Sau khi chia tay Ohno-san, ba bọn tôi quay về kí túc.
“Cậu nghĩ sao?”
Fujiwara ngồi trên giường hỏi khi tôi đun ít nước ở gian bếp.
“Về chuyện gì?”
“Người phụ nữ đó, Ohno-san.”
“Chị ấy có vẻ là công chúa của nhóm otaku. Theo trend hẳn là cách sống tuyệt vời. Tốt thay. Chị ấy đang tận hưởng cuộc sống.”
“Không phải. Cậu không thấy chị ấy còn giấu gì à?”
“Thật ư?”
Cô ấy nhìn Asahi đang ngồi ở sofa.
“Ể? Ah, um…” Asahi trông lo lắng khẽ nói.
“Mình không hiểu lắm. Mình nghĩ Ohno-san là người tuyệt vời ở nhiều mặt.”
“Đúng vậy, chị ấy rất tuyệt vời. Có lẽ nào, Asahi cũng muốn trở thành người giống chị ta? Người làm nhóm tan rã theo cách đó?”
“C-cậu đang nói gì thế? Mình sẽ không ngoại tình!”
“Hmm. Mà này. Đến lúc cậu cho bọn tớ xem sử ma rồi. Succubus, phải không?”
“Mình không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt…”
“Tớ không có ý thô lỗ. Nhân tiện, cà phê, trà, và trà xanh, cậu thích cái nào?”
“Aa… C-cà phê. Cảm ơn nhé!”
“Chỉ có cà phê hòa tan!”
“Ashiya-kun.” Fujiwara thu hút chú ý của tôi. “Trà nhé. Tôi muốn trà với nhiều sữa.”
“Cậu tự pha được. Đừng lười.”
“Ha!? Đừng quá nhỏ mọn. Đâu phiền lắm. Quan trọng hơn…”
“Ờ ờ! Tôi sẽ pha!”
Tôi thỏa hiệp trước khi cô ấy kịp nói, và Fujiwara bắt chéo chân. “Thật tốt là cậu hiểu.”
Cái đứa này…
“Quay lại chủ đề ban nãy, nếu cả hai cậu đều không nghĩ tới, chẳng lẽ là tưởng tượng của tớ?”
“Không biết. E là chỉ Asahi và tôi không nhận ra.”
“Ừ,” Asahi gật đầu. “Mình cũng không nhận ra.”
“Tôi không biết, nhưng kể cả Ohno-san nói dối, sẽ chẳng có gì khác biệt. Nên tại sao không để yên? Chúng ta đều có một hai chuyện không muốn nói.”
Nước sôi rất nhanh, tôi rót ra cốc.
“Đúng vậy. Đánh bại thực thể suy nghĩ là xong việc.”
“Nhưng nếu không xử lý nguồn gốc, nó sẽ sinh ra thêm không?” Asahi cười gượng nói.
Chuẩn. Lý do Ohno-san bị thực thể suy nghĩ quấy nhiễu là do một người có ác cảm mạnh với chị ấy. Kể cả làm chúng biến mất, nếu không giải quyết nguồn gốc, khả năng xuất hiện con khác khá cao.
Nhưng mà.
“Chúng ta không cần thọc sâu vào. Điều duy nhất được yêu cầu là đánh bại nó. Nếu vậy, chúng ta sẽ hạ nó rồi cho vài lời khuyên. Sau đó không cần chịu trách nhiệm thêm. Phần còn lại là việc của Ohno-san. Chúng ta có thể làm gì hơn?”
“Chuyện đó…”
“Ổn thôi, chúng ta sẽ giải thích nếu chị ấy không làm rõ quan hệ, sẽ có một con khác đến.”
Tôi nói khi đặt cốc trước mặt Asahi.
Khi Asahi dùng thìa khuấy cà phê, cô ấy khẽ nói, “… Chắc vậy”.
Cô ấy bị thuyết phục, tuy không bằng lòng. Cô ấy khá cứng đầu để hài lòng.
