Class ga isekai shoukan sareta naka ore dake nokottan desu ga

chương 87 : ma thuật vẫn cứ tiện lợi như thường lệ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhận thấy Saya đang rơi từ phía trên, tôi hoàn toàn quên mất con golem mà chỉ nhìn cô ấy.

Khi tôi nheo mắt lại để nhìn rõ hơn thì Karen, Lina và Rouga cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của tôi.

Thực sự chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao họ lại trở thành như thế này?

Tôi nghiêng đầu nhìn lên mặc dù tôi chẳng có thời gian để nghĩ bất cứ điều gì không cần thiết.

“Đành phải cứu họ thôi.”

Tôi dịch chuyển tới gần Saya và đỡ cô ấy kịp lúc.

“Yo, cậu ổn chứ?”

“Yato-kun!!…”

Saya trông rất vui mừng khi cô ấy nhìn thấy tôi dù đang rơi từ trên không, nhưng không may là khung cảnh cảm động này sẽ không thể kéo dài vì Karen và những người khác vẫn đang rơi xuống.

“Cẩn thận.”

“Oh...”

“Guoo!!”

Từ phía trên, Lina và Karen bám lấy hai bên vai tôi như thể họ được treo lên người tôi vậy. Vì chịu lực tác động do đà rơi và toàn bộ trọng lượng của họ đè lên hai vai nên tôi đã gần như mất thăng bằng ngay giữa không trung, nhưng bằng cách nào đó mà tôi đã có thể chịu được. (Trans: Cảm ơn anh Nhật Nguyên vì đã giúp em chỗ này.)

“Wan! (Sếp!)”

“Guof!”

Cứ như thể Karen và Lina vẫn chưa đủ, Rouga rơi thẳng lên mặt tôi luôn.

Tôi cong người ra sau vì bị sốc nhưng vẫn cố gắng kiểm soát bản thân nhờ vào cấp độ và kỹ năng của mình.

M-Mình không thở được và cũng chẳng nhìn thấy gì hết.

“Nặng q...”

“Anh vừa nói gì đấy?”

“K-Không...”

Ngay khi tôi định phàn nàn thì Karen ngắt lời tôi với một cái lườm sắc như dao đã khiến tôi phải ngậm miệng lại.

Nguy hiểm quá. Suýt thì tôi nói ra một điều mà tôi không thể rút lại.

Cơ mà dù họ thực sự nhẹ hơn con golem thường, nó vẫn khó khăn cho tôi khi đỡ họ với tình trạng hiện tại của mình.

“Rouga, xuống đã nào.“

“Wan! (Vâng~)”

Sau khi ra lệnh cho Rouga xuống, cuối cùng tôi cũng đã có thể xác định tình hình bằng chính đôi mắt của mình.

Với Lina và Karen đang ôm hai bên, còn Saya thì ôm tôi ở giữa, tình cảnh này nghe giống hệt như một cảnh nào đó trong các bộ truyện harem, nhưng đành phải chịu thôi.

Tôi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thả ba người họ xuống rồi thở dài.

“Nhân tiện, Lina nè, cô biết mình có thể bay mà, đúng chứ?”

Tôi chợt nhớ ra là Lina có thể bay nếu cô ấy sử dụng【Thiên Thần Biến Thân】. Tôi thắc mắc tại sao cô ấy không xài nó.

Khi tôi hỏi cô ấy về nó thì cô ấy trả lời một cách hờ hững.

“Tôi không thể biến thân mà không có sự cho phép của Metron-sama.”

Ơ, thật vậy à?

Tôi không hề biết là cô ấy cần sự cho phép chỉ vì một thứ như thế. Ý tôi là cô ấy đã dùng nó rất nhiều lần trong quá khứ như thể nó chẳng có gì đặc biệt.

“Hơn nữa...”

Lina ngừng nói sau khi nói thêm từ đó.

Tôi có thể thấy một nụ cười e thẹn trên khuôn mặt cô ấy; nụ cười mà người ta sẽ không thể hiện sau khi rơi từ trên cao xuống.

“Còn gì nữa?”

“...Không, không có gì đâu. Quên nó đi.”

Khi tôi giục cô ấy nói tiếp thì cô ấy lại cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện bằng cách phô ra vẻ mặt nghiêm trọng như thường lệ, nhưng đã thất bại vì nhận xét tàn nhẫn của Karen.

“Cô chỉ đang hạnh phúc vì được anh ấy bế, phải không?”

“Ch-Chờ đã! Karen-dono!?”

Nghe câu nhận xét đó, Lina không thể giấu đi sự bối rối của mình.

“Cô không cần phải che dấu nó đâu mà.”

“Nhưng dù vậy...đừng nói thế mà...”

Họ bắt đầu tranh cãi, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng. Cái gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi.

Để hai người họ sang một bên, tôi thấy Saya đang bước tới chỗ Sara để xem cô ấy thế nào rồi.

“Cô ổn chứ?”

“V-Vâng.”

