Classmate ga Tsukaima ni Narimashite

mở đầu – câu chuyện khởi đầu bằng mối quan hệ chủ nhân-nô lệ khác thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hmph. Chỉ là con Golem Đá, loại quái vật hạng bét.”

Tôi tìm kiếm chủ nhân giọng nói và ở đó là một nữ sinh với mái tóc đen óng nổi bật dựa người vào tường liếc nhìn tôi.

Cô ấy là bạn cùng lớp, Chikage Fujiwara.

Con nhỏ làm gì ở đây chứ.

Tôi không rảnh tiếp chuyện nên bỏ qua và quay lại nhìn giám khảo.

Một giáo viên nam trung tuổi mặc áo choàng đen, trang phục truyền thống của một ma thuật sư, gửi cái gật đầu nhẹ cho tôi.

“Tốt lắm. Souta Ashiya, em vượt qua bài kiểm tra triệu hồi và được phép lên lớp tiếp theo.”

Tôi xuýt xoa ngực trước những lời đó.

Pháp sư.

Là thuật ngữ mô tả những người dùng ma lực gây ra các hiện tượng siêu nhiên.

Chỉ có số ít người trên thế giới nắm giữ ma thuật. Trong quá khứ xảy ra nhiều tranh chấp giữa các tầng lớp. Nhưng sau vài biến chuyển, họ đã ổn định ở mức pháp sư được xem là ‘hiếm, nhưng vẫn tồn tại.’

“Vậy thì…”

Tôi nhìn vào công thức triệu hồi trên sàn và con sử ma làm hoàn toàn bằng đá.

Golem Đá. Quái vật đầu tiên mà tôi triệu hồi từ thế giới khác.

Nhận được sử ma mang nghĩa nhận được giấy phép tạm thời làm Triệu Hồi Sư, và đồng thời, nghĩa là được lên năm hai trường học liên kết của Hiệp Hội Pháp Sư Quốc Tế tại Nhật Bản, Khoa Ranh Giới Giao Thoa.

Nói cách khác, tôi đã đặt bước chân đầu trên con đường Ma Thuật Sư.

… Ờ. Là một người không thích làm việc, tôi không hạnh phúc đến vậy, nhưng tôi càng suy sụp hơn bởi thời hạn trả nợ giảm dần.

“Đợi chút đã.”

Khi tôi tính rời khỏi phòng kiểm tra cùng sử ma, Fujiwara ngăn lại.

Á, cậu vẫn ở đây sao!

“Cậu không thấy xấu hổ với con sử ma yếu đuối đó à?”

Fujiwara là học sinh hàng đầu trong khóa và có tài năng. Cô ấy là người kế tiếp cho vị trí chủ tịch hội học sinh.

Chẹp, chẳng hiểu sao, cái người lạ lùng này luôn can thiệp những gì tôi làm vào mọi lúc. Lần này, cô ấy còn mất công tới quan sát tôi kiểm tra và phàn nàn.

Ngắm nghía bài kiểm tra khi chưa được cho phép là hợp lý sao? Tôi không nghĩ thế.

“Ồ, cậu nói với tôi à?”

“Ai khác ở đây?”

Có ba vị giám khảo kìa. Tới hỏi họ đi.

“Tôi không nghĩ vậy, ồ đại ma thuật sư tương lai, Chikage Fujiwara-san. Cậu không nên nói chuyện với người rác rưởi như tôi. Cậu cần thứ tiêu khiển ư? Vậy thì càng không nên. Cậu cần tận dụng thời gian hiệu quả nhất.”

“Cậu không thấy xấu hổ khi thành tên Triệu Hồi Sư thảm hại tới mức này?”

Kể cả tôi tự ti cũng không thay đổi điều gì. Nhưng cô ấy vẫn khó chịu. Cá là tương lai tôi lại được nghe thuyết giáo.

“Không hề. Chắc tôi không hiểu từ ’xứng đáng,’ Fujiwara. Nó đủ với tôi rồi.”

Cô ấy nắm chặt tay khó chịu và bước đến trước mặt tôi.

Ôi không. Tôi giơ hai tay lên trong hoảng sợ.

“Khoan đã, động khẩu đừng động thủ! Cậu bị sao thế? Thứ gì khiến cậu ghét bỏ tới vậy? Đừng mà! Tôi sẵn sàng đập trán xuống đất nếu cần thiết… Hiii—.”

Cô ấy nắm lấy cổ áo tôi.

