Xe chuyển động trên đường, Tiểu Lâm nhìn qua trước cửa khách sạn, thấy bóng lưng của người nào đó.
“Này, sao mình cảm thấy anh ấy đang cố ý đến gần cậu vậy?” Tiểu Lâm quay đầu nhìn Hạ Ảnh, nói.
Trong lòng Hạ Ảnh có chút phiền muộn, liếc nhìn cô, nói:“Không có gì, đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy mà cậu còn không nhìn ra?” Tiểu Lâm trợn mắt, khoa trương mà nhìn cô, “Vừa nãy anh ấy giúp cậu kiêng hành lý, rõ ràng có tài xế ở đây, anh ấy sao phải tự thân vận động?Nếu như đổi lại là Tô Mạn Giai hoặc là diễn viên khác, cậu thấy anh ấy sẽ giúp người ta kiêng hành lý sao?”
“Sao mình biết được” Hạ Ảnh trợn mắt nhìn cô, đây cũng không phải là lần đầu anh giúp cô xách hành lý, lúc đầu khi rời khỏi đoàn phim “Bí mật”, vừa hay gặp anh ở thang máy, anh cũng giúp cô xách hành lý đến trước cửa khách sạn. Hoặc có thể nói là anh chính là nhiệt tình như vậy, tiện tay mà thôi, cũng không hề có ý gì khác.
Tiểu Lâm hừ lạnh, “Cậu đừng giả vờ hồ đồ, nếu chỉ có chuyện này thôi thì không nói, mình thấy anh ấy hai ngày nay ở phim trường rất hay tìm cậu nói chuyện, không phải đang rút ngắn quan hệ thì còn gì?”
Hạ Ảnh cạn lời nói:“Cậu có thể nào đừng nhiều chuyện như vậy không?” Nói xong lại liếc nhìn cô, nhắc nhở nói:“Cậu đừng nói bậy ở trước mặt Đổng tỷ.”
“Yên tâm, mình cũng lười nói gì về cậu trước mặt chị ấy.” Tiểu Lâm hừ một tiếng, rất không vui nói.
Chu Lịch Sâm về đến khách sạn, tắm rửa rồi ngồi trên sofa, cầm điện thoại gọi đến số của Từ Triệt, “Chuyện tôi kêu cậu làm cậu làm đến đâu rồi?”
Từ Triệt vẫn còn đang ngủ, bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, trong đầu mơ mơ hồ hồ, “Chuyện gì?”
“Kịch bản và danh sách diễn viên của ‘Phấn đấu’.” Chu Lịch Sâm ngắn gọn súc tích nói.
“Ngày mai tôi sẽ đi lấy kịch bản, danh sách diễn viên vẫn chưa tuyên bố.” Từ Triệt trả lời, trong lòng lại không nhịn được mà muốn mắng người, CMN mới sáng sớm đã gọi điện làm anh tỉnh giấc chỉ vì hỏi cái này?Sao không hỏi lúc khác mà cứ phải hỏi lúc anh ngủ vậy.
“Cậu hối bọn họ đi, mau chóng đem danh sách diễn viên và kịch bản đưa đây.” Chu Lịch Sâm nói, ngữ khí rất lãnh đạm, như là mệnh lệnh vậy.
Từ Triệt cạn lời, CMN anh cũng đâu phải người phụ trách của bộ phim đó thì sao mà hối?Anh mắng Chu Lịch Sâm vài câu, phía bên kia truyền đến tiếng “Tút tút tút”, Từ Triệt thì thầm vài câu ném điện thoại đi, lại ôm đầu ngủ tiếp.
Chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc, Hạ Ảnh buồn chán mà lướt Weibo, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi mở Wechat lên, chỉ thấy Wechat có một dấu tròn đỏ, cô mở vòng bạn bè ra, Chu Lịch Sâm lại bình luận vào bài của cô!Trái tim đập nhanh dần, mang theo sự căng thẳng mở bình luận ra.
