Ôn Nam cùng Lý Bạch đi taxi về.
Tuy ba người này ở cạnh nhau rất ồn ào, nhưng phần lớn là Mạnh Hoài ríu rít không ngừng. Hiện giờ chỉ có Ôn Nam và Lý Bạch, vì vậy hai người không có nhiều đề tài để nói.
Ôn Nam nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, rất phồn hoa, bên trong xe lại yên tĩnh quá mức.
“Không biết nha đầu Mạnh Hoài có thể tự chăm sóc tốt bản thân được không, cậu ấy gầy hơn rất nhiều so với năm ngoài.” Ôn Nam đánh vỡ sự yên lặng, nhẹ nhàng mở miệng.
“Hai người quen nhau lâu chưa?” Lý Bạch quay đầu, nhìn về phía Ôn Nam.
“quen lâu rồi, ba năm sơ trung, ba năm cao trung, như hình với bóng.”
Lý Bạch không nói lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu thấy Mạnh Hoài là người thế nào?” Ôn Nam lưỡng lự mãi, vẫn là quyết định mở miệng, cô tin rằng mối quan hệ của hai người đã vượt qua mức tình bạn, cô hy vọng Mạnh Hoài sẽ hạnh phúc.
“Cô ấy là một người rất rộng rãi, lạc quan, có thể mang đến niềm vui cho người khác.”
“Còn gì nữa?” Ôn Nam hỏi
“Còn có, tôi thực sự thích cô ấy.” Lý Bạch không dùng giọng nói phẫn nộ ngày xưa, thực nghiêm túc nói.
Ôn Nam không nghĩ Lý Bạchsẽ nói trắng ra như vậy, nhưng nghĩ lại, Lý Bạch và Lý hiểu Bạch là hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau, sau đó nhoẻn miệng cười.
Lý Hiểu Bạch có chút hướng nội, làm chuyện gì cũng rất cẩn thận, cũng rất ôn nhu, cho người ta cảm giác tắm mình trong gió xuân, diện mạo cũng thiên hướng thanh tú.
Mà Lý Bạch, thuộc về loại ngông cuồn phóng túng, diện mạo tuấn tú, làm việc quyết đoán, lại cho người ta một cảm giác an toàn.
Làm bạn thân nhiều năm của , Ôn Nam tự nhiên có thể hiểu được, Mạnh Hoài đối với Lý Hiểu Bạch có một chút cảm tình, nhưng với Lý Bạch, sợ là Mạnh Hoàiđ ã thích cậu ấy.
cho dù là ai, Ôn Nam cũng thật lòng chúc phúc.
Lý Bạch bảo tài xế đưa Ôn Nam tới dưới lầu tiểu khu, sau khi xác nhận Ôn Nam đã về đến nhà mới bảo tài xế lái đi.
Ôn Nam không khỏi có chút cảm khái, đây là nguyên nhân Lý Bạch cho người ta cảm giác an toàn, cậu ấy rất bá đạo, cũng rất tinh tế, nếu Mạnh Hoài và cậu ấy có thể ở bên nhau, cô tin cậu ấy có thể trị được Mạnh Hoài, đồng thời có thể chăm sóc thật tốt.
Ôn Nam lắc lắc đầu, mình lại suy nghĩ loạn rồi, Mạnh Hoài không phải con nít, có thể đưa ra phán đoán, thay vì suy nghĩ vậy không bằng suy nghĩ việc của chinh mình.
Nhắc mới nhớ, trong một tháng này, ngày nào cũng cùng Mạnh HoàiLý Bạchngốc ở cùng nhau, không thường xuyên gặp Hứa Diệc Hành cho lắm. Hơn nữa mỗi ngày đều dưới nắng hè nóng bức tập lái xe, cũng ít khi nhớ tới anh ấy.
Ôn Nam cảm thấy mình thật không xứng với chức bạn gái, nhìn thời gian, đã h tối, vốn đinh qua thăm hỏi nhà bạn trai một chút, lại sợ Hứa Diệc Hành đã rửa mặt đi ngủ, vậy nên từ bỏ ý định này. Dù sao cũng sắp khai giảng, có rất nhiều thời gian.