“Tại sao cậu vẫn chưa nhận thức được? Tại sao cậu không thể nhắm đến thứ gì cao xa hơn?”

“Không phủ nhận rằng tôi ngu nguội, nhưng làm ơn đừng nhấc cao hơn.”

Tôi rên rỉ khi cô ấy xách cổ áo lên.

“Tôi tắt thở mất.”

“Tôi sẽ triệu hồi một Ác Quỷ ngay bây giờ. Tuy là một học sinh, nhưng tôi sẽ tạo ra kỳ tích, bất chấp việc chỉ là triệu hồi sư năm nhất. Và cậu, cứ ngồi yên đó quan sát cùng con quái vật hạng thấp.”

Ác Quỷ là quái vật dạng con người có thể thao túng ma lực bằng ý chí riêng. Chúng có sức mạnh vật lý và ma lực vào hàng kinh khủng. Được xem là triệu hồi bậc cao nhất mà pháp sư dùng được.

Để nói rằng chỉ có vài ma thuật sư có thể triệu hồi Ác Quỷ làm sử ma.

Tôi cười run rẩy.

“Làm sao cậu có thể qua bài kiểm tra chỉ bằng lòng tự trọng? Chuyện gì xảy ra nếu tôi cố quá, rồi thất bại liên tục? Fujiwara, cậu nên thư giãn và sống thoải mái hơn. Giống như tôi đây này.”

Fujiwara nhíu lông mày. Cô ấy thả lỏng tay và bắt đầu lườm tôi.

“Tôi khô lời luôn rồi. Đã quá đủ. Cứ ngồi yên và xem bài kiểm tra. Tôi tin rằng kể cả tên đầu gỗ như cậu sẽ lay chuyển trái tim sau khi tận mắt thấy kỳ tích của tôi! Đúng, hẳn là như vậy! Cậu rồi sẽ run rẩy vì có cơ may được thấy kỳ tích của tôi từ một chỗ ngồi đặc cách! Nó sẽ rất đặc biệt!”

Cô ấy chỉ tay vào mặt tôi.

Thôi xin tha. Chả vui tẹo nào.

“Ờm, tôi sẽ tới tham dự tiệc kỷ niệm tốt nghiệp cùng bạn bè. Yei!”

“Loại chuyện đó… Tại sao cậu không thể… hiểu?”

“Khoan khoan! Đấy là nói dối! Là nói dối, tôi sẽ xem, nên hãy thu nắm đấm lại!”

Ngay khi Fujiwara chuẩn bị dùng sát ý đấm tôi, tôi van xin.

… Geez. Cô ấy ấm đầu quá.

Ngẫm nghĩ xong, tôi cầm con Golem Đá đi tới đứng gần tường, cách xa Fujiwara.

“Cậu phải quan sát kỹ. Tôi sẽ không tha thứ nếu cậu bỏ trốn!”

Cô ấy hét lên, và tôi vẫy tay trong không khí.

Cô ấy nhìn tôi nghi ngờ và nhặt bút lông nhúng trong sơn ma thuật. Cô ấy múa đầu bút khắp trên sàn.

Cô ấy đang vẽ công thức triệu hồi. Nó phức tạp hơn xa cái tôi dùng triệu hồi golem.

Chỉ nhìn quả là nhàm chán. Nếu chịu khó học hỏi, tôi có thể hiểu công thức ở mức tương đối, nhưng tôi không thích thú lắm.

Hmm?

Trong lúc tôi ngây người, Fujiwara hoàn thành công thức triệu hồi và gửi cho tôi một cái nhìn tự mãn.

“Cậu nghĩ sao? Trông nghệ thuật đấy chứ nhỉ?”

“Tuyệt vời. Mà này, ngoài mạch ma thuật chính, cậu đang dùng ba mạch phụ nằm ngoài hệ thống à?”

Cô ấy giương mắt khi tôi hỏi một câu không suy nghĩ.

“Cậu biết sao! Cậu có tài năng đấy chứ?”

Ánh nhìn cô ấy khóa trên người tôi.

“Cậu không thấy mình đang tự lãng phí tài năng à? Nếu đủ chăm chỉ và phát triển tài năng, cậu có thể trở thành đại pháp sư.”

“Loại tài năng đó bất khả thi với tôi. Động lực là tài năng quan trọng nhất.”

“Khi người ta thối nát đến xương, họ không thể xem xét các lời khuyên tốt một cách nghiêm túc.”

