hạ đã thay anh làm công việc tặng quà cho mọi người.
Tiếng ồn ào bên trong hội trường lại một lần nữa vang lên.
Nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy lão đại đang tự chủ động bác bỏ những tin đồn ấy vậy.
Ý của câu Tuý Ông chi ý bất tại tửu, nó đã được áp dụng trong cái toạ đàm lần này, anh căn bản đi đến đây chỉ vì muốn làm chỗ dựa cho Thiên Chi!
(Tuý Ông chi ý bất tại tửu: Tuý Ông không sai bởi rượu, mà say phong cảnh. Trong ngữ cảnh này việc làm của nam chính có dụng ý khác.)
Mọi người chợt nhớ đến cái tin đồn được lưu truyền trước đó, hiển nhiên nó đã hoàn toàn sụp đổ.
Đương nhiên đầu trọc thì không có, ngược lại giàu đến chảy mỡ thì có thật!
Món lưu niệm chính là những chiếc túi chỉ vàng được thêu bằng tay, bên trong túi đựng một số tấm phiếu giảm giá của cách doanh nghiệp dưới trướng Tống thị cùng thẻ VIP. Ngoài ra, còn có sô-cô-la được làm theo yêu cầu với hình heo con Bội Kỳ. Thêm vào đó là vòng tay ngọc bích, thoạt nhìn chất liệu sáng bóng.
(Vòng tay ngọc bích.)
Nó trông rất có giá trị, hơn nữa ai cũng đều có phần.
Mọi người đưa tay nhận quà, rồi lại nhìn đến Thiên Chi đang ngồi ở phía sau một chút.
Đôi mắt gần như vô hồn, giờ phút này, bọn họ mới xem như vừa từ trên trời rơi xuống, hoá ra ông xã của Thiên Chi, chính là Tống Kỳ Thâm.
Trợ lý Hạ nghe căn dặn của ông chủ nhà mình, đi cùng những nhân viên công tác phát quà.
Thời điểm đi đến trước mặt Thiên Chi, trợ lý Hạ khẽ vuốt cằm, tiến về phía đó, “Phu nhân.”
Những người ngồi gần Thiên Chi, nghe thấy câu nói đó, vội quay đầu lại quan sát, cảm thấy mới lạ không thôi.
Thiên Chi sờ sờ cái mũi, “Em cũng có hả?”
“Đây là một ít điểm tâm mà Tống tổng cố tình bảo người chuẩn bị cho phu nhân, không phải là quà lưu niệm, ngài ấy lo lắng phu nhân sẽ đói bụng.”
Không biết có phải do Thiên Chi gặp ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy giọng nói của trợ lý Hạ so với ngày thường còn lớn hơn một chút.
Trợ lý Hạ vừa dứt lời, mọi người xung quanh hâm mộ gào thét lên, Đường Thu Thu cũng hú lên một tiếng.
Đợi đến lúc Thiên Chi nhận chúng, Đường Thu Thu vội nói, “Phần điểm tâm lúc trước cậu mang, đều do Tống nam thần đưa hả??!!!”
Bùi Anh và Thư Hoà ngồi bên tay phải Đường Thu Thu, cách xa Thiên Chi, chẳng qua là điều này cũng không ngăn được sự kinh ngạc của bọn họ.
Ngay từ lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp tờ giấy kết hôn, cả hai người đều không nói lời nào, nhưng bọn họ thực sự đã bị sốc.
Trách không được vì sao lúc trước Thiên Chi cứ một mực che giấu như vậy, đây quả thực! Có thể nói là tình tiết kinh điển trong phim thần tượng mà.
“Vừa rồi tớ đã muốn nói với cậu, nhưng lại bị cắt ngang.” Thiên Chi vuốt hộp điểm tâm, khoé môi hơi cong lên.
Đường Thu Thu nghĩ đến việc bản thân mình đã khắc hoạ một loạt biểu hiện động kinh của nam thần trên cát, không hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy có chút bi thương, “Tớ nghĩ tâm hồn bé nhỏ của tớ đã bị tổn thương nặng nề mất rồi.”
“Tổn thương cái gì……Quà lưu niệm nè mau cầm lấy ăn đi.”
Thiên Chi không yên lòng, tâm tư không đặt ở chỗ Đường Thu Thu, cô căn bản không có ý muốn dỗ dành đối phương.
Đường Thu Thu mở to mắt một lúc, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lâm Tuân ở bên trong hội trường, đột nhiên cô ấy cảm thấy có chút oán giận.
Lúc ấy cậu ta nói như thế nào nhỉ, cái gì mà trong cũng khá đẹp? Khá, Đẹp???
