Con đường dẫn tới khu tòa nhà học từ kí túc xá được tô điểm bởi những đóa hoa anh đào nở rộ. Như thể chúng kỉ niệm đáng dấu ngày bắt đầu năm học mới.
Năm nay sẽ tốt lành.
Nhưng với Fujiwara và tôi, vẻ hào nhoáng đó đầy mỉa mai.
Phồn hoa?
Hy vọng?
Hy vọng kiểu gì?
Chắc chắn, ngôi trường mà tôi không tới một thời gian dài sau kỳ nghỉ xuân càng khó chịu hơn mọi khi.
Tại sao à? Bởi những ánh nhìn tò mò khắp mọi nơi.
Nếu cái nhìn có thể xuyên thủng, người tôi hiện giờ sẽ đầy lỗ.
Vấn đề, như có thể dự đoán, học sinh chi nhánh Phía Đông đối xử với tôi như gốc rễ của mọi tội ác. Họ đổ lỗi cho tôi vì tai nạn, rằng tôi phá đám vào bài kiểm tra của Fujiwara.
Đó là sự đùn đẩy trách nhiệm không nhỏ. Kể cả Fujiwara bảo vệ tôi, nhưng chỉ khiến họ khó chịu hơn. Tôi rơi vào vòng lặp bi quan. Thật không vui vẻ gì.
Mặt khác, phe ngược lại, chi nhánh Phía Tây, đối xử với tôi rất tốt. Từ góc nhìn của Phía Tây, tôi kiểu như anh hùng giáng một đòn mạnh vào đám Phía Đông. Tôi không hề định làm vậy. Tôi muốn nói họ đừng kéo người không phe phái như tôi, vào cuộc chiến phe phái của họ.
Đau thật!
“C-cậu làm tốt lắm, Souta-kun. Cậu đã trải qua rất nhiều chuyện.”
Hiện tại là sau giờ học.
Tôi kiệt quệ nằm trên bàn khi được người khác đến gần.
Khi nhìn lên, tôi thấy một nữ sinh với vẻ ngoài ít nói, mái tóc dài che kín mắt.
Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, Asahi Hirano.
Bọn tôi khá thân với nhau bởi cả hai cùng khoa và đều không thuộc phe nào.
“Tớ bị trọng thương hoàn toàn… Xin cậu hãy chữa trị!”
“Ehh… Ah, eh… Umm… Cậu đã vất vả rồi!”
Asahi không tự nhiên xoa đầu tôi. Tay cô ấy di chuyển vụng về, và đỏ má ngại ngùng.
Tôi cảm động trước sự ngây thơ của cô ấy.
“Như này chưa đủ với tớ. Hình như tớ sắp thức tỉnh thứ gì đó.”
“Đồ ngốc!”
Khi tôi quay lại trước câu mắng đột ngột, mắt tôi chạm phải Fujiwara, người tỏa ra bầu không khí không vui.
Fujiwara chậc lưỡi và tiếp tục, “Thật xấu hổ khi cậu phải phồng mũi ra để được một cô gái đối xử tốt. Tại sao cậu không từ chối, Hirano-san?”
Asahi bị Fujiwara cắt ngang, khiêm tốn đáp, “Ừ-ừm, mình không bận tâm.”
Cô ấy không thể phản đối hoàn toàn trước nữ hoàng của lớp.
Bởi vì Fujiwara thường quấy nhiễu tôi, Asahi cũng liên quan tới Fujiwara ở mức độ nhất định, nhưng hình như họ không thể hòa hợp thoải mái. Cô ấy có chút kết nối với Fujiwara, nhưng họ không có quan hệ thân thiện.
“Thật sao? Nếu không thích, tốt hơn cậu nên nói ra. Ashiya-kun sẽ biết điều tránh xa. Nếu cậu ta làm chuyện cậu không thích, đừng ngần ngại nhờ giúp đỡ.”
Fujiwara liếc nhìn tôi.
“Nói tôi nghe, sao cậu có thể mất liêm sỉ như vậy?”
Ước gì cô ấy có một mẩu tốt bụng của Asahi.
“Mất liêm sỉ có gì sai? Thực ra, cậu phải cố gắng hơn bởi tôi thành ra như này. Cậu có hình dung được tôi hoảng hốt như nào trước bạn bè tốt của cậu không? Cứ nghĩ họ sẽ giết tôi.”
