Chương : Có phải anh cũng muốn hôn em?
Cố Nham tìm được quản lý khách sạn, quản lý cũng có kinh nghiệm lâu năm nên rất nhanh hiểu được sự tình trong đó "Cố tiên sinh, tôi dẫn ngài lên đó." Anh ta vì mặt mũi của Cố Nham, mặt khác cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quản lý đưa họ lên tầng , "Là phòng này."
Cố Nham cùng Tân Tĩnh đứng tại cửa, Tân Tĩnh sắc mặt trắng bệch không tia máu, răng đều đang run rẩy.
Quản lý gõ gõ cửa tượng trưng, cũng sợ tự ý mở của sẽ thấy hình ảnh cay mắt
Tân Tĩnh cầm thẻ phòng, "Để tôi vào, hai người đứng ngoài chờ đi." Cô đã dự tính chuyện xấu nhất có thể xảy ra
Cố Nham trầm giọng nói: "Tôi vào cùng chị." Anh quay đầu nói với quản "Làm phiền ngài chờ bên ngoài một chút."
"Không sao!" Trong lòng quản lý cũng thấp thỏm, phù hộ đừng ra chuyện gì xấu nếu không cấp trên sẽ giáng tội xuống, có khi mất việc cũng hay.
Tân Tĩnh quẹt thẻ, tiếng bíp vang lên rồi cửa mở ra, cô cắn răng dùng sức đẩy cửa, "Chi Hạ ——" cô nhanh chân đi vào, trong miệng đều gọi tên Đường Chi Hạ, thanh âm run rẩy.
Không có ai trên giường lớn!?
"Cứu mạng ——" một giọng đàn ông thống khổ vang nên, không biết từ đâu truyền tới.
Chân Tân Tĩnh mềm nhũn, rất nhanh chạy tới chỗ giọng nói vừa vang lên.
Tôn Thụy Tiệp thoi thóp nằm trên tấm thảm cạnh giường, hắn nhìn thấy Tân Tĩnh cũng không quan tâm đến gì. "Giúp tôi gọi người!"
"Gọi mẹ mày! Cái đồ căn bã nãy! Tao đánh chết mày!" Cô dùng sức đạp hắn mấy cước, giày cao gót nhọn chọc vào người anh ta, Tôn Thụy Tiệp hét lên đau dớn.
Cố Nham không có ngăn cô, quay đầu nhìn bốn phía, tầm mắt rơi vào phòng tắm đang sáng đèn. "Tôi vào phòng tắm tìm cô ấy."
Tân Tĩnh khóc, "Hạ Hạ của tôi đâuu!"
Hai người vào phòng tắm thì thấy Đường Chi Hạ, đầu tóc cô rối mù ngồi trên bồn cầu hát.
Tân Tĩnh cũng không chê cô bẩn, ôm thật chặt. "Chi Hạ —— là chị —— "
Đường Chi Hạ một mặt ngơ nhìn cô một cái lại nhìn Cố Nham. "Thầy Cố, hôm nay anh rất đẹp trai a, đẹp trai hơn chú rể nhiều nhiều."
Cố Nham thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng cứng rốt cục cũng thả lỏng ra. "Ra ngoài trước rồi nói."
Tân Tĩnh muốn đỡ Đường Chi Hạ nhưng không làm được, đành phải nhờ Cố Nham giúp.
Cố Nham hơi cúi người, hai tay ôm lấy Đường Chi Hạ.
Đường Chi Hạ ôm chặt cổ anh "Ngô, thối quá!"
Tân Tĩnh cắn răng: "Em thối đấy! Thầy Cố, thật xin lỗi a! Tôi không biết cô ấy sẽ uống say đến vậy."
Đường Chi Hạ thầm nói: "Tân tỷ, em vừa đánh người, cảnh sát sẽ tới bắt em!"
Tân Tĩnh: ". . . . . . Không có chuyện gì. . . Không sao. Em đánh hay lắm, em mà vào tù chị sẽ nhờ người chuộc ra."
Cố Nham ôm Đường Chi Hạ đặt lên ghế salon, "Tân Tĩnh, lấy giúp tôi chai nước."
Tân Tĩnh vội vàng cầm bình nước khoáng, "Đến rồi đến rồi."
Cố Nham nhận lấy, trực tiếp vặn ra, một tay đỡ lưng Đường Chi Hạ, "Mở miệng."
Đường Chi Hạ ngoan ngoãn nghe theo, cô rất khát a, cô uống hết phân nửa chai nước.
Cố Nham: "Lấy thêm khăn lông ướt lau mặt cho cô ấy."
