Chương : Kết thúc ghi hình
Cố Nham một tay vịn vào ghế, một tay đỡ Đường Chi Hạ. Trên người cô một mùi hương rất đặc biệt, nhàn nhạt nhưng thấm lòng người.
Đường Chi Hạ tựa hồ quên đi nguy hiểm, mũi cô hơi ngứa, cảm giác an bình tràn ngập trong lòng. Có cái gì đó vào thời khắc ấy, lặng yên mà tới. Anh đang bảo vệ cô.
Xe phanh gấp,mọi người đều kinh hồn tám đảng. Chờ xe ổn định, mọi người tranh thủ thời gian xuống xe.
Đường Chi Hạ cứng người, trong đầu cô ngàn lần chỉ nghĩ về hành động của anh.
Cố Nham thu tay lại, trầm giọng nói, "Chi Hạ —— có thể xuống xe."
Đường Chi Hạ vội vàng rời khỏi anh, bỗng nhiên cô đứng lên nhưng lại bị dây an toàn trên người chụp xuống. Thật sự là vừa ngốc lại đáng yêu!
Cô luống cuống tay chân tháo dây an toàn, làm thế nào cũng không tháo được, cô gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi.
"Để anh." Cố Nham nói nhỏ.
Đường Chi Hạ bó tay rồi, "Cái dây này có vấn đề."
Vừa mới nói xong, Cố Nham nhẹ nhàng nhấn một cái liền tháo được.
Đường Chi Hạ: ". . . Cám ơn!" Tự tay tát mặt mình đi, nhân dân cả nước đều chứng kiến cô tự vả. . . . . . . .
Sau khi xuống xe, Đường Chi Hạ tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Hoàng Du, "Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Lỗi nói: "Chỉ là con mèo rừng nhỏ chạy đến, may mắn không có đụng vào."
Đường Chi Hạ đi tới, là con mèo rừng nhỏ màu đen, người nó run lẩy bẩy. Chắc vừa bị hù ngã nên giờ chốn cạnh hộp giấy bên đường . Đường Chi Hạ đột nhiên nghĩ đến con mèo cô nuôi khi bé, cô ngồi xổm xuống nhìn vào mắt bé mèo. Bé mèo kêu vài tiếng "Meo meo" yếu ớt. Đường Chi Hạ đưa tay nhẹ nhàng sờ lên cái đầu nhỏ của nó, quay đầu: "Tôi có thể nuôi nó."
Mọi người đều cười.
Hoàng Du: "Cũng là có duyên mới gặp. Hay chúng ta đặt cho nó cái tên đi?"
Đường Chi Hạ: "Luna. Tiểu hắc miêu về sau ngươi gọi là Luna đi." Đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Cố Nham đã đứng ở phía sau cô nhắc nhở: "Hiện tại đừng đụng vào nó, cẩn thận bị thương."
Đường Chi Hạ cũng biết, mèo rừng nhỏ trên thân khả năng mang theo nhiều vi khuẩn. Cô đành phải nhờ tổ đạo diễn trông hộ, chờ chương trình quay xong cô đến đón Luna về.
Tổ tiết mục: "Được! Phí là tệ."
Cả đám người được một trận cười to. "Biết ngay mà!!."
Đường Chi Hạ cắn răng giao tiền.
Sự việc bất ngờ này khiến việc làm nhiệm vụ bị trì hoãn, lúc này Chung Nhất Minh cùng Đại Khê cũng tới nơi. Đại Khê nhìn thấy Cố Nham, khuôn mặt trong nháy mắt sáng lên. "Cố ca, em tìm anh nãy giờ a." Cô ta nói lung tung về công việc buổi sáng của mình.
Đường Chi Hạ liếc qua, mắt không thấy tâm không phiền. Cô nhấc chân đi theo Hoàng Du và Chu Lỗi.
Hoàng Du trêu ghẹo nói: "Chi Hạ, sao cô không đợi Cố Nham?"
Đường Chi Hạ cười, "Tôi cướp tiền chạy trốn, không đợi thầy Cố." Mùa trước Hoàng Du cũng đã làm chuyện trái lương tâm này.
Hoàng Du: "Học xấu! Đi đi! Nhanh lên núi thôi."
Leo núi mất bốn mươi phút, cả đường đi toàn đoạn dốc. Khi lên đến nơi ghi hình, mọi người đều thấm mệt, hai chân như nhũn ra.
Đường Chi Hạ không mệt, "Sư phụ, Chu lão sư, mọi người nghỉ ngơi trước, tôi đi loanh quanh lát."
"Chú ý an toàn." Chu Lỗi thở dài, "Lão Ngư, tôi không thể không nhận mình đã già rồi."