“Rất nhiều người mượn lời đùa giỡn để nói sự thật.” Chu Lịch Sâm bình luận vào dòng trạng thái hôm qua của cô. Hạ Ảnh nhìn bình luận đó, trong đầu rối rắm, giống như vô số người đang cãi nhau trong đó.
“Anh đây là có ý gì?Chẳng lẽ hôm qua anh ấy mượn lời đùa giỡn để nói thật?”
“Đừng có mà tự mình đa tình, người ta không phải ý này.”
“Nhưng anh ấy đối phương mình đúng là có chút đặc biệt……”
“Mày nghĩ nhiều rồi!Anh ấy đối với ai cũng vậy,trước khi quay bộ phim này, hai người cũng đâu có thân?”
Hạ Ảnh nhìn bình luận đó, tim đập như đánh trống, tuy rằng cô hiểu rất rõ đối phương chỉ bình luận thôi, nhưng trong cô chính là không thể khống chế được mà nghĩ theo hướng khác. Hạ Ảnh khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.
Tiểu Lâm thấy cô ngây ngốc nhìn điện thoại, nhịn không được mà nhìn qua đó, cô vừa nghiêng đầu qua, Hạ Ảnh đã mau chóng giấu điện thoại đi, làm cho Tiểu Lâm thấy rất kì lạ.
“Cái gì mà thần bí không cho mình xem?” Tiểu Lâm đánh giá cô một chút, thì thầm nói.
“Không có gì.” Hạ Ảnh dẹp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc, trong lòng rối rắm thành một đống bùi nhùi.
Tiểu Lâm thấy cô phiền lòng nên cũng không hỏi nhiều, trong lòng hiếu kỳ mà suy đoán, tám chín phần là liên quan đến Chu Lịch Sâm. Tiểu Lâm cúi đầu khó chịu nhìn Hạ Ảnh. Cô và Hạ Ảnh là bạn học, đã quen biết từ năm nhất, cô nhóc này thích Chu Lịch Sâm từ khi nào?Sao cô không biết gì cả?
Haiz!Tiểu Lâm hít sâu, lắc đầu rồi lại đi chưa game.
Buổi trưa, Hạ Ảnh đến công ty. Vừa đến thì Đổng Thanh đã tìm cô, đồng thời đưa cho cô một phần văn kiện, “Đây là kịch bản của ‘Phấn đấu’. Em chuẩn bị đi, đến lúc đó có thể sẽ phải thử vai, em chuẩn bị một tí đi.”
“Được, em biết rồi” Hạ Ảnh cầm lấy kịch bản.
“Nội dung thử vai ở trang một, em xem đi.” Đổng Thanh nói xong liền quay người đi làm chuyện khác.
Hạ Ảnh cầm lấy kịch bản đi đến sofa, liên quan đến phần cần thử vai, mấy ngày trước Đổng Thanh đã gửi cho cô, nhưng cô cũng không xem quá kỹ, cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn đang mâu thuẫn, rốt cuộc nên nhận bộ phim này hay không.
Bộ phim này nói về cuộc sống của ba cô gái có hoàn cảnh khác nhau sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại thành phố phấn đấu. Một người là phú nhị đại, tính cách phản nghịch, không muốn đi theo con đường mà ba mẹ đã sắp xếp cho cô ấy, muốn tự mình phấn đấu.
Một người xuất thân từ gia khá vả, ba mẹ làm việc ở cơ quan nhà nước, dựa vào quan hệ tìm cho cô ấy một công việc tuy lương thưởng không cao nhưng lại rất nhẹ nhàng, cô không muốn vừa tốt nghiệp đã quay về cuộc sống chín giờ đi làm năm giờ tan sở, nên sau khi tốt nghiệp cô đã ở lại thành phố.
Người cuối cùng xuất thân từ gia đình nông thôn, trong nhà còn có em trai, đang học cấp ba. Thân thể của ba không tốt nên tìm một công việc làm bảo vệ, mẹ thì làm lao công ở khách sạn. Quay về đó cũng không tìm được công việc tốt gì, cho nên cô quyết định ở lài thành phố này phấn đấu.