Tân Tĩnh: "Được" Cô như một làn khói chạy đi tìm khăn lông, sau này nghĩ lại, tại sao cô lại nghe lời Cố Nham ta.
Đường Chi Hạ nhìn Cố Nham, đưa tay nắm chặt cà vạt của anh, "Có phải anh muốn hôn em không? Hả?"
Mặt Cố Nham gần như dán vào mặt cô, "Em nói xem?"
Đường Chi Hạ cười ha ha, "Đừng nghĩ chuyện động tay động chân với em." Cô kéo nhẹ cà vạt anh, người trước mặt càng ngày càng gần. Khóe miệng cô nhẹ nhàng chạm mặt anh sau đó cô tựa đầu vào vai anh.
Hô hấp của Cố Nham như ngừng lại, hai tay anh cố định eo cô, sợ cô ngã xuống đất.
Tân Tĩnh từ phòng tắm đi ra nhìn được toàn bộ cảnh này, "Này này. . .Chi Hạ—— mau buông tay!" Đường Chi Hạ, cô ấy biết bản thân mình đang làm gì không?
Về sau không nên để cô ấy uống rượu nữa!
Cô bây giờ không còn mặt mũi để nhìn Cố Nham. Đường Chi Hạ không những không bị người ta chiếm tiện nghi mà ngược lại chiếm tiện nghi của Cố ảnh đế.
Đường Chi Hạ lắc lắc đầu, buông lỏng ra cà vạt của anh, tay ôm phía dạ dày, "Đau."
Tân Tĩnh lập tức đi tới, một tay kéo Đường Chi Hạ, "Ngoan, mau lau mặt." Ánh mắt cô lén lén nhìn Cố Nham, muốn biết phản ứng của anh.
Cố Nham chậm rãi cười một tiếng, đứng dậy về phía Tôn Thụy Tiệp, sự ôn nhu vừa nãy đã biến mất không thấy tung tích.
Tôn Thụy Tiệp đầu đầy mồ hôi, "Thầy Cố, tôi sai rồi, tôi thật sai." Hắn cũng không nghĩ tới Đường Chi Hạ lợi hại như vậy, hắn muốn hôn cô đã bị cô đánh gãy tay phải. Không nói những chỗ khác cũng bị thương.
Cố Nham nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt lạnh như băng."Cút!"
Tôn Thụy Tiệp toàn thân đau đớn, cố gắng đứng lên. Hắn liếc Đường Chi Hạ nằm trên ghế sa lon, quan hệ của cô với Cố Nham quả thật không bình thường. A! Cũng khó trách một người mới như cô nổi tiếng nhanh vậy. Anh ta cắn răng nhịn đau đi ra ngoài.
Thấy quản lý đứng ngay ngoài cửa sắc mặt anh ta đen đến cực điểm.
Quản lý giả vờ cái gì cũng không biết, quay đầu nhìn qua chỗ khác.
Hơn mười phút sau, ý thức Đường Chi Hạ chậm rãi khôi phục. Thầy Cố —— "
Cố Nham cười như không, "Nhận ra tôi rồi?"
Đường Chi Hạ nhíu nhíu mày, "Em còn tưởng mình đang mơ."
Tân Tĩnh cười khổ, "Chi Hạ, chị bị em hù chết. May mắn, hữu kinh vô hiểm."
(hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm
Đường Chi Hạ cảm thấy kinh tởm khi phải nhắc đến cái tên này, "Tôn Thụy Tiệp đâu?"
"Đi rồi! Em không chịu thiệt a?" Tân Tĩnh nhìn từ trên xuống dưới, váy không bị làm sao.
Đường Chi Hạ đưa tay, "Tay đau."
Tân Tĩnh vội vàng xoa bóp cho cô, "Rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Cố Nham rơi trên người cô, "Em luyện qua Taekwondo?"
Đường Chi Hạ chậm rãi nói: "Taekwondo đai đen."
Cố Nham khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười, "Lợi hại."
Đường Chi Hạ cũng nhếch miệng, sau khi đến Mỹ là mẹ bắt cô học. Trước kia cô không hiểu, mẹ không cho cô học dương cầm hay vũ đạo lại bắt cô học Taekwondo. Thực ra lúc đấy kinh tế gia đình có chút khó khăn, mẹ cô sớm ngày đều bận công việc sợ cô gặp nguy hiểm.
"Thầy Cố, cám ơn anh." Sau khi say đôi mắt Đường Chi Hạ như ngấn nước , nhu nhu nhược nhược.
