Ngay lúc tôi hét lên, Fujiwara ôm tôi từ phía sau và nhảy xuyên thủng tường.
Đang ở tầng bốn, nhưng cô ấy không do dự một giây.
Nhìn lại, tôi thấy Ryouka đứng loạng choạng, làn khói đen mù mịt tỏa ra từ cơ thể cô ta.[note38701]
“M-mấy người đứng đờ làm gì! Đ-đuổi theo! K-không cho chúng chạy thoát, g-giết chúng!”
Dĩ nhiên làm cô ta bực tức. Đáng đời mà.
Tôi không còn nhiều ma lực nhưng sấm sét rất quyền năng. Misa quả thực đáng khen ngợi.
Nếu tích đầy, Ryouka đã biến thành than rồi.
“Cẩn thận cắn trúng lưỡi!”
“Ugh,” Tôi rên lên khi chịu chấn động tiếp đất. Cảm giác lòng mề sắp phun hết ra ngoài.
Fujiwara chạy tiếp không buồn chú ý tới tôi.
(Nhanh thế, nhanh quá mức. Như lái ô tô… tôi sợ lắm đấy!)
“Ashiya-kun. Làm tốt lắm. Rất ấn tượng.”
Trong khi chạy, Fujiwara gửi lời khen. Nghe bất thường làm sao.
Nhưng đó không còn là vấn đề lúc này.
“K-k-không có gì, n-nhưng đừng thả tôi xuống! Tôi sẽ chết đấy… Waa!”
“… Ha! Cậu ngại à. Sẽ tốt hơn nếu cậu không như này.”
Kể cả cậu nói vậy, ai cũng sợ hãi trong hoàn cảnh này.
Tôi nhắm chặt mắt.
Khi Fujiwara càng chạy nhanh, từng cơn gió đập lên má tôi.
Không thể tin được.
“Cái gì… Vô lý!?”
Bỗng tôi nghe giọng nói kinh ngạc của cô ấy, cảm giác bản thân vô trọng lực.
“… Huh? Ah, ooo!”
Khi mở mắt ra, bọn tôi đang nổi trên không trung.
Nhìn quanh thì thấy Fujiwara đã dẫn chân lên ma pháp thức.
“Ga-ha.”
Cơ thể tôi đập mạnh xuống đất và không khí bị ép ra khỏi phổi.
Cơn đau dữ dội làm tôi không thể đứng dậy. Tứ chi mất hết sức lực.
(Gì đây?)
Tay trái tôi bẻ cong theo hướng kì lạ.
(Không lẽ gãy rồi?)
Sách phép cũng văng ra xa sau cú rơi…
“Đ-đau thật, vừa rồi là sao…! C*t chó, c*t chó…!”
“Ashiya-kun, chạy ngay…!”
Khi nhìn phía sau, tôi thấy vài học sinh bao vây Fujiwara.
Là phục binh.
Vào lúc những học sinh đặt tay lên sách phép, kết giới chặn mọi ngả đường của Fujiwara hoàn thiện. Đến cả cô ấy cũng không thể chống lại phong ấn được duy trì bởi nhiều người.
Ngay từ đầu, cô ấy còn rất ít ma lực.
Không hay rồi.
“H-hai người ở đây! Haha… C-cuối cùng đã bắt được, Ashiya-kun…!”
Tôi đứng lên, nghiến răng, tôi thấy Ryouka nở nụ cười tức giận trên mặt. Đứng sau đồng bọn của cô ta.
Có lẽ một đồng bọn dùng ma thuật trị thương cho cô ta… Má nó…
“Ghê nha, đ-đúng là một đòn ra trò… Nếu không có sẵn ma pháp thức này, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra…! Giờ, tao sẽ trả lại ơn huệ đó… Sẵn sàng chưa, Sota Ashiya?”
Có lẽ bởi cảm xúc bị đẩy lên cùng cực, giọng Ryouka hơi run rẩy.
Cảm xúc không ổn định thúc đẩy cô ta làm bất cứ việc gì, cực kỳ đáng sợ.
“Đợi chút đã, kết thúc thôi. Tôi không còn cảm giác ở tay. Gãy rồi. Tôi có lẽ bị thương nghiêm trọng hơn cô, Ryouka. Tôi chịu đựng đủ rồi, và nếu tiến xa hơn, tôi sẽ ngất vì quá đau.”
“Gãy xương nhỏ nhoi đã là gì? Mày suýt giết tao!”
“Không không! Là hiểu lầm! Tôi tin chắc cô sẽ chặn được, nên tôi mới làm. Đó là dấu hiệu của lòng tin. Và nhìn xem cô vẫn ổn đúng không? Ryouka, cô thật giỏi. Tôi rất ngưỡng mộ.”
Mồ hôi chảy ròng trên má, tôi cố tuôn ra những lời vô nghĩa.
Nhưng rồi, Ryouka huých người tôi và bóp chặt cánh tay bị gãy của tôi bằng toàn bộ sức mạnh.