Sara có vẻ hơi bối rối khi cô nhận ra câu hỏi của Saya là đang hỏi mình.

Á... Tôi quên hồi phục mắt cá chân cho cô ấy rồi.

Tôi cũng bước tới chỗ Sara rồi quỳ xuống và chạm tay vào mắt cá chân đang bị thương của cô ấy.

Khi tôi kích ma thuật hồi phục, một luồng ánh sáng nhẹ nhàng bao quanh phần dưới chân của cô ấy và biến phần bị bầm tím kia trở về bình thường.

“Bây giờ cô ổn rồi.”

“C-Cảm ơn.”

Sara cảm ơn tôi trong khi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nghĩ cho kĩ thì mắt cá chân cô ấy bị thương là vì kế hoạch của tôi nên tôi không thể để cô ấy trong tình trạng đó được.

Khi tôi hồi phục xong mắt cá chân cô ấy, Meru im lặng nãy giờ thốt lên trong sự lúng túng.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này, desu? Tại sao anh lại sử dụng được ma thuật...?”

Lina mà đang tranh cãi với Karen nãy giờ đã xoá bỏ sự lúng túng của Meru bằng cách cho cô ta một câu giải thích ngắn gọn.

“Bọn này đã phá hủy vòng tròn ma thuật mà đã ngăn chặn việc sử dụng ma thuật trong tàn tích này.”

“Kh-Không thể nào.”

Đó là một câu trả lời ngắn gọn và cũng rất bất ngờ từ một cô gái đang bối rối mới chỉ vài giây trước.

Meru mà đã nhận lấy sự bất ngờ đó thì đơ người tại chỗ trong khi lẩm bẩm một mình.

“Cô đã phá hủy cái vòng sao?”

“Chính xác.”

“Em là người đã tìm ra nó.”

“Bọn tớ muốn giúp cậu nên...”

Khi tôi hỏi họ cùng với việc cảm thấy ấn tượng thì Karen và Lina khẳng định bới một nụ cười tự mãn.

Mặt khác, có lẽ Saya nghĩ rằng họ đã làm điều không cần thiết và giữ im lặng.

Tôi quay về phía Saya và nói với cô ấy bằng một nụ cười nhẹ nhàng.

“Cảm ơn đã giúp tớ, cậu vừa cứu tớ rồi đó.”

Khi tôi nói lời cảm ơn, cả ba người nhìn nhau với một vẻ mặt như muốn nói “chúng ta làm được rồi!”.

Cơ mà thẳng thắn ra thì họ đã thực sự cứu chúng tôi đó.

Tôi không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không phá hủy cái vòng tròn ma thuật ngay khoảng khắc đó.

Kết thúc cuộc nói chuyện, tôi quay lại nhìn con golem thường đỏ thẫm vẫn đang đứng đó nãy giờ.

“Vậy bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề này tiếp nhé?”

Nghe những lời đó, Meru chuyển từ vẻ mặt như chết lặng kia sang vẻ mặt cứng đờ.

“Vẫn chưa xong đâu, desu. Dù anh có dùng được ma thuật đi nữa thì con golem thường này...”

“Quá tệ, cô đã thua kể từ lúc tôi có lại năng lực của mình rồi.”

“??!!”

Meru ngậm miệng lại khi cô ta nghe giọng tôi đột ngột phát ra từ phía sau cô ta.

Dĩ nhiên là tôi đã không còn ở đó khi cô ta ngoảnh lại.

“Cú đấm bộc phá.”

Khoảnh khắc cô ta ngoảnh lại, một ngọn lửa đỏ rực xuyên qua ngực con golem thường.

Cú đấm rực lửa ấy lập tức nổ tung ngay khi chạm vào lớp đá đỏ thẫm bao quanh lõi và làm cho ngực nó căng phồng lên.

Con golem thường ngã ngửa ra sau.

“Cô không nên nhìn đi chỗ khác khi đang đối mặt với kẻ thù.”

Tôi cố ý cảnh báo Meru với một nụ cười tinh ranh.

Cảm thấy bị kích thích bởi thái độ của tôi, cô ta lệnh cho con golem tấn công trong khi trông cô ta vô cùng khó chịu.

“Bắt lấy anh ta, desu.”

Theo giọng nói có phần điên cuồng đó, con golem khai hoả những ngón tay của nó vào tôi trong khi vẫn đang nằm ngửa.

“Tôi nói rồi. Cô đã thua trận chiến này rồi.”

Những ngón tay đó bay thẳng về phía tôi cho đến khi chúng liệng sang phải ngay trước lúc chúng sắp chạm vào tôi.

“Ểh?”

Meru không thể tin vào mắt mình nữa.

Những ngón tay đá ấy đổi hướng mặc dù chẳng có cản trở nào trên đường bay của chúng.

Những ngón tay còn lại cũng bay theo cùng quỹ đạo.

“Sao có thể... Tại sao chứ...”

Về lý do cho tất cả những hiện tượng không thể giải thích kia, tất cả đều nhờ ma thuật của tôi.