Hạ Ảnh nhìn kịch bản một lúc, Đổng Thanh vốn kiến nghị cô chọn vai thứ hai. Nhưng sau khi xem xong kịch bản, cô lại không thích vai này, nhân vật này tính cách bình thường, tuy là vai chính, nhưng lại không đặc sắc như hai người kia, không cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Còn cô nàng nhà giàu này, tính cách rất tươi mới, dù nghịch ngợm và nổi loạn nhưng lại rất có chủ kiến. Người thứ ba xuất thân từ nông thôn, ôn hoà hướng nội, cô ấy nỗ lực muốn thay đổi cuộc sống, nhưng thực tế lại khiến cho cô ấy bị giam cầm trong suy nghĩ đó.
So sánh ba nhân vật với nhau, Hạ Ảnh lại nghiêng về số một và ba. Buổi chiều trong lúc thử vai, cô đã thử hai nhân vật cùng lúc. Trong lúc ký hợp đồng đã biết được Tô Mạn Giai cũng nhận bộ phim này, nhưng trùng hợp là cô ta cũng nhìn trúng nhân vật này, sau đó cũng không biết tại sao lại chọn nhân vật mà Đổng Thanh khuyến khích cô chọn.
Hạ Ảnh lo sợ, đến lúc đó Tô Mạn Giai lại trách cô dành vai của cô ta, biết vậy đã không nhận bộ phim này!Hạ Ảnh cảm thấy khoảng thời gian này mình trằn trọc không có ích lợi gì.
Ký hợp đồng đi ra, Hạ Ảnh lại bất ngờ nhìn thấy một người, Từ Triệt!
“Hạ học muội?Sao em lại ở đây?” Đối phương nhìn thấy cô thì khá bất ngờ, quay đầu nhìn toà nhà Hoa Nghệ, kỳ lạ mà nhìn cô.
“Từ tiên sinh?” Nhìn thấy Từ Triệt, Hạ Ảnh có chút bất ngờ, anh đến tổ làm phim làm gì?Sao lại ở đây?
“Sao em lại ở đây?” Từ Triệt đi qua đó, cười mà nhìn cô.
“Qua đây ký hợp đồng.” Hạ Ảnh trả lời.
“Ký hợp đồng?” Đối phương hơi nhướng mày, “Hợp đồng gì?”
“Vừa nhận một bộ phim.” Đối với hành vi hỏi đến tận gốc của đối phương, Hạ Ảnh có chút phản cảm, cũng không biết tại sao, cô có chút ghét Từ Triệt, luôn cảm thấy ánh mắt người này nhìn cô rất lạ.
“Lại nhận phim mới rồi?” Từ Triệt lại nhướng mày, trực tiếp hỏi:“Có phải là ‘Phấn đầu’ không?”
“Ừm.”
Hạ Ảnh hơi hạ thấp giọng, thấy đối phương có chút kinh ngạc mà nhìn cô, cười lên, “Chẳng trách.”
Hai chữ “Chẳng trách” này có chút kỳ lạ, chỉ cảm thấy tên này có chút bệnh thần kinh, “Chẳng trách cái gì?” Hạ Ảnh hoài nghi hỏi.
“Chẳng trách tên Chu Lịch Sâm quan tâm bộ phim này như vậy.” Từ Triệt cười nói, đồng thời nhìn quyển kịch bản trên tay của cô, nói:“Kịch bản của bộ này, tên đó đã hối anh mấy ngày.”
Ờ…Hạ Ảnh nhăn mày, thăm dò hỏi:“Anh ấy cũng nhận bộ này?” Sao lại trùng hợp như vậy!
“Không chắc.” Từ Triệt nhún vai, cố ý nói một nửa thì không nói nữa, đợi đến nửa ngày cũng không thấy Hạ Ảnh truy hỏi, Từ Triệt nhất thời cảm thấy vô vị, “Nếu Hạ học muội nhận, Lịch Sầm nhất định sẽ nhận.”
“……” Hạ Ảnh cạn lời, cái gì gọi là cô nhận, Chu Lịch Sâm sẽ nhận?Anh nhận phim chẳng lẽ phải chịu ảnh hưởng từ cô sao?Hạ Ảnh ngại ngùng giật giật khoé miệng, nói:“Vậy sao?Vậy tôi đúng thật là vinh hạnh.”