Hoàng Du cảm khái nói: "Nhìn thấy Chi Hạ, ta liền nghĩ đến lúc mới vào nghề. Một cái chớp mắt đã năm rồi."
" Đứa nhỏ Chi Hạ này, tính cách không yếu đuối như mấy cô gái kia." Sau ngày hôm đó, những lão tiền bối cũng hiểu rõ.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, không có nói nhiều về việc này nữa.
Bên kia, Đại Khê cũng đang cố gắng chịu đựng, bình thường cô ta không rèn luyện thân thể, đi tới đi lui liền muốn nghỉ ngơi, đầu dựa vào sức của Chung Nhất Minh cùng Cố Nham để đi. Mất tới một tiếng họ mới lên đến đỉnh núi.
Ngô Cẩm Hằng nhìn họ nói "Mấy người đến quá muộn, bọn Chu Lỗi tìm được công chúa rồi."
Chung Nhất Minh: "Nhanh như vậy?"
Đại Khê: "Vậy chúng ta nhanh bắt đầu đi."
Chung Nhất Minh một mặt bất đắc dĩ, hắn hôm nay rốt cuộc hiểu rõ câu: Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội...
Nếu quay ngược thời gian, anh ta nhất định phải tránh xa vị tiểu thư Đại Khê này.
Cố Nham nhìn bốn phía, "Nhất Minh, anh cùng Đại Khê đi trước."
Đại Khê: "Vậy còn anh?"
Cố Nham: "Tôi đi xem một chút, lát nữa tìm hai người. Chia nhau ra tìm sẽ tốt hơn."
Chung Nhất Minh: "Hằng ca không phải nói đã tìm được rồi?"
Cố Nham: "Nếu thật sự đã tìm được anh ấy cũng không ngồi đây."
Ngô Cẩm Hằng sờ mũi một cái, "Tôi đi trước một bước, gặp lại sau."
Thời gian chậm rãi trôi qua, hoàng hôn đến mang ánh nắng vàng bao trùm cả ngọn núi, sơn cảnh tú lệ.
Tất cả mọi người đến trên núi đình tập hợp, còn có một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, do ba người Hoàng Du, Chu Lỗi, Đường Chi Hạ mang tới.
Đạo diễn: "Được! Đã đến lúc công bố kết quả. Hôm nay mọi người làm việc rất chăm chỉ. Công chúa của chúng ta đã tìm được chưa?"
Ngô Cẩm Hằng cùng Chung Nhất Minh lắc đầu, "Đạo diễn, hôm nay ngài bóc lột sức lao động của chúng tôi!"
Đại Khê: "Đạo diễn, mau công bố đáp án đi. Công chúa có phải người thầy Chu mang đến?"
Chu Lỗi: "Đương nhiên là vậy. Chúng tôi tìm khắp cả cả ngọn núi, chỉ thấy cô gái mặc váy trắng này, không phải cô ấy thì là ai?"
Đạo diễn cười gian xảo, "Vậy tôi sẽ công bố! Nếu như mọi người đoán đúng, sẽ có phần thưởng. Nếu như sai, phải tiếp nhận trừng phạt."
"Let's talk!!"
" Công chúa. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Không phải cô ấy!"
Hoàng Du: "Làm sao có thể? Chẳng lẽ lại công chúa còn ở trên núi? Mấy người muốn đem công chúa dâng cho sói a!"
Đạo diễn: "Chúng tôi đều cho mọi người manh mối, chỉ cần quan sát kĩ sẽ đoán được công chúa ngay." Lời đã đến chỗ này, tổ đạo diễn cũng gợi ý nhiều hết mức có thể rồi.
Chu Lỗi: "Ở đâu? Ông đừng thừa nước đục thả câu."
Đạo diễn: "Nếu không ai tìm được, tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ hôm nay thất bại!"
"Chờ chút ——" Cố Nham đột nhiên mở miệng, "Tôi biết công chúa ở đâu."
Tất cả mọi người nhìn về phía anh. . . . .: "Chẳng nhẽ công chúa bị cậu giấu?!!"
Cố Nham không nhanh không chậm mở miệng: " Công chúa mất tích—— kỳ thật ngay từ đầu mấy người đã lừa chúng tôi. Công chúa không có mất tích."
Chung Nhất Minh nói: "Vậy công chúa đi đâu? Chẳng lẽ ngủ quên trong rừng?"
Đường Chi Hạ hé miệng cười không ngừng, "Cần hoàng tử hôn công chúa mới tỉnh dậy a."
Cố Nham nhìn cô: "Hôm nay chúng ta nhận được hai đầu manh mối."
Đại Khê: "Nơi nào có hai đầu manh mối?"
