Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

chương 16: có phải cô quá tự luyến không ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hợp không?Hạ Ảnh tự hỏi bản thân mình, cô rất muốn nói hợp!Nhưng như vậy có phải là cô quá tự luyến rồi không?

Người ta rõ ràng không có ý gì với cô, tự cô tốn chất xám, nghĩ thôi đã thấy kì cục.

“Cậu cảm thấy sao?” Hạ Ảnh hỏi lại.

“Mình cảm thấy rất hợp” Đối phương không hề do dự mà nói “Hai người đều là diễn viên mà mình thích, mình lại mong rằng hai người họ có thể thành đôi ở ngoài đời.”

Đối phương nói xong lại nói thêm một câu, “Cậu không thấy hai người họ rất có tướng phu thê sao?”

Ờ……

Hạ Ảnh nhìn chữ trong điện thoại một lúc, câu nói cuối cùng của đối phương khiến cho trái tim cô dậy sóng, cô lại lật tấm ảnh đó ra, nhìn hai người trong ảnh rất lâu, cô và Chu Lịch Sâm rất có tướng phu thế sao?

Hạ Ảnh gửi qua đó một biểu cảm ngơ ngác “Có sao?Sao mình không phát hiện ra vậy?”

Vả lại cảm thấy rất rối rắm, bị đối phương nói như vậy, cô quả thật cảm thấy hai người trong ảnh có tướng phu thê!Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hạ Ảnh dập tắt, cô đang nghĩ gì vậy?Rảnh rỗi gì mà suy nghĩ quanh co, đúng là ăn no rồi mắc nghẹn.

Ở một căn phòng khác của khách sạn.

Chu Lịch Sâm ngồi trên sofa chơi điện thoại, Từ Triệt tò mò mà đi qua nhìn một cái, Chu Lịch Sâm dùng tốc độ tên lửa dẹp điện thoại đi. Từ Triệt không thấy gì cả, nhìn lướt qua anh, thì thầm nói:“Thần thần bí bí như vậy, cậu đang làm gì đó?”

Chu Lịch sâm mặc kệ anh, Từ Triệt lại nhìn qua điện thoại, đột nhiên nhận ra gì đó rồi nói:“Mình biết rồi, nhất định là đang nói chuyện với học muội?”

“Vô vị!” Chu Lịch Sâm lãnh đạm nhìn anh, hàm răng mím chặt nói ra hai chữ.

Từ Triệt vỗ đùi, nheo mắt nhìn anh, cười nói:“Nhất định là đang nói chuyện với học muội, bị tôi đoán trúng rồi đúng không?”

Chu Lịch Sâm thật sự lười quan tâm đến anh, dựa người vào chỗ kế bên, ánh mắt khinh bỉ nhìn anh nói “Trễ như vậy sao vẫn còn chưa đi?”

Từ Triệt phát ra một tiếng hừ lạnh, duỗi hai chân ra, ngón trỏ vịn vào đầu gối, nhướng mày hạ cằm nói:“Sao tôi phải đi?”

“Đây là phòng của tôi, cậu không đi chẳng lẽ muốn qua đêm ở đây?” Chu Lịch Sâm điềm đạm nhìn anh.

“Tôi khinh khinh khinh!” Từ Triệt cảm thấy ghê tởm, nói chữ khinh liên tiếp vài lần, dùng một biểu cảm ăn shit mà nhìn anh, “Sao cậu lại thấy ghê như vậy cậu có bệnh cũng đừng lôi tôi vào!Tôi là một thanh niên tốt đó”

Chu Lịch Sâm nhướng mày, nhìn qua cửa phòng “Còn không đi”

“Lão Chu, cậu đúng thật là không đủ thành ý đó!” Từ Triệt cúi đầu, trừng anh một cái bỏ hai chân xuống đứng lên, tâm trạng có chút không hài lòng với anh. Nhún vai hít một hơi thật sâu, dùng vẻ mặt nghiêm trọng vỗ vai anh một cái, nói:“Có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi tôi, về phương diện cưa gái này tôi có kinh nghiệm hơn cậu.”

Chu Lịch Sâm không cảm xúc mà đập tay anh, nói trong lòng:Tôi cần cậu dạy sao?Không ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy chắc?Tuy rằng anh không hay nhận phim ngôn tình, nhưng kịch bản đã xem qua không ít, nhiều kịch bản như vậy cũng không phải xem không công!

Khó khăn lắm mới đưa tượng phật Từ Triệt đi khỏi, Chu Lịch Sâm thở ra một cách nhẹ nhõm, cầm điện thoại xem qua, trên mặt có vài phần hoài nghi và thất vọng.

Ngày thứ hai, Hạ Ảnh đến đoàn phim, vừa vào phòng hoá trang đã thấy người nào đó trang điểm xong đang ngồi xem kịch bản.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện quang cảnh hôm qua, Hạ Ảnh bất giác đỏ mặt. Vừa hay người kia đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt bất chợt lướt qua cô, Hạ Ảnh chột dạ mà nhìn qua chỗ khác, trái tim đập nhanh kịch liệt. Cô ở trong lòng mắng bản thân mình, rõ ràng cô không làm gì cả, sao lại cho người khác cảm thấy cô đang làm chuyện xấu vậy?

