Cố Ảnh Đế! Xin Được Chỉ Giáo Nhiều Hơn

chương 23: răng cô nhẹ nhàng cắn môi anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Răng cô nhẹ nhàng cắn môi anh

Ngày hôm sau, Đường Chi Hạ và Cố Nham quay cảnh hôn trong Thủy Long Ngâm.

Để đề phòng nội dung phim bị spoi trước khi phát sóng, đoàn làm phim tăng cường bảo an, người không phận sự không được vào trường quay.

Mặc dù Đường Chi Hạ đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng trước khi bấm máy cô vẫn khẩn trương, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôu.

"Thiển Thiển, em muốn uống nước."

"Ba phút trước em vừa mới uống."

"Em muốn đi vệ sinh."

"Mười phút trước em vừa đi."

Đường Chi Hạ: "Thật khẩn trương! Thật khẩn trương! Thiển Thiển, làm sao bây giờ?"

Trần Thiển cũng muốn điên theo cô, "Em không biết các cô gái trên toàn thế giới đều hâm mộ em à! Lại nói, đây không phải lần đầu hai người quay cảnh hôn."

Đường Chi Hạ ôm gối ôm, "Nhưng không giống. Lần trước em chỉ cần đứng im, còn anh ấy nhẹ nhàng đụng em. Nhưng lần này là em chủ động."

Trần Thiển không có ý tốt cười, "Em chỉ cần nhắm mắt lại -- cảm nhận thật tốt là được. Mấy diễn viên khác muốn hôn Cố Nham còn không được."

Tay Đường Chi Hạ run run. Cô đã hiểu làm diễn viên chuyên nghiệp thật không dễ dàng, vì nghệ thuật hiến thân!

Đạo diễn: "Chuẩn bị! Đường Chi Hạ đâu?"

Đường Chi Hạ túm váy chạy tới, Cố Nham đã đứng dưới gốc cây táo. Anh mặc trường bào màu trắng, bên hông đeo miếng ngọc bộ màu lam, trường thân ngọc lập, vẻ tiêu soái tuấn mỹ khiến người ta trầm luân.

"Trường thân ngọc lập": câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Đường Chi Hạ hít sâu một hơi, bước từng bước nhỏ, "Vương gia, sao ngài lại ở đây?"

Đạo diễn: "Chi Hạ, tôi chưa hô bắt đầu."

Đường Chi Hạ: ". . ."

Cố Nham nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đạo diễn: "Tốt! Action!"

. . .

Lý Tuyền cố ổn định cảm xúc, đi đến bên cạnh Vũ Văn Cảnh. "Vương gia, sao ngài tại sao lại ở đây?"

Vũ Văn Cảnh cúi đầu xuống, "Thu dọn hành lý xong chưa?"

Trong nháy mắt vành mắt Lý Tuyền ửng đỏ, nghĩ đến những ngày nàng vừa qua nàng ở Nam triều, cuộc hôn nhân của nàng và Vũ Văn Cảnh chỉ phục vụ lợi ích chính trị, nàng đã làm sớm chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất. Nhưng việc thích hắn nằm ngoài dự tính của nàng. Người này đã giết bao nhiêu chiến sĩ Dực Tộc, lúc trước nàng rất hận hắn! Hiện tại tâm trạng nàng mâu thuẫn.

"Nếu như ta không phải Tuyền Kính công chúa, ngươi không phải Cửu vương gia thì thật tốt!" Nếu không mang trên người danh phận, nếu chỉ là thường dân thật tốt. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.

. . .

Tay Cố Nham khẽ run lên, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô.

"Cắt!" Đạo diễn hô, "Trong kịch bản có cảnh này? Lúc Lý Tuyền khóc, Vũ Văn Cảnh cho người đưa nàng đi, không phải lau nước mắt !"

Cố Nham: "Thật có lỗi! Làm lại đi."

Đường Chi Hạ cũng ngạc nhiên, thầy Cố cũng có lúc phạm sai lầm. Ánh mắt cô thoáng đánh giá anh, anh làm sao vậy? Thất thần?

Cố Nham nhỏ giọng nói: "Là anh không chú ý, thật có lỗi."

Đường Chi Hạ: "Không sao, không sao."

Đạo diễn: "Action!"

. . .

Nước mắt Lý Tuyền trượt xuống, Vũ Văn Cảnh kiên quyết quay người, "Người đâu, đưa Tuyền Kính công chúa về nước."

Lý Tuyền cắn răng gọi lớn tên hắn, "Vũ Văn Cảnh!"

Vũ Văn Cảnh dừng bước.

Lý Tuyền như cơn gió nhẹ chạy đến trước mắt hắn, điềm đạm nhìn hắn với vẻ mặt đáng yêu

"Công chúa, không còn sớm."

Lý Tuyền ngửa đầu, ngây ngốc nhìn hắn. Bỗng nàng bước thêm một bước đến trước mặt hắn, liều lĩnh hôn lên môi của hắn.

Nàng nghĩ, kiếp này khó gặp lại được nhau. Bi thương ngập tràn trong lòng nàng, cảm xúc lên tới cực điểm. Giờ phút này, nàng không còn là chính nàng, không còn là Tuyền Kính công chúa.