Cố Nham: "Thứ nhất là nhiệm vụ đến núi Thiên Sơn, mọi người đều biết. Thứ hai là tấm thẻ này, mọi người đều có, có thể lấy ra."
Mọi người lấy tấm thẻ ra, "Tấm thẻ này chúng tôi đã xem qua, không có gì đặc biệt."
Cố Nham nói: "Mỗi tấm thẻ không giống nhau, nhưng là phía trên có một thứ mà tấm thẻ nào cũng có."
Đại Khê cúi đầu nghiêm túc nhìn xem, "Thứ gì?"
Vẻ mặt Đường Chi Hạ hơi thay đổi, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Cố Nham, "Là bánh kẹo."
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Nham chút cong khóe miệng một chút, "Đúng. Là bánh kẹo." Trong con mắt của anh mỉm cười, như thể rất cưng chiều cô.
"Núi Thiên Sơn trong lịch sử còn có một cái tên là núi Biết Hà."
"Biết Hà —— Chi Hạ!" Chung Nhất Minh hít một hơi, "Cho nên công chúa chính là —— Chi Hạ!"
Đường Chi Hạ vô thức cười lên.
Chu Lỗi nói: "Chi Hạ cũng phát hiện bánh kẹo. Chúng ta tìm thật lâu, mới phát hiện cô gái này. Khi đó cô ấy cũng cầm kẹo que."
Đường Chi Hạ ở nước ngoài lớn lên, làm sao biết kim Thiên Sơn còn có một cái tên khác.
Cố Nham gật đầu một cái, "Đạo diễn, tôi nói đúng không?"
Đạo diễn ho nhẹ một tiếng, "Đúng! Cả ngày hôm nay mỗi bây giờ là cậu nói nhiều nhất"
Đường Chi Hạ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Tại sao lại là tôi?"
Đạo diễn: "Lúc chúng tôi xác định Chi Hạ là khách mời của tập này đã ngay lập tức đổi kịch bản. . . . ."
Đường Chi Hạ cười: "Các lão sư vất vả rồi."
Đạo diễn: "Chúc mừng Cố Nham thu hoạch được phần thưởng lớn của tập này."
"Phần thưởng là gì?"
Nhân viên công tác ôm một cái hộp đưa cho Cố Nham.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người Cố Nham mở ra hộp.
Là một bộ búp bê Barbie!!!
"Ha ha ha ha ha —— Cố Nham, thật tốt, tương lai cho con gái cậu chơi."
Đạo diễn: "Bởi vì kinh phí của chúng tôi có hạn, lễ vậy nhỏ này tuy không thành kính nhưng cũng mong mọi người mãi vui vẻ, hồn nhiên như còn bé."
Ghi hình xong, buổi tối đoàn quay phim trở về khách sạn dưới chân núi. Mọi người chia thành từng nhóm nhỏ xuống chân núi.
Đến khách sạn, trợ lý của mọi người cũng đã ở đó.
Đạo diễn nhắc nhở: "Mỗi gian phòng đều suối nước nóng, ở sân trước cũng có một cái suối nước nóng lớn hơn. Mọi người tùy ý nghỉ ngơi. Hôm nay vất vả rồi. Hẹn gặp lại lần sau."
Ông ta cao hứng về phòng làm thêm giờ. Không biết tháng sau chương trình phát sóng quần chúng sẽ có phản ứng như thế nào. Đơi kỳ sau mời Chi Hạ làm khách mời cố định nhưng chắc lúc đó giá trị của cô ấy cũng tăng lên nhiều rồi.
Trần Thiển nửa ngày không gặp Chi Hạ cô cảm thấy như cách ba thu."Chi Hạ, hôm nay thế nào?"
Đường Chi Hạ chớp mắt, "Rất vui a, mấy vị lão sư đều siêu tốt, em đã thêm Wechat của mọi người."
Chung Nhất Minh đi tới, vỗ vỗ vào vai co, "Chi Hạ, ngày mai khi nào thì đi?"
"Buổi sáng đi."
"Tôi tám giờ xuất phát, chúng ta đi chung."
"Được."
"Về nghỉ trước đi, tránh đau lưng."
Trần Thiển nhìn một màn này âm thầm khắc chế kϊƈɦ động. Có thể tưởng tượng, Chi Hạ nhà cô hôm nay tuyệt đến như nào! Mấy vị khách mời của Running man đều là những người vô cùng nổi tiếng và có tiếng nói trong nghề a. Thế mà chỉ một ngày Chi Hạ đã làm quen được! "Hạ Hạ, buổi tối thêm đồ ăn!"
Đường Chi Hạ chỉ chỉ một cái hộp, "Em mang về một tiểu đáng yêu này."