“Ừ… đúng. Xin lỗi mấy đứa đó làm phiền cậu.”
Lời xin lỗi thẳng thắn không ngờ, và thiếu năng lượng.
Chắc cô ấy đã có khoảng thời gian khó khăn để giữ mọi chuyện trong tầm kiểm soát.
“Ờ, okay. Nhưng giờ cậu sẽ làm gì?”
Tôi không hỏi mấy chuyện lớn lao như cách cô ấy xử trí họ, mà là về dự định của cô ấy sau giờ học.
Về cơ bản không có câu lạc bộ trong trường này. Học sinh được phép tự do hoạt động sau giờ học.
Nhưng những học sinh năm nhất sẽ học trong thư viện để cải thiện kiến thức, thực hành ma thuật dưới giám sát của giáo viên, hay tham gia đấu tập giữa các học sinh.
Tuy nhiên, bọn tôi hiện giờ đã học năm hai.
Bắt đầu từ năm hai, ngoài tự học, bọn tôi có thể nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ giống như công việc bán thời gian được đưa ra bởi Hiệp hội Pháp Sư Quốc Tế, tổ chức điều hành ngôi trường.
Họ gửi những yêu cầu bất kể chuyên ngành của học sinh như một phần thực hành (với vài ngoại lệ).
Kỳ thi lên năm hai cũng giống một bài kiểm tra nhất thời. Nếu vượt qua bài kiểm tra, học sinh được xem như có kỹ năng tối thiểu trở thành pháp sư, và hiệp hội sẽ cấp cho một chứng chỉ tạm thời, cho phép nhận nhiệm vụ.
Nhận nhiệm vụ là một trong các lựa chọn, nhưng nếu hoàn thành chúng, học sinh được trả công. Và nhận được một lượng tiền và điểm.
Điểm là một loại tiền điện tử sử dụng trong trường, nhưng chúng cũng là điểm nội bộ. Tốt nghiệp sẽ cần một lượng điểm nhất định. Nói cách khác, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong ba kỳ của năm cuối, học sinh sẽ ở lại trường. Rõ ràng đây là cách để tốt nghiệp nhanh nhất.
Fujiwara thở dài chán ghét.
“Cậu muốn tôi làm gì? Tôi muốn về nhà ngủ. Hôm nay tôi mệt lắm rồi…”
Tiếng than thở hiếm hoi đến từ Fujiwara siêng năng. Đến cả người sáng suốt như cô ấy cũng có giới hạn.
Đôi mắt Asahi đảo lên ngạc nhiên.
“Đến cả cậu, cũng có lúc như vậy sao, Fujiwara-san!”
“Cậu nghĩ tôi là ai? Mệt mỏi từ những lời đàm tiếu tầm thường. Tôi thấy bệnh bởi mấy đứa con gái Phía Đông lo lắng cho trinh tiết của tôi, và mấy tên con trai Phía Tây đối xử với tôi như nô lệ tình d*c của Ashiya-Kun… Mọi người còn chết lặng hơn tôi tưởng tượng.”
“N-nô lệ tình d*c!?”
“Tôi biết chứ! Thế nên tôi không thể tránh khỏi lo lắng bởi không thể chống lại cậu ta nữa. Tôi biết cậu ta sẽ rình mò mọi việc tôi làm. Bây giờ, đó chưa phải sự thật. Nhưng qua thời gian cậu ta sẽ ăn ngủ cùng tôi, chắc chắn Ashiya-kun sẽ sớm bị cám dỗ và tấn công tôi. Không có lối thoát. Giờ tôi thấy rất tuyệt vọng…”
“Cậu suy nghĩ thái quá rồi? Tôi đã nói trăm vạn lần rằng sẽ không đụng vào cậu.”
Tôi buột miệng cắt ngang.
Fujiwara cau mày như thể không thích những gì tôi nói.
“Không biết tại sao cậu nói ra được câu đó. Cậu quên mình đang hưởng án treo à?”
“Hôm qua là tai nạn. Không bao giờ tôi tự nguyện tấn công cậu.”
“Ehhh?!” Asahi kêu lên trong khi ngạc nhiên nhìn bọn tôi, “Hôm qua xảy ra chuyện gì?”
