Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi vẫn luôn cảm thấy chính mình đã khai mở cái chốt khoá gì đó của Tống Kỳ Thâm.
Ví dụ như mức độ tức giận vậy.
Một khi bị rò rỉ, nó sẽ không bao giờ kết thúc.
Còn không có dịch dụ hậu mãi.
(Hậu mãi: là những hoạt động sau khi bán hàng.)
Với làn sóng hoạt động này, nội tâm Thiên Chi thực sự rất bội phục.
Ở trong nhiều trường hợp, nếu Tống Kỳ Thâm không đạt được mục đích của mình, thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cũng giống như lần này.
Đối với những chuyện như thế này, anh nhất định phải phản bác lại sao.
Còn tự mình đi tìm hiểu một phen.
Thiên Chi nghĩ đến cảnh Tống Kỳ Thâm lên mạng tra một số từ khoá nhất định đó, hình ảnh chỉ vừa mới hiện lên trong đầu, cô không thể kìm chế được nữa.
Cái con người này quả thật là đáng ghét nha.
Thậm chí trong cả tiêu đề, cũng muốn đàn áp cô một phen.
Thiên Chi cẩn thận liếc nhìn bốn chữ trên ảnh chụp màn hình ——
“Siêu cấp chuyên gia.”
Trước đây trên trang Web này, có loại tiêu đề như vậy sao?
Thiên Chi có hơi nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Thu Thu, “Thu Thu, những đáp án chuyên gia mà chúng ta thường dùng, có đáp án nào ở trình độ siêu cấp chuyên gia không?”
Nói một cách công bằng, Thiên Chi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.
“Chuyên gia gì giải đáp hả?” Đường Thu Thu đang dốc hết sức chỉnh lại cột nhà cao tầng trong bản vẽ, lúc trước do cô ấy vụng về không để ý, không phát hiện mình đã đặt nó lên trên đầu.
“Là trên những trang web rất nổi tiếng đó, chỉ cần tra và tìm kiếm trên thanh công cụ sẽ tìm ra rất nhiều câu trả lời.” Thiên Chi vừa nói vừa khoa tay múa chân một phen.
Lúc này Đường Thu Thu mới hiểu ra, “À cậu nói cái đó hả, tớ hiểu rồi, cậu chỉ cần nói ở một mức độ nhất định là đủ rồi, cần gì phải nói tìm kiếm sẽ ra rất nhiều câu trả lời, ha ha ha.”
Nhưng đối với kiểu người lớn lên xinh đẹp, họ làm chuyện gì cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, cho nên Đường Thu Thu không tiếp tục trêu ghẹo nữa.
“Đúng thật là có siêu cấp chuyên gia, chỉ là cần phải dùng tiền để mua, tài khoản còn phải là tài khoản công ty.” Đường Thu Thu click mở diễn đàn, mức độ thảo luận trong đó đã tăng gấp đôi so với những gì cô ấy nhìn thấy vào tối hôm qua.
“Chúng ta thường sử dụng các câu trả lời thông thường, cho nên muốn có được câu trả lời từ chuyên gia có đôi khi chúng ta phải bỏ tiền ra, nhưng đừng nghĩ đến việc dùng tài khoản công ty để mua, bởi vì chúng ta không có tài khoản, mà cậu hỏi chuyện đó làm gì?” Đường Thu Thu nghi ngờ nhìn qua.
“Chỉ hỏi một chút thôi.” Thiên Chi cúi đầu, dường như suy tư điều gì đó.
Lẽ nào…..
Tống Kỳ Thâm vẫn luôn sử dụng tài khoản công ty à?
Anh đây là kéo cả Tống thị góp phần vào đó sao.
“Đúng rồi, cái gọi là tài khoản công ty có được trao đổi với toàn bộ những người trong công ty đó không?”
“Không có đâu, còn có quyền administrator, cụ thể phải xem vào lúc công ty mua đã phân phối quyền sử dụng như thế nào.”
Thiên Chi cái hiểu cái không mà gật đầu, “Cậu cũng biết nhiều quá nhỉ.”
“Đó là do lúc trước tớ từng làm một cuộc khảo sát về vấn đề này trong thực tiễn xã hội, còn phải gửi đi hàng trăm bảng câu hỏi, việc này có thể khiến con người ta mệt muốn chết mà.”
Đường Thu Thi nói xong, lập tức đem điện thoại của mình đưa đến trước mặt Thiên Chi, “Mau nhìn xem, làm thế nào mà những bạn học xưa nay vốn không quen biết lại có thể thải rắm cầu vồng cho cậu như vậy!!”
Lòng bàn tay của Thiên Chi bị đè chặt vào điện thoại, cô không còn cách nào khác, đành phải rũ mắt nhìn xem.
Bởi vì nó là một diễn đàn ẩn danh, cho nên các phản hồi trong bài viết chỉ đơn giản là cho phép tự mình cất cánh.
L: Hôm nay vì nữ thần thổi phồng một hơi, Chi Chi cứ yên tâm bay lượng, hoa sơn chi sẽ mãi luôn bay theo sau!
