Edit: Tiểu Màn Thầu
Cái từ “Cua” này đối với Lục Uyển Đình không mấy xa lạ, hơn nữa do trí nhớ khắc quá sâu, vì vậy khi vừa nhắc đến cô lập tức phản ứng theo bản năng.
Cô há hốc mồm, khẩu thị tâm phi nói, “Hiện giờ em không còn thích ăn cua nữa, cho nên ——”
“Cho nên anh không cần phải cố sức đâu.”
Thiên Diêm ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng đáp lại một chữ, đứng dậy đi thay ga giường.
Một quyền này của Lục Uyển Đình như đánh mạnh vào bông, nghẹn nói không nên lời.
Đêm đó, Thiên Diêm còn muốn tiếp tục ăn vạ, Lục Uyển Đình đuổi anh đi với lý do, nếu anh muốn ngủ ở đây cô sẽ đến phòng anh ngủ.
Ban đêm, cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Trăm mối vẫn không có cách giải quyết.
Kỳ thực khi nãy, cuối cùng Thiên Diêm cũng nặn ra được một nụ cười, nhưng trông nó quỷ dị làm sao.
Có lẽ sau nhiều năm như vậy, cô đã quen với vẻ mặt vô cảm của anh, đột nhiên lại chuyển biến thành thế này, cô có chút không thích ứng kịp.
Nhưng kinh ngạc hơn chính là giọng điệu của anh cũng đã thay đổi.
Có thể nói là, vô cùng dịu dàng.
Lục Uyền Đình vốn đang dùng tay vân vê góc chăn, trầm tư.
Nghĩ đến điều này, nhất thời cô cảm thấy trên cánh tay xuất hiện một trận tê dại.
Cô vừa cúi đầu nhìn xuống, cẩn thận quan sát, quả thực đã nổi lên một tầng da gà.
Lục Uyển Đình: “…….”
Đêm đó, đương nhiên cô không tài nào ngủ ngon.
Thiên Diêm đích thực rất biết hại người!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Uyển Đình vẻ mặt mệt mỏi đi đến phòng khách lầu một, ông cụ Tống nhìn thấy, ân cần hỏi thăm một phen, có phải đêm qua ngủ không ngon hay không.
Lục Uyển Đình cười ha ha, âm thầm liếc mắt nhìn kẻ khởi xướng.
Nhưng không biết làm thế nào Thiên Diêm lại trở thành loại người quỵt nợ như vậy, đôi mắt đen nhánh hơi híp lại nhìn chằm chằm vào cô, coi như là ngầm thừa nhận.
Chỉ có Cố Oản Oản thần sắc quái dị, thỉnh thoảng liếc nhìn qua nơi này.
Cái ánh mắt quá mức ý vị thâm trường, xen lẫn vài phần dò xét, thậm chí rõ ràng đến nổi dường như không thể bỏ qua.
Lục Uyển Đình đợi đến khi Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm đi ra ngoài, vào lúc xế chiều mới tìm cơ hội hỏi Cố Oản Oản.
“Tôi không có nhìn thấy gì hết.” Cố Oản Oản dừng một chút, rồi sau đó thề thốt phủ nhận.
Lục Uyển Đình vẫn còn đang băn khoăn, không thể đoán ra được điều gì ở trong lời nói của Cố Oản Oản.
“Nhưng mà Uyển Đình à, bà và Thiên Diêm phân phòng ngủ, hai người giận nhau sao?”
Lục Uyển Đình rũ mắt xuống, giọng điệu nhàn nhạt, “Không giận dỗi, chúng tôi đang chuẩn bị ly hôn.”
Cố Oản Oản nghe xong, giống như bị sấm sét đánh đến đứng hình.
Những việc cô ấy nhìn thấy tối hôm qua là giấc mơ sao?
Đối với đôi vợ chồng kỳ quái này, từ khi còn học cấp ba, trong mắt bọn họ đã sớm không thể dung nạp thêm một ai khác, chỉ có nhau mà thôi.
