Cô Trần thấy Hứa Diệc Hành tuổi còn trẻ lại rất ổn định, sự nghiệp thành công, hơn nữa còn lễ phép, diện mạo đẹp trai, mà con gái mình hình như cũng có ý với người ta, cho nên định tác hợp cho hai người.
Không nghĩ là Hứa Diệc Hành đã có bạn gái, mà bạn gái người ta không thể so với con mình, ở phương diện bề ngoài đã trội hơn Trần Hàm, nên có chút khó chịu.
Hoàn cảnh này có hơi xấu hổ, Ôn Nam chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, cô còn chưa chuẩn bị tốt đã bị người lớn nhìn thấy, hơn nữa còn có chú nhỏ, muốn chết quá đi.
Hứa Diệc Hành cúi đầu nhìn xuống, thấy hai tay cứ bấu vào nhau của Ôn Nam không khỏi bật cười, liền nắm lấy một tay của cô, nói với ba Hứa mẹ Hứa: "Con đi xuống tầng hầm lấy xe, tí nữa đến trước cửa đón mọi người."
Ba Hứa gật đầu, Hứa Diệc Hành mới kéo Ôn Nam đi.
Đi trên đường Ôn Nam đều cúi đầu, âm thầm hối hận, không hiểu tại sao mình lại nhào lên ôm người ta, biết vậy đã làm bộ không quen Hứa Diệc Hành.
Hứa Diệc Hành cả đoạn đường đến gara đều nắm tay Ôn Nam.
Ôn Nam ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ánh mắt u oán nhìn về phía Hứa Diệc Hành, nhìn rất giống con mèo nhỏ.
Hứa Diệc Hành đã hai tuần không nhìn thấy Ôn Nam, hiện giờ cô đang ở trước mắt, hơn nữa dùng loại vẻ mặt này nhìn anh, cho dù là nam nhân như thế nào, đều sẽ chịu không nổi. Anh một tay đè Ôn Nam ở cửa, hôn lấy đôi môi đỏ.
Ôn Nam càng bực mình, cô ít khi bôi son lắm đó...
Hứa Diệc Hành rất nhanh đã kết thúc nụ hôn này, ôm Ôn Nam vào trong ngực, âm thanh trầm thấp nói: "Trang điểm đẹp như vậy, muốn đi quyến rũ ai?"
Ôn Nam nghe tiếng tim đập trong lồng ngực Hứa Diệc Hành, nhỏ giọng kháng nghị nói: "Sao không nói với em một tiếng, làm em bị chê cười trước mặt nhiều người."
"Thì sao chứ, em xuất hiện rất đúng lúc.."
Ôn Nam không hiểu ý nghĩa câu này, chỉ nghĩ là Hứa Diệc Hành đang trêu chọc cô, vì thế cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng mà ôm Hứa Diệc Hành, cảm thụ độ ấm của anh.
Hứa Diệc Hành ngửi mùi hương của Ôn Nam, rất thoải mái.
Đời sống cá nhân của anh, không cần nói cho ba mẹ, mà ba Hứa mẹ Hứa cũng chưa từng hỏi đến. Cho đến hôm nay, thấy được ý đồ của mẹ anh mới ý thức được sự tình nghiêm trọng, định lấy Vương Tử Kỳ làm bia đỡ đạn, tối về mới nói chuyện của anh và Ôn Nam cho ba mẹ, không ngờ, Ôn Nam xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng mà như vậy cũng không tồi, làm giảm bớt không ít phiền phức, cô Trần cũng không chú ý tới anh nữa.
xe của chú Trần dừng bên ngoài, cả nhà bọn họ lái xe đến tiệm cơm trước, chỉ để lại ba Hứa mẹ Hứa và Qúy Tử Phong, đứng trước cửa chờ Hứa Diệc Hành.
"Tiểu quý, cô gái vừa rồi gọi cháu là chú nhỏ phải không?" Ba Hứa vì lúc nãy quá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.
"Dạ." Quý Tử Phong cười cười, "Là cháu bên ngoại của cháu, con gái của anh Ôn Nhã, cũng học ở đại học C."
"Xem cách phản ứng của cháu, biết chuyện này rồi hả?"
"Có nghe ôn nhã nói qua vài lần."
"Ai nha, mấy người trẻ tuổi này, hợp tác với nhau lừa gạt người già."
Quý Tử Phong nhìn Hứa Diệc Hành đang lái xe tới, cười mở miệng: "Thầy à, việc này không phải nên để con trai thầy nói sao, cháu không liên quan nha."
Hứa Diệc Hành dừng xe lại, mẹ Hứa trộm nhìn vào trong xe trước, sau đó mới lên xe.
Quý Tử Phong ngồi ở ghế phụ, ba Hứa mẹ Hứa ngồi ở hàng phía sau.
"Cô gái kia đâu?" mẹ Hứa.
"Cùng bạn đi dạo phố rồi." Hứa Diệc Hành một bên chuyển động tay lái, một bên chậm rãi mở miệng.
"Đứa nhỏ này, còn không tiễn người ta một đoạn." mẹ Hứa mẫu nhẹ giọng trách cứ.