Cô ấy không tin Lâm Tuân không biết đến việc này, rõ ràng là cậu ta không muốn nói cho mình biết đây mà!
Mông nhỏ của Đường Thu Thu bị kẹp lấy, gần như muốn nghẹn ngào lên tiếng.
Sau khi buổi toạ đàm kết thúc, điện thoại của Thiên Chi “tin tin” hai tiếng.
[Tống Khổng Tước: Đã lâu không gặp.]
Khi Thiên Chi nhìn thấy tin nhắn này gần như đã bật cười, cái gì mà “Đã lâu không gặp”, rõ ràng tối hôm qua vừa gặp nhau đây mà.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh đừng làm em mắc cười….]
[Tống Khổng Tước: Bạn cùng phòng của em có ở đó không?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Bọn họ đang ở đây, có chuyện gì vậy?]
[Tống Khổng Tước: Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay anh rảnh, xin được phép mới đám bạn cùng phòng của em ăn một bữa cơm được không?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Nhưng em còn muốn đi tìm Lạc Phỉ mà —— có thể không đi ăn được không?]
[Tống Khổng Tước: Không cần tìm, trợ lý Hạ đã xử lý ổn thỏa rồi, chậm nhất đêm nay sẽ có bài xin lỗi công khai, những tin tức không đúng trên diễn đàn, đều sẽ bị xoá hết.]
[Tống Khổng Tước: Đừng lo lắng, hôm nay anh trai sẽ dẫn em đi ăn món ngon nhé.]
Tống Kỳ Thâm nhìn cô vì chuyện này mà lo lắng lâu như thế, cho nên anh muốn dời lực chú ý của cô gái nhỏ sang chuyện khác.
Dẫn đám bạn cùng phòng đi ăn một bữa cơm, để thả lỏng tâm tình cũng là một chuyện tốt.
Nhìn thấy tin nhắn này, Thiên Chi mím môi, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa rối loạn, nhiều cảm xúc dâng trào, cuối cùng hội tụ thành một câu.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Cực khổ rồi, ông xã moa moa, chụt ~]
“Cậu cười cái gì vậy, trông vui vẻ thế?” Đường Thu Thu cúi xuống, vẻ mặt nghi ngờ.
Thiên Chi nhắn xong câu “Ông xã”, mặt nóng hầm hập, không đợi Tống Kỳ Thâm trả lời lại, cô lập tức bấm thoát khỏi giao diện tin nhắn.
“Các cậu hôm nay rảnh không?”
Các khoá học buổi chiều ở trong trường đều bị hủy bỏ, có lẽ mọi người đều không có khoá học vào buổi tối.
Bùi Anh và Thư Hoà gật đầu, ý bảo mình có thời gian rảnh.
“Thực ra, Tống ấy ấy nói hôm nay muốn mời các cậu đi ăn cơm, được không?”
Sau một lúc lâu Đường Thu Thu mới phản ứng lại, cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra “Tống ấy ấy” là ai.
“Hai vợ chồng các cậu, gọi nhau như thế à?”
Thiên Chi đột nhiên có ý định muốn đánh Đường Thu Thu một trận.
“Ha ha ha, giỡn với cậu thôi mà.”
“Nhưng mà chúng ta không cần đi chặn người nữa hả?”
“Không cần, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, chẳng phải cậu luôn một mực muốn nhìn thấy anh ấy sao, đến cuối cùng cậu cũng có thể gặp được người rồi.”
“Đúng! Đúng! Thực ra vừa rồi, tớ cảm thấy như mình vừa tham gia vào một cảnh quay của một bộ phim thần tượng nào đó, tình yêu cổ tích, vợ chồng thần tiên.”
Đường Thu Thu cười ha ha, theo sau khoát cánh tay lên vai Thiên Chi, “Này Chi Chi, một lúc nữa tớ có thể xin chụp chung một tấm ảnh với hai người được không, để sau này nếu tớ có đi ra ngoài, thì còn có thể khoe khoang một chút.”
Thiên Chi nắm lấy tay cô ấy, bỗng nhiên lại cười vô cùng ôn hoà, “Đương nhiên là có thể.”
Không đợi Đường Thu Thu trả lời, Thiên Chi đặt cánh tay của cô ấy xuống vỗ nhẹ.
“Nhưng mà, có phải cậu đã quên chuyện gì rồi hay không?”
“Hả?”
“Lúc trước không phải cậu từng nói nếu có thể gặp được nam thần, cậu sẽ lập tức quỳ xuống ngay tại chỗ sao?” Thiên Chi dừng một chút, rồi nói tiếp, “Hiện giờ chúng ta lại cùng nhau ăn cơm, tớ rất mong chờ xem cậu sẽ quỳ ngối như thế nào.”
“……….”