Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nhỏ ai cũng đã từng.. Thời đó mỗi ngày không phải ‘Tử Vi’, ‘Tiểu Yến Tử’, thì cũng là ‘tên yêu quái kia nhà ngươi chạy đi đâu’, còn có ai không muốn mình trở thành Hương Phi múa cùng với bướm đâu? Sau lưng tôi gắn cánh tiên, trên đầu đội vương miện nhỏ, mặc quần lụa mỏng, tôi chạy thở hổn hển quanh những bụi cây. Hy vọng mình cũng giống như Hương Phi nương nương trong tivi, hấp dẫn thật nhiều bướm bay xung quanh. Bốn phía nở đầy loại hoa không biết tên, điểm xuyến trên những thảm cỏ xanh mướt. Ở giữa biển hoa này, tôi có cảm giác mình là một tiểu tiên nữ thật sự. Tên nhóc Hàn Tử An thì đeo kính mát giống như một nhân vật lớn đứng ở dưới bóng cây, cùng với Hạ Thanh Nghiên cầm ly kem trên tay nhàn nhã nhìn tôi. Nhảy một mình cũng chả có gì vui vẻ, vậy nên tôi chạy lại dưới bóng cây lôi kéo Hàn Tử An chạy nhảy với mình. Để lại Hạ Thanh Nghiên vẫn đang miệt mài ăn kem ly. Hình như Hàn Tử An cảm thấy đeo kính mát không thoải mái, anh cởi kính vắt lên trên ngực, nheo mắt nhìn về phía ánh mặt trời. “Hạ Thanh Ninh, cậu muốn làm gì?” Ánh mắt trời chiều vào làn da của Hàn Tử An, làm cho làn da anh trắng sáng mơn mởn như sữa bò. Đương nhiên là vì cô tự dưng kéo anh ra nắng nên anh có hơi khó chịu. Tôi phớt lờ gương mặt tối sầm của anh ấy, chớp mắt nói: “Chơi một mình buồn lắm, cậu chơi cùng tớ có được không?” Xong rồi cô làm y hệt trong tivi, nắm tay anh và tự xoay vòng tròn với nó, vừa xoay vừa nhìn anh. Hàn Tử An suy nghĩ một hồi, lấy tay sờ mũi, nắm lại tay tôi: “Được rồi, nhanh nha.” Sau đó, hai người chúng tôi xoay vòng vòng trong biển hoa, chạy tới chạy lui, trong đầu tôi lúc đó đều là nhạc của phim Hoàn Châu Công Chúa, chỉ tiếc là không có con bướm nào chịu bay lại với tôi… “Đi thôi, lại bóng cây nghỉ một lát, cậu nhìn cậu đổ mồ hôi kìa, dính hết lên tóc rồi, nhìn chả giống tiên nữ.” Hàn Tử An thấy tôi chơi đùa đầu đổ đầy mồ hôi thì nghiêm túc nói. Vừa nghe đến đoạn không giống tiểu tiên nữ nữa, tôi lập tức dừng bước, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hàn Tử An về bóng cây. “Hai người về rồi…” Hạ Thanh Nghiên cầm nước và khăn giấy trong tư thế cung kính đưa cho Hàn Tử An, bỏ qua tôi. Cùng bị đổ mồ hôi đầy đầu: “…” Chắc anh ấy mới là anh ruột của em đúng không. Hạ Thanh Nghiên ghét bỏ nhìn tôi: “Chị ở nhà bị Hoàn Châu công chúa đầu độc thì cũng thôi đi, còn đi dày vò anh Tử An, cả người tiều tụy.” Anh Tử An tiểu tụy trong mắt Hạ Thanh Nghiên thản nhiên nhìn nó, cầm khăn cười một cái, rồi đưa cả nước cho tôi. Tôi nhướng mày với Hạ Thanh Nghiên, đem đầu hất hất về phía Hàn Tử An, Hạ Thanh Nghiên em nhìn người ta chút đi. Hàn Tử An chẳng biết đeo lại kính mát từ lúc nào: “Hạ Thanh Ninh, chẳng qua tớ thấy cậu bây giờ mặt mày đỏ bừng như mông con khỉ, cần được hạ nhiệt.” Anh mỉm cười thân thiện, đồng tiền hiện lên, chậm rãi uống sữa vượng tử, mùi thơm bay thẳng qua chỗ cô đang đứng. Cả nhà cậu mới là mặt đỏ bừng như mông con khỉ á! Nhìn Hạ Thanh Nghiên bên cạnh đang vui mừng hớn hở, tôi hít sâu một hơi nói: “Em có thấy kem đang dính hết trên mặt em không? Đồ con mèo bẩn, liuliu.” Sau đó rất tao nhã đi ngang qua trước mặt thằng oắt con đó, bổn tiên nữ không so đo với người phàm các người. Sau đó, tôi nghe Hạ Thanh Nghiên sau lưng đáng thương hát “Có một vị cô nương, cổ có chút phóng túng, cũng có chút ngạo mạn…” … Editor: Tui phải đi tìm vietsub bài Có một vị cô nương của Triệu Vy =)). . Lớn hơn một chút, chúng tôi bước cào thời kỳ của Ultraman và những cô tiên Balala.