“Gaaaaaah!”
Tôi hét lên bởi cơn đau cực hạn, và Ryouka nhếch khóe miệng.
“Tao rất mừng khi được tin tưởng! Hình như tao nghĩ sai về mày, Ashiya-kun! Mày không chỉ là loại tép riu dựa dẫm vào sử ma mạnh mẽ. Tao rất là sai.”
“Không, tôi chỉ là tép riu. Nhìn xem, tôi không làm được gì cả. Làm ơn ngừng lại.”
“Vậy mày sẽ là người của tao chứ?”
“Tôi cũng không muốn… Hiii—”
“Mày còn dám thốt ra câu ngu ngốc như thế trong tình cảnh này? Mày cũng gan đấy! Nhưng như mày thấy, chẳng còn lựa chọn nào cả! Nếu không muốn là người của tao, tao sẽ bón mày cho con quỷ ăn…!”
“Chờ đã, đó đâu phải cách suy nghĩ của nữ sinh cao trung bình thường. Đầu cô bị sao thế?”
“Nói thật đấy! Nếu mày muốn, chúng ta hãy khởi động với con ả c*t chó kia.”
Cả hai mắt Ryouka đỏ ngầu khi cô ta điên cuồng gầm lên.
Khó mà rút lui bởi cô ta sẵn sàng giết Fujiwara ngay và luôn. Không tốt chút nào.
“Ashiya, kun… guh.”
Fujiwara rên rỉ và khuỵu gối, có lẽ bởi kết giới cắt đứt nguồn cung ma lực của cô ấy.
Cô ấy dừng di chuyển, thở gấp. E là ma lực đã cạn kiệt.
Không thể tệ hơn. Nếu bỏ mặc Fujiwara tiếp tục, cô ấy sẽ mất mạng.
“Hahaha. Có vẻ đã cạn kiệt nguồn cung ma lực. Liệu sẽ như nào nếu tao giữ ả một mình. Ả ta sẽ chết nhỉ?”
Tôi trừng mắt nhìn Ryouka đang cười lớn.
“Cô sẵn sàng giết chúng tôi? Đó có phải quyết định hay không? Cô nghĩ tội ác của cô sẽ không bị phanh phui sao? Tôi bảo đảm với cô. Họ cuối cùng sẽ tìm ra. Thế nên hãy nghe tôi.”
“Chỉ với đó? Lý do mày cầu xin mạng sống à?”
“Chỉ cần lắng nghe!”
Khi tôi hét lên, Ryouka chững giọng, “Rồi sao?”
Tôi đánh lạc hướng bộ não khỏi cơn đau và lấy lại nhịp thở.
“Kể cả cô xóa sạch mọi chứng cứ, người từ Phía Đông tin chắc sẽ hình dung cô là thủ phạm. Họ là vậy. Nghi ngờ chắc chắn sẽ lan rộng ra ngoài khuôn viên trường, và nếu chuyện đó xảy ra, cuộc chiến toàn diện giữa hai phe Đông và Tây sẽ bắt đầu. Chính là lỗi của cô. Cô chịu trách nhiệm nổi không? Cô có nghĩ đã hấp tấp quá mức? Chưa quá muộn cho cô bình tĩnh và suy xét lại!”
“Câm miệng!”
Giọng của Ryouka đầy lộn xộn khi hét lên.
“Gah… Tao sẽ làm mọi điều tao muốn! Nếu không thể thắng Mari… Tao sẽ giết cô ta! Tao cũng sẽ giết mày nếu buộc phải làm vậy! Ta sẽ trả mọi cái giá cần thiết!”
“Cô cần bình tĩnh lại! Có thật đó là lựa chọn tốt nhất không? Cô thực sự nghĩ những gì đang làm là đúng sao?”
“Câm miệng! Sao mày ghét tao nhiều tới vậy? Đã bảo sẽ cho mày mọi thứ nếu gia nhập Phía Tây! Chẳng có lý do từ chối, tại sao mày không là người của tao?”
“Đồ đần, cứ như tôi sẽ đứng về phe kẻ giết người! Dùng chút lẽ thường còn sót lại của cô đi!”
Khi tôi hét lên, Ryouka nhìn chết lặng trong giây lát, nhưng cô ta nhanh chóng phục hồi.
“Nhưng tao chưa giết ai cả! Tuy đó không phải trọng tâm!”
“Nhưng tôi méo quan tâm! Bảo rồi, thả bọn tôi đi! Tôi sẽ không nói với nhà trường nếu cô làm thế! Thậm chí tôi sẽ giúp cô đấu với Hội Trưởng nếu cô muốn, nhưng tôi sẽ không bao giờ tham gia phe nào! Cô phải cân nhắc rủi ro và lợi ích khi giết bọn tôi trước khi ra quyết định! Đồ đần!”
“Mày gia nhập một phe là xong chuyện nó rồi? Sao mày ghét tao nhiều tới vậy?”
“Tôi ghét cô! Cô quả thật cần nhìn lại bản thân trước khi nói ra câu đó, cô là cục c*t mà thôi.”