L: Đúng vậy, không thể không nói, cái khí chất này của Thiên Chi, dùng làm khuôn mặt đại diện của Kinh Đại quả thực hết sức nở mặt nở mày.
L: A a a, xinh đẹp quá đi, mặc áo blouse trắng vào hoàn toàn nhìn giống như tiên nữ, da dẻ trắng trẻo, tôi là con gái còn bị mê hoặc đây nè, giơ hai tay hai chân đầu hàng!
L: Dáng người của hoa hậu giảng đường thật đẹp, tuy cả người khá gầy, nhưng vì sao phần ngực có thể lớn như vậy? Mông lại vểnh lên thế này? Hả???
L: Người đàn ông nào có thể cưới được hoa hậu giảng đường, không biết đã trúng bao nhiêu cái vận cứt chó nữa!
L: Sao tôi cứ cảm thấy lời của lầu trên không giống như một lời khen ngợi nhỉ? Nhưng mà hoa hậu giảng đường thực sự rất nỗ lực nha, từ trước đến nay cô ấy rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, thành tích năm ba cũng chầm chậm tiến lên, thật chăm chỉ!
L: Điều chế nước hoa, cái chuyên ngành này rất tốn kém đó, chẳng phải ngành này có hạng mục hợp tác với trường bên Pháp à, về sau còn có thể trao đổi sinh viên, gia cảnh của Thiên Chi có ổn không đấy?
L: Nếu bàn luận về gia cảnh xin mời đi sang phòng bên cạnh cảm ơn, còn nữa gia cảnh nhà người ta như thế nào thì có liên quan gì đến cậu, cho dù trong nhà Chi Chi nhà chúng tôi có núi vàng đi chăng nữa, cũng không liên quan đến cậu đâu. Cuối cùng nói một câu nữa, nữ thần của tôi vẫn độc thân đấy, tuy tôi là con gái, nhưng còn có cơ hội không nhỉ?
Thiên Chi nhìn những bình luận không ngừng xuất hiện, nhất thời dở khóc dở cười.
Không thân chẳng quen, vì sao lại có thể thổi phồng cô như vậy, còn gọi thân mật đến thế.
Cô giống như người quen của bọn họ, nhưng cô nhớ mình không quen nhiều bạn bè cho lắm.
Có lẽ biển hiện nghi ngờ của Thiên Chi quá mức rõ ràng, Đường Thu Thu cười ha ha hai tiếng, “Cậu không biết người xinh đẹp thường có đặc quyền sao, cậu không hiểu đúng không, cái này trên mạng gọi là vân dưỡng nữ thần. Cậu cứ xem như là một đám cư dân mạng nắp nặn hình tượng idol của mình đi.”
(Vân dưỡng: từ ngữ lưu hành trên mạng. Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân, không thể gặp gỡ hoặc tiếp xúc ngoài đời thực, chỉ có thể nhìn hình ảnh và video trên mạng để tạm thời giảm bớt nổi khát vọng. Nguồn Baidu.)
“Người khác gọi thì cũng thôi đi, vì sao cậu cũng gọi tớ là nữ thần, không quen chút nào.”
Thiên Chi mỉm cười, dứt lời lập tức trả điện thoại lại cho Đường Thu Thu.
Cô rũ mắt, phần cổ tinh tế, da trắng môi đỏ, đôi mắt sáng ngời.
Chỉ với cái tư thế này, đã xinh đẹp không gì sánh bằng.
Tính tình Thiên Chi có hơi yếu đuối, cũng hơi khờ khạo, như vậy cũng chẳng sao, điều mày mới kìm chế được một chút vẻ ngoài áp đảo của cô.
Cô thuộc kiểu người có ngoại hình xinh đẹp quyến rũ, trong một vạn người không ai có thể sao chép được, cực kì mang tính công kích.
Cái nhìn đầu tiên là vì vẻ đẹp, cái nhìn thứ hai là vì khí chất, cái nhìn thứ ba vì đó là một nữ thần, nhân tiện những điều đó cũng quyết định đến cả đời.
“Này có đôi lúc tớ nhìn vào cậu cũng cảm thấy kinh ngạc. Cậu nói xem tớ đã nhìn cậu trong ba năm qua, chưa từng thấy nhàm chán, càng không cần bàn đến những người ở trong trường chỉ có thể liếc mắt nhìn thấy cậu một cái mà thôi.” Giọng điệu của Đường Thu Thu mang theo chút kiêu ngạo.
Nói xong cô ấy lập tức xoay người đi hướng khác, cả thân thể nhào đến bản vẽ, “Được rồi không bàn việc này nữa, tớ còn phải tiếp tục vẽ bản phác thảo đây.”
“Biết rồi.” Thiên Chi trả lời, ánh mắt lại quay về giao diện WeChat.
Thực ra đối với cái danh nữ thần gì đó, cô không hề để ý.
