Edit : Ink
Beta: Tô
Bốn người mau chóng làm quen nhau.
Phàn Tiểu Đậu người cũng như tên, giống như hạt đậu nhỏ, nhảy tới nhảy lui, không thấy mỏi mệt chút nào. Ngoài ra có ba tỷ muội trong phòng hỗ trợ, Phàn Tiểu Đậu rất nhanh đã sắp xếp của mình xong xuôi, bốn người cả một ngày cũng chưa ăn cơm, như lang tựa hổ mà chạy đến nhà ăn.
Đại học C có năm nhà ăn, mà nhà ăn thứ hai gần ký túc xá của bọn Ôn Nam cô nhất. Bốn người tự nhiên coi gần là nguyên tắc, chọn đến nhà ăn thứ hai ăn.
Người trong nhà ăn rất nhiều, nhưng cũng không tính là chen chúc.
Trư Ni trong lúc ăn cơm, đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn tới nhìn lui đám người.
Trần Khả Tân không thể nhịn được nữa, hỏi một câu: "Tròng mắt cậu cứ nhìn đi đâu vậy, cậu có biết là rất nhiều án mạng đẫm máu và bạo lực xảy ra đều là bởi vì một ánh mắt không."
Trư Ni trừng mắt liếc nhìn cô một cái, tức giận nói: "Đại đạo diễn, oan cho tớ quá, tớ đây là đang tuyển diễn viên nam cho cậu đấy!"
Miệng Phàn Tiểu Đậu đang nhai một miếng thịt heo, cả gương mặt nhỏ đều phình ra, giống như một đứa trẻ, đáng yêu không nói nên lời, mồm miệng không rõ mà nói: "Tìm được chưa?"
Ôn Nam cũng gia nhập đội ngũ: "Nói chung là nam chính sẽ không xuất hiện ở nhà ăn đâu."
Phàn Tiểu Đậu nuốt miếng thịt, tò mò hỏi: "Vậy sẽ xuất hiện ở đâu?"
Trư Ni cười he he: "Thư viện? Bể bơi? Rừng cây nhỏ?" Dáng vẻ không nói nên lời...... Ừm, đáng khinh.
Trần Khả Tân mắt trợn trắng: "Cái đồ đen tối."
Trư Ni nói: "Nói sao cũng phải tìm người xứng đôi với nữ chính chứ, Ôn Nam, cậu nói đi, cậu thích loại nào? Phúc hắc hay là an tĩnh? Hay là hài hước? Hay bá khốc()?"
() Nguyên câu là Khốc suất cuồng bá duệ có nghĩa là lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo
Ôn Nam không biết sao cái đề tài này lại nhảy đến chỗ mình, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói: "Tớ thích nữ sinh, loại nào cũng được."
Đúng lúc này, Ôn Nam cảm giác một cơn gió lạnh từ bên người thổi qua, ngẩng đầu nhìn, Hứa Diệc Hành và một nam sinh đi ngang qua.
Ôn Nam tức khắc giống như bị thiên lôi đánh, Hứa Diệc Hành, mong là anh ấy sẽ không nghe thấy được.
Trư Ni tất nhiên cũng thấy được Hứa Diệc Hành và bạn của anh, căn bản không thèm để câu nói vừa rồi của Ôn Nam ở trong lòng, kéo Trần Khả Tân nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn hai người vừa rồi đi qua đi, cực phẩm của cực phẩm! Đặc biệt là cái người mặc áo sơ mi màu lam, thật là đẹp trai! Mỹ nam hệ cấm dục! Nam chính đích thị là nam chính rồi!!!"
Ôn Nam có chút buồn bực, nhìn về phía Trư Ni, vẻ mặt hoa si so với Mạnh Hoài không kém hơn chút nào, hơn nữa đối tượng hoa si đều là một người, hai người ở cùng nhau có lẽ sẽ có rất nhiều đề tài.
Phàn Tiểu Đậu âm thầm mở miệng: "Tớ cảm thấy nam sinh mặc quần áo màu hồng nhạt kia càng đáng yêu hơn, giống niên hạ thụ vậy."