“Chẳng lẽ cậu là kiểu người thở ra câu nào là châm chọc tôi câu đó?”

Cô ấy lờ tôi và nhặt sách phép trên sàn.

Cô ấy đặt lòng bàn tay lên bìa, và sau một nhịp, vòng ma thuật bắt đầu tỏa ánh sáng xanh dương.

Cô ấy kích hoạt công thức triệu hồi thông qua sách phép.

Sách phép là thiết bị phụ trợ giúp pháp sư điều khiển ma lực từ pháp sư thành hình dạng mong muốn.

Tuy pháp sư bọn tôi có thể tạo ra ma lực trong cơ thể, nhưng không mang nghĩa chuyển trực tiếp sang ma thuật được. Do đó, khi muốn dùng ma thuật, bọn tôi cần xử lý qua bằng thiết bị phụ trợ hoặc câu chú dài loằng ngoằng cả phút mới xong.

Trong ma thuật hiện đại, dùng thiết bị phụ trợ là xu hướng chủ đạo.

Bất cứ công nghệ nào cần thiết đều đã được chau chuốt và tối ưu hóa theo dòng lịch sử.

Tuy nhiên, bạn vẫn cần tạo ra sách phép của mình, và phải nghĩ ra công thức kích hoạt ma thuật. Đó là điểm khác biệt về khả năng của từng Pháp Sư, đặc biệt là Triệu Hồi Sư.

Hay nói cách khác, Fujiwara, người nắm giữ lượng ma lực to lớn và có thể tạo ra những công thức đẹp mắt như vậy, giỏi hơn nhiều so với các chuyên gia cùng lĩnh vực trên khắp thế giới.

Cô ấy là hình mẫu của tài năng. Không tránh khỏi làm tôi thắc mắc lý do cô ấy quá tự mãn.

“Tới đây.”

Cô ấy nói thầm, và cùng lúc đó, vòng ma thuật sáng lên mạnh mẽ.

Người phụ nữ bỗng xuất hiện phía trên vòng ma thuật như hiện thân của lửa địa ngục.

Tóc cô ta xõa xuống eo như tấm màn che, đôi mắt to như biểu lộ ý chí mạnh mẽ, và khoác trên mình bộ váy sang trọng.

Bầu không khí quanh cô ta nhuốm màu đỏ thẫm. Đối nghịch với làn da trắng mờ nhạt, tất cả nổi bật lên màu đỏ. Khuôn mặt có hình dạng đẹp hơn bất kỳ phụ nữ nào tôi từng thấy.

Người phụ nữ nhìn quanh phòng và chạm mắt Fujiwara.

“Là ngươi sao? Ngươi là kẻ đã triệu hồi bổn công chúa tới thế giới hạ đẳng này.”

“Phải. Tôi muốn cô trở thành thuộc hạ.”

Ác quỷ nheo mắt trước thái độ không sợ hãi của Fujiwara.

“Hử? Nói nhảm gì đấy? Ngươi không biết bổn công chúa là tam công chúa của Eilam, hoàng tộc của Vương Quốc?”

“Đó là nơi nào? Làm sao tôi biết được, tôi chỉ tìm kẻ hữu dụng làm sử ma?”

“… Fufu, ngươi nghĩ là trò đùa sao, con khỉ này? Nực cười đấy. Ta sẽ ban tặng cái chết như phần thưởng. Chết đi.”

Ác quỷ chỉ ngón trỏ về phía Fujiwara. Khoảnh khắc đầu ngón tay đỏ rực, cô ta bắn ra một viên đạn ánh sáng.

Đó hẳn là ma thuật công kích. Thật dễ dàng cho ác quỷ giải phóng đòn tấn công như vậy mà không cần thiết bị hỗ trợ hay niệm chú…

Tuy nhiên, đạn ánh sáng bị chặn bởi kết giới trong công thức triệu hồi và biến mất trước khi chạm đến Fujiwara.

Nhưng kết giới trong suốt vẫn rung lên đáng kể. Một lượng hỏa lực không nhẹ.

Fujiwara nuốt nước bọt khi ác quỷ nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cô ấy không lùi bước và bắt đầu truyền ma lực vào cuốn sách phép.

Lập tức, biểu cảm con ác quỷ nhăm nhó, và cô ta che mặt bằng một tay.

“Ugh… Ngươi đã mất quyền kiểm soát! Ta cảm thấy quá đủ với chuyện này.”