Ryouka gào lên, “Thằng khốn này!”
Cô ta lên gối vào bụng tôi như đang trút cơn bực bội và nhìn lại đám đồng bọn phía sau.
“Đi kiếm con kobold! Tao sẽ bón nó ăn! Một cắn vào tay là thằng ngu này sẽ thay đổi quan điểm!”
“Um, thưa Chị, chúng ta thực sự sẽ làm vậy sao…?”
Một đồng bọn mở miệng sợ hãi. Rõ ràng chúng đã bị dọa sợ.
Chắc hẳn cô ta không ngờ tôi phản kháng quá nhiều.
Ryouka trừng mắt.
“Ồ thế a. Đến cả mày cũng không tin quyết định của chị?”
“K-không phải! Em sẽ đi tìm ngay!”
Giống như lũ nhện chạy loạn, đám đồng bọn đi tìm kobold.
Chỉ còn lại vài người duy trì kết giới quanh Fujiwara.
Ryouka vẫn cay cú và đá chân.
“Đây, thưởng thêm phát! Vì mày xứng đáng.”
Tôi co rúm khi bị đá vào bụng và dẫm đạp lên người vài phát nữa.
“Đến lúc thay đổi suy nghĩ rồi đấy, Ashiya-kun! Cơ hội cuối cho mày!”
Tôi lơ Ryouka và chuyển chú ý sang Fujiwara, người đã ngừng di chuyển trong kết giới.
Liệu cô ấy còn ổn không.
Khi ma lực cung cấp bị cắt đứt, tôi không biết bằng cách nào cô ấy còn duy trì được sự sống.
Ngoài ra, cô ấy nghĩ gì về tình huống hiện giờ? Cô ấy sẽ thà chết hơn là gia nhập phía Tây không? Hay cô ấy bằng cách nào đó sẽ lợi dụng Ryouka?
Không, đó không phải bản chất của cô ấy.
Tôi không thể hình dung cái tôi của Fujiwara sẽ tiếp nhận được sức ép nhiều như vậy.
“Mày nhìn nữa thì Fujiwara vẫn không giúp được. Thực ra, Ashiya-kun, mày đáng lẽ là người cứu cô ta mới đúng? Tất cả những gì cần nói là mày sẽ vâng lời tao, và hai đứa đều được sống.”
“Nếu làm vậy, Fujiwara sẽ giết tôi bằng mọi cách… Tại sao cô bị ám ảnh quá mức bởi quyền lực? Nó quá đỗi tuyệt vời thế sao?”
Tôi tiếp tục mỉa mai, “Đúng là khờ dại, Ryoka à. Một địa vị quan trọng bị cô biến thành thảm hại như này? Tôi thấy tiếc cho cô. Thật đáng thương cô bị so sánh với Hội Trưởng ngay từ khoảnh khắc đầu đời. Cô nên rũ bỏ đi và sống cuộc đời thoải mái hơn.”
“Câm cái miệng thối của mày lại. Nếu không, tao sẽ bẻ nốt cái tay kia.”
Nghe có vẻ gắt. Hình như tôi đụng trúng điểm yếu của cô ta.
Sau một lúc dừng lại, tôi ngậm miệng. Tôi chẳng quan tâm tiểu sử con người của Ryouka, tôi đã không muốn chết bởi thề thốt như con chó con ban nãy. Tôi không nghĩ cô ta sẽ để tôi chết nhẹ nhàng.
Tôi nhìn Fujiwara lần nữa, cố kìm nén cơn đau ở tay và bụng.
Giờ nghĩ lại, cái mạng của tôi rơi vào hiểm nguy từ khi cô ấy trở thành sử ma của tôi. Thật sao, lần này tôi sẽ chết?
Má nó.
Nghĩ tới nó, tôi càng tuyệt vọng hơn trước con quỷ so với bây giờ. Uy áp của con quỷ có thể giết người chỉ bằng ánh nhìn.
Ờm, nếu Fujiwara chết, con quỷ sẽ chết cùng cô ấy không?
Lúc này, Fujiwara đang kiểm soát cơ thể, nhưng nghe bảo ý thức con quỷ cũng ngủ say bên trong cơ thể cô ấy.
Đúng. Con quỷ vẫn còn sống.
Nếu vậy, cô ta có cảm thấy khổ sở vì đau đớn?
Tôi cảm thấy định nghĩa thế giới thật mong manh khi một con quỷ mạnh mẽ như vậy có thể bị Ryouka giết bất cứ lúc nào.
Tôi không thích chuyện đó.
!!!
Cô ấy sao thế?
Khi đang nghĩ ngợi, tôi thấy Fujiwara dương mắt nhìn bầu trời.
Từ bao giờ? Không lý nào cô ấy còn ma lực, thế thì bằng cách nào?
Tôi nghe giọng nói yếu ớt của cô ấy như cơn gió thoảng qua.
“Cho… tôi mượn… sức mạnh… của cô.”