Vương Tử Kỳ, người vừa mới được gán danh hiệu "Niên hạ thụ", mặc quần áo màu hồng nhạt, dùng khuỷu tay chạm vào Hứa Diệc Hành bên cạnh, gương mặt cười hớn hở, "Cậu có nghe được nữ sinh kia vừa nói gì không?"
Hứa Diệc Hành không nói chuyện.
Vương Tử Kỳ nói chuyện một mình: "Tớ mới liếc qua nữ sinh kia một cái, đúng là đẹp thật! Không ngờ lại thích con gái, đáng tiếc đáng tiếc, sinh viên nữ vốn dĩ đã ít, bây giờ còn đi yêu nhau, haizz!"
Hứa Diệc Hành liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Yên tâm đi, mặc dù thiếu sinh viên nữ, cũng không ít người muốn cưới cậu đâu."
Trên gương mặt đáng yêu của Vương Tử Kỳ hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn người đi ở phía trước: "Hứa Diệc Hành, cậu thật sự quá đáng!"
Mà Hứa Diệc Hành đi ở phía trước: Thích con gái? Loại nào cũng được? Ha ha.
Vương Tử Kỳ bước nhanh đuổi theo Hứa Diệc Hành, hỏi: "Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu, hôm nay sao cứ phải đến nhà ăn số hai ăn cơm vậy, ngày thường cậu đâu có đến nhà ăn, huống hồ nhà ăn số hai xa ký túc xá của chúng ta nhất ."
Hứa Diệc Hành không chút suy nghĩ, trực tiếp mở miệng: "Gặp người."
Vương Tử Kỳ lại hỏi: "Gặp ai? Con gái à? Gặp được chưa?"
Hứa Diệc Hành nhàn nhạt ừ một tiếng, lại bỏ thêm một câu: "Thuận tiện tìm người gả cậu đi, cậu nói nhiều quá."
Vương Tử Kỳ ngậm miệng, hôm nay tâm tình Hứa Diệc Hành không tốt, cực kỳ không tốt, thật là đáng sợ, hắn không cần gả chồng đâu.
Đúng rồi, đã quên nói, Vương Tử Kỳ là em họ của Hứa Diệc Hành, hơn nữa hai người là bạn cùng phòng. Vương Tử Kỳ sinh muộn hơn Hứa Diệc Hành mười ngày, bởi vì mười ngày này, vẫn luôn bị Hứa Diệc Hành chèn ép. Mà cha mẹ hắn cũng lại rất thích Hứa Diệc Hành, hắn cũng có cảm xúc chứ bộ!!
Bốn người cơm nước xong xuôi, trời đã hoàn toàn tối. Phàn Tiểu Đậu kiến nghị: "Chúng ta dạo quanh sân trường đi, sẵn tiện đi ăn thêm ~"
Trư Ni đặt tay ở trên bụng, vuốt ve một chút: "Đi dạo, Nhóc Tiểu Đậu, dẫn đường ~"
Phàn Tiểu Đậu bắt chước con dê "Be" một tiếng, sau đó hơi cong lưng, vươn đôi tay nhỏ ra, chờ Trư Ni đặt lên.
Trư Ni làm lơ đôi tay trắng nõn kia, trực tiếp để cánh tay trên vai Phàn Tiểu Đậu, giống như đại gia ôm cô đi về phía trước.
Trư Ni cao m, đầu tóc ngắn trông rất ngầu, mặc bộ đồ giống cao bồi, hơn nữa Phàn Tiểu Đậu nhỏ hơn cô một cái đầu, gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, cực kỳ bắt mắt.
Ôn Nam và Trần Khả Tân nhìn tư thế "Thân mật" của hai người phía trước, cảm giác lại trùng hợp không nói nên lời...
Sau hôm khai giảng là huấn luyện quân sự, đối với mỗi tân sinh viên, chắc chắn là sự kiện bi thương.
May mắn chính là, lúc Ôn Nam bị tiếng chuông đồng hồ lúc giờ đánh thức, liền cảm thấy không khí nhè nhẹ mát mẻ truyền khắp toàn thân, nắm thật chặt chăn bông trên người. Bên tai còn truyền đến âm thanh tí ta tí tách, trời mưa sao?