Từ Triệt vẫn còn muốn nói gì đó, Hạ Ảnh lại không muốn nói nhiều với anh, những lời mà tên này nói ra, trong mười câu thì có hơn chín câu không tin được, vả lại lần nào thấy cô, đều dùng bộ dạng quái dị mà nhìn cô, khiến cho cô không tự nhiên.
“Xin lỗi nhé Từ tiên sinh, tôi đi trước.” Hạ Ảnh nói xong, cũng không đợi Từ Triệt phản ứng, liền bước lên xe. Từ Triệt đứng trước cửa tòa nhà Hoa Nghệ, nhìn chiếc xe BMW đang dần dần rời đi, cười mà lắc đầu.
Như vừa nghĩ ra cái gì đó vậy, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Lịch Sâm “Kịch bản và danh sách diễn viên đã lấy được rồi,tôi rất thắc mắc sao cậu lại có hứng thú với bộ phim này?”
Chu Lịch Sâm vừa quay xong một cảnh phim, uống ngụm nước, nghe thấy chuông điện thoại reo lên, là Từ Triệt gọi đến, anh vừa nhấn nút nhận, đã thấy Từ Triệt nói trong điện thoại:“Kịch bản đã lấy được rồi, danh sách diễn viên còn chưa có, còn rất nhiều nhân vật chưa được xác định.”
“Tôi biết rồi, nếu đã lấy được kịch bản thì mau chóng quay về.” Chu Lịch Sâm vừa uống nước vừa nói.
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng cười, Từ Triệt nói trong điện thoại:“Hôm nay tôi bất chợt gặp được một người ở Hoa Nghệ, cậu đoán là ai?”
“Ai?” Chu Lịch Sân tùy tiện hỏi.
“Hạ học muội.” Từ Triệt nói, giọng nói lập tức trở nên kì lạ, “Tôi nói mà, bộ phim trong tay còn chưa quay xong, sao lại gấp gáp tìm phim mới, cái này không giống phong cách lúc trước của cậu, hoá ra là do Hạ học muội.”
“Bớt nói nhảm, mau về đây.” Chu Lịch Sâm không nhẫn nại nói.
Ngữ khí của đối phương có vẻ không vui, Từ Triệt nhún vai, tiếp tục mỉa mai anh “Lão chu, lần này cậu gặp phải khắc tinh rồi!Này, tôi thật sự không hiểu, cậu trực tiếp tỏ tình với em ấy là được rồi, cần gì phải hao tâm tổn sức như vậy?”
“Chuyện không luên quan đến cậu cậu đừng quản!” Chu Lịch Sâm không nhẫn nại nói, nói xong đang muốn ngắt mát, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, nói với Từ Triệt ở đầu dây bên kia:“Bỏ đi, ngày mai cậu mới về đi, cụ thể là khi nào, sẽ nói với cậu sau.” Nói xong, kiền ngắt điện thoại.
Phía bên kia truyền đến tiếng “Tút tút tút”, Từ Triệt cạn lời cực độ mà nhún vai, buổi chiều anh có thể sắp xếp để quay về, tại sao lại kêu anh mai mới về?
Ký xong hợp đồng buổi chiều cũng không có gì để làm, Hạ Ảnh cũng không đến công ty, trực tiếp quay về nơi ở. Tiểu Lâm thấy cô quay về, không chờ được hỏi:“Sao rồi?Hôm nay ký kết thuận lợi không?”
Hạ Ảnh ném văn kiện trong tay qua sofa, khó chịu mà thở dài, “Tô Mạn Giai cũng nhận bộ phim này.”
“Cái gì?” Tiểu Lâm kinh ngạc nhìn cô, “Tô Mạn Giai cũng nhận sao?Sao trùng hợp như vậy?”