Cô ta hẳn đang chịu ma thuật phục tùng, nhưng ác quỷ chống lại với cặp mắt lóe sáng.

Cô ta có lẽ kháng ma thuật rất mạnh.

“Kuh” Fujiwara kêu lên đau đớn.

Cuộc chiến dữ dội diễn ra giữa hai người họ.

Nhưng nếu quá dữ dội, chẳng có tác dụng gì nếu tôi quan sát tiếp nhỉ? Hmm, tôi không rảnh cho chuyện này.

Chán nản, tôi nhìn con golem đá đứng cạnh. Nó là quái vật bậc thấp với đầu óc đơn giản, nhưng là thừa đủ cho tôi. Tôi không nghĩ sẽ cần con nào tốt hơn.

Sức mạnh quá nhiều cho một người có thể xử lý giống như liều thuốc độc. Người có càng nhiều sức mạnh càng phải làm nhiều việc.

Và trong lúc tôi băn khoăn, sách phép Fujiwara giữ đột nhiên bốc cháy.

“Agh!”

Fujiwara giật mình ném bỏ sách phép. Nó lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng, và trước khi kịp rơi xuống sàn, đã biến mất không dấu vết!

Ha! Tại sao cháy?

Fujiwara bị ngạc nhiên, “B-bằng cách nào chứ?”

Đó là vấn đề không thể lường trước. Bất kể sách phép không thể chịu được ma thuật của Fujiwara, hay sách phép kém chất lượng, ma thuật phục tùng đã thất bại.

Cô ấy xong rồi. Thi trượt chắc kèo.

Tôi sẽ bắt cô ấy dùng kính ngữ từ năm sau.

Dù sao vấn đề đáng bận tâm nhất là con ác quỷ. Thiếu đi sách phép, không còn kết giới bảo vệ cô ấy nữa, và con quỷ sẽ được thả rông.

Thực tế con quỷ đang nhìn xem thường Fujiwara với nụ cười không kiêng nể.

“Fujiwara, lui lại!”

Các giáo viên hét lên trong khi truyền ma lực vào sách phép và triệu hồi sử ma.

Một ma sói, một ogre, và một quỷ cáo.

Cả ba được xem là triệu hồi bậc cao, tuy không con nào được như ác quỷ.

Ba sử ma tấn công ác quỷ dưới mệnh lệnh của triệu hồi sư.

Nhưng,

“Biến thành tro tàn, lũ sâu bọ!”

Con ác quỷ vung tay phải theo đường ngang.

Sau đó, ngọn lửa bùng nổ trên đường đi, nhấn chìm ba sử ma.

Chúng bị đốt cháy không dấu tích. Wow, tuyệt vời. Đó không phải ngọn lửa thông thường.

Ôi không! Nghĩa là tất cả sử ma của giáo viên đều đã chết?

“Lũ Pháp Sư ruồi nhặng. Biết thân biết phận đi.”

Con ác quỷ bắn luồng sáng cực mạnh về phía các giáo viên. Nó dễ dàng xuyên thủng kết giới họ tạo ra và thổi bay cả ba người.

Tôi nghe thấy tiếng họ rên rỉ, nên họ chưa chết, nhưng các giáo viên không có dấu hiệu từ bỏ.

Vô ích. Cô ta quá mạnh.

“Đến lúc rồi, con khỉ con. Ngươi đã sẵn sàng chưa?”

“Hah-hah…”

Không thể trụ vững, Fujiwara ngã xuống đất.

“Đừng nghĩ ngươi sẽ được chết nhanh chóng… Tội lỗi của ngươi là chủng loài thấp hèn và hành vi ngu ngốc.”

Đôi mắt con quỷ tập trung hoàn toàn vào Fujiwara.

Ực, tôi nên đi tìm giúp đỡ.

Bất kể con quỷ mạnh đến đâu, nếu giáo viên toàn trường hợp lực, họ chắc sẽ không thua. Hy vọng thế.

Nói thật tôi không chắc Fujiwara sống đủ lâu tới khi gọi hỗ trợ, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác. Sẽ là nói dối nếu bảo tôi không cảm thấy tội lỗi nhưng tôi không muốn chết vô nghĩa.

Tôi xin lỗi.

Tôi chạy về phía cửa.

“Humph, ngươi không thể trốn thoát!”

Con quỷ búng tay. Như thể đồng thời, toàn bộ căn phòng được bọc một lớp ma thuật mỏng trong suốt.