Đúng vậy, dưới sự mãnh liệt cầu mưa của tân sinh viên, trời thật sự đã mưa.
Hơn nữa cả thành phố đã bốn ngày liên tiếp không thấy mặt trời, không phải trời đầy mây, thì cũng là trời mưa.
Huấn luyện quân sự tất nhiên không có cách nào tiến hành theo thường lệ, nhà trường đành phải mở tọa đàm() với từng nhóm sinh viên trên giảng đường, khóa huấn luyện quân sự cứ kết thúc như thế này? Thật đúng là ông trời tác hợp.
() Tọa đàm: trao đổi ý kiến, nói chuyện, chia sẻ,...
Tân sinh viên thì vui vẻ, anh chị sinh viên năm hai năm ba thì lại buồn bực trong lòng.
Thứ nhất, lúc trước bọn họ đi huấn luyện quân sự, cũng cầu mưa, nhưng một giọt cũng không rơi. Thứ hai, họ không thể không oán giận: Các đàn em khóa dưới à, các em đừng cầu mưa nữa, cho chúng tôi một đường sống đi, để chúng tôi còn phơi khô qυầи ɭóŧ.
Hứa Diệc Hành nhìn mưa nhỏ ngoài cửa, cũng không nhịn được nở một nụ cười mỉm, trời mưa nhẹ nhàng, thoải mái mát mẻ, giống như Ôn Nam vậy. Anh hít thở không khí mát mẻ, phảng phất như bóng dáng của Ôn Nam ở bên người.
Lúc này Vương Tử Kỳ từ bên ngoài trở về, lầm bầm nói với bạn cùng phòng: "Cơn mưa này sao vẫn chưa dừng trời, không chừng tớ mắc bệnh phong thấp mất!"
Lương Sinh nhìn Vương Tử Kỳ như gà rớt vào nồi canh, vui sướng khi nhìn người gặp họa mà mở miệng: "Ha ha, sao cậu lại ướt hết rồi!"
Lương Sinh là một người rất hài hước, lớn lên cũng rất đẹp trai, thuộc loại có mị lực, điều duy nhất hắn bất mãn với bản thân, chính là tên của mình, Lương Sinh, Lượng Sinh()....
() 梁生: Lương Sinh: Lương trong xà nhà, sinh trong sinh mạng- tên đại khái sống trở thành điểm tựa, trụ cột.
凉生:Lượng Sinh: Lượng trong lạnh lẽo - nghĩa là sống trở thành ng lạnh lùng, lãnh đạm.
Ý của tác giả có lẽ là lãnh đạm trong chuyện... gì đó :))
Vương Tử Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, "Lương Sinh, khi nào cậu mới có thể biết thương cảm vậy!"
Lương Sinh nằm ở trên giường biểu tình nhếch miệng nhe răng cười, không để ý đến hắn
Vương Tử Kỳ lại nóivới Hứa Diệc Hành: "Tớ mới thấy một nữ sinh ở thư viện, chính là người gặp ở nhà ăn số hai, người nói thích nữ sinh ấy, cậu còn ấn tượng không?"
Hứa Diệc Hành gật đầu, chờ Vương Tử Kỳ nói tiếp.
"Tớ nhìn thấy một nam sinh tỏ tình với cô ấy, trông rất ngây ngô. Chắc chắn là sinh viên năm nhất, cậu nói xem mới khai giảng mấy ngày, đã theo đuổi con gái người ta, nhớ trước đây, một tuần rồi mà tớ còn chưa biết hết mọi người trong khoa nữa."
Lương Sinh nói chen vào một câu: "Thì có sao đâu, lúc trước mới vừa khai giảng, cũng có em gái theo đuổi Hứa Diệc Hành đấy thôi."
Hứa Diệc Hành nhíu mày, "Sau đó thì sao?"
Vương Tử Kỳ không hiểu chuyện gì:
"Hả?"
"Nam sinh tỏ tình với cô gái kia, sau đó thì sao, nữ sinh kia đồng ý rồi?"