Vốn dĩ cô không quen biết quá nhiều bạn bè, cứ xem như là được bạn học khen ngợi đi.
Bỏ qua một bên việc siêu cấp chuyên gia gì đấy, cái gì mà không gây ảnh hưởng, cái gì mà tài khoản công ty.
Thiên Chi dốc hết lòng ổn định lại tâm trí, hiện giờ cô chỉ muốn xác nhận một việc mà thôi.
Đó chính là.
Tống Kỳ Thâm dường như không chú ý đến ảnh chụp màn hình bảng thành trước đó của cô gửi qua.
Cô đợi một lúc, cảm thấy đối phương khẳng định là không nhìn thấy rồi.
Nếu không vì sao Tống Kỳ Thâm ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Lẽ nào WeChat bị nghẽn mạng, cho nên bảng thành tích trước đó cô gửi qua vẫn chưa được gửi đến, Tống Kỳ Thâm mới trực tiếp bỏ qua nó.
Cô gửi tin nhắn đó cũng khá lâu rồi, anh vẫn không đưa ra bất kì đánh giá gì.
Ngón tay cô lướt trên màn hình, hơi dừng một chút.
Rồi sau đó gửi lại một lần nữa, giống y như tin nhắn ban đầu.
Lúc này anh trả lời thật nhanh.
[Tống khổng tước:?]
[Tống khổng tước: Vì sao phải gửi lại lần thứ hai?]
Thiên Chi nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà anh vừa mới gửi đến, nhất thời có hơi há hốc mồm.
Anh chậm chạp không trả lời, cô lập tức mặc định là như vậy.
Thiên Chi cũng cảm thấy đầu óc của mình hẳn là bị chập mạch rồi, vì sao…..Vì sao lại tiếp tục gửi tin cho anh!
Cô không trả lời mà chỉ lặng lẽ, nhẹ nhàng lướt lướt, sau đó bấm thu tin nhắn về.
Có chút thấp thỏm không yên, nhưng Thiên Chi đột nhiên buộc mình phải bình tĩnh lại.
Chỉ là khuôn mặt không chịu thua kém.
Sức nóng mạnh mẽ, dữ dội xông lên, giống như cái nắp nồi hấp, bất chợt nóng hầm hập.
Nhưng đối phương vẫn như cũ nhất quyết không chịu khuất phục ——
[Tống khổng tước: Thu hồi làm cái gì?]
[Tống khổng tước: Anh thấy hết rồi.]
Người này còn hăng hái quá nhỉ.
Trong miệng Thiên Chi lẩm bẩm mắng anh một câu, có hơi ảo não.
Trên thực tế, trong từ điển của Thiên Chi không có mục lục mắng chửi người khác.
Nhưng Tống Kỳ Thâm đột ngột khai phá cái mục lục mà Thiên Chi chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Đường Thu Thu nghe thấy âm thanh nhỏ vụn của Thiên Chi, tựa như oán trách, lại như hờn dỗi.
Cô ấy cảm thấy tò mò, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Chi dùng giọng điệu như vậy.
Sau đó Đường Thu Thu vội vàng bật người dậy từ trên bản vẽ, lập tức quay đầu nhìn Thiên Chi đang ngồi ở phía sau, “Làm sao vậy Chi ——”
Nhưng lời nói của cô ấy chỉ nói được một nửa, còn chưa kịp nói tròn câu, đã phải ngậm miệng lại.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Thiên Chi đã biến thành kí hiệu như vậy: QAQ
“Không, không có việc gì chứ Chi Chi?” Đường Thu Thu lắp bắp, “Cậu đây là….Làm sao vậy?”
“Hử, tớ không sao đâu.”
Âm thanh của Thiên Chi thật nhẹ, bay bổng trong không trung.
Sau khi Đường Thu Thu xác nhân cô không gặp trở ngại gì, lúc này mới xoay người đi hướng khác.
Thiên Chi phiền muộn ngã xuống giường, gắt gao vùi cái đầu nhỏ vào trong gối.
Nhưng Tống Kỳ Thâm cứ nắm lấy điểm này mãi không buông, tin nhắn không ngừng được gửi đến.
Hơn nữa, anh dường như rất hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Thiên Chi.
[Tống Khổng Tước: Em chính là muốn được anh trai khen ngợi em? Đúng không?]
[Tống Khổng Tước: Nếu cô bé nhà anh muốn như vậy, anh đây nhất định sẽ làm em thỏa mãn.]
Thiên Chi trơ mắt nhìn anh tự biên tự diễn ——
[Tống Khổng Tước: Cô bé nhà anh là giỏi nhất.]
[Tống Khổng Tước: Chi Chi của anh là số một.]
[Tống Khổng Tước: Bảo Bối không ngốc, rất là đáng yêu.]
Máu của Thiên Chi như muốn chảy ngược, nhịp tim đập nhanh hơn.
Đập thình thịch.
Một nhịp.
Rồi lại một nhịp.
Cái tên đàn ông thối tha này làm cho cô, có hơi khó thở.