Ôn Nam định sau khi khai giảng mới trở lại trường, nhưng trong nhóm chat kí túc xá, Trư Ni và Trần khả Tân nhất quyết yêu cầu Ôn Nam trở về trước một ngày, nguyên nhân rất đơn giản, các cô yêu cầu một người đến trước dọn vệ sinh, mà nhà cô gần trường nhất, hơn nữa lại “cần cù tốt bụng”, nên Ôn Nam trở thành người tốt nhất được chọn.
Ôn Nam thầm nghĩ ở nhà cũng không làm gì, liền đơn giản đồng ý với tam tỷ muội, đến sớm một ngày.
Lúc này, Ôn Nam như cũ chỉ cho ba Ôn đưa mình tới cổng trường, ba Ôn không lay chuyển được con gái, dặn dò vài câu rồi trở về.
Ôn Nam nhìn xe biến mất ở nơi xa, lúc này mới lấy điện thoại ra, một tay kéo hành lí, một bên nhắn tin cho Hứa Diệc Hành.
“Đoán xem em hiện tại ở đâu?”
“Cổng trường.”
Hứa Diệc Hành nhắn lại hai chữ đơn giản, lại làm Ôn Nam có chút ngốc, nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng Hứa Diệc Hành a, không lẽ đại thần còn có tài năng xem bói?!
“Ôn Nam” âm thành quen thuộc vang lên từ phía sao.
Ôn Nam có chút không tin được, cứng đờ xoay người, cách cô mét, có một phòng an ninh, mà Hứa Diệc Hành đang đứng trước cửa phòng an ninh.
Ngốc ngốc nhìn anh đến gần, Hứa Diệc Hành bật cười, vỗ vỗ đầu, “sao vậy, không quen anh hả?”
Ôn Nam chỉ ngơ ngác nhìn anh: “ Hứa Diệc Hành, anh sao lại ở đây, không phải theo dõi em chứ.”
“Ôn Nam, làm người phải có lương tâm,” không đợi Ôn Nam mở miệng, anh lại tiếp theo nói, “em không tới tìm anh, anh không được tới tìm em?”
Hai câu nói này làm Ôn Nam cảm thấy rất hổ thẹn, Hứa Diệc Hành tự cầm lấy hành lí trong tay cô, một tay nắm tay cô, chậm rãi đi về phía trước.
“chẳng qua em sợ anh bận quá không dám đi quấy rầy anh, hơn nữa anh cũng không chủ động tới tìm em a.” Ôn Nam cố ý giải thích, thuận tiện vãn hồi cục diện tình thế của chỉnh mình.
“Em còn nói lý?” Hứa Diệc Hành nhẹ nhàng nhéo tay cô, lại nói “anh kém chút nữa đã viết trên người bốn chữ “hoan nghênh quấy rầy””
Ôn Nam cười “phốc” một tiếng, cô không nghĩ bạn trai mình lại còn có tế bào hài hước, ai nói là cao lãnh chi hoa, rõ ràng là hoa cúc bình dân.
Hứa Diệc Hành liếc Ôn Nam lmột cái: “Tiểu vô tâm.”
Ôn Nam nhìn bốn phía, không có người, sẵn anh không chú ý nhón mũi chân tặng một cái hôn môi, lúc này mới làm dịu mội tâm oán khí của Hứa Diệc Hành.
Hứa đại thần cũng là bất đắc dĩ, lúc Ôn Nam học lái xe mấy ngày trước, anh cũng từng gọi điện cho cô, Ôn Nam hoặc là nghe rất chậm, hoặc là trực tiếp tắt máy, thậm chí buổi tối lúc nói chuyện với anh còn ngủ gật, cô thật sự rất bận rất mệt, để chứng tỏ mình quan tâm cô, nên anh cũng không chủ động liên hệ Ôn Nam nữa, ngược lại tiểu gia hỏa này còn trách anh.