Vương Tử Kỳ mở to hai mắt nhìn: "Không phải đâu anh họ! Không ngờ cậu cũng sẽ có lúc nhiều chuyện như vậy!" Ngược lại tiếp tục nói, "Tất nhiên là không đồng ý rồi, không phải quá rõ ràng sao, cô gái đó không phải là thích người cùng giới sao, sao có thể đồng ý với người khác giới được chứ..Ôi, thói đời thật lạ lùng, người lớn lên đẹp như thế sao lại nghĩ quẩn như thế!"
Hứa Diệc Hành không nói chuyện, mày càng nhíu chặt, như suy tư chuyện gì.
Vương Tử Kỳ không sợ chết liền nói: "Anh trai, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Suy nghĩ làm sao mới có thể gả cậu đi."
Vương Tử Kỳ:......
Ôn Nam ở bên này cũng rất buồn bực. Huấn luyện quân sự không thể tiến hành theo thường lệ, vì vậy mấy ngày nay cô và ba tỷ muội khác trong ký túc xá đi dạo quanh sân trường, để quen với nơi đây.
Sáng sớm hôm nay ba tỷ muội ở ký túc xá còn chưa dậy, liền nghĩ đến cuốn sách mượn ở thư viện đại học C, lúc vừa khai giảng cô mượn một quyển bút ký, sau lại thấy nó không thú vị, nên muốn trả lại. Lúc cô đi trời không còn mưa, nghĩ trả một quyển sách cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cũng không mang theo dù, không nghĩ tới lúc ra khỏi thư viện, thế mà lại tiếp tục mưa.
Ôn Nam đứng ở cửa thư viện, sửng sốt trong chốc lát, xoay người vừa định đi vào thư viện, phát hiện một nam sinh đứng ở phía sau cô, chặn đường của cô, mặt hơi ửng hồng.
"Chào Ôn Nam, tớ tên Cố Bình, học cùng khoa với cậu, lúc điểm danh lần đầu tiên ở phòng học tớ ngồi trước cậu."
Ôn Nam nghĩ nghĩ, thật sự là không nhớ rõ có người này, nhưng vẫn cười với cậu ta một cái, hỏi: "Xin chào, cậu có chuyện gì sao?"
Cố Bình nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra biểu cảm hy sinh mãnh liệt, làm như sắp quyết định việc gì đó quan trọng, lại mở to mắt, nói: "Tớ thích cậu! Muốn hẹn hò với cậu."
Tuy là đã có chuẩn bị, nhưng Ôn Nam vẫn hơi kinh ngạc, nhẹ giọng mở miệng: "Sao cậu biết tớ chưa có bạn trai?"
Nam sinh giống như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng, nhưng vẫn là nhỏ giọng hỏi một câu: "Vậy cậu có bạn trai chưa?" Thật giống một tiểu cô nương thẹn thùng ~
Trong lòng Ôn Nam không khỏi hỏi bản thân: Chẳng lẽ mình rất đáng sợ sao? Lại mở miệng lần nữa nói: "Chưa."
Nam sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác bị đùa giỡn, biểu cảm trên mặt giống như khóc mà cũng giống cười i, ấp úng không biết phải tiếp tục nói cái gì.
Nhưng Ôn Nam không cho cậu ta có cơ hội mở miệng: "Nhưng tớ có bạn gái," sau đó lại trịnh trọng nói thêm một câu, "Bạn học, chúc cậu sớm ngày tìm được mối lương duyên khác, cố lên!" Nói xong liền vòng qua cậu ta, đi vào thư viện.
Bạn là con gái, gọi tắt là bạn gái, như vậy không tính là lừa cậu ta, lại còn có thể làm cậu ta hết hy vọng, mình thật là thông minh, một mũi tên trúng hai đích! Ôn Nam ở trong lòng trộm nghĩ.
Nhưng Ôn Nam không nghĩ tới chính là, những câu nói đó đều bị Vương Tử Kì đứng ở sau cây cột nghe được, mà Vương Tử Kì lại càng thêm kiên định với cái suy nghĩ cô là đồng tính nữ.
Tác giả có lời muốn nói: Ai nói nam chính sẽ không xuất hiện ở nhà ăn, đây không phải đã xuất hiện rồi sao (^-^)