“Cậu quá tốt bụng nhỉ? Thêm một lý do. Cậu không rút ra bài học nào từ tớ à?”
“Cậu nói về chuyện gì?”
Với đề nghị của tôi, Fujiwara cười khinh bỉ và nhận xét, “Không, Hirano-san. Nếu cậu làm theo các bước của tên cặn bã này, cậu sẽ đánh mất nhân tính.”
“Trà sữa của cậu.”
Tôi đặt cốc trà lên bàn cạnh giường, và Fujiwara nhấp ngụm không lời cảm ơn, nhỏ giọng chán ghét, “Không đủ sữa.” Đứa này phải tát phát mới được.
“Um…”
Khi tôi cố áp chế bực tức, Asahi khiêm nhường nói, “Giờ hai cậu sống cùng nhau trong phòng này à?”
“Ừ đúng vậy.” Fujiwara đáp với cái gật đầu và nói, “Nếu rời khỏi Ashiya-kun, ma lực của tớ sẽ cạn kiệt, và sẽ chết. Dĩ nhiên tớ không mong muốn, nhưng buộc phải sống cùng cậu ấy, và chẳng lạ lùng gì cả?”
“… Mình hiểu rồi. Heh…”
*Khuấy-khuấy*
Asahi nhìn cốc cà phê và tự nhủ khi khuấy thìa.
“Thật tốt…”
“Chuyện gì?”
Nghe tôi nói, cô ấy ngẩng lên, bối rối.
“Eh? Ồ không, chuyện là… là… Mình ghen tị hai cậu sống cùng nhau…?”
“Gì cơ? Nếu vậy, tại sao cậu không sống cùng succubus? Ý tớ là, đến lúc cậu cho bọn tớ xem succubus. Tớ tò mò một thời gian rồi.”
“Uu… Thực sự cần thiết à…?”
“Tớ muốn thấy. Cực kỳ muốn thấy. Rất dâm đãng đúng không? Cho tớ xem.”
Khi tôi nói đầy hào hứng, Fujiwara mắng, “Thảm hại!”
Ờ, thảm hại!
“Ugh.” Asahi rên rỉ và lấy cuốn sách phép dày cộp từ cặp.
“N-nhìn tẹo thôi… Nhé?”
Asahi truyền ma lực vào sách phép.
Rồi vòng ma thuật xuất hiện trên đầu Asahi, từ đó xuất hiện người phụ nữ với đôi cánh ác quỷ và cặp sừng dê.
“Whoaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tôi hét lên, nắm chặt tay.
Da cô ấy…
Người phụ nữ lơ lửng trong không trung được che (không hoàn toàn) trong lớp vải mỏng trông như một đoạn dây, để lộ khoảng 95% da thịt.
Cô ấy s**y!
Cơ thể khiêu dâm, và kết hợp với khuôn mặt dễ thương mang chút trẻ trung khiến cô ấy trông rất sai trái.
Cô ấy chính xác như mô tả của từ ‘Succubus’.
Nhỉ…?
Hmm?
Tôi chuyển ánh nhìn từ succubus lơ lửng trên không sang Asahi.
Tôi nhìn Asahi, rồi nhìn succubus.
Gì thế này?
“C-cả hai mặt giống nhau! Ể, sinh đôi? Asahi-san, cậu là succubus à?”
“Không!!”
Asahi hét lên.
Nhưng rồi succubus lướt sau người cô ấy và đặt tay lên vai.
“Ngài ấy không phải. Tôi chỉ bắt chước ngài ấy. Fufu. Chào cậu bé~”
Trái tim tôi nhảy lên khi được tặng nụ cười gợi tình.
Ôi không.
Tôi đổ rồi. Nụ cười khiến tôi mê mệt.
Cảm giác mặt tôi nóng lên…
“C-chào.”
Khi tôi lúng túng đáp, succubus cười khúc khích và bay tới chỗ tôi.