Tô Mạn Giai lướt ngang qua người cô, thấy Hạ Ảnh đứng trước của phòng trang điểm cản đường mình, nâng cằm giả dạng như vô tình đụng vào Hạ Ảnh, Hạ Ảnh không để ý, bị cô ta đẩy một cái cánh tay đập vào cạnh tủ, đau đến nổi thở ra một ngụm khí lạnh.

“Aiya, đụng phải cô rồi sao?Thật xin lỗi nhé!” Tô Mạn Giai thấy cô vịn cánh tay, trong ánh mắt xuất hiện vài phần đắc ý, trên miệng đang nói xin lỗi, nhưng trên gương mặt lại không hề có ý xin lỗi, kết thúc một màn đó, nhìn cô mà kể khổ nói:“Cô cũng thật là, đứng ở đâu không đứng, cứ phải đứng ở trước cửa, người người ra vào như vậy, cũng không sợ cản đường người khác sao!” Nói xong, xoay eo cao ngạo mà bước đi.

Tiểu Lâm xém chút nữa là tức đến ói máu, nhìn bóng lưng của Tô Mạn Giai mà mắng một câu, cố tình lớn tiếng thì thầm nói:“Chắn đường của người ta rồi kia, chẳng qua người này đúng là có mắt như mù, chỗ lớn như vậy có người đứng đó cũng không thấy!”

Tô Mạn Giai nghe thấy thì dừng bước chân lại, xoay người đi về phía Tiểu Lâm, nâng cằm dùng một thái độ cao ngạo nói, “Này, cô nói ai có mắt như mù?”

Tiểu Lâm làm như không nghe thấy, tỉ mỉ xoa cánh tay cho Hạ Ảnh. Tô Mạn Giai thấy cô mặc kệ mình, tính khí của đại tiểu thư đột nhiên bộc phát, giẫm lên đôi giày cao gót mà đi đến kế bên Tiểu Lâm, chỉ vào cô mà nói:“Cô nói ai có mắt như mù?”

Tiểu Lâm quay đầu, dùng gương mặt vô tội mà nhìn cô ta, “Tô tiểu thư?Có chuyện gì sao?”

“Lúc nãy cô nói ai có mắt như mù?” Tô Mạn Giai chỉ vào Tiểu Lâm hỏi.

“Tôi nói ai có mắt như mù vậy?” Tiểu Lâm vô tội nhìn cô, thấy cô chỉ tay vào mình, ngay tức khắc đập tay của cô, cười như không cười nói:“Tô tiểu thư, ở nơi công cộng, xin cô chú ý một tí, tránh để lúc đó bị người ta tung tin làm càng ở phim trường.”

“Cô!” Tô Mạn Giai bị cô làm cho nghẹn ngào, tức đến mức trực tiếp trừng mắt, “Tôi hỏi cô, lúc nãy cô nói ai có mắt như mù?”

Tiểu Lâm nhướng mày, nghi hoặc mà nhìn cô, “Sao tôi không nghe hiểu cô đang nói gì vậy nhỉ?Tôi nói ai có mắt như mù thế?” Cô mở to mắt nhìn Tô Mạn Giai, thấy Tô Mạn Giai cắn răng tức giận cực độ, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, giành lời của Tô Mạn Giai nói:“Ồ, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy tôi đang nói Hạ Ảnh nhà chúng tôi đó, chỗ nào không đứng lại đứng trước cửa, người to lớn như Tô tiểu thư đây còn không nhìn thấy, còn để bị đụng một cái nữa, đúng là có mắt như mù.”

“Cô!” Tô Mạn Giai không phải đồ ngốc, đối phương rõ ràng đang mắng cô có mắt như mù, Tiểu Lâm tươi cười nhìn cô, Tô Mạn Giai xém chút là bị nụ cười của đối phương làm cho tức chết.

“Tô tiểu thư tức giận vậy làm gì?” Tiểu Lâm thấy cô vô cùng giận dữ, cố tình nhướng mày nhìn cô, “Tôi nói Hạ Ảnh nhà tôi, cô tức cái gì?”

Kế bên có vài đôi mắt nhìn về phía họ, dạo gần đây vì chuyện của đạo diễn Lưu mà cô bị người ta cười không ít, quan tâm đến danh tiếng của bản thân, Tô Mạn Giai không thể không nén cơn giận, cắn răng lật mặt mà nở nụ cười, nhìn Hạ Ảnh, “Trợ lý của Hạ tiểu thư đúng là khó động vào!” Nói xong, cũng không đợi đối phương phản ứng, lại như lúc trước, xoay eo giẫm lên đôi giày cao gót ngang ngạnh mà rời đi.