Những cô tiên Balala
Ultraman
Cầm đũa thần vẫy vẫy cùng câu thần chú: “Năng lượng Balala, cô tiên nhỏ Sarosara biến hình.” Chỉ vậy cũng đủ biến mình thành những cô tiên xinh đẹp biết sử dụng phép thuật. “Prince Magic Fairy, nhiệm vụ của chúng ta phải tiêu diệt đám yêu ma quỷ quái đó.” Tôi nắm tay Hàn Tử An, kích động chỉ về tên Ultraman Hạ Thanh Nghiên. Hàn Tử An vòng tay nhìn tôi, ngoẹo đầu hùa: “Vậy xin hỏi Magic Fairy Thanh Ninh, làm sao để có thể tiêu diệt tên ác ma Ultraman kia đây?” Hiếm khi thấy Hàn Tử An phối hợp như vậy, tôi hưng phấn lấy súng đồ chơi đưa cho anh: “Bây giờ cậu chỉ cần nhắm chính xác hắn, bắn, sau đó giật hộp điều khiển từ xa trong tay hắn là được.” Sau đó, tôi sẽ có thể xem phim những cô tiên Balala của mình rồi. : Remote điều khiển tivi. Hàn Tử An suy nghĩ chốc lát, cầm súng quan sát tỉ mỉ: “Nhiệm vụ hoàn thành có phần thường gì không? Magic Fairy Thanh Ninh?” Tôi nhìn lại tủ lạnh phía sau, hiểu rõ sở thích của anh nói: “Tất cả vượng tử trong tủ lạnh sẽ thuộc về anh.” Hàn Tử An nhếch môi cười thật tươi: “Đồng ý!” Sau đó nắm chặt tay tôi, tiến về phía Hạ Thanh Nghiên. Hạ Thanh Nghiên đang chăm chú xem hoạt hình không phát hiện nguy hiểm đang gần kề. Cho đến khi súng đã để lên đầu, Hàn Tử An đứng đó như mafia, ánh mắc lạnh tanh, giọng không cảm xúc nói: “Chịu chết đi, Ultraman.” Sau đó dùng tay cướp hộp điều khiển từ xa trong tay người bạn nhỏ Hạ Thanh Nghiên. Hạ Thanh Nghiên không hiểu vì sao lại hóa thành Ultraman xấu xa, còn bị giết chết nên vẫn ngơ ngác. Chờ Hàn Tử An giao hộp điều khiển từ xa cho tôi, tôi đầy vẻ đắc ý cầm nó phất phất tay, Hạ Thanh Nghiên mới hiểu, sau đó, nó làm thành tư thế thường dùng của Ultraman, hô to: “Sức mạnh ánh sáng, chịu chết đi, các quái thú!” . Sau này, những bộ phim xuyên không bỗng nhiên trở nên hot, đầu đường cuối phố tràn ngập những câu ‘Anh sẽ nuôi em đến cuối đời’ hoặc là ‘Đừng xem, mặt trời đang soi rọi bóng mây’… “Hàn Tử An, cậu nói xem có khi nào tớ sẽ nhặt được bảo bối gì đó, rồi chuyển kiếp về đại Thanh không?” Tôi xoay người, đánh thức Hàn Tử An đang nằm ngủ trên bàn, chỉ thấy anh lim dim, một lát sau mới lắc đầu bất lực. “Hạ Thanh Ninh, cậu có thể tỉnh táo giúp tớ không, tập trung thi đi, thời gian này cậu không thể học tập thật tốt sao.” Anh vừa mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, giọng nói có hơi khàn khàn, anh là loại người ban đêm sẽ ở nhà chăm chỉ học tập, sau đó đến trường ngủ nghỉ, quãng thời gian tốt đẹp đều lãng phí hết, được rồi tôi thừa nhận, đây cũng là lý do vì sao anh trở thành học bá của trường. “Này, cậu không thử nghĩ một chút sao?” Tôi nghịch chiếc bút chì màu hồng trong hộp bút của anh, bên trên còn có móc khóa hình chú cá nhỏ, là móc khóa trước đây tôi đưa cho anh ấy, người như anh mà gắn thêm móc khóa này không phải rất đáng yêu sao? Anh đưa tay búng lên trán tôi: “Suy nghĩ một chút? Muốn xuyên không đến triều Thanh yêu