Tôi chạm tới cửa, nhưng nó không nhúc nhích. Kẹt rồi. Do kết giới?

Khi tôi quay lại, con quỷ nhìn tôi cười lớn.

Theo phản xạ tôi đặt tay lên sách phép và hét lên, “Golem, đi!”

Con golem đứng gần tường nghe lời chạy về phía con ác quỷ.

Nhưng nó bị bắn nát bét chỉ bởi một viên đạn ánh sáng.

Tôi là thằng ngu. Một cục đá di động không có cửa với một Ác Quỷ.

“Ngươi sẽ không phải đàn ông nếu bỏ chạy và để mặc người phụ nữ của ngươi.”

Mồ hôi lạnh toát ra khắp người tôi.

“… Không-không, tôi không chạy trốn. Tôi chỉ đi gọi cứu viện.”

“Tại sao ngươi cần giúp đỡ? Nghĩa vụ của đàn ông là bảo vệ người phụ nữ của của hắn bằng mọi giá, tên cặn bã. Ngươi xứng đáng chết. Tốt thôi, ta cũng sẽ ban cho ngươi cái chết.”

Tuy hơi dài, nhưng tôi hiểu những gì cô ta nói.

Tôi biết lúc này mình như một cục c*t thảm hại.

Nhưng chị gái biết gì không?

“À, chị hiểu ư. Onee-san được điểm cao đấy, nhưng kể cả tôi liều mạng bảo vệ cô ấy, tôi sẽ chết vô nghĩa, và cuối cùng Fujiwara sẽ bị giết. Nếu theo cách đó, tôi nghĩ cơ hội sẽ cao hơn nếu chạy đi gọi cứu viện.”

“Fumu. Ta sẽ kết liễu ngươi ngay sau đó.”

“Thế nên, chẳng ích gì nếu bảo vệ Fujiwara.”

“Ngươi nói không có ích? Nhưng nếu là đàn ông, ngươi phải bảo vệ cô ta, bất kể không mang lại ý nghĩa gì. Ngươi có hiểu không? Hãy chuẩn bị đi.”

Tôi không thể hiểu từ nào trong lời cô ấy.

Tin chắc tôi sẽ chết dù nói gì đi nữa.

Tôi dẹo theo cách lãng xẹt này đây.

Tôi không muốn chết mà không đạt được gì. Tôi sẽ khiến cô ta khó chịu hết mức trước khi chết.

“Vậy tôi sẽ chết, nhưng… Đồ ngu xuẩn.”

Môi cô ta giật giật…

“Huh? Ngươi vừa nói gì cơ?”

Ôi, tôi không ngừng toát mồ hôi.

“Ha! Bị điếc à? Hay não cô làm từ bã đậu?”

Tôi càng không thể ngừng toát mồ hôi

Mặt cô ấy dần nhăn nhó.

Tôi sợ. Sợ run người.

Nhưng không thể dừng lại.

“Ho, Hou? Bã đậu hả? Ngươi không biết vừa mở mồm bất nhã với ai đâu? Nếu không ý thức những gì ngươi đang làm, ngươi sẽ được chết theo cách ghê rợn.”

Nhìn vào con ác quỷ vẫn đang diễn vai một đại nhân vật, có vài thứ nảy trong đầu tôi.

“Câm miệng, đồ ngu!!”

Tôi tự thấy bản thân đang hét lên.

“Cô nghĩ một kẻ sắp bị giết sẽ sợ lời đe dọa như thế? Hay cô sẽ buông tha nếu tôi hạ mình liếm chân cô?”

“Ta sẽ giết nếu ngươi làm vậy…”

“Thấy chưa? Rồi ai sẽ tôn trọng cô? Cô là đồ ngu! Tôi sẵn sàng chết. Tôi là vô địch, và tôi sẽ chế nhạo cô đến khi chết. Trong thời đại này,

đàn ông và phụ nữ bình đẳng. Sao tôi phải quan tâm một bà già như cô? Và cái trang phục kiểu gì thế, cô là underground idol chắc? Hay là kẻ biến thái?”

“N-ngươi!!”

Con quỷ rống lên, và mặt đỏ ửng. Miệng cô ta mở ra như con cá vàng cố hít thở.

Như thể cô ta không tìm ra từ ngữ chính xác để mô tả cảm giác tức giận bên trong.

Thật may cho tôi!

