Cô sinh ra đã được định là tai ương của cả gia đình. Hồi còn nhỏ, cô không hiểu tai ương là cái gì. Cô chỉ biết bố mẹ không thích cô, bà ngoại cũng không thích cô… Dường như mọi người đều chán ghét cô. Nhưng mọi người lại rất thích Nguyệt Ánh – người em gái sinh đôi với cô. Cùng một khuôn mặt, cùng một dáng người, cùng một ngày sinh… nhưng tại sao mọi người lại thích Nguyệt Ánh mà chán ghét cô như vậy. Có phải là do Nguyệt Ánh nhu thuận hiểu chuyện nên mọi người thích không?
Nếu cô cũng như Nguyệt Ánh… cũng nhu thuận hiểu chuyện… có phải ba mẹ cũng sẽ yêu thương cô như Nguyệt Ánh không?
Có lẽ thế
Dưới tán cây Thiên chi, có hai bé gái đang ngồi chơi với nhau. Hai đứa bé hệt như hai thiên thần. Khuôn mặt tròn tròn, đôi má phấn hồng, cả thân hình mũm mũm khiến người khác yêu thích mãi không thôi. Hai đứa trẻ có khuôn mặt giống y như nhau, chúng cùng đùa nghịch dưới tán cây thiên chi nở rực hoa. Khunh cảnh hài hòa hệt như trong những câu chuyện cổ tích.
“An An, chị nhìn kìa! Dưới hồ có con vịt con, chúng ta xuống dưới đấy bắt đi!”
An An lắc cái đầu tròn tròn của mình rồi chu miệng lên nói, trông cực kỳ đáng yêu:
“Không được, ba mẹ đã dặn là không được xuống hồ, nếu không ba mẹ sẽ mắng.”
“Không muốn! Không muốn, em muốn xuống hồ cơ! Em muốn xuống hồ!”
An An nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói:
“Được rồi, chỉ được xuống một lúc thôi nhé.”
Nguyệt Ánh vừa cười, vừa tung tăng nhảy chân sáo đi xuống hồ nước. Nói là hồ nước, chi bằng nói là vũng lầy còn chính xác hơn. Vũng lầy này sâu còn chưa tới một mét nhưng đối với một đứa bé mới tuổi mà nói thì nó hoàn toàn có thể giết người.
Trẻ con rất hiếu động, đặc biệt thích vầy nước, An An và Nguyệt Ánh cũng không phải là ngoại lệ. Hai đứa bé nghịch nước, mặc cho bộ váy công chúa đang mặc trên người bị lấm bẩn. Tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vang lên khiến cho lòng người thấy ấm áp hẳn lên.
Nguyệt Ánh lội xuống nước. Dòng nước mát lạnh khiến cô bé càng ngày càng thích thú. Nhìn thấy có một đàn vịt con ở đằng xa, Nguyệt Ánh không tự chủ mà tiến càng lúc càng sâu vào vũng lầy.
An An nhặt một viên đá màu xanh có hình thù kỳ lạ, cô bé cười lên thích thú rồi hớn hở nói:
“Nguyệt Ánh, nhìn xem này…”
Khi cô bé quay lại để khoe với Nguyệt Ánh thì không thấy Nguyệt Ánh đâu. An An gọi lớn:
“Nguyệt Ánh! Nguyệt Ánh!”
“Nguyệt Ánh! Em ở đâu? Nguyệt Ánh!”
An An cứ chạy đi tìm Nguyệt Ánh, vừa chạy cô bé vừa khóc.
Trong phòng khách, không khí bi thương tràn ngập khắp mọi nơi, len lỏi vào trong từng ngõ nghách.
“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Ta đánh chết cái đồ nghiệp chướng nhà ngươi. Ta đã nói từ đầu rồi mà các ngươi không nghe. Nó chính là tai ương của cái nhà này. Lúc mới sinh ra nó đã khắc chết ông nội nó, khắc chết chú ba nó. Giờ lại đến em gái nó! Ta đánh chết cái đồ nghiệp chướng nhà ngươi.”
Bà nội cầm cái gậy đánh liên tục vào người An An.
“Bà nội, con sai rồi…. con sai rồi…”
Từng cái roi đánh xuống giống như dùng tất cả sức lực bình sinh của bà, trên làn da non nớt xuất hiện những vệt đỏ chói mắt. An An vừa khóc vừa cầu xin, người cô bé run lên từng hồi.
“Mẹ, đừng đánh nữa… con xin mẹ đừng đánh nữa!”
“Đến giờ mà anh vẫn còn bảo vệ nó sao? Nó hại chết con gái anh đấy!”
Trần Hồng nhìn bà, rồi cúi đầu xuống nghẹn ngào nói:
“Nhưng nó cũng là con gái con.”
Nói xong, trên mặt ông xuất hiện một giọt nước mắt. Bà nhìn người con trai cường đại của mình, chưa bao giờ bà thấy nó khóc… kể cả khi bị tra tấn trong hầm băng nó cũng không khóc… vậy mà giờ…
Bà không kìm được mà khóc, trên khuôn mặt nhăn nheo xuất hiện sự thống khổ cùng đau lòng.
“Nguyệt Ánh chết rồi… cháu gái đáng thương của tôi chết rồi… con bé chết rồi… chết rồi… Nguyệt Ánh chết rồi…”
Trần Hồng nhìn bà rồi lại nhìn An An đang run rẩy ở dưới sàn nhà.
“Quản gia, mang An An đi. Tôi vĩnh viễn không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa.”
Một người đàn ông trung niên xuất hiện kéo An An đi. An An vùng vẫy khỏi bàn tay của người đàn ông đó, cô chạy về phía Trần Hồng, ôm chặt chân ông:
“Ba ba, con xin ba, đừng mang con đi… An An không muốn… An An không muốn rời xa ba mẹ. An An sẽ thật ngoan! An An sẽ nghe lời!”
Tất cả những lời cầu khẩn chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lùng của ông. Đó là ánh mắt của oán hận, của đau khổ… là ánh mắt mà cả đời này An An không thể quên. Đối với một cô bé bốn tuổi mà nói thì đây là một loại ám ảnh.
Từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ được mẹ ôm… chưa bao giờ được bà nội bế… tất cả mọi người đều dành hết tình thương cho Nguyệt Ánh, còn cô cái gì cũng không có.
Bị đưa ra bên ngoài, không một người bao bọc, liệu một cô bé có thể tồn tại được hay không?
“Tại sao mày không chết đi? Mày hại chết bao nhiêu như thế vẫn chưa đủ hay sao? Chết đi! Chết đi! Chết đi!”
“Đáng nhẽ mày không nên được sinh ra… mày không xứng đáng được sống…”
(Truyện: Có ai vẽ được trái tim?! - Vũ Ngọc Thiên)