“Còn có chuyện trùng hợp hơn!” Hạ Ảnh nhăn mặt, nói:“Vai diễn đi ký hợp đồng hôm nay chính là vai mà lúc trước Tô Mạn Giai nhìn trúng, chẳng qua sau đó vì một vài chuyện, cô ta đã ký một nhân vật khác”
“Không phải chứ?” Tiểu Lâm nhăn mày, dùng một gương mặt không thể tin nổi mà nhìn cô, “Sao lại trùng hợp như vậy được?Hai bộ phim đều đụng phải cô ta?”
“Sớm biết cô ta cũng nhận bộ phim này, mình đã không nhận rồi!” Hạ Ảnh chán nản nói.
“Sao hả?Cậu sợ cô ta?” Tiểu Lâm nhướng mày nhìn cô, hỏi.
“Không phải sợ, chỉ là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không muốn tiếp xúc với loại người này.” Hạ Ảnh trả lời, ở cùng với loại người này, sẽ làm IQ của mình thấp xuống.
“Trong giới giải trí người như cô ta vốn không ít.” Tiểu Lâm nhìn cô thì thầm nói, “Cái này không nhận cái kia không nhận, cậu còn muốn sống trong giới giải trí không?”
“……” Hạ Ảnh bị câu nói này làm cho không thể cãi lại, đúng đó!Trong giới giải trí người như Tô Mạn Giai không ít, nếu như tránh né từng người, vậy cô không cần quay phim nữa.
“Hôm nay ở Hoa Nghệ nhìn thấy quản lý của Chủ Tịch Sâm Từ Triệt.” Hạ Ảnh im lặng một lúc, đột nhiên nói”
“Từ Triệt?” Tiểu Lâm nhướng mày, “Anh ta không ở phim trường mà chạy đến Hoa Nghệ làm gì?Chu Lịch Sâm không phải muốn nhận bộ phim này đó chứ?”
“Mình cũng không biết.” Hạ Ảnh trầm mặt khó chịu nói.
Nhìn thấy bộ dạng sầu muộn của cô, Tiểu Lâm cũng không biết nói gì, trề môi một lúc, nói:“Chu Lịch Sâm lúc trước quay phim chiếu rạp, lấy qua vô số giải thưởng, theo lý mà nói vị thần phim ảnh như anh ấy, chắc sẽ không quay phim dài tập, nhưng tại sao bộ phim trong tay còn chưa quay xong, đã muốn nhận phim mới chứ?Chẳng lẽ anh ấy không định đóng phim chiếu rạp nữa?”
“Cậu hỏi mình mình hỏi ai?” Hạ Ảnh liếc nhìn cô, thấp giọng nói, cô cũng rất khó chịu, cũng không biết lúc trước cô có gì với anh hay không, Chu Lịch Sâm mà cô tiếp xúc và Chu Lịch Sâm mà cô hiểu biết không hề giống nhau. Khiến cho cô quên đi nguyên tắc quay phim của anh, nhưng phàm là quay phim có cảnh tình cảm với nữ minh tinh, thì luôn dùng thế thân hoặc mượn góc.
Nhưng những cảnh quay với cô, lại không hề dùng thế thân, mượn góc là chuyện không hề tồn tại. Hạ Ảnh đột nhiên phát hiện, từ khi bộ phim này khai máy đến nay, ngoại trừ việc quay những cảnh thân mật với cô, hình như anh chưa từng quay với những diễn viên khác. Hạ Ảnh nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.
Đây rốt cuộc là trung hợp hay sao?
“Chu Lịch Sâm biết cậu nhận bộ phim này không?” Tiểu Lâm đột nhiên hỏi.
“Biết.” Hạ Ảnh nhẹ giọng nói, hôm đó Đổng Thanh đến phim trường bị Chu Lịch Sâm thấy, sau đó khi bọn họ nói chuyện nói đến vấn đề này, sau đó cô không cẩn thận vạ miệng nói ra.
“Cậu nói xem anh ấy nhận bộ phim này có phải vì cậu không?” Tiểu Lâm nói.
“Liên quan gì đến mình?” Hạ Ảnh nhướng mày, phản bác theo bản năng.
Tiểu Lâm nhún vai, “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh ấy đối xử với cậu rất khác sao?”
