“Chị chân thành xin lỗi chuyện đó.”
Ngày hôm sau, tôi giao nộp Ryouka thành công.
Tôi được Hội Trưởng hội học sinh triệu tập sau giờ học.
Không có ai trong phòng ngoài chị ấy.
“Chị thực sự không biết nói gì. Em gái Ryouka của chị, đã gây rất nhiều rắc rối cho em…”
Ngay khi tôi bước vào phòng, Hội Trưởng cúi đầu thật sau trước tôi.
Với tấm lưng thẳng và hông cong tạo thành góc vuông hoàn chỉnh, chị ấy thể hiện lòng thành đẹp đẽ tới mức có thể được giới thiệu trong sách nghi thức.
“Chị biết sẽ không bao giờ lời nói là đủ, nhưng làm ơn…”
Hội Trưởng với giọng kiệt quệ, tha thiết xin lỗi khiến tôi thấy chua xót.
“Được rồi. Em hiểu cảm giác của chị, xin hãy ngẩng đầu lên.”
Khi tôi nói bởi không thể chịu được bầu không khí nặng nề, chị ấy chậm rãi ngẩng đầu.
Nước da chị ấy nhợt nhạt với cảm xúc mệt mỏi không thể che giấu.
“Chị xin lỗi…”
“Không. Không phải lỗi của chị, Hội Trưởng. Chị xin lỗi nhiều quá.”
“Không đúng. Lỗi do chị chiều em ấy quá mức. Nếu chị cẩn thận hơn, em ấy đã không làm phiền em… Chị thật đáng xấu hổ.”
Chị ấy nhíu mày và cắn môi. Tôi cảm thấy chị ấy hối hận hơn bao giờ hết.
Nhìn vào vẻ mặt ấy, tôi tự hỏi liệu con người có khả năng hối hận như này. Ít nhất tôi không thể.
“Chị không cần chịu trách nhiệm thay hành vi của người khác. Chị không phải mẹ cô ta.”
“Ahm, em nói mẹ à,” Chị ấy hắng giọng. “Không chị luôn quan tâm em ấy theo cách nhất định, luôn coi em ấy như em gái ruột. Và giờ gây ra rất nhiều rắc rối cho em, không khỏi làm chị nghĩ mình chưa dạy bảo em ấy tốt. Giá như chị nuôi dạy em ấy tốt hơn…”
Tôi nghĩ sự nghiêm khắc trong quá trình nuôi dưỡng là nguyên nhân cho tính cách của Ryouka, nhưng tôi không thể chỉ ra điều đó. Ngoài ra, xin hãy đọc bầu không khí.
“Bất kể thế nào chị không cần lo gì cả. Em sẽ thấy phiền nếu chị xin lỗi quá mức cần thiết.”
“… Chị hiểu rồi. Là sự ích kỷ của chị, nhưng chị thấy tốt hơn sau khi nghe em nói. Cảm ơn nhé.”
Chị ấy mỉm cười khiêm nhường.
Chị ấy rất cứng nhắc.
Tôi ngồi xuống sofa gần bàn làm việc.
“Nhân tiện, cô ta đâu rồi? Em không thấy cô ta trong phạm vi trường hôm nay,” Tôi hỏi Hội Trưởng ngồi đối diện.
Chị ấy thở dài đáp.
“Các trưởng bối trong gia tộc chính gây khó dễ cho em ấy. Chị không nghĩ em ấy sẽ quay lại trường một thời gian.”
“Thật sao? Đó là sự trừng phạt của cô ta?”
“Hẳn là vậy. Nhánh gia tộc chính rất tức giận trước sự cố này, và họ không thể tha thứ sự ngu xuẩn mà nhánh gia tộc nhỏ âm mưu nổi loạn. Chị còn không thể bảo vệ em ấy. Nhưng đây sẽ là bài học nhớ đời cho em ấy.”
Cách chị ấy nói nhẹ nhàng đến đau lòng. Không phải tôi không ghét Ryouka, cô ta suýt giết tôi, tôi muốn cô ta nếm chút đau khổ.
Đây chỉ là vấn đề suy nghĩ chủ quan và trừng phạt. Vậy thôi.
Hội Trưởng day chân mày và cười nhẹ.
“Chị không biết cảm ơn bao nhiêu cho đủ bởi em không giao cho trường và giao Ryouka trực tiếp tới bọn chị. Cảm ơn. Em ấy có thể bị trường đuổi học, nhưng chị bằng cách nào đó đã cứu mạng được em ấy. Em biết đấy, ngay cả người như em ấy cũng là em gái nhỏ dễ thương của chị…”
Ryouka căm ghét chị ấy, nhưng Hội Trưởng dường như không ghét lại.
Bó tay.
“Phần nào dễ thương trong đứa em gái của chị?”
“Ừm. Chị luôn có điểm yếu trước cả em trai và em gái của chị.”
“… Huh? Chị có em trai à Hội Trưởng? Chẳng phải chị là con một?”
Khi tôi bày tỏ nghi ngờ, chị ấy nhìn lại trong im lặng. Ánh mắt thẳng thắn dường như hấp dẫn tôi, nhưng tôi không hiểu chị ấy muốn nói gì, nên chỉ bối rối.