Chỉ có điều người này sâu, còn người kia lại nông.
Thế giới của hai người bị ngăn cách bởi một bức tường, một rào cản kiên cố.
Người khác không vào được, chính bọn họ cũng không ra được.
Thảo nào lúc đó không ai dám đến gần.
Ở cái độ tuổi này rồi, mà vẫn còn đòi ly hôn.
Thực đúng là một chuyện kỳ quái.
Cố Oản Oản vô cùng bất ngờ, trong đầu chợt hiện lên tình cảnh đêm qua cùng con dâu đứng ở đó nhìn trộm.
Đêm hôm qua hai người còn như vậy, mà bảo là muốn ly hôn sao?
“Làm gì mà bà ngạc nhiên dữ vậy?”
“Không ngờ đến mà thôi, nhưng cũng không phải quá khó để tiếp nhận, bà quyết định như vậy, đã nói với Chi Chi chưa?”
“Đợi đến lúc làm xong thủ tục, tôi sẽ nói với con bé, mấy ngày tới là hôn lễ của nó, hãy để nó vui vẻ đi.” Lục Uyển Đình chỉ nói như thế.
Tối hôm đó, khi đến giờ ăn tối, Thiên Diêm bảo trợ lý mang một bao tải cua đến đây.
Còn nói chúng được vận chuyển bằng phương thức đặc biệt.
Tống Thanh Đình nổi lên nghi ngờ, “Ông mang thứ này đến đây?”
“Tươi sống.” Thiên Diêm đối với người khác, trước sau vẫn lạnh lùng như cũ.
“Vùng duyên hải bên này có ngư trường, trực tiếp chuyển đến đây, chẳng phải cũng là tươi sống à?”
Thiên Diêm không nói lời nào, nhưng ánh mắt tựa như dao băng đang phóng thẳng tới đây.
Tống Thanh Đình mỉm cười ôn hoà, sau đó không hỏi thêm nữa.
Trên bàn ăn, Thiên Diêm lần lượt gỡ từng miếng thịt cua ra, cho tất cả chúng vào trong chén của Lục Uyển Đình.
Bảo là mời mọi người ăn.
Nhưng mọi người ngay cả một cái chân cua cũng không có.
Cố Oản Oản nhìn hai người trước mắt, lại sửng sốt.
Ánh mắt nhàn nhạt của Tống Thanh Đình cũng đảo qua, “Đại Ma Vương lãnh khốc nhà chúng ta, đã học được cách yêu vợ rồi à?”
Lục Uyển Đình bị trêu chọc đến mức xấu hổ, nhìn qua số thịt cua được chất thành núi nhỏ, cô đẩy nó tới trước mặt Tống Thanh Đình.
“Nếu ông thích, thì ăn đi.”
Cua có tính hàn, ông cụ Tống không thể ăn nhiều, dễ sinh bệnh.
Cho nên Lục Uyển Đình không đưa tới trước mặt ông cụ Tống.
Nhưng ngay khi lời nói này thốt ra, vì cố kỵ Thiên Diêm, Cố Oản Oản và Tống Thanh Đình nào dám đụng đến, vội vàng đẩy trở về.
Chủ đề tiếp theo, Lục Uyển Đình không mấy chú tâm lắng nghe.
Cô cúi đầu xuống, dùng đũa chọc vào thịt cua trong chén.
Thiên Diêm trời sinh tính tình lãnh đạm, hiếm khi thể hiện cảm xúc rõ ràng ở trước mặt người ngoài như vậy.
Vừa rồi anh còn tự tay gỡ cua cho cô, thiếu chút nữa đã tự mình đút cho cô ăn ——
Việc này chưa bao giờ xảy ra.
Lục Uyển Đình suy nghĩ một lúc.
Trong vài ngày tiếp theo, phải cách xa Thiên Diêm một chút.
