Tân niên.
Có hai thứ tôi sợ nhất trong đời, thứ nhất là bóng bay, thứ hai là pháo hoa.Editor: Penguin . Trong dịp tết nguyên đán năm , tôi, Hạ Thanh Nghiên, Hàn Tử An, ba tôi và chú hàn cùng nhau đi xuống dưới lầu đốt pháo hoa, dải pháo dài nằm trên đất, ba cầm bật lửa đi lại gần dây pháo, nhưng tôi lại rất sợ loại pháo hoa này… Sau khi đốt pháo xong hàng loạt âm thanh bụp bụp bụp vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, kèn báo hiệu năm mới vang lên, tôi nhìn Hàn Tử An, anh đang khoanh tay ra sau lưng, mím môi ngắm pháo hoa, dáng vẻ y chang ba hàn, mà Hạ Thanh Nghiên lại đang…che lỗ tai trốn sau cây cột, hình như Hàn Tử An không hề sợ tiếng pháo chút nào. Tôi dùng bịt tai che tai lại, sau đó dùng một tay nắm áo gió Hàn Tử An đi qua, cơ thể anh che hoàn toàn dây pháo và anh sáng mà nó quát ra. Nếu như tôi chịu để ý, tôi sẽ phát hiện mình và Hạ Thanh Nghiên giống y như nhau, khác một chỗ nó núp sau cây cột, tôi núp sau Hàn Tử An. Giống như nhận ra có người đứng sau lưng, Hàn Tử An cau mày xoay lại, tôi thò đầu ra cười với anh, Hàn Tử An nhẹ nở nụ cười. Lúc đó Hàn Tử An đã cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi chỉ thiếu một chút là cao bằng anh… Tóc anh rất dày và bồng bềnh, ở trên còn có cả xoáy tóc, tôi lén nhón chân động vào đó, mềm mại, giống như chồi xuân. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy hai tai anh dần đỏ ửng, nhìn anh đang cản pháo giúp mình, tôi tháo bịt tai, nhón chân, đeo lên cho anh. Ngay lúc tôi nhón chân làm động tác kia, tôi thấy ba ba của tôi đang nhìn. “...” Ánh mắt đó thật khó quên, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ… Sau đó, tôi yên lặng bịt tai, đứng sau lưng ba, nắm quần ba, nhìn pháo nổ, cũng len lén nhìn Hàn Tử An đang đeo bịt tai, hôm nay anh mặc cả set đen, cái bịt tai hồng lông xù cực kỳ nổi bật, tôi nhìn thấy anh quay đầu qua cười với tôi, có thể nhìn được má lúm đồng tiền của anh luôn, thiệc là đáng iu. Đêm đó về nhà, tôi thấy ba tôi bắt chéo chân, ngồi ở salon nói bằng giọng oán trách: “Lỗ tai ba cũng lạnh đến đỏ, kết quả con gái ba chỉ nhìn được đến cái tên tiểu tử thúi kia…” Rồi cắn quả táo đỏ đầy giận dữ. “...” . Sau này, không nhớ là ở lễ hội mùa xuân năm nào, Hàn Tử An dắt theo tôi, tôi dắt Hạ Thanh Nghiên, Hạ Thanh Nghiên mang theo pháo hoa cùng xuống lầu để đốt. Hàn Tử An lấy bật lửa từ trong ví, sau đó nhận lấy pháo hoa từ tay Hạ Thanh Nghiên, đếm từng phần rồi chia làm ba sau đó lần lượt đốt cho từng người. Khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của tôi, anh thắp cho tôi trước rồi cẩn thận dặn dò: “Em coi chừng bỏng tay nhé.” Tôi gật đầu, vui vẻ nhìn cây pháo hoa màu bạc, ở trên còn đang bốc khói, giống như những đóa hoa màu bạc nhỏ nở từng đóa từng đóa, lắc lắc nó, xong tôi xoay người nhìn Hàn Tử An, trong mắt anh đều là pháo hoa bạc. Tôi nhìn anh, anh cũng đanng nhìn tôi. Gương mặt của anh thấp thoáng trong ánh sáng pháo hoa, tôi hình như còn thấy được cả lúm đồng tiền nhỏ xinh trên mặt anh. Nhìn pháo hoa cháy hết, tôi tiếc nuối bĩu môi, tro bụi từ từ rơi xuống đất, không còn gì vui vẻ mà ném bọn chúng vào thùng rác, lúc xoay người thấy được một đôi bàn tay đang cầm mấy cây pháo hoa vẫn đang cháy. Tôi ngước mặt, nhìn thấy Hàn Tử An đang cười yếu ớt, tôi cũng vui vẻ, nhận pháo hoa trong tay anh, Hàn Tử An đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng anh trầm trầm còn hơi