“Um…”
Khi tôi lên tiếng, chị ấy thở dài đau khổ như đã bỏ cuộc.
“… Ah, ừ. Em nói đúng, Souta-kun. Chị không có em trai.”
“Em nghĩ vậy. Nhưng khoảng dừng đó là sao?”
“Không có gì. Ổn thôi nếu em không hiểu. Ít nhất chị là con một hiện giờ. Có lẽ bởi vậy chị quan tâm Ryouka hơn bình thường.”
Cách chị ấy nói như bị kẹt trong họng, đủ thuyết phục tôi chị ấy đang giữ một số bí mật. Tuy nhiên, tôi không thích chĩa mũi vào việc gia đình người khác.
Ý là, kể cả chị ấy có em trai trong quá khứ, hiện giờ thì không, và tôi không muốn biết lý do.
“Ra thế. Dù sao, em sẽ giao lại toàn bộ chuyện xử lý Ryouka đáng yêu của chị.”
“Bỏ qua cách em nói thì chị hiểu. Chị sẽ bắt Ryouka trực tiếp tới xin lỗi em lần nữa.”
“Em hiểu. Vậy tất cả nhờ chị…”
“Ồ, đợi chút đã.”
Khi tôi đứng lên, chị ấy ngăn lại.
Chị ấy cúi xuống như thể gặp khó khăn khi nói, nhưng nhanh chóng ngẩng lên nhìn tôi.
“Fujiwara-san… Có thể nào mang em ấy trở lại không…?”
Tôi lắc đầu.
“Không. Con quỷ đã chiếm hoàn toàn cơ thể cô ấy. Em rất tiếc phải nói, nhưng… vẫn không cách nào cho cô ấy trở lại.”
Vẻ mặt Hội Trưởng tối sầm, “Chị hiểu rồi.”
Có lẽ chị ấy tội lỗi vì hành vi nóng nảy của Ryouka.
“Xin đừng nhìn em như thế. Em sẽ làm gì đó. Em cũng hơi lo lắng bởi ý thức của Fujiwara vẫn không có tung tích.”
“O-oh?”
Hội Trưởng choáng váng trước lời bình của tôi… Eh? Tại sao?
Vẻ mặt chị ấy tương tự như nhìn thấy tên côn đồ giải cứu con mèo bị bỏ rơi.
Tôi biết lời vừa nói không hợp với tính cách tôi, nhưng không mong phản ứng này. Tôi khá sốc.
Là bởi hành vi bình thường của tôi sao?
Đôi mắt chị ấy lơ đãng ngập ngừng, và tiếp tục trong khi nhìn nơi khác,
“Em nghĩ gì về Fujiwara-san, Souta-kun?”
“Sao tự nhiên chị hỏi?”
“Không phải chuyện nghiêm túc. Chị chỉ hơi tò mò.”
Tôi dám chắc bọn tôi có mối quan hệ dễ bị hiểu lầm, nhưng chưa bao giờ nghĩ cả Hội Trưởng sẽ hỏi câu này.
Hmm… Cảm giác của tôi về Fujiwara?
Chẳng từ nào xuất hiện trong đầu. Nên tôi nhìn lại những kỉ niệm về cô ấy. Từ ngày tôi gặp cô ấy đến ngày hôm qua ý thức cô ấy biến mất.
Cô ấy như nào? Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do khiến tôi có ấn tượng tốt hay xấu.
Đúng vậy.
Điều duy nhất đọng lại là cô ấy hành hạ và ngược đãi tôi.
Có lẽ tôi không nên giúp cô ấy. Nhưng dẫu vậy, bọn tôi đã có khoảng thời gian ngắn sống cùng nhau.
Càng nhiều thời gian dành cho nhau, càng nhiều sự đồng cảm…
Có lẽ không.
Đó là câu nói đùa, nhưng ít nhất, tôi không thể quên điều cuối cùng cô ấy làm, nên tôi muốn giúp Fujiwara. Đó là cảm xúc chân thật của tôi.
“Một cộng sự phiền phức, em cho là vậy.”
Khi tôi tìm ra từ ngữ phù hợp, chị ấy cho tôi một cái nhìn khá tự mãn.
“Cộng sự hử? Là giữa triệu hồi sư và sử ma à?”
“Đúng thế.”
Chị ấy nghe lời khẳng định của tôi và khẽ gật đầu.
“Ra vậy. Bất kể là gì, em đã nói nghĩ cách. Chị tin em sẽ làm được.”
Rồi chị ấy cười như nhẹ nhõm phần nào.
Lại giấu bí mật.
Tôi rất mệt khi nghe.
“Cảm ơn… lời khen ngợi quá mức như mọi khi.”
“Quá mức chỗ nào? Em có thể làm được mọi chuyện nếu chú tâm, Souta-kun.”
Chị ấy tặng tôi cái nhìn sắc bén, tràn đầy thuyết phục.
“Em có tài năng cho chuyện đó.”
Vâng vâng.
Có lẽ đi.
Hết chương 2