Sau khi tham dự hôn lễ xong, Lục Uyển Đình đi theo Thiên Diêm quay về tổng bộ ở nước ngoài.
Lần này cô đã đích thân làm thủ tục từ chức, anh không chấp nhận, cũng phải chấp nhận.
Nhưng khi cô nói rõ ý định của mình, Thiên Diêm chỉ chậm rãi đưa ra một bản thoả thuận chuyển nhượng tài sản.
“Anh sẽ chuyển % tài sản đứng tên anh cho em.” Sắc mặt người đàn ông này vẫn như bình thường, “Trong công ty, cổ phần ban đầu mà em nắm giữ vẫn không thay đổi, số cổ phần còn lại, anh sẽ dùng nó làm của hồi môn cho con gái, căn nhà của nhà họ Thiên cũng sang tên cho em.”
Lục Uyển Đình nhìn bản thoả thuận này, “Anh điên rồi?”
Hai người vốn đều nắm giữ cổ phần công ty, còn chiếm cổ phần tuyệt đối của tập đoàn Thiên Lục.
Hiện tại, Thiên Diêm đã chuyển một phần của mình cho Thiên Chi, những thứ khác vẫn không thay đổi.
Nhưng ——
Tài sản của anh, so với cổ phần công ty, lại là một chuyện khác.
Đế chế kinh doanh mà Thiên Diêm gầy dựng trong những năm gần đây, không chỉ đơn giản là tập đoàn Thiên Lục.
Cơ sở hạ tầng ở nước ngoài, đầu tư bất động sản trong nước, kể cả vận chuyển bằng đường bộ và đường biển, tất cả đều nằm trong phạm vi tài sản của anh.
Càng không cần đề cập đến căn biệt thư của nhà họ Thiên, nằm ở trung tâm thành phố Ngân, còn là một căn biệt thự trăm năm truyền thừa, trị giá hơn triệu.
Những thứ này đều cho cô, vậy còn anh.
“Ngay cả khi em không đề cập đến chuyện ly hôn, anh cũng sẽ cho em tất cả những thứ ấy.”
Lục Uyển Đình nghe xong cười rộ lên, “Em không cần những thứ này, càng không có khả năng không ký tên.”
Rồi sau đó cô gằn từng chữ một, “Anh, mơ, đi.”
Sau khi đã xử lý xong thủ tục từ chức, Lục Uyển Đình lập tức trở về nước.
Theo như suy nghĩ lúc trước của cô, nếu Thiên Diêm vẫn không chịu ký tên vào giấy ly hôn, cô sẽ đâm đơn kiện lên toà án.
Thiên Diêm thấy cô đã quyết tâm rời đi, lần này anh không giữ cô lại nữa.
Chẳng qua là những gì từng nói trước đó, anh đều đã thực hiện.
Lục Uyển Đình nhíu mày, cô đi theo Thiên Diêm lâu như vậy, không ai hiểu rõ tham vọng của anh hơn cô.
Anh làm như vậy, đồng nghĩa với việc buông bỏ tất cả cố gắng lúc trước.
Mặc dù trước đây tập đoàn Thiên thị cũng là một công ty dẫn đầu trong giới kinh doanh, nhưng từ khi được anh tiếp quản, nó đã từng bước tạo dựng một vị thế riêng ở nước ngoài.
Lục Uyển Đình chỉ muốn lấy những thứ thuộc về mình, ngoài ra mọi thứ liên quan đến anh, cô lưu loát vứt bỏ.
Vốn cho rằng sẽ có một kết thúc mỹ mãn, nhưng không ngờ đến, Lục Uyển Đình vừa mới quay về nước, Thiên Diêm đã lập tức đuổi theo, bỏ mặt cả công ty, trực tiếp ném cho trợ lý. Chỉ trong vòng mấy tháng, anh còn có ý định giao việc kinh doanh cho Tống Kỳ Thâm.
Nhưng điều này, cần gì phải quan tâm.
Lục Uyển Đình phớt lờ anh, bắt đầu một cuộc hành trình thư giản nghỉ ngơi của mình.