khàn: “Loại pháo này chỉ có nữ sinh thích thôi, anh không thích chơi nên nhường cho em đó.” Sau đó đeo bao tay của mình, lại nói tiếp: “Anh vẫn còn mấy cây chưa đốt nữa đó.” Ngay lúc anh nói chỉ có nữ sinh thích, tôi nhìn thấy trong ánh mắt Hạ Thanh Nghiên tràn đầy vẻ tủi thân. Nó vẫn luôn dõi mắt nhìn hai người chúng tôi chia pháo hoa từ nãy đến giờ. Hàn Tử An cất bước đi lại Hạ Thanh Nghiên, vỗ vai nó: “Thật ra em với chị em đều là những người ngốc, còn có tâm hồn thiếu nữ hơn cả chị em nữa. Anh hiểu mà, anh còn đây nè, em có muốn không?” Trừ việc tôi ép nó xem Hoàn Châu Cách Cách, Tình Yêu Thâm Sâu Tựa Biển, Những cô tiên Balala, Tam thiên kim hạ Gia,…Thôi được, tôi thừa nhận tôi dẫn nó xem rất nhiều chương trình dành cho thiếu nữ, lỗi của tôi nên giờ nó mới kỳ quặc như vậy. Hạ Thanh Nghiên: “…” Sau đó nó yên lặng đem pháo bông chưa cháy hết lại đưa cho tôi, rõ ràng trong mắt rất không nỡ, nhưng hết lần này đến lần khác ra vẻ hào hiệp nhìn tôi. Thấy một lúc lâu mà tôi vẫn chưa lấy, liền trực tiếp nhét vào tay tôi, sau đó chạy đi sóng vai với Hàn Tử An, cùng nhau nhìn pháo hoa trên bầu trời. Tôi: “…” Từ đó về sau, em trai ngốc của tôi luôn từ chối c hơi pháo hoa cùng tôi… . Nếu có người mua cá cho bạn, người đó chưa chắc yêu bạn. Nhưng nếu người đó vừa mua cá vừa sẵn sàng lấy xương cho bạn, chắc chắn người đó rất yêu bạn. Lúc ăn tết, tuy Hàn Tử An không hề tham gia vào việc đi chợ, nhưng anh rất tỉ mỉ lựa xương ra cho tôi, sau đó bỏ vào chén tôi, tôi được anh yêu thương mà lo sợ, mà anh cũng làm cho người lớn hai nhà nhìn anh với một ánh mắt khác… Sau khi ăn xong, mấy đứa nhỏ bọn tôi không cần dọn dẹp mà ra ngoài trò chuyện, Hạ Thanh Nghiên ngồi cạnh Hàn Tử An, ngây thơ hỏi: “Anh Tử An, sao anh lại đối xử tốt với chị em như vậy?” Ánh mắt nó lập lòe, nhìn ngây thơ như con nai con. Em trai tôi gần đây IQ có vẻ bị offline rồi thì phải? Tại sao lại hỏi cái vấn đề kỳ cục này vậy? Hàn Tử An gác đôi chân dài, cẩn thận dùng dao nhỏ gọt táo, mắt vẫn luôn nhìn dao chăm chú: “Bởi vì, chị em là tiểu Thanh Mai của anh đó ~.” Vừa nói vừa đưa táo cho tôi, tôi cũng rất ăn ý mở một lon vượng tử đưa tới cho anh. Hạ Thanh Nghiên cứ nhìn chằm chằm trái táo trên tay tôi làm tôi hơi ngại, tôi nhìn nó, rồi đưa trái táo trên tay đến trước mặt nó, nó xua tay với tôi, sau đó đặt tay lên vai Hàn Tử An, “Nhưng mà em…cũng là tiểu Trúc Mã của anh mà!” Nghe được câu này tự nhiên tôi cảm thấy hưng phấn, hên tôi không uống gì hết, nếu không chắc phun hết ra ngoài luôn. Trúc mã với trúc mã? Ngạo kiều công và ngốc nghếch thụ? Không, Hàn Tử An có thể là nữ vương bị… oh no, Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy nè? Tôi gần đây xem nhiều thứ không hợp với con nít quá, không được nhớ lại không được nhớ lại ~~. Tôi nhìn Hàn Tử An, anh đang bình tĩnh uống một hớp vượng tử, cũng không có bị sặc. Rồi sau đó, tôi thấy anh khẽ mỉm cười với Hạ Thanh Nghiên, ung dung rút giấy lau khóe môi: “Chị em có thể lấy thân báo đáp, em thì có cái gì?” Hạ Thanh Nghiên: “…” Tôi: “…” Sau đó tôi yên lặng đặt trái táo xuống, xem Xuân Vãn…Hình như chương trình năm nay trang trí bắt mắt hơn mọi năm thì phải?! Tôi có cảm giác Hàn Tử An lại gần mình, tay khoác lên vai tôi, nói nhỏ bên tai: “Cho nên, đồng chí Hạ Thanh Ninh, em tính khi nào lấy thân báo đáp đây hả?” Hơi thở nóng ấm tràn vào bên tai, nhột nhột đầy tê dại. Tôi: “…” Không được trêu emmmm >.