Doãn Chy đưa cảnh sát đến chỗ chiếc xe của người đàn ông kia.
Giải quyết một số việc, cô được ra về.
Trên xe, Dạ Phong Lệ trầm tư suy nghĩ. Dương thị, chủ tịch là Dương Lâm, người đàn ông đã từng hợp tác với anh.
Còn Doãn Chy, cô nhìn bàn tay của mình lúc nãy dính máu, người đàn ông tên Dương Lâm đó...là người lúc trước sẽ làm mục tiêu sát hại. Nhưng khi nhìn thấy hình anh ta cùng với con gái nhỏ của mình, cô không nỡ lòng xuống tay, từ đó tổ chức cũng không còn cơ hội đúng đến anh ta nữa.
" Anh/ em đang nghĩ gì vậy? " Cả hai đồng thanh hỏi.
" Anh/ em nói trước đi " Cả hai lại đồng thanh.
Két!!!
Chiếc xe tự dưng phanh gấp lại, Dạ Phong Lệ vội ôm lấy cô để không bị va vào ghế phía trước.
" Có chuyện gì vậy? " Anh vội hỏi tài xế.
" Cậu...cậu chủ " Tài xế chỉ tay về phía trước.
Dạ Phong Lệ nghe vậy liền nhìn phía trước, thấy con trai mình đang đi cùng một bé gái nhỏ bên cạnh.
" Dạ Tâm? " Doãn Chy lên tiếng. Cả hai cùng nhau xuống xe.
" Ba " Dạ Tâm thấy người trên xe bước xuống là ba mình, có phần vui vẻ, có phần hơi bất ngờ.
" Con đi đâu giờ này vậy chứ? " Dạ Phong Lệ cau mày.
" Con...con đi mua đồ ăn, thì gặp cô bé này..." Dạ Tâm chỉ sang cô bé bên cạnh.
Doãn Chy và anh nhìn sang, cô bé này...là cô bé được Tâm Tâm cứu lúc chiếc đèn chùm ở bữa tiệc rơi đây mà?
Cô bé vừa lạnh vừa sợ, nắm chặt áo Tâm Tâm nhìn cô và anh.
Doãn Chy cuối xuống, hỏi:" Cô bé, con đi đâu vậy? "
Cô cởi chiếc áo len trên người, khoác lên cho cô bé.
" Tìm...tìm..ba " Cô bé lắp bắp, òa khóc.
" Ba con tên gì? " Cô vội ôm lấy con bé, vỗ về.
" Dương...Dương...Lâm "
Dương tổng?
Con gái anh ta sao?
...
Mọi người quay lại bệnh viện, Tài Triệu nhìn thấy cả nhà ba người, có phần hơi đau đầu, sao nữa đây?
" Dương tổng đang ở đâu? " Dạ Phong Lệ hỏi.
" Phòng " Tên Dạ tổng này, không thể ưa nổi anh ta mà.
Mọi người dẫn nhau đến đó, con gái Dương Lâm thấy ba mình, vội chạy đến bên giường.
" Ba...ba...ba " Con bé òa khóc khi thấy ba mình đang hôn mê.
Mọi người im lặng đứng phía sau...
" Con gái Dương tổng sao? " Tài Triệu vừa dựa cửa, vừa hỏi.
" Ừ " Phong Lệ đáp.
" Được rồi, mọi người về nhà đi, con bé giao tôi " Vị bác sĩ của chúng ta bỗng nhiên nghiêm túc, tự tin nói.
" Bác sĩ à, anh làm bác sĩ lẫn sát thủ, chứ có phải làm bảo mẫu đâu? " Dạ Phong Lệ gây hấn.
" Anh không tin sao? Tôi rất có tài à " Tài Triệu nhún vai.
Dạ Tâm và Doãn Chy thấy không ổn, mau...mau rút một trong hai gười họ thôi, không kẻo nữa...
" Thôi, Lệ...mình về nhà nào " Cô cười khổ, đẩy anh ra ngoài.
" Đúng rồi ba, con mệt rồi " Dạ Tâm cũng nhanh chóng phụ cô, tách anh và Tài Triệu xa nhau.
Căn phòng cuối cùng còn lại Tài Triệu và con gái của Dương Lâm.
" Cô bé, đừng khóc nữa, sẽ xấu lắm đó " anh đi lại, cuối xuống đưa tay lau nước mắt cho con bé.
" Bác sĩ...ba cháu sẽ tỉnh dậy đúng không? " Dương Nguyệt nhìn anh, hỏi.
Anh gật đầu.
Hình ảnh này, thật giống cảnh tượng anh nhìn thấy lúc năm trước...