Nàng nhẹ mở miệng, dùng sức cắn môi hắn.

Cố Nham vẫn như cũ đứng đó, bàn tay hắn chậm nắm thành quả đấm, cả người căng cứng lại.

. . .

"Qua!" Đạo diễn hô, "Chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Đường Chi Hạ lập tức lui ra sau, "Thầy Cố, thật xin lỗi!"

Cố Nham đưa tay, "Tới đây -- "

Nội tâm Đường Chi Hạ quẫn bách, đã đến biên giới sụp đổ.

Cố Nham nhìn cô, than nhẹ một tiếng, đành bước một bước dài về phía cô. "Trâm gài tóc của em sắp rơi." Nói rồi anh đưa tay nhẹ nhàng cài lại cho cô.

"Cám ơn!"

Cố Nham bỗng cười một tiếng, "Em diễn rất tốt."

Rất tốt. . .

Nhưng thực ra cô không ổn tí nào.

Sau mấy cảnh quay ngày hôm nay, Cố Nham xin nghỉ một ngày.

Đạo diễn đương nhiên đồng ý, "Cậu mau đi đi. Trên đường chú ý an toàn."

Chưa đến một lúc sau, Đường Chi Hạ cũng tới xin nghỉ. "Đạo diễn, trong nhà tôi có chút việc, muốn xin phép ngài cho tôi nghỉ một ngày."

Đạo diễn ngây người, "Cô cũng xin nghỉ? Cố Nham cũng vừa xin nghỉ? Hai ngươi có hẹn?"

Đường Chi Hạ cười.

Đạo diễn biết Đường Chi Hạ rất hiểu chuyện, quay phim lại nghiêm túc, sẽ không vô duyên vô cớ xin phép nghỉ. "Được. Không lẽ cô và Cố Nham đi hẹn hò?"

"Sao có thể!!" Đường Chi Hạ bất giác cao giọng."Tôi còn không có bạn trai."

Từ chỗ đạo diễn đi ra, Đường Chi Hạ thấy Cố Nham đứng cách đó không xa.

"Thầy Cố-- "

"Đạo diễn Lưu đồng ý?"

Đường Chi Hạ cười đau khổ: "Không ạ! Thầy Cố, em không thể đi lĩnh chứng cùng anh!"

Khoé miệng Cố Nham cong lên, "Thật sao?"

Đường Chi Hạ mím khóe miệng.

Cố Nham đột nhiên tới gần cô, anh cúi người xuống để cao bằng cô.

Đường Chi Hạ trừng mắt nhìn, "Thầy Cố-- "

Hai con ngươi của Cố Nham sâu thẳm, "Chi Hạ --" Thân hình cao lớn của anh che khuất cô.

Đường Chi Hạ ực một tiếng, "Thầy Cố, em gạt anh thôi. Ngày mai em và anh đi lĩnh chứng."

Cố Nham mỉm cười lui lại một bước. "Sáng mai sáu giờ gặp em dưới sảnh."

. . .

Lúc về khách sạn hai gò má Chi Hạ vẫn ửng hồng, bị Trần Thiển phát hiện: "Thế nào?"

"Ngày mai em có chuyện phải về Tấn Giang một chuyến." Giọng nói Đường Chi Hạ nghiêm túc hơn mọi ngày.

Trần Thiển không hỏi nhiều.

"Đường Đường giao cho chị."

"Không có vấn đề gì. Ngày mai mấy giờ em đi?"

"Sáu giờ. Em đưa thẻ phòng cho chị, nhớ cất kĩ."

"Em yên tâm."

Đường Chi Hạ cười, "Cám ơn."

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Đường Chi Hạ đã thu dọn xong chuẩn bị xuống tầng, cô nhìn Đường Đường, tiểu nha đầu còn đang say ngủ.

Lúc Đường Chi Hạ xuống Cố Nham đã đứng đợi sẵn

Không biết tại sao hôm nay cô thấy anh khác hơn mọi ngày.

"Xe ở bên ngoài, đi thôi."

Đường Chi Hạ lên tiếng.

Cô không nghĩ anh tự lái xe.

Đường Chi Hạ hỏi: "Tiểu Âu đâu?"

"Cậu ấy ở lại đoàn làm phim." Cố Nham dừng một chút, "Chuyện của chúng ta chờ một thời gian nữa nói cho cậu ấy."

Đường Chi Hạ giật giật khóe miệng, "Tiểu Âu chắc tức đến phát điên, hẳn sẽ mắng em hồ ly tinh!"

"Hồ ly tinh?" Cố Nham quay đầu nhìn cô, "Em không giống vậy."

Đường Chi Hạ oán thầm, chẳng lẽ anh thấy cô không dễ nhìn?

"Chỗ Tân Tĩnh em định khi nào nói?"

"Tiền trảm hậu tấu." Trong lòng Đường Chi Hạ cũng là lo lắng bất an.

Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

"Không sao, về sau em có tôi."

Đường Chi Hạ muốn nhắc nhở anh rằng, họ chỉ giả kết hôn, anh không có nghĩa vụ giúp cô.