"Về sau vẫn phải chú ý an toàn." Cố Nham nghiêm mặt nói.
Tân Tĩnh phụ họa: "Đúng vậy! Em không biết trong cái ngành giải trí này sói đội nốt cừu như Tôn Thuỵ Tiệp nhiều như thế nào đâu."
Đường Chi Hạ thở dài một hơi, "Em cũng không nghĩ lá gan hắn lớn như vậy!" Lúc đấy có rất nhiều người mà hắn dám mang cô đi! Aaaaa! Nghĩ lại vừa nãy đánh hơi nhẹ ha!
Cố Nham: "Đi thôi, còn có chút chuyện phải xử lý."
Ba người rời khỏi phòng, thhấy quản lý vẫn còn đứng ngoài cửa."Cố tiên sinh, Tôn tiên sinh vừa gọi điện thoại hình như kêu phóng viên tới đây."
Cố Nham hiểu rõ, "Hôm nay vất vả cho ông rồi."
Quản lý: "Đây là chuyện tôi nên làm. Nếu không có chuyện gì tôi xin phép đi trước."
Cố Nham gật gật đầu.
Tân Tĩnh suy nghĩ, "Thầy Cố, anh đi trước đi. Tôi sợ có phóng viên, nếu như bị đụng tới sẽ không tốt."
Cố Nham nhìn Đường Chi Hạ, "Chuyện tối nay không cần để trong lòng."
Đường Chi Hạ vâng một tiếng.
Cố Nham lại nhắc nhở: "Chuyện với Tôn Thụy Tiệp hai người định xử lý như thế nào?"
Tân Tĩnh: "Ngày mai tôi sẽ báo cáo lên cấp trên! Loại cặn bã này ỷ là nghệ sĩ lâu năm của công ty bình thường liền thích khi dễ người mới, giữ lại đúng là tai họa."
Đường Chi Hạ: "Tân tỷ, tạm thời đừng báo cáo cấp trên. Hắn là mỏ vàng của công ty, họ sẽ chỉ nhắc nhở hắn thôi. Chị muốn công ty chấm dứt hợp đồng với hắn? Không thể nào. Loại người này phải chờ đợi thời cơ đối phó. Đợi chút đi!"
Cố Nham nhìn qua Đường Chi Hạ, cô trải qua chuyện tối nay còn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí phân tích tình huống rõ ràng. Nha đầu này so với tưởng tượng của anh còn thông minh gấp bội. "Tôi nghĩ sau đêm nay tay của Tôn Thụy Tiệp muốn khôi phục ít nhất mất một tháng, chắc chắn hắn sẽ không động tới em trong thời gian tới."
Đường Chi Hạ thẹn thùng, "Thầy Cố, hôm nào em mời anh ăn cơm."
Cố Nham ra hiệu "Em nợ tôi hai bữa cơm."
Đường Chi Hạ: ". . . Em tìm nhà hàng tốt sẽ mời anh."
Cố Nham: "Được, tôi chờ."
. . . . .
Việc này cứ như vậy cho qua, mặc dù trong lòng Tân Tĩnh tức giận không thôi, nhưng là hiện tại cũng không làm gì được Tôn Thụy Tiệp. Người đại diện của anh ta là A Châu, cô hận không thể đánh cho cô ta mấy cái
Thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
(ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: người xấu tìm kẻ xấu làm bạn)
Tối thứ năm mùa Running man phát sóng. Dù sao quần chúng cũng đợi chương trình này suốt tháng rồi, tập đầu tiên phát sóng có tỉ lệ người xem bứt phá. Lần này chương trình hào phóng mua cả hot search. Chung Nhất Minh, Chu Lỗi cũng đăng quảng bá trước một ngày. Mấy ngày trước chương trình tung trailer mùa này, có sự tham gia của Cố Nham và Đường Chi Hạ a.
Càng ngày càng nhiều tin tức hoả tốc nổi lên.
Sáng hôm sau Đường Chi Hạ đang ngủ liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Alo ——" thanh âm của cô hơi khàn khàn.
"Em xem Weibo chưa?" Tân Tĩnh kích động khống chế không nổi chính mình, "Hạ Hạ, họ ghép em với Cố Nham thành CP rồi nha."
"Cái gì?" Đường Chi Hạ tỉnh táo hẳn, cô vò đàu bứt tai.
Tân Tĩnh: "Vợ chồng gian lận! OMG..! Dễ thương a! Ngọt ngào a! Fan hâm mộ thật có mắt nhìn người!"
Đường Chi Hạ: "Chị chờ em xem Weibo đã."