Trần Thiển nhìn thấy tiểu hắc miêu, đau cả đầu. "Em đi quay chương trình làm sao còn nhặt con mèo trở về? Ai nha, em cũng không sợ bị cào đến."
Đường Chi Hạ le lưỡi, "Nhìn Luna rất đáng yêu."
Trần Thiển: "Thật sự là phục ánh mắt của em."
Hai người về đến phòng, Đường Chi Hạ mệt lả nằm trên ghế sa lon. "Thiển Thiển, chân em đau."
Trần Thiển khom lưng nhìn, "Ai nha, chân nhỏ này bị phồng rộp lên rồi. Để chị đi xin thuốc cho, tiện thể mua chút đồ ăn."
Đường Chi Hạ không có gì khẩu vị, nghĩ đến suối nước nóng ở sân trước, "Có áo tắm không?"
Trần Thiển: "Chưa kịp chuẩn bị, em mặc nội y đi." Dù sao cũng không ai phát hiện.
Đường Chi Hạ a một tiếng, "Chị tiện thể nhìn xem suối nước nóng có người không? Em muốn tới đó." Suối nước nóng ở đó khá lớn, cảnh sắc càng đẹp hơn.
Chỉ chốc lát sau, Trần Thiển trở về cầm theo một ít thức ăn.
Đường Chi Hạ ăn một ít hoa quả, "Suối nước nóng bên kia có ai không?"
"Không có ai. Chắc mọi người nghỉ ngơi trong phòng." Tối nay đoàn chương trình này chơi lớn, bao toàn bộ khách sạn này nên không có người ngoài.
Đường Chi Hạ cầm khăn tắm, "Vậy em đến chỗ đó."
"Ngâm xong về ngay đấy." Trần Thiển dặn dò.
"Biết rồi ạ."
. . . . . . .Bên ngoài, một khung cảnh an bình. Màn đêm tối nay đặc biệt đẹp, vô vàn ngôi sao nhỏ lơ lửng giữa bầu trời đêm.
Đường Chi Hạ nghiêng mình trong góc suối, tai nghe tiếng trúc cùng nước chảy quên đi chua xót ở chân. Cô ngâm nga ca:
Một vầng trăng sáng trên bầu trời cao.
Một tia trăng trong màn đêm buông xuống.
Khuân mặt nàng đáng yêu.
Trộm mất ánh mắt ta.
Thời khác này nỗi cô đơn chấm dứt.
Một chiếc lá lặng lẽ rơi trước mặt.
Một hồi suy nghĩ trong cơn gió ấm áp tràn lan.
Cùng chàng ánh mắt giao nhau. . . .
Cố Nham đến gần nghe được tiếng ngâm ca, hoá ra ở đây có người, anh quay người về phòng
Đường Chi Hạ nghe thấy tiếng bước chân, "Ai?" Cô rất cảnh giác!
Cố Nham: ". . . Là anh!"
Đường Chi Hạ lập tức khẩn trương, "Thầy Cố? Sao anh tới đây." Vừa nói xong cô liền hối hận, cô có thể đến chẳng lẽ anh không được? "Thầy Cố, em xong rồi. Anh ngâm đi."
Cố Nham: "Không. . ."
Lời vừa dứt đã thây Đường Chi Hạ đã từ dưới suối nước nóng đi lên kèm theo tiếng nước trong trẻo.
Dưới ánh đèn vàng Cố Nham thấy một thân thể mảnh mai, trắng nõn, anh lập tức rời mắt. Trong màn đêm, khuân mặt anh hơi ủng đỏ khó nhận ra được.
Đường Chi Hạ đưa lưng về phía anh nhanh chóng khoác khăn tắm lên người. "Thầy Cố, tạm biệt." Cô mang đôi dép lào, lúc đi tiếng cộc cộc vang lên.
"Chi Hạ, đi chậm thôi——" Cố Nham vừa nói xong, Đường Chi Hạ đã bị trượt chân. Một chiếc dép rời khỏi chân cô rơi xuống suối nước nóng.
Mà... . Đường Chi Hạ đâu? Thân thể cô theo quán tính hướng phía trước ngã xuống, cùng với một tiếng hét thảm, "A —— "
Cố Nham lập tiến lên nhưng không đỡ được cô
Đường Chi Hạ nằm trên đất, cô thấy Cố Nham ngay trước mặt, tay cô lại túm lấy áo tắm của anh."Ngô —— đau quá —— "
"Nham ca, em mang một ít hoa quả cho anh, còn có rượu vang ——" tiểu Âu cao hứng chạy tới, lời bên miệng ngừng lại, khuân mặt trong rất khó coi "Cô muốn làm gì Nham ca?"