“Ah— Không có gì. Đúng không Fujiwara?”
“Ừ. Không có gì xảy ra.”
Xuyên tạc trắng trợn.
Tuy nhiên, khi bị từ chối quyết liệt, Asahi hiền lành không thể tiếp tục truy vấn. Mặc dù không bị thuyết phục, cô ấy lùi bước và nói, “Mình hiểu rồi.”
Tôi cảm thấy có lỗi.
Dù sao, không ngạc nhiên Fujiwara hoàn toàn không tin tưởng tôi.
Nếu đúng vậy, tôi nên chứng minh mình sẽ không bao giờ tấn công cô ấy.
Vì lợi ích cả hai.
“Hãy nghĩ về chuyện đó. Hiện giờ cậu đã hợp nhất với con quỷ phải không? Tức cậu là sinh vật của thế giới khác. Chẳng phải rất ghê tởm xxx với thứ như thế? Chuyện gì nếu cậu mang virus lạ truyền nhiễm? Cậu sẽ làm gì nếu tôi bị lây bệnh hoa liễu chết người? Chuyện gì nếu nó gây ra đại dịch? Nhân loại sẽ đi đến hồi kết. Tôi không ngốc đến nỗi quấy rối cậu. Hiểu chưa?”
“… Ne, cậu có nghĩ trung thực mọi lúc là đức tính tốt?”
Không.
“Ờ, tôi rất mừng. Nếu là Asahi thay vì Fujiwara, chắc chắn tôi sẽ đánh mất bản thân. Cảm ơn trời, là cậu, Fujiwara!”
“S-Souta-kun! Cậu tự nhiên nói gì thế…?”
Mặt Asahi đỏ bừng, và cô ấy nhỏ giọng kêu lên.
Tôi không thể không cười khi cô ấy vẫy tay trong không khí.
“Ô! Cậu lại trêu đùa mình! Cậu toàn thế thôi, Souta-kun.”
“Lỗi của tớ! Asahi, thật thích cách cậu phản ứng. Nên miệng tớ nhanh hơn não.”
“Cậu không cần xin lỗi gì hết. Từ bây giờ, mình sẽ không tha thứ cho cậu nữa!”
“Đúng vậy, Hirano-san, đã đến lúc cắt đứt quan hệ với tên này.”
Lời nói khó nghe của Fujiwara khiến Asahi sụt sịt.
“Eh.”
Oi-Oi.
“Đừng nói chuyện không cần thiết. Cô ấy là bạn thân của tôi. Nhỡ cô ấy bỏ tôi thì sao?”
“Một tên đàn ông liên tục nói lời quấy rối tình dục với một cô gái nhút nhát xứng đáng bị gạt bỏ.”
“Câu đó khiến tôi như kẻ bại hoại không thể cứu chữa, nên làm ơn đừng nói vậy.”
“Đó là sự thật. Thôi nào, Hirano-san, đừng cho cậu ta cơ hội.”
“K-không sao, hai bọn mình đều biết cậu ấy chỉ nói đùa… đúng không, Souta-kun?”
“Nn? … Ah! Ừ, chúng ta đều biết tớ chỉ nói đùa.”
“Tại sao cậu lặp lại cùng một câu? Cậu phá hủy lời thoại của mình.”
“K-không không! Con xin lỗi. Xin người tha thứ cho con, Asahi-sama!”
Fujiwara nhìn tôi khinh bỉ về cuộc trao đổi, nhưng đây gọi là đồng lòng. Nếu Asahi thật lòng không thích, tất nhiên, tôi sẽ dừng lại kiểu dây dưa này và thành tâm xin lỗi. Có lẽ vậy.
“Mou! Ashiya-kun, cậu thật là…” Asahi ngoảnh mặt đi và nhìn trộm tôi từ khóe mắt rồi nói, “Nhưng nếu cậu giúp mình làm… nhiệm vụ, mình sẽ tha thứ cho cậu.”
“Ồ! Cậu sẽ tha lỗi cho tớ sao. Được, đi tới bản tin thôi.”
“Tôi muốn… về nhà ngủ hơn.”
“Ma, ma!” Tôi xoa dịu Fujiwara gắt gỏng, và cùng nhau, ba người bọn tôi rời khỏi lớp.