“Ồ, sao cậu căng thẳng thế? Cậu trông khá mạnh mẽ và dễ thương~”
Đầu ngón tay cô ấy vuốt đùi tôi với lực vừa phải, vừa đủ sượt qua.
Toàn thân tôi run rẩy.
Cô ấy gần tới mức tôi cảm nhận được hơi thở.
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt giống Asahi, thường bị giấu sau mái tóc cô ấy, như hút tôi vào trong.
Chiếc lưỡi đỏ thò ra khỏi khoé môi đỏ mọng của cô ấy.
Cô ấy vuốt đùi và nâng cằm tôi.
“Ah…”
Tôi không thể rời mắt.
Không thể nghĩ gì.
Cô ấy đưa môi lại gần.
“ASHIYA-KUN!!”
Bị dọa bởi tiếng thét của Fujiwara.
Tôi giật mình quay lại và đẩy succubus ra xa.
“Oh, Oh… eh? Gì… Chuyện gì vừa nãy?”
Tôi chập chừng mất ý thức.
Tại sao?
Chuyện gì vừa nãy?
Đáng sợ!?
Succubus đáng sợ!!
“T-tạo sao?” Asahi bối rối hỏi cô ấy, “C-chị đang làm gì?”
“Yaan~ Đừng giận mà. Cậu ấy trông rất ngon, nên tôi muốn nếm thử~”
Khi lướt về phía Asahi, đuôi cô ấy cọ vào cằm tôi.
Tim tôi nảy lên.
Ah… Tôi chết mất!
“Chị!! Chị không được! T-tại sao chị làm thế!?”
“Bản năng… Như việc thở vậy~”
“Đó không phải ý em! Mouu—!!”
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận ở mức này.
Mặt tôi căng thẳng cố kiểm soát tim loạn nhịp.
Ôi trời đất. Tôi suýt bị hút cạn năng lượng. Đáng sợ.
Succubus đáng sợ.
“Nhưng tốt mà! Nếu tôi có thể mê hoặc cậu ấy trong dạng hiện tại, nghĩa là Chủ Nhân có thể khiến cậu ta yêu say đắm, phải chứ? Fufu… Tôi thấy vui mừng cho ngài~”
“Là… là vậy à? Thật không?”
Asahi, người đã hét lên, ngồi xuống và tò mò nhìn succubus.
“Ừ, có thể! Bởi hình dạng hiện tại hoàn toàn là của ngài!”
Thật sao!!!!!!!?
Tôi nhìn succubus như liếm láp toàn bộ cơ thể cô ấy, và quay ra nhìn Asahi.
Giống nhau?
Ở đây, ở kia, và mọi chỗ khác đều giống nhau…?
Hee—
Heeee—
Tri thức này đã được tiếp thu!
“A.S.H.I.Y.A-K.U.N!!”
Người tôi co rúm.
Hee—
Heeee—
Tôi nhìn sang và thấy một Fujiwara vô hồn lườm tôi.
“F-Fujiwara. Cậu làm tôi sợ đấy! Đừng lườm tôi như thế. Xin cậu. Hãy trở lại là cậu của bình thường, đáng yêu Chikage Fujiwara-sama.”
“Cậu thảm hại tới mức nào?” Fujiwara mắng tiếp, “Cậu mê mẩn một succubus. Tôi muốn khóc quá, để nghĩ tôi là sử ma của kẻ rác rưởi như vậy!”
“S-sao cậu không khóc đi?”
“Ha?”
“… Không thể nào tôi kháng lại được bởi cô ấy thực sự quyến rũ.”
[…]
“Chà… nhìn succubus, tôi nhận ra dẫu có khuôn mặt ưa nhìn, cậu chẳng s**y tẹo nào. Không, tôi phải cảm kích cậu là sử ma của tôi. Từ giờ cậu yên tâm sẽ không có sai lầm nào xảy ra trong tương lai. Tôi trân trọng điều đó.”
Và sau đó…
Cô ấy sút vào mặt tôi…