“Có gì khác?” Tiểu Lâm còn chưa nói xong, đã thấy Hạ Ảnh trợn mắt với mình, ngữ khí trông rất chột dạ.
Tiểu Lâm có chút cạn lời mà trợn mắt, sau đó nghiêm chỉnh mà nhìn cô, nói:“Cậu không thấy bộ dáng bây giờ của cậu rất chột dạ sao?”
Cô chột dạ ở đâu chứ?Hạ Ảnh không nói chuyện, bây giờ cô rất rối, luôn không nhịn được mà nghĩ theo hướng đó.
Tiểu Lâm thấy cô không nói gì, lại trợn mắt than thở “Dù sao mình thấy anh ấy đối với cậu rất khác, đừng nói là sáng hôm nay, nếu là đổi người khác, mình cảm thấy anh ấy sẽ không nhiệt tình như vậy. Vả lại trong đoàn phim mình cũng nhận ra rồi, lúc nghỉ ngơi anh ấy luôn cố ý tìm cậu nói chuyện, còn những lúc tìm cậu diễn thử, cho người ta cảm giác hai người là một đôi.”
“……” Hạ Ảnh không biết phải phản bác thế nào, đạo diễn Lưu cũng nói đùa rằng hai người diễn cùng nhau rất giống một đôi tình nhân, mà chuyện lúc sáng anh giúp cô khiêng hành lý, nếu là người khác, cô nghĩ anh cũng sẽ giúp đỡ. Còn về việc tìm cô nói chuyện ở đoàn phim….Cô cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Cậu nghĩ nhiều rồi đó?” Hạ Ảnh liếc nhìn cô, thì thầm nói.
“Cậu cứ tiếp tục giả hồ đồ đi.” Tiểu Lâm đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Hạ Ảnh ngồi trên sofa nhìn tivi phát ngốc, trong đầu rất rối cũng không biết mình đang nghĩ gì. Một lúc sau lấy điện thoại ra, lại tìm người có tài khoản tên “Bị bóp nghẹt” để giải sầu.
“Hôm nay mình đi bàn chuyện hợp tác, ở dưới toà nhà gặp trợ lý của anh ấy, nghe trợ lý của anh ấy nói, anh ấy cũng muốn tham gia hạng mục này.”
Đối phương chưa lên mạng, tin nhắn gửi qua rất lâu cũng chưa thấy trả lời, buổi tối tám giờ hơn mới thấy phản hồi, “Cậu không cảm thấy trùng hợp sao?” Đối phương gửi đến một biểu cảm kinh ngạc.
“Đúng là rất trùng hợp.” Hạ Ảnh trả lời, “Trùng hợp đến nổi khiến mình nghi ngờ anh ấy cố tình.”
“Mình cảm thấy anh ấy chính là cố ý.” Đối phương nói, “Một hai chuyện có thể nói là trùng hợp, nhưng tổng kết lại nhiều chuyện trùng hợp lại như vậy, cậu không cảm thấy kì lạ sao?Sao anh ấy lại yêu cầu để điều qua bên chổ cậu?Dụng ý còn không đủ rõ sao?”
Hạ Ảnh nhìn màn hình điện thoại, qua một lúc lâu gửi đến một biểu cảm thở dài, “Nhưng mình cảm thấy không quá có thể.”
“Tại sao lại không thể?” Đối phương hỏi.
Hạ Ảnh trả lời:“Anh ấy quá ưu tú, mà mình lại quá bình thường.” Bình thường đứng trong đám người không ai chú ý đến kiểu như cô.
Đối phương gửi đến một dãy dấu chấm thang, “Cô nương, cậu có thể tự tin chút không?”
Hạ Ảnh:“……” Cái này không hề liên quan đến tự tin nhỉ?Cô hiểu rất rõ khoảng cách của bọn họ, cho nên không dám vọng tưởng.
Hạ Ảnh cứ nói chuyện với đối phương một lúc, điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện lên một thông báo tin nhắn, là Chu Lịch Sâm nhắn đến.
Hạ Ảnh mở ra xem, chỉ thấy đối phương nhắn đến hỏi:“Ký kết thuận lợi không?