“Trước tiên là tôi yếu hơn gấp mười lần Fujiwara, cái đứa nằm hẹo ở kia kìa. Tôi đi cứu Fujiwara? Hài hước quá! Cô không thể hiểu điều đó? Cô đủ sức giết tôi tại đây, nhưng tôi mất trí rồi! Tôi sẽ khiến cô thành chú hề! Cô hiểu gì không, não toàn cơ? Hy vọng trong kiếp sau, cô sẽ sinh ra là người văn minh và đóng góp lời lẽ mang tính xây dựng hơn.”

“N-ngươi… ngươi đáng chết!”

Cô ta chỉ tay vào tôi và bắn đạn ánh sáng.

Cơ thể tôi bị thổi bay bởi chấn động như bị hòn đá ném trúng, và tôi lăn lộn trên sàn.

Tầm nhìn mơ hồ, và tôi không thể nghĩ gì nữa.

“Geho! Kẻ vô học mới dùng nắm đấm khi không thể nói lại. Miệng cô dùng để trang trí à? Dùng não đi, thứ man rợ. Tới đây, giết anh đây đi. Giết xem nào! Trí tuệ chiến thắng! Nhào vô.”

“N-ngươi vẫn còn nói! Đủ rồi. Ta sẽ vả vỡ cái miệng dơ dáy của ngươi.”

Trong nháy mắt, cô ta đã đến trước mặt tôi. Cánh tay cô ta tỏa sáng như đang bốc cháy khi tập trung ma lực. Ma lực trong không khí sáng lung linh như đáp lại sự kêu gọi.

Quả là cảnh tượng đẹp mắt khiến tôi phát sợ. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấy ma thuật như này.

Sao cũng được, tôi chết. Ừ, thế là hết. Chắc tôi sẽ được tái sinh làm cây đại thụ sâu trong núi vào kiếp sau?

Con ác quỷ đứng trước mặt tôi giơ tay lên.

Tôi sẽ mở to mắt đến khoảnh khắc chết đi.

Tầm nhìn chạm nhau, cô ta cười ác độc… và bay người.

Không phải tôi. Con quỷ đứng trước mặt tôi, vừa bay người.

Cô ta bay tới một góc phòng thi và làm thủng tường. Lớp vôi vỡ vụn, nửa người cô ta chìm sâu trong tường.

“Rời đi nhân lúc còn có thể! Bọn thầy sẽ câu giờ!”

Một trong các giáo viên tỉnh lại, hét lên bàng hoàng. Hai người còn lại cũng dậy và giải phóng ma thuật công kích về hướng con quỷ trong khi dồn ma lực vào sách phép.

Cơ mà con quỷ dường như không hề hấn và bắt đầu chống trả.

Cô ta quá cứng. Cô ta làm từ tungsten chắc?

“Cám ơn đã giúp đỡ… nhưng thầy bảo em chạy đi đâu?”

Có một kết giới đầy quyền năng.

Chắc tôi nên chạy tới một góc của sảnh để không dính vào cuộc chiến.

Tôi nắm cánh tay Fujiwara và kéo cô ấy, đang ho khan, tới tường.

“Mớ hỗn độn này do cậu tạo ra. Nếu các giáo viên thua, chúng ta sẽ là vật tế tiếp theo.”

“Tôi không làm gì sai!”

Fujiwara kêu lên…

“Nực cười… Tôi không triệu hồi con quỷ mạnh mẽ như thế.”

Trong giây lát tôi nghĩ cô ấy kiếm cớ, nhưng nhìn vào biểu cảm tuyệt vọng trên gương mặt, dường như không phải nói dối.

“Ồ yê. Tôi không quan tâm lỗi thuộc về ai nữa. Dù sao đều chết hết. Nhìn các giáo viên đều bất lực dù chiếm ưu thế số lượng. Người phụ nữ đó quá mạnh. Này, cậu có nghĩ tôi sẽ cản trở các giáo viên nếu hét vào mặt con ác quỷ đó ngay bây giờ?”

Fujiwara lờ tôi đi, quét mắt đầy nghi ngờ, và tầm nhìn rơi trúng sách phép trên tay tôi.

Cô ấy tự nhủ với vẻ căng thẳng và nghĩ tới chuyện gì đó.

Và,

“Chúng ta không thể đánh bại, nhưng có thể biến con quỷ đó thành sử ma.”

“Cậu thất bại rồi đó? Ý là, cậu không có sách phép luôn.”