Vào mùa đông, Lục Uyển Đình và Thiên Diêm tiến hành thủ tục ly hôn.
Lần này, anh đã được tự do.
Thời tiết lạnh giá, những bông tuyết rơi tán loạn.
Mái tóc màu bạch kim và làn da trắng của anh, thân trường ngọc lập, đứng trước đầu xe, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Trước khi Lục Uyển Đình lên xe, còn vẫy tay về phía anh.
Cô mỉm cười.
Thiên Diêm, tạm biệt.
Cứ tưởng rằng đã kết thúc, nhưng trong lúc cô và Cố Oản Oản đi du lịch, chuyến đi đột ngột bị gián đoạn.
Lúc hai người đứng bên ngoài khách sạn đang trò chuyện vui vẻ với tiểu thịt tươi, hai bóng dáng thon dài bất ngờ xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Một người giữ lấy một người, Lục Uyển Đình và Cố Oản Oản còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị bắt đi.
Lục Uyển Đình bị khiêng trên vai, cô nhéo người nọ một cái, gần như la hét, “Thiên Diêm! Anh mau thả em xuống.”
Thiên Diêm không nói tiếng nào, khiêng cô trở về phòng, rồi ném cô lên giường, giọng điệu rõ ràng rất khó chịu.
“Một mình anh vẫn không thể thoả mãn em à?”
Còn dám chạy ra ngoài tìm đám đàn ông thô lỗ kia!
Anh vốn không thể sống thiếu cô.
Cuối cùng lời cầu nguyện cũng đã tiêu tan, đành phải áp dụng chính sách quanh co vòng vèo.
Cô muốn ly hôn, anh đồng ý.
Cô muốn tự do, anh cũng cho.
Nhưng không có nghĩa là, cô có thể lao vào vòng tay của người khác.
“Anh đến cùng muốn như thế nào?!” Lục Uyển Đình vẫn chưa tỉnh hồn, trước mắt thầm nghĩ muốn một cước đá bay người đàn ông thối tha này đi.
“Anh muốn như thế nào.” Thiên Diêm bắt đầu cởi bỏ áo sơmi của mình, “Anh muốn một lần nữa theo đuổi em.”
Người đàn ông da mặt dày này, sau khi từ Na Uy trở về, da mặt càng trở nên dày hơn.
Lục Uyển Đình nhìn bộ dạng hiện giờ của anh, cô sắp bị anh làm cho tức chết, đây là thái độ muốn theo đuổi cô một lần nữa sao?
Vậy anh cởi quần làm cái gì???
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của anh, cô hừ lạnh một tiếng, “Vậy em sẽ nói cho anh biết! Đúng! Không sai! Một mình anh không thể thoả mãn được em.”
Động tác của Thiên Diêm dừng lại, sau đó anh cởi cúc áo càng nhanh hơn.
Anh lưu loát đè cô xuống, tiếp đến áp dụng chiêu thức muốn ngừng mà không được, cuối cùng là công thành đoạt đất.
Với tư thế như vậy, Lục Uyển Đình liều mạng chống cự, khiến cho anh càng thêm điên cuồng.
“Thiên Diêm, anh biết không, em có thể kiện anh.” Sau khi xong chuyện, Lục Uyển Đình hơi thở mong manh.
“Ừ.” Anh trả lời một cách thản nhiên, “Vừa mới thử nghiệm qua.”
Lục Uyển Đình:?
“Nhiệt tình như vậy, có lẽ là do em đã không được thoả mãn trong một khoảng thời gian dài, anh biết rõ, câu nói vừa rồi của em là lời nói nhảm.”
Thiên Diêm ngoài trừ có da mặt dày ra, còn là một kẻ lắm lời.
Mấu chốt chính là lời nói này.
Đây là.
Lời nói mà con người có thể nói ra sao??
Như thể cô không chờ đợi được nữa vậy!
