Mọi thứ êm xuôi trôi qua, Đông Phương cùng Tố Diên đi hưởng tuần trăng mật, nên Dạ Tâm về Dạ gia ở cùng Phong Lệ và cô.
Cuộc sống của mọi người về quỹ đạo cũ, chỉ là...
Ngày nào thằng bé này cũng mong cô có em bé?
" Em có nghĩ đến việc làm mẹ chưa? "
Buổi tối đó, Phong Lệ đang sờ soạn khắp người cô lại hỏi.
" Em...em " Cô sợ đẻ lắm, huhu..lúc trước đọc mấy bài viết trên mạng của các bà mẹ trẻ mà sợ lắm!
" Em sợ...sợ cái cảnh nằm trên giường mổ lắm " Doãn Chy lắc đầu nguầy nguậy.
" Không sao đâu, có anh ở đây " Phong Lệ hôn lên trán cô, nỗi sợ mang thai anh hiểu mà.
Cô bỗng đưa tay lên ôm cổ anh.
" Nhưng em muốn có con...chúng ta kết hôn rất lâu rồi, cũng nên có em cho Tâm Tâm chứ? " Cô dụi mình vào anh, tình nguyện..
" Thế thì...cả đêm thôi! "
Doãn Chy:"..." muốn giết cô hay gì?
Quả nhiên...
Sinh lực của Phong Lệ rất mạnh, đã tạo hóa ra một sinh linh bé nhỏ sau hai tháng.
Doãn Chy ngồi xoa bụng và giấy khám thai, cô mỉm cười đầy hạnh phúc.
" Thời gian mang thai sẽ rất khó khăn, anh sẽ hoãn lại mọi thứ để ở cạnh em " Phong Lệ nắm tay cô, cũng đang đầy vui vẻ nói.
Niềm vui làm ba ai mà không sung sướng?
" Cảm ơn anh.." Doãn Chy ôm lấy anh, cuộc đời cô...thật hạnh phúc khi đã gặp được anh!
Thời gian mang thai của Doãn Chy quả nhiên đầy khó khăn, cô rất ốm nghén, không ăn uống được nhiều.
Cũng may đó chỉ là hai tháng đầu, những tháng sau cô lại ăn như cái máy vậy!
Dạ Phong Lệ luôn thức trực, từ lúc cô mang thai anh không ngủ ngon lúc nào. Cứ sợ cô đòi này, bị kia, ngủ được chút lại giật mình dậy.
Đến tháng thứ , tròn ngày!
" A...a..." Cô nắm lấy chặt áo anh, hét lên.
" Em đau quá...Lệ " Cô thở dốc.
Ngồi trên xe, Phong Lệ bồn chồn, ôm chặt lấy cô:" Cố lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!!! "
Anh không ngờ thời gian mang thai qua nhanh thế, hôm nay cô đã sinh con rồi...
Đến bệnh viện, anh bồn chồn ngồi ở ngoài cùng Dạ Tâm.
Lúc nãy thấy cô rất đau, làm anh thấy mà đau lòng.
" Phải chi...cái đau ấy chuyển sang cho mình " Phong Lệ ôm đầu, cầu nguyện cho cả hai mẹ con.
tiếng trôi qua..
" Chúc mừng gia đình, là một bé gái " Y tá vui mừng, chạy ra báo tin.
Dạ Phong Lệ và Dạ Tâm nghe thế mà vui hẳn, ôm nhau nhảy dựng cả lên.
" Sinh rồi...sinh rồi " Anh ôm thằng bé xoay vòng vòng, làm Dạ Tâm chóng hết cả mặt.
Phòng bệnh.
Dạ Phong Lệ lao đến, nhìn cô đang ngủ say trên giường.
Vì quá mệt và kiệt sức, Doãn Chy đã ngủ thiếp đi.
Em bé bên cạnh cũng rất ngoan, cũng yên ắng ngủ theo mẹ của mình.
" Cả hai vất vả rồi " Phong Lệ hôn nhẹ lên cô và em bé, nói nhỏ.
Dạ Tâm đứng gần giường, chạm tay vào em bé và cô.
" Mẹ và em gái...vất vả rồi "
Việc sau này...hãy để ba con con làm!
[…]
" Phong Lệ, tã "
" Tâm Tâm, sữa mẹ dặn giúp việc pha con lấy lên chưa? " Doãn Chy túi bụi, chạy ra khỏi phòng tìm hai ba con.
Cả hai ba con còn bận rộn hơn, nhưng vẫn không quên trả lời cô:" Đợi anh/ con chút "
Cô thở dài, từ lúc sinh con xong...sinh là một chuyện, nuôi lớn còn một chuyện nữa.
Doãn Chy nhìn con gái mình đang nằm trong nôi, cười khúc khích.
" Con đó...thật làm cái nhà này vất vả mà " Cô thở dài, từ khi sinh con bé xong, nhà này thành giúp việc cho con bé hết rồi!
" Nhưng con là thiên thần mà ông trời đã ban cho chúng ta mà " Phong Lệ vai vắt khăn, tay cầm chậu nước ấm đi vào.
" Đúng đó mẹ, em rất dễ thương mà...chịu cực một chút cũng không sao " Dạ Tâm chạy vào, tay cầm bình sữa đưa cho cô.
" Hai ba con các người, chỉ biết em gái và con gái thôi " Doãn Chy bĩu môi, cô là đang ghen tị với con gái mình kìa.
Anh bỏ chậu nước xuống, đi lại ôm eo cô:" Làm gì có chứ? "
" Có đó " Cô nũng nịu, nhõng nhẽo.
" Em là vợ anh, anh nào nỡ bỏ rơi em chứ? "
" Bạch Doãn Chy em...là để sủng! "