Fujiwara lại lơ tôi và giật lấy sách phép. Rồi cô ấy lật từng trang với tốc độ bàn thờ và dừng ngón tay ở một… trang.

Đó là trang ghi về ma thuật thuần phục một con ác quỷ triệu hồi.

Sau khi nhìn vài giây, cô ấy bắt đầu cởi cúc áo blouse.

“Oi-oi! Cậu đang làm gì? Sợ quá nên cậu mất trí rồi?”

“Đừng cười cợt! Tôi có một ý tưởng! Chúng ta sẽ biến con quỷ đó thành sử ma.”

Liên quan gì tới việc cởi đồ?

“Vô vọng. Chúng ta không thoát được đâu. Tôi sẽ chết yên bình. Chắc tôi sẽ chết với cái miệng dơ bẩn…”

Fujiwara cởi áo blouse và chỉ phơi bày nửa thân trên. Tất nhiên, cô ấy vẫn mặc váy bên dưới. Nhưng tôi không thể không chú ý tới phần bụng thon gọn và nách cô ấy, những nơi hiếm thấy.

Đáng thất vọng. Hmm, tại sao ngực cậu lại bé?

Khi tôi ngắm nhìn Fujiwara, nghĩ rằng dù gì cũng chết, cô ấy lấy cái xô bị bỏ lại ở góc phòng. Nó đựng bút lông và sơn ma thuật, một bộ hoàn hảo để vẽ vòng ma thuật.

Fujiwara nhúng bút trong chất lỏng, giơ lên bụng cô ấy, và bắt đầu vẽ trên người.

“Oi! Cậu mất trí rồi. Tại sao cậu vẽ lên cơ thể? Kể cả mất trí và ranh giới đạo đức sụp đổ, cậu không nên vẽ trên cơ thể… Và làm ơn đừng cởi áo ngực.”

“Không, tôi đang vẽ công thức ma thuật phù hợp với mạch ma thuật của cậu. Sao cậu còn tiếp tục nói vậy? Cậu làm tôi mất tập trung, im miệng đi.”

Tôi không hiểu nhưng cứ nghe lời ngậm miệng lại.

Fujiwara di chuyển tay khéo léo và vẽ xong một vòng ma thuật trên bụng.

Có vẻ, cô ấy đọc sách phép của tôi và xây dựng công thức tương ứng.

Thông minh thật. Bình thường không thể nào lập tức hiểu và áp dụng mạch ma thuật của người khác.

“Xong!”

Gần như cùng lúc Fujiwara vẽ xong vòng ma thuật thì một trong các giáo viên bay màu.

Thế cân bằng mong manh bị phá vỡ, và con ác quỷ dồn lực tấn công, và thêm một người nữa ngã xuống.

Vào bất cứ lúc nào, hai bọn tôi sẽ là người tiếp theo. Cái kết đã đến gần.

Ngay khi tôi định từ bỏ, Fujiwara nắm cánh tay tôi.

“Ashiya-kun, làm ơn! Cậu là người duy nhất tôi có thể dựa vào!”

Cô ấy nhìn tôi với ý chí mãnh liệt.

“Cậu có thể làm được! Miễn là cậu chịu chú tâm! Nên làm ơn đừng từ bỏ.”

Cậu vẫn còn nói thế à?

Tại sao cô nàng này quá mong chờ ở tôi?

Argh… Hiểu lầm một cách kinh khủng.

Nhưng rốt cuộc, cô ấy có kế hoạch.

“Okay. Nếu là chuyện có thể, tôi sẽ làm. Tôi không muốn chết cho lắm. Cần làm gì vậy?”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy ý cười trên mặt cô ấy.

“Bình thường, để khắc dấu ấn phục tùng lên một con quỷ, thì sẽ cần mục tiêu ở bên trong công thức ma thuật. Nhưng khó mà dụ được con này vào. Cho nên, tôi sẽ đóng vai trò công thức ma thuật và bám lên người bà cô đó.”

Fujiwara chỉ vào bụng và nói vậy.

Cô ấy đã vẽ một công thức ma thuật nhỏ lên người.

“Sau khi tôi bám lấy cô ta, tôi muốn cậu dùng ma thuật phục tùng. Mạch ma thuật của chúng ta ắt hẳn sẽ kết nối.”

“Hiểu rồi. Nhưng Fujiwara, liệu cậu sẽ ổn không? Dùng cơ thể người làm mạch ma thuật là điều ngớ ngẩn.”