Tất cả những điều tôi làm chỉ là dùng【Phong Thuật】để thay đổi quỹ đạo của nó.

Suy cho cùng thì những ngón tay con golem chẳng là gì ngoài những viên đá đơn thuần một khi chúng tách khỏi cơ thể.

Chúng không hề có bất cứ sự bảo vệ hay chút kháng phép nào nên thay đổi quỹ đạo của nó chỉ là trò trẻ con.

Hết ngón tay để khai hoả, con golem ngừng tấn công.

“Xong chưa?”

Khi tôi hỏi cô ta để với mục đích khiêu khích, Meru vẫn quyết không bỏ cuộc và tiếp tục ra lệnh cho con golem trong tuyệt vọng.

“Chưa xong đâu, desu!”

Trong khi vẫn đang nằm ngửa ra như vậy, com golem vươn dài cánh tay không có ngón về phía tôi.

Tôi vẫn lơ lửng tại chỗ và không có ý định né cú đấm.

Khi khoảng cách giữa nắm đấm của nó và cơ thể tôi gần như bằng không...

“Xoá bỏ.”

Nắm đấm mà được cho là sẽ đấm tôi đã không thể tới được chỗ tôi.

Cánh tay mà con golem vươn ra đã hoàn toàn bốc hơi không dấu vết khiến nó chỉ còn một tay.

Meru mở to mắt trước cảnh tượng đó.

“T-Tại sao anh...”

Có vẻ như cô ta không theo kịp những gì đang diễn ra rồi.

Cô ta không thể nắm được bản chất kỹ năng của tôi.

Kỹ năng【Xoá Bỏ Ma Thuật】của tôi có thể xoá bỏ mọi thứ miễn là chiêu này không trực tiếp tác động đến bất cứ thực thể sống nào.

Nếu nghĩ cho kĩ thì con golem này ngay từ đầu đã không phải là một thực thể sống.

Nếu có gì sống trong nó thì đó chính là cái lõi. Mọi thứ còn lại chẳng có gì ngoài những viên đá có thể dễ dàng xoá bỏ.

Lý do tôi không muốn tiêu diệt nó hoàn toàn đơn giản là vì tôi không muốn kết thúc nó đơn giải như thế sau tất cả mọi thứ nó khiến tôi phải chịu đựng.

“Đã đến lúc kết thúc chuyện này.”

Tôi giơ tay về phía trước và nhắm đòn kết thúc vào con golem.

“Hộp tử thần.”

Khoảnh khắc tôi niệm phép, bốn bòng tròn ma thuật xuất hiện xung quanh con golem thường.

Mỗi vòng tròn hiện lên ở một góc và dồn nó vào trong một chiếc hộp hình lập phương. Không lâu sau, một đốm sáng mờ nhạt bắt đầu toả sáng ở trung tâm chiếc hộp đó.

“Đây là sự trả đũa cho tất cả những gì ngươi đã khiến ta phải trải qua.”

Ánh sáng ở tâm chiếc hộp dần dần tăng cường độ và độ tụ; trông nó như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Như thể đã bỏ cuộc trong việc ra lệnh cho nó, Meru nhìn con golem trong sững sờ.

Thứ ánh sáng kia hoá thành một vụ nổ rất lớn ngay sau khi đạt độ tụ cực đại.

Bùùùùùùùmm!!

Vì chiếc hộp được tạo ra từ boona vòng tròn ma thuật nên vụ nổ không rò rỉ ra ngoài mà chỉ nổ dữ dội ở bên trong cùng với những âm thanh inh tai nhức óc.

Một cơn địa chấn đã xảy ra từ lực tác động rò rỉ ra khỏi chiếc hộp, nhưng cuối cùng thì nó dừng lại cùng lúc với vụ nổ.

Thứ còn lại bên trong chiếc hộp sau khi vụ nổ và cơm địa chấn dừng lại là—không gì hết.

Ngoại trừ đống khói bụi xung quanh chiếc hộp, phần còn lại bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Meru không nói nên lời khi nhìn thấy cảnh đó.

“À thì...đó là những gì sẽ xảy ra khi ma thuật hiện hữu trong một trận chiến.”

Cảm thấy có chút hài lòng, tôi lẩm bẩm điều đó một mình.

—————————————————————————

Bonus

Nếu Yato không may mắn, vô tình nói thẳng.

“Bắt lấy anh ta, desu!”

“Tôi đã nói rồi, cô đã thu- Buhee!!”

——

“Chưa xong đâu, desu!”

“Bộc pjá. Khốn kiếp, mình cắn nhầm lưỡi rồi. Bộc pá, chờ đã, Bộch—Buhee!!!”

——————

“Nặng q... “

“Anh vừa nói gì đấy?

“Anh nói em nặng quá đấy.”

“Đáng ghét.”

“Không được! Chờ đã, đau quá, anh đang rơi xuống... Khôôông!!”

Truyện Chữ Hay