Gần đây trung tâm khoa học hải dương có nghiên cứu mới, anh cũng tham dự, vì thế sớm trở lại trường, trùng hợp hôm nay có một phần số liệu, có người gửi ở phòng an ninh, lúc đi lấy không nghĩ tới gặp người trong lòng, cái này có tính là duyên phận không?
Ôn Nam đối với sự xuất hiện của Hứa Diệc Hành tuy là kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.
Phật từng nói: kiếp trước lần ngoái đầu nhìn đổi lại kiếp này một lần gặp thoáng qua. Hứa Diệc Hành, chắc chắn kiếp trước em dành hết thời gian cuộc đời nhìn trộm anh…
Hứa Diệc Hành không tiện lên kí túc xá nữ, nên chỉ đưa Ôn Nam đến dưới lầu.
Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi rối mái tóc dài cuẩ Ôn Nam, Hứa Diệc Hành nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc nghịch ngợm vươn trên vai cô, “anh còn chút công việc của viện hải dương càn phải xử lí, buổi trưa cùng em đi ăn cơm được không?”
Ôn Nam nâng cánh tay Hứa Diệc Hành lên, nhìn mặt đồng hồ trên cánh tay anhh, lắc lắc đầu, “sắp đến giờ rồi, em còn phải dọn vệ sinh kí túc xá nữa, sợ khong kịp cùng anh ăn cơm, buối tối cùng ăn.”
Hứa Diệc Hành nhíu mày, “sao vậy, em định buổi trưa không ăn cơm sao?”
Ôn Nam tự biết mình đã nói sai rồi.
“làm xong rồi gọi cho anh, cơm trưa phải ăn chứ.”
“được” Ôn Nam sảng khoái đồng ý, trong lòng suy nghĩ: dù sao anh cũng không biết em ăn hay chưa.
Hứa Diệc Hành như nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Mua cơm trưa thì chụp lại hình gửi Wechat cho anh.”
Ôn Nam:.......
Hứa Diệc Hành nhìn gương mặt Ôn Nam có chút nhăn nhó, cầm không được mà cười nhẹ.
Ôn Nam có cảm giác mình trong lòng Hứa Diệc Hành chỉ số thông minh cứ thẳng tắp giảm xuống, trong lòng thực khó chịu, rầu rĩ nói: “Vậy em đi trước, kí túc xá lâu rồi chưa dọn, chắc sẽ rất bẩn.”
Hứa Diệc Hành đưa hành lí cho cô, “được, có phải anh vinh hạnh lắm không, gặp được cô gái chăm chỉ cần cù như vậy.”
Ôn Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng Hứa Diệc Hành, “Đúng rồi đúng rồi, anh trúng giải thưởng lớn.”
“Ôn Nam, em có muốn nghe lời nói yêu thương không?”
trong mắt cô tràn ngập nghi hoặc, Hứa đại thần chuẩn bị nói lời yêu thương với cô sao?
Hứa Diệc Hành tiến lên một bước, kéo cô gái trước mặt vào lòng mình, nhẹ nhàng nói, “Đừng vất vả quá, anh sẽ đau lòng.”
Ôn Nam nghe tiếng tim đập của Hứa Diệc Hành, cùng với âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, rõ ràng không hề có cảm giác buồn nôn, mà trái tim trong lồng ngực của cô cũng muốn nhảy ra ngoài.
Khoảng cách hiện tại rất nguy hiểm, gần quá, Ôn Nam chỉ càu Hứa Diệc Hành không nghe được tiếng tim cô “ Bang bang”, ...thật mắc cỡ.
Cuối cùng, Ôn Nam suýt chút nữa bỏ chạy trối chết.
Hứa Diệc Hành nhìn thân ảnh Ôn Nam biến mất ở chỗ ngoặc, mới xoay người rời khỏi kí túc xa, anh cũng có vài chuyện cần xử lí.
Ôn Nam đẩy cửa phòng , ập vào trong mặt là một mùi ẩm mốc. Đầu tiên cô đi đến mở cửa sổ cho thông gió, sau đó bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trong kí túc xá.