Lục Uyển Đình đen mặt, đá người kia xuống giường.
Sau khi trở về, Lục Uyển Đình dứt khoát đóng cửa không ra ngoài.
Như thế Thiên Diêm sẽ không bao giờ có cơ hội tình cờ bắt gặp cô nữa.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy.
Cũng không phải là một biện pháp tốt.
Bởi vì ——
Cô bàng hoàng phát hiện, dì mụ của mình đã lâu không đến.
Đại khái là vì có kinh nghiệm khi mang thai con gái đầu lòng.
Lần này cô có một số ám thị tâm lý.
Lục Uyển Đình hậu tri hậu giác nhớ ra, lần đó trong khách sạn ở nước ngoài, vào thời khắc quan trọng, Thiên Diêm không dùng biện pháp an toàn.
Vào thời điểm ấy, không ai có thể nghĩ đến điều này.
Cô không dám chậm trễ nữa, lập tức đi đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả là đã mang thai.
Ba tháng.
Thời điểm biết được tin tức này, Lục Uyển Đình một mặt kinh ngạc, mặt khác lại sợ hãi.
Năm đó sau khi sinh Thiên Chi, thân thể cô suy nhược, mà Thiên Diêm cũng không có kế hoạch sinh con thứ hai, cho nên mọi thứ tạm gác lại, sự xuất hiện của đứa trẻ này là một điều kinh ngạc.
Nhưng lúc trước thái độ của Thiên Diêm đối với con gái rất lạnh lùng, khiến trái tim cô trở nên băng giá, nghĩ thôi cũng đã sợ hãi.
Mặc dù biết rõ anh có một sự cố chấp ăn sâu tận trong xương máu khác với những người bình thường, nhưng khi nó diễn ra trong gia đình của mình, sẽ cực kì khó chịu.
Tuy nhiên, kể từ khi biết mình mang thai, cô quyết định sẽ sinh đứa bé này ra.
Tự mình nuôi dưỡng.
Tuy là quyết định như vậy, nhưng khi cô thông báo với người khác thì lại có chút khó khăn.
Hiện giờ đã có con.
Về sau, Lục Uyển Đình vẫn sẽ phải nói với những người thân cận.
Bởi vì biết rõ năng lực của Thiên Diêm, cho nên cô cũng không cố gắng che giấu làm gì.
Nếu như Thiên Diêm muốn đến đây đòi con, thì hoàn toàn không có cửa đâu.
Nhưng điều cô không biết chính là, sau khi Thiên Diêm biết tin, anh cả đêm không ngủ.
Sau đó, chế độ bảo vệ vợ được bật lên.
Bất luận Lục Uyển Đình ở nơi nào, bất luận Lục Uyển Đình làm cái gì.
Bên cạnh luôn có bóng dáng của anh.
Thời điểm Lục Uyển Đình đuổi anh đi, Thiên Diêm lại rũ mắt, “Cho anh một cơ hội nữa thôi, lần này anh muốn ở bên cạnh con, nhìn nó trưởng thành.”
Dù anh vẫn hy vọng trong lòng cô chỉ có một mình anh, trong mắt cô chỉ có mỗi anh.
Nhưng không có gì đau khổ hơn, so với việc mất đi cô.
Vì Lục Uyển Đình, Thiên Diêm đã học bài học đầu tiên, chính là bao dung.
Cho dù tim đau như bị dao cắt, vạn kiếp bất phục, phía trước là vực sâu thăm thẳm.
Anh biết rõ, đây là những điều anh phải chịu đựng.
Do hành động vô ý của mình, đã xem nhẹ con gái, gây tổn thương cho con gái, anh phải bù đắp lại tất cả.
Thiên Diêm hiểu rõ khúc mắc của Lục Uyển Đình.
Nhưng cô vẫn nguyện sinh con cho anh, đây chính là cơ hội trời cao ban tặng.
Lần này anh đã sẵn sàng trở thành một người ba tốt.