Nhưng những lời này cô không nói ra, dù sao hôm nay ngày lĩnh chứng.

Trên đường đến Tấn Giang, điện thoại Đường Chi Hạ kêu.

" Chào ngài -- "

"Là anh."

"Đại ca!"

"Đang bận à?" Dịch Mân Thần hỏi.

"Không ạ. Đại ca, mẹ nói anh về nước hai ngày rồi, sao không gọi cho em."

"Chẳng phải em đang quay phim ở Hoành Điếm. Hôm nay anh có việc đến Hàng Châu, đến lúc đó đi thăm em."

Mi tâm Đường Chi Hạ xiết chặt, "Khi nào anh đến?"

"Buổi tối, lúc đó anh gọi lại."

"Vâng." Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cúp điện thoại, cô hỏi Cố Nhâm: "Thầy Cố, buổi chiều chúng ta có về luôn không?"

Cố Nham nhíu mày, "Em có việc?"

"Anh trai em muốn ghé qua đoàn làm phim thăm em."

"Anh trai?" Anh hơi hứng thú hỏi hỏi.

"Mẹ em tái hôn ở Mỹ."

Cố Nham hiểu.

Chưa đến chín giờ, hai người đã đến cục dân chính của Tấn Giang.

Bởi vì thân phận của Cố Nham, anh đành nhờ một người bạn giúp. Cho đến lúc hai người làm xong giấy đăng kí kết hôn, Đường Chi Hạ vẫn ngơ ngác. Cô nhìn ảnh của mình và anh, trong lòng không khỏi ấm ấp.

Thật dễ nhìn.

Một cảm giác lạ lùng ập đến, đáng tiếc, đây là giả.

Cố Nham thấy được biểu cảm trên gương mặt cô liên tục thay đổi, anh đưa tay cầm giấy đăng kí kết hôn. "Anh cầm trước, khi nào về xem sau."

Cô khẽ mỉm cười, "Em chỉ hiếu kì. Thiển Thiển nói, bây giờ người trong giới giải trí rất thích khoe giấy đăng kí kết hôn."

"Em muốn khoe?" Cố Nham nhìn cô, ý cười ngày càng đậm. "Chờ sau này nhé." Chờ anh xử lý xong mọi việc..

Đường Chi Hạ bĩu môi, "Bây giờ khoe sau này bị vả mặt."

Cố Nham bật cười, "Đi ăn mừng thôi."

Cố Nham đưa cô đến nơi đầu tiên anh gặp cô, em gái của anh là Cố Tuyết cũng ở đây. Thấy anh trai mình đưa một cô gái đến cô lập tức bưng trà đến.

"Hai vị muốn gọi gì?"

Cố Nham nhìn Đường Chi Hạ, "Em muốn ăn gì?"

Cố Tuyết nhíu mày, con gái nhà người ta muốn ăn gì cũng không biết! Uổng công ba mẹ dạy dỗ!

"Chỗ chúng tôi nổi tiếng với món phật nhảy tường, ngoài ra tôm chiên kim sa cũng rất ngon."

Đường Chi Hạ cười nhìn cô ấy, "Cho tôi một phần salad rau, một phần salad mộc nhĩ."

Cố Nham: "Cho anh hai món em đề cử, thêm một đĩa gà nướng."

Đường Chi Hạ thở dài.

Cố Tuyết nhìn Đường Chi Hạ, "Em từng xem chương trình của chị, chị rất đáng yêu. Chị có thể giúp em ký tên không?"

Cố Nham: "Không được. Em ảnh hưởng đến bọn anh ăn cơm."

Đường Chi Hạ ôn nhu nói: "Thầy Cố, không sao, để em giúp cô ấy kí tên."

Cố Tuyết nắm chặt tay cô, "Cám ơn chị dâu!"

Chị dâu. . .

Đường Chi Hạ nghi hoặc nhìn cô..

Miệng cô ấy nhanh nhảu đáp lại, "Ý của em là. . ."

"Đừng giả bộ nữa. Chi Hạ, đây là em gái của anh, Cố Tuyết."

Em gái?

Đường Chi Hạ nhìn cô, "Chào em." Nhanh như vậy đã gặp người của Cố gia?

Cố Tuyết cười: "Lần đầu em thấy đại ca đưa phụ nữ đến đây ăn cơm. Chị Chi Hạ, sau này hoan nghênh chị tới thường xuyên."

"Được."

Cố Nham liếc nhìn Cố Tuyết, "Còn không đi?"

Cố Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, "Vậy em không quấy rầy hai người dùng cơm. Chúc ngon miệng!"

Cố Tuyết vừa đi, Đường Chi Hạ lo lắng hỏi: "Thầy Cố, chúng ta có bị người nhà anh phát hiện không?"

Cố Nham chậm rãi uống một ngụm trà, "Em cũng sớm chuẩn bị tâm lý gặp người nhà anh đi."

Đường Chi Hạ trợn tròn mắt.

______________________________________

Phật nhảy tường

Tôm chiên kim sa

Salad mộc nhĩ

owwoni

Truyện Chữ Hay