Tân Tĩnh: "Em cứ từ từ xem! Hiện tại có mấy chương trình giải trí mời em tham gia. Chị sẽ chọn chương trình tốt nhất để cho em."
Đường Chi Hạ cảm thấy tổ tiết mục biên tập thật lợi hại! Thấy rất nhiều người chú ý đến mình cô có cảm xúc khó tả
Cư dân mạng nói trông cô vẫn hơi ngượng ngùng!
Vợ chồng gian lận. . .
Cái tên này có chút kỳ quái, tên là Nhất Cố Khuynh Hạ dễ nghe hơn nhiều mà không đặt a!?
Sau chương trình này mức độ nổi tiếng của Đường Chi Hạ tăng thêm một bậc.
Đây là lần đầu Cố Nham tham gia chương trình tạp kĩ, Nham Phấn nhìn biểu hiện của Cố Nham và Đường Chi Hạ máu trong người sôi trào a.
"Nham ca cùng Đường Chi Hạ rất đẹp đôi nha."
"Lần đây tiên tôi thấy Nham ca chững chạc lại đáng yêu vậy!"
"Đường Chi Hạ cũng thật đáng yêu. Oa oa, vợ chồng gian lận, tôi chấp nhận!"
Đương nhiên còn có một nửa fan hâm mộ phản ứng rất mãnh liệt, cự tuyệt "Vợ chồng gian lận". Bởi vì Đường Chi Hạ người mới, so với Cố Nham quả thực không cùng đẳng cấp, có chỗ nào xứng đôi với ảnh đế của họ.
Video trailer chỉ vỏn vẹn phút được chia sẻ rất nhanh, cư dân mạng đều đang cày Running man
kể cả bạn bè của Cố Nham.
Cố Nham vừa kết thúc công việc liền đến nhà hàng liên hoan, một vài người bạn của anh đã đến trước, đang xúm lại đánh bài.
"Cố Nham, muốn gặp cậu thật khó."
"Đúng thật, top hot search trên weibo."
"Riêng tôi không có thời gian xem Weibo nha."
Cố Nham cười cười, "Gia Hành, gần đây mẹ cậu có sắp xếp gì cho cậu không?"
Hạ Gia Hành một mặt bất đắc dĩ, "Đừng nói nữa. Mẹ tớ thực sự nhàn rỗi a. Bây giờ chỉ mong anh trai tớ nhanh trở về."
"Khi nào anh ấy về?"
"Chị dâu tương lai cũng sắp về rồi. Mẹ sẽ không có tinh lực làm phìn tớ nữa. Để chuyện này qua một bên đi, tớ thấy trong chương trình kia cậu rất tình cảm với cô gái đấy nha, diễn à?"
Cố Nham nhìn sâu vào mắt anh ta.
Hạ Gia Hành ngậm miệng lại, Cố Nham từ nhỏ đã nham hiểm, anh thật sự không dám lỗ mãng.
"Cố Nham, cậu lần này cộng tác với tiểu tiên nữ rất xinh đẹp a, khi nào giới thiệu cho tớ với." Vệ Vĩ cùng bọn họ cùng nhau lớn lên, lúc trước Cố Nham vào ngành giải trí làm diễn viên anh liền mở một công ty điện ảnh truyền hình.
Cố Nham quét mắt nhìn anh ta không nói gì
Vệ Vĩ chỉ cảm thấy da đầu lạnh lẽo, "Ánh mắt của cậu là sao? Tớ không tâm tư gì ! Yên tâm, về sau tiểu tiên nữ có cần gì tớ sẽ ủng hộ hết mình."
Hạ Gia Hành cười ha ha, "Vệ tổng, nếu cậu thích thì cứ theo đuổi tiểu riên nữ đi. Cố Nham, cậu ta có bao giờ động tâm vì người phàm đâu."
Vệ Vĩ tỉnh ngộ: "Đúng vậy a."
Cố Nham không nhanh không chậm nói: "Tiên nữ có chủ rồi."
Những người khác đang đánh bài động tác ngừng lại, ánh mắt không thẻ tin được nhìn anh. Bọn họ quen nhau từ lúc còn cởi chuồng, hiểu rõ nhau hơn cả cha mẹ hiểu con.
"Đây là. . . . . . . . ?"
Dứt lời, Đường Chi Hạ gọi tới.
Đường Chi Hạ giọng thanh thanh vui vẻ, nghe ra tâm tình của cô rất tối. "Thầy Cố, ngày mai anh có thời gian không? Em mời anh ăn cơm, tiện thể đưa Đường Đường đến gặp anh!"