Lục Uyển Đình sinh ra một bé trai, lớn lên giống Thiên Diêm y như đúc.
Sau khi cậu bé được sinh ra, Thiên Diêm lập tức làm tận chức trách, bầu bạn cùng con, bảo vệ con, cưng chiều con vô bờ bến.
Có đôi khi, ngay cả Lục Uyển Đình cũng cảm nhận được.
“Thiên Diêm, đối với trẻ con chỉ cần giao tiếp như bình thường là đủ rồi, đừng quá nuông chiều.”
Thiên Diêm cầm lấy bình sữa, không nói lời nào.
Anh gật đầu, sau đó lại chuyển chế độ người ba hiền lành thành người ba nghiêm khắc.
Lúc Tiểu Ma Vương Thiên ba tuổi, Lục Uyển Đình đi đến phòng khách, xem hai ba con đang chơi đùa cái gì.
Thiên Diêm đeo một đôi găng tay thoạt nhìn khá xấu xí vào tay con trai.
Đôi găng tay kia quá mức quen thuộc.
Cô đã tự tay đan nó cho anh.
Buổi tối, sau khi dỗ Tiểu Ma Vương ngủ xong, Lục Uyển Đình đưa mắt nhìn Thiên Diêm đang nằm ngủ say bên cạnh.
Trong những năm qua, hai người luôn có một hình thức quan hệ cụ thể.
Cũng một mực không chịu tái hôn.
Con gái nhà mình chứng kiến hình thức ở chung của ba mẹ như vậy, cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Theo như lời của Lục Uyển Đình từng nói, cả hai đang giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý cần thiết mà thôi.
Lúc trước Lục Uyển Đình và con gái đã nói chuyện với nhau rất lâu.
Nói về chuyện khi còn bé.
Con gái mỉm cười nói con hiểu mà, mẹ đừng bận tâm quá nhiều, cũng đừng canh cánh trong lòng nữa.
Chuyện này là quá khứ rồi, con bé đã sớm không còn chấp nhặt nữa.
Hiện giờ dưới gối con bé cũng có một đôi long phượng, ba mẹ tuổi trung niên lại sinh con, con bé còn có ông xã bầu bạn, con bé cảm thấy rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Lục Uyển Đình chậm rãi lên tiếng.
“Thiên Diêm, chúng ta tái hôn thôi.”
“Em nói cái gì.”
“Em nói, chúng ta tái hôn.”
“Vì sao?” Anh có chút không tin nổi.
Anh luôn là người lạnh lùng như vậy, ngay cả giọng điệu cũng như thế.
Nhìn những năm qua, anh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cô, anh đã dần dần thay đổi thành một người dịu dàng.
Lục Uyển Đình khoé mắt cay cay, trải qua nhiều năm như vậy, sau khi “Tạm biệt”, cuối cùng cũng đợi được anh.
“Không vì điều gì cả, em chỉ cảm thấy con trai đã ba tuổi rồi, nó cần một người ba.”
“Được, anh nói, anh đồng ý.” Thiên Diêm tiến lên, ôm cô vào lòng.
Mặc dù trong mấy năm gần đây không lãnh giấy kết hôn, nhưng Thiên Diêm vẫn chấm mút được không ít.
“Oh.”
“Phán ứng này của em là gì?”
Nghe Thiên Diêm nói xong, Lục Uyển Đình mỉm cười.
Thực ra có một chuyện, cô vẫn còn chưa nói đâu.
Vừa rồi Thiên Diêm hỏi “Vì sao.”
Không vì điều gì cả, cũng không phải vì con trai.
Đó là vì đôi găng tay anh luôn mang theo bên mình.
Là vì cho tới bây giờ anh vẫn không đến trước mặt cô kể công về mái tóc màu bạch kim dài ngang vai của mình.
Có người hỏi yêu là gì.
Yêu đại khái chính là, ngày qua ngày, giấu trong những khe hở, những bất ngờ nho nhỏ.