"Cô ấy thấy mọi người sẽ ngượng." Hứa Diệc Hành giải thích.
"Hôm nào đưa cô gái đó tới nhà, quen nhau lâu vậy cũng không nói cho bố mẹ biết."
"Dạ vâng." bên ngoài đáp vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng Hứa Diệc Hành đã nổi nhạc nở hoa, Quý Tử Phong ngồi ở ghế phụ nhướng mày, nhìn dáng này là sắp có hầu bao rồi sao?
Lúc Ôn Nam đến nhà hàng tây, Mạnh Hoài đã ở đó chờ.
Dáng người cao gầy, mái tóc đen dài, khác hoàn toàn với dáng vẻ tomboy trước kia, Ôn Nam không khỏi cảm khái: Sức mạnh tình yêu.
Nhưng khi Mạnh Hoài mở miệng, liền phá hủy vẻ ngoài xinh đẹp.
"Sao mặt mày ủ ê như vậy, đại thần nhà cậu đi công tác nên khó chịu hả?"
Ôn Nam thiếu chút thì thổ huyết, "Nói bậy gì vậy, anh ấy về rồi."
"Đã về rồi?" Mạnh Hoài có chút tò mò, "Vậy sao cậu còn khó chịu như vậy, nhìn như oán phụ vậy."
Có sao, Ôn Nam xoa xoa mặt mình, bắt đầu kể khổ cho chị em tốt, "Mình gặp mặt ba mẹ anh ấy."
"Không phải chứ, nam thần của mình nhanh vậy sao, muốn gặp ba mẹ rồi à?"
"Ngoài ý muốn nhìn thấy, xấu hổ đến chết mất, đều tại cậu, một hai bắt mình mặc đồ như vậy, ba mẹ anh ấy chắc chắn nghĩ tớ không đứng đắn..."
Mạnh Hoài xem thường, hèn gì người ta nói nữ nhân suy nghĩ nhiều, Ôn Nam chỗ nào không đứng đắn chứ, cần gì phải thanh thuần đoan trang, thanh khiết mang theo chút gợi cảm, bao người cầu mà không được!
Hứa Diệc Hành có bạn gái, cô trần cũng không thu hút sự chú ý của anh nữa, trên bàn cơm cũng không nói nhiều lắm. Trần Hàm một câu cũng chưa nói, đồ ăn cũng ăn rất ít.
Còn Hứa Diệc Hành và Quý Tử Phong, hai người bọn họ lại vui vẻ vô cùng.
chỉ có Vương Tử Kỳ đáng thương, đến nơi cũng không có tác dụng, vì thế vẫn luôn cúi đầu ăn.
Cuối cùng, bữa tiệc cũng kết thúc.
Hứa Diệc Hành đưa ba mẹ đến dưới lầu, không vội đậu xe vào gara, ngược lại đem xe chạy đến nhà Ôn Nam, tìm một nơi kín đáo dừng lại, lẳng lặng suy nghĩ.
Đã là h tối, sắc trời đã hoàn toàn tối, Hứa Diệc Hành biết là Ôn Nam còn chưa về nhà, cũng không giục cô, chỉ dặn cô chú ý an toàn, sau đó đứng dưới nhà cô chờ.
Anh tận hưởng cảm giác chờ đợi Ôn Nam, nhưng sau đó, những điều anh định nói với Ôn Nam làm anh đau đớn.
Hôm qua anh cũng mới biết chuyện, tự hỏi cả đêm, mới đưa ra quyết định.
Anh không biết sẽ mở miệng nói với Ôn Nam như thế nào, cũng không biết sau khi nói Ôn Nam sẽ phản ứng như thế nào, nhưng anh phải đối mặt với chuyện này, Nếu Ôn Nam không đồng ý, mà hắn tin là Ôn Nam sẽ đồng ý.
Đêm nay Ôn Nam và Mạnh Hoài đi chơi rất vui, khi trở về nhà đã h.
Trong lúc đang đi vào nhà, bỗng nhiên nghe được tiếng còi xe, tò mà nhìn qua, a...xe Bentley màu đen, Hứa Diệc Hành?
Ôn Nam ngồi vào ghế phụ, hỏi: "Sao anh ở đây? Chờ em hả?"
Hứa Diệc Hành nhẹ nhàng sửa lại tóc trên trán cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Ôn Nam nhìn con ngươi sâu thẳm của Hứa Diệc Hành, cảm giác đêm nay, anh có gì đó rất lạ.
Hứa Diệc Hành ôm chặt cô, hai người đều không nói chuyện, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.
Ôn Nam càng tin là Hứa Diệc Hành có gì đó lạ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Sau khi mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy, không lẽ ba mẹ anh không đồng ý cho hai người ở bên nhau?
"Ôn Nam, chúng ta mau chóng để hai nhà gặp mặt nhau đi." Không phải dò hỏi, mà là thông báo.
Ôn Nam từ trong lòng ngực Hứa Diệc Hành ngẩng đầu, có chút khó hiểu, "Sao nhanh như vậy?"
Hứa Diệc Hành nhìn vào mắt của Ôn Nam, nửa ngày mới mở miệng, "Ôn Nam, có lẽ anh sẽ phải đi một khoảng thời gian."