“Đúng vậy. Chưa từng có tiền lệ cho chuyện này, và đầy rủi ro, nhưng đây là cách duy nhất. Tôi không thể lùi bước. Chuyện xảy ra bởi vì tôi, và cô ta sẽ giết dù tôi không làm gì… Tôi không phải đứa ngốc. Nếu phải chết, tôi sẽ bất chấp tất cả! Ngược lại, cậu sẽ không tha thứ cho tôi…!”

Trong mắt Fujiwara là sự quyết tâm…

“Hiểu rồi. Nếu cậu sẵn sàng thì ổn. Chỉ cần đừng hận nếu tôi thất bại và cậu chết.”

“Không cần bận tâm. Cậu cũng sẽ chết.”

Là thế đấy.

Fujiwara đi đường vòng và tới sau lưng con quỷ.

Cô ấy ôm vai cô ta và quấn chân quanh eo. Giữa họ không còn khoảng cách.

“Ngh… Ngươi đang làm gì thế?”

Tự tin vào chiến thắng, con ác quỷ hoàn toàn buông lỏng cảnh giác cất giọng ngạc nhiên.

“Ashiya-kun!”

“Biết rồi!”

Ngay khi tôi truyền ma lực vào sách phép, cơ thể Fujiwara bắt đầu phát ánh sáng xanh.

Con ác quỷ đảo mắt và rơi xuống đầu gối cô ấy.

Ánh sáng từ cơ thể Fujiwara tăng lên không giới hạn, biến thành khối ánh sáng dạng người.

Ánh sáng mạnh đến mức có thể đốt cháy qua võng mạc, nhưng tôi không thể rời mắt.

Con quỷ cuối cùng đã hiểu ra chuyện gì và kêu lên,

“Dừng lại… Guha, buông ra… buông ra… buông ta ra! Ta cảnh cáo ngươi… dừng lại ngay. Ngươi điếc à khỉ?”

Con ác quỷ điên cuồng bị nuốt chửng bởi ánh sáng mạnh mẽ.

Cuối cùng, tôi không thể chịu được nữa và quay mặt đi nhưng vẫn truyền ma lực thông qua sách phép.

Cuối cùng ánh sáng chói lòa biến mất.

Con quỷ nằm trên mặt đất.

Một hoa văn nhỏ khắc trên trán cô ta. Không nghi ngờ gì nữa, chính là dấu ấn phục tùng.

Bọn tôi thành công rồi? Cứ nghĩ tôi sẽ chết!!

Tôi không biết nói sao, nhưng Fujiwara ở đâu?

Tôi chỉ thấy con quỷ, và Fujiwara lạc nơi đâu.

Cô ấy chết rồi! Không đời nào! Đoán rằng là chuyện tất yếu sau hành động liều lĩnh như vậy, nhưng… Má nó, dư vị để lại thật đắng.

Đó là thực tế sao? Tôi ít nhất sẽ cầu nguyện linh hồn cô ấy được an nghỉ.

Cô ấy khá khó chịu, nhưng không phải người xấu.

Nam mô-nam mô. Hy vọng cô ấy không hóa thành ma ám ảnh tôi.

“Ugh…”

Khi tôi nắm chặt tay, con quỷ đã ngã xuống rên rỉ và chậm rãi mở mắt.

Cô ta chớp mắt sững sờ.

“Hn… Ashiya-kun? N-này… sao đây? Chuyện gì xảy ra với con quỷ?”

Cô ta nói thầm.

*Rùng mình*

Tôi cảm thấy không thoải mái với tông giọng cô ta.

Đừng nói với tôi. K-không, vô lý.

Con quỷ ngồi và nhìn quanh sợ hãi.

“Ashiya-kun, cậu đang nghe chứ? Chúng ta thành công chưa? Con quỷ ở đâu…? Vẻ mặt gì thế? Sao cậu nhìn như thằng ngố vậy…? Hử? Có gì đó sai trái với giọng của tôi… Ể…?”

Tôi rút điện thoại trong túi quần và chụp một bức ảnh con quỷ (?).

Rồi đưa ảnh cho con quỷ thấy, nó nhìn tôi tò mò.

Con quỷ… Fujiwara méo mặt.

“G-g-gì… Gì đây? Tại sao tôi thành ác quỷ…? Ehhhhh?!”

Đó là điều tôi muốn biết.

Truyện Chữ Hay