Tiểu Lâm nhìn bóng lưng của cô, cười lạnh nói:“Biết không dễ động vào, lần sau chú ý một tí.”

Hạ Ảnh nhìn cô lắc đầu, ý nói cô bớt nói hai câu, kế bên có biết bao nhiêu người đang nhìn, làm lớn thì không tốt. Tiểu Lâm liếc cô một cái, không quan tâm nói:“Cô ta còn không sợ, cậu sợ cái gì?” Nói xong lại lườm Tô Mạn Giai một cái, thì thầm nói:“Thật sự xem bản thân mình là công chúa sao, toàn thế giới đều phải chiều theo cô ta!”

May thay Tô Mạn Giai đã đi xa, nếu nghe thấy câu nói này, chắc là lại tức đến nổi chết đi sống lại.

Phòng hoá trang bận tới bận lui, Tô Mạn Giai trang điểm xong, thấy Chu Lịch Sâm ngồi ở một góc đọc báo, tiện thể đi đến chào hỏi với anh “Hi, Chu lão sư.”

Chu Lịch Sâm ngẩng đầu, lịch sự nhìn đối phương cười, “Chào cô.”

Tô Mạn Giai cười mà đi qua đó, kéo ghế ngồi cạnh anh, thấy anh đang xem kịch bản, nhất thời có chút bất ngờ, “Chu lão sư đang xem kịch bản?”

“Đúng đó” Chu Lịch Sâm cười nói, “Có một vài lời thoại không nhớ rõ lắm, nhân lúc có thời gian thì xem vài lần.”

Tô Mạn Giai nghe thấy chỉ cảm thấy không thể tin được, đối phương là diễn viên lâu năm trong nghề, hở một tí là lên hotsearch, thời gian trước còn lấy được giải ảnh đế, người có đầy lưu lượng và nổi tiếng như anh, lại còn phải học thoại.

Bây giờ danh tiếng trong giới của cô cũng không nhỏ, nhưng so với Chu Lịch Sâm thì vẫn còn xa, bình thường cô đều bận rộn đến đầu bù tóc rồi, nói chi đến một người nổi tiếng như Chu Lịch Sâm?

“Sao Chu lão sư cũng học thoại vậy?” Tô Mạn Giai cảm thấy kỳ lạ mà nói, đối với cô học thoại là một việc mà chỉ có những diễn viên không có danh tiếng tuyến hai tuyến ba mới làm, một phần là vì họ có thời gian, một phần là có thể vì chuyện này khiến đạo diễn có thêm ấn tượng với họ, tranh giành cho mình một số cơ hội.

Nhưng đối với những người đã có tiếng như bọn cô thì không cần phải dùng việc học thoại để thu hút sự chú ý của đạo diễn, ngoài ra bọn cô cũng không có quá nhiều thời gian để học thoại.

Chu Lịch Sâm bị cô hỏi như vậy, cười mà nhìn cô, nói:“Không học thoại thì làm sao mà diễn?”

“Dùng cái khác để thay thế, muốn nói cái gì thì nói cái đó, dù sao cũng có phía hậu kỳ lồng tiếng vào.” Tô Mạn Giai không quan tâm nói, nghĩ đến chuyện hai ngày nay bởi vì không thuộc lời thoại mà bị đạo diễn Lưu mắng đến máu dồn lên não, cô ấm ức không thôi. Ở những đoàn phim khác, đạo diễn đều phải dỗ cô như tiểu thư, sợ sẽ khiến cô không vui, nhưng đạo diễn Lưu hở một tí lại la mắng cô!

“Tô tiểu thư nói vậy là sai rồi.” Từ Triệt không biết đến đây từ lúc nào, hai tay đặt trước ngực, nhìn người bên cạnh một cái, rồi nhìn Tô Mạn Giai cười “Thuộc thoại là tố chất cơ bản cần có của một diễn viên, lời thoại đối với một người diễn viên mà nói, cũng như là cây súng trong tay của quân nhân, cây bút trong tay của học sinh, không có súng làm sao ra trận?Không có bút làm sao thi cử?”

“Còn nữa, những bộ phim mà Lịch Sâm nhận, trước giờ đều không cần phía hậu kỳ lồng tiếng.” Từ Triệt cười tươi nói “Hơn nữa, không quen thuộc với lời thoại, sao có thể nắm bắt tâm lý nhân vật?Không nắm tâm lý nhân vật sao có thể diễn tốt vai diễn?”

Tô Mạn Giai bị anh nói đến không biết nói gì hơn, đứng đó mà nhìn Từ Triệt, lập tức định thần lại, đỏ mặt ngại ngùng nói:“Tôi……Tôi không nói là lời thoại không quan trọng, chỉ là có lúc bận đến nổi không có thời gian học ……”

“Thời gian là do mình tự dành ra.” Chu Lịch Sâm cười nói “Quan trọng là xem cô sắp xếp như thế nào, so với việc lãng phí thời gian để làm những chuyện không đâu, chi bằng để dành đó để đọc kịch bản.”

Truyện Chữ Hay