đương với một đống ca ca à?” Tôi đau muốn chết, trợn mắt nhìn anh, xoa trán, không biết có bị anh búng đỏ hay không nữa. “Hạ Thanh Ninh, cậu đọc thêm nhiều sách được không? Sự thật là cho dù cậu có xuyên không về, thì cậu cũng sẽ bị thái hóa não. Cậu sẽ không muốn trở thành người bị chậm phát triển trí não, đúng không?” Anh lười biếng vươn người, “Hơn nữa, người triều Thanh đều cạo trọc đó, cậu có chắc là những người thời đấy đẹp trai hay không?” Nói xong anh giật lại bút chì trong tay tôi, ghét bỏ phủi phủi, rồi bỏ bút vào trong hộp. “...” Ghét bỏ còn dùng làm gì, hơn nữa người trọc đầu vẫn có thể đẹp trai mà, tôi chỉ đưa ví dụ vậy thôi. Anh dùng tay trái tìm trong cặp một lon vượng tử, mở ra uống một hớp, sau đó mở to mắt nói những câu thiếu đòn: “Thật ra thì chậm phát triển trí não vô hiệu với cậu, Hạ Thanh Nịnh nhà ta nếu chỉ số IQ lại tụt thì làm gì còn nữa.” Rồi anh giơ tay vỗ vỗ đầu tôi. “Hàn Tử An, tớ quyết định tuyệt giao với cậu chiều nay.” Tôi tránh bàn tay anh, trợn mắt nhìn, rồi hung hăng quay người sang chỗ khác. Buổi chiều thứ hai sau tiết số học, tôi chật vật tiêu hóa một đề số học siêu siêu khó, mặt xám xịt quay người lại, đem đề để lên trước mặt Hàn Tử An: “Cái đó…tớ không hiểu đề này cho lắm, cậu giảng cho tớ đi…” Tôi dè dặt nhìn Hàn Tử An, nắm nắm ống tay áo của anh, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh. Hạ Thanh Nghiên ngồi ở kế bên đang uống nước, xém xíu nữa phun ra ngoài, cố gắng nuốt ngụm nước xuống: “Chị, chị có sĩ diện một chút được không, mới vừa nói với anh Tử An sẽ tuyệt giao, chưa được bao lâu đã chủ động làm hòa, em còn chưa kịp đếm đến hai nữa là chị đầu hàng luôn rồi ấy, chị làm mất mặt nhà họ Hạ quá.” “...” Không phải vì chị quan trọng chuyện học tập trên tất cả sao? Hàn Tử An chậm rãi nâng khóe môi, chăm chú nhìn tôi, chậm rãi nói: “Hàn Tử An, tớ quyết định tuyệt giao với cậu chiều nay.” Tiếp theo, anh nói: “Cho nên, không có cửa.” Anh ra vẻ đại gia bắt chéo chân, không chút lo lắng uống vượng tử. “...” Cậu, đủ ác! Nhưng vừa qua tiết sau, sau lưng tôi truyền lên một tờ giấy nhỏ, phía trên viết rõ ràng các quá trình giải đề, vô cùng chi tiết, mà chữ viết còn đẹp… . Nghe nói trong cô gái thì có hết cô mơ ước một tình yêu giống như trong phim Hàn Quốc. Đúng, tôi là một trong cô gái đó. Cho nên việc yêu đương với Hàn Tử An chẳng có gì ngạc nhiên cả, rất hợp logic. Ở trên ghế salon, tôi bắt chéo chân, uống vượng tử, xem phim Hàn, và như thường lệ Hàn Tử An sẽ qua đây chơi với tôi. Thấy tôi đang uống vượng tử, anh đi lên giật lấy. Vượng tử biến mất: “Trả con cho tớ, có vấn đề gì nói với tớ đây, nó chỉ là một đứa bé thôi.” Hàn Tử An nhìn chằm chằm vượng tử trong tay, lại nhìn phim Hàn đang đến lúc gây cấn, há hốc mồm, làm tư thế ‘đến đây với em’, ngay sau đó anh chậm rãi dùng đôi chân dài đi qua phía tôi, vượng tử trong tay anh lăn qua lăn lại. Anh cười như không cười, nhưng trong lòng tôi lại căng thẳng, nhìn anh từ từ lại gần tôi, tôi ôm chặt ngực, mặt dần tái: “Cậu đừng có xúc động.” Sau đó, anh từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng khoác lên ghế salon. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, hơi thở nóng ấm phà lên mặt tôi, tôi hơi sợ, hồi hộp nuốt nước bọt. Anh quay đầu lại, đến gần tai tôi nói: “Không phải cậu bảo tớ đến với cậu sao? Bây giờ tớ muốn uống vượng tử, cậu mới uống một chút không phải sao?” Anh dời mắt, nhìn chằm chằm môi tôi, dùng tay lau một cái nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi cúi đầu. Tôi đưa tay ra, nắm chặt quần áo của anh, nhắm nghiền hai mắt. “Phi lễ chớ nhìn, đây là ở nhà, hai người không được làm loạn.” Lời nói đê tiện của Hạ Thanh Nghiên chợt vang lên. Hai người nhanh chóng buông nhau ra, nhìn thấy Hạ Thanh Nghiên đang mặc quần short, phe phẩy cây quạt ba tiêu, mặt đầy nét hoảng sợ. Cảm nhận được sự ác ý, Hạ Thanh Nghiên nuốt nước bọt,nhanh chóng mở tủ lạnh, cầm một cây kem cá nhanh chóng chạy mất, chỉ để lại một câu “Hai người tiếp tục…” cùng với tiếng đóng cửa nặng nề. Được rồi, là bọn họ quên mất trong nhà còn một tên khùng như vậy. Tôi sờ gương mặt đang đỏ bừng của mình, ho nhẹ một cái, trừng mắt nhìn Hàn Tử An: “Nói! Cậu học những thứ này ở đâu?” Anh nhíu mày, cởi một nút áo: “Coi phim với cậu nhìn thấy nhiều rồi, liền học một xíu, cậu có…thích không?” Ánh mắt anh bình tĩnh đầy ý cười, mặt tôi lại đỏ thêm, tôi thấy bấy giờ trả lời thích cũng không được, mà không thích cũng không được. Tính xem phim Hàn một lúc cho quên đi sự ngại ngùng, thì trong tivi lúc này nam chính đang đè nữ chính dưới vách tường, triền miên hôn. “...” Nụ cười trên mặt Hàn Tử An càng sâu hơn. Về sau sau đó, tôi từng nghe được một câu nói, vô cùng sâu sắc vô cùng cảm động, “Tình yêu đẹp nhất, là bạn đang náo loạn, người ấy đang cười.” Hàn Tử An sau khi thấy câu đó, khinh thường nhìn tôi: “Hạ Thanh Ninh, lần đó tớ với cậu cũng vậy, sau không thấy cậu cảm động?” Nghe anh nói vậy, cô cũng có hơi xúc động. Ai nói tớ không cảm động? Chỉ là không nói cho cậu thôi. Trong những tháng ngày điên cuồng ấy, vẫn luôn có một người sẵn sàng cùng tôi trở nên ngốc nghếch, điên cuồng và cùng nhau quậy phá, Hàn Tử An, cảm ơn vì anh đã xuất hiện. Tác giả có lời muốn nói: Dòng thời gian hơi lộn xộn, hy vọng không làm mọi người rối não. Nhưng tôi đảm bảo, tuyệt đối không có chút ngược nào, toàn bộ đều là chuyện nhỏ của thanh mai trúc mã yêu đương đến lớn. Hơn nữa, yêu rất lâu.
Phiên ngoại nhỏ: Hạ Thanh Nghiên: "Sao tôi có cảm giác tôi theo phong cách ngu ngốc đáng yêu vậy nhỉ? Tôi nhất định phải theo phong cách soái ca ngầu lòi!" Nhất Nguyệt Tinh: "Bởi vì cậu chỉ là vật lót đường thôi (^^). Phiên ngoại nhỏ nhỏ: Nhất Nguyệt Tinh: "Phá hoại anh rể và chị cậu thân thiết với nhau là cảm giác gì?" Hạ Thanh Nghiên: "Kích thích! Có thể trước kia tôi là một thành viên của đội cảm tử đó ●﹏●."