Trước kì nghỉ khi cô chuẩn bị về nhà, trước khi đi kí túc xá vẫn rất sạch sẽ, nhưng hiện tại, ai đó nói cho cô biết, trên mặt đất một đống gói đồ ăn vặt, còn có vỏ quýt, vỏ hạt dưa là thế nào, chẳng lẽ lúc cô đi rồi thì tam tỉ muội mở party sao? ˋ^ˊ!
Ôn Namcuối cùng cũng hiểu vì sao tam tỷ muội nhất định phải bắt cô trở lại quét dọn.
Để bày tỏ sự khó chịu của mình, Ôn Nam chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm chát kí túc xá.
Ôn Nam: ai có thể giải thích một chút đây là cái gì[ gương mặt tươi cười ]
Trư Ni: Hôm nay mặt trời thật lớn nga…
Trần Khả Tân: Hôm nay phong thật thoải mái u.
Phàn Tiểu Đậu: Hôm nay lá cây xanh thật nha…
Ôn Nam dở khóc dở cười, dưới tình huống như vậy tam tỷ muội vẫn là thực đoàn kết. Nghĩ nghĩ, cô lại gửi một tấm cho Hứa Diệc Hành, thuận tiện thêm một biểu cảm đáng thương.
Sau đó nhận mệnh cởϊ áσ khoác, lại loát hạ ống tay áo, bắt đầu làm việc!
Hứa Diệc Hành nhận được hình ảnh, không khỏi bật cười, cô gái của hắn là cần an ủi sao.
Vương Tử Kỳ thò đầu qua nhìn, cũng thấy được hình ảnh kia, bắt đầu oa oa kêu to: “Ai u nhìn đi, ký túc xá này so với ký túc xá của chúng ta còn loạn hơn, anh xem còn có cả tất trên bàn, anh tìm tấm ảnh này ở đâu vậy>”
“Là ảnh Ôn Nam chụp kí túc xá.”
Hứa Diệc Hành cất điện thoại, sau đó vội đi bàn công việc, mặt kệ biêu cảm giật mình của Vương Tử Kỳ .
“Trời ạ, chị dâu quả là thâm tàng bất lộ a, thì ra cũng là người đồng đạo.”Vương Tử Kỳ không tin nỗi nói.
Thật ra Vương Tử Kỳ và Lương Sinh đều thuộc loại người khá “Tùy tính”, nói gọn là lôi thôi, nhưng ở cùng Hứa Diệc Hành uy nghiêm như vậy, không thể không giữ kí túc xá sạch sẽ.
“Anh, anh có hỏi chị dâu có giống em với Lương Sinh không? cẩn thận chị ấy không chịu nỗi thói sạch sẽ của anh.” Vương Tử Kỳ hề hề nói.
“Mấy loại việc nhà này, anh không ngại làm.” Hứa Diệc Hành như cũ bận rộn với công việc, nói chuyện không hề ngẩn đầu lên.
Vương Tử Kỳ cảm thấy câu nói của Hứa Diệc Hành rất ngầu, “Anh, thật ngầu nha, em muốn gả cho anh, phải sinh con trai cho anh!”
Hứa Diệc Hành không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cậu.
Vương Tử Kỳ ngượng ngùng “Hắc hắc” cười hai tiếng, sau đó bôi dầu vào lòng bàn chân chạy nhanh, phải hiểu rằng, Hứa Diệc Hành trừ Ôn Nam thì đối với người ngoài không có một chút nhẫn nạo.
Tác giả có lời muốn nói: Có nhiều chỗ tôi cũng thấy mình viết rất mơ hồ, có chỗ nào không rõ hoặc có đóng góp gì, hoan nghênh các bạn chỉ ra (^o^)/~ mặt khác, hôm nay vừa mới mới phát hiện chương cùng chương không biết vì sao không thể xem, tôi đã điều chỉnh rồi, xin thứ lỗi ╯ε╰