Trans: Tui đã quay lại, định dịch 2 chap mà mỗi chap dài quá nên lười (mấy chương cũ thường thì có 1000 từ - 1400 từ, những chương gần đây lên đến 2000 từ)
:3 Chương này chưa edit nên có lẽ sẽ có vài chỗ khó đọc. Gần thì rồi nên có lẽ sẽ có bữa delay tiếp, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tụi mình.
----------------------------
Tôi dịch chuyển trở lại đến Lina, người đã ở trên một mái nhà của tòa nhà khác.
“Tôi về rồi đây.”
Tôi nhẹ nhàng chào cô ấy theo cách mà thường thì không người nào trở về từ cuộc chiến với cựu thần sẽ làm.
Cả Lina và Kamaishi chạy đến tôi cùng với biểu cảm lo lắng.
“Kamiya-kun, cậu ổn chứ? Cậu có bị thương ở đầu không?”
“Tôi có thể hồi phục cậu nếu cậu bị thương.”
Cả hai cùng hỏi trong khi kiểm tra rằng tôi có bị thương hay không.
Có vẻ như tôi đã khiến họ lo lắng khá nhiều.
Đó là điều gì đó tôi rất vui, nhưng, tôi nghĩ rằng họ đã lo lắng quá mức rồi.
Tôi chịu thua cười một cách cay đắng.
Khá là kì lạ với tôi khi trả lời họ lúc họ đang ở gần tôi như thế này.
Nhưng, nếu tôi bị thương, tôi sẽ chữa trị vết thương của mình bằng kỹ năng của tôi, Lina.
“Như các cậu có thể thấy, tớ ổn. Quan trọng hơn, Lina, giữ tên này giúp tôi.”
Tôi ném Germa xuống đất.
“Ah, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ chịu trách nhiệm với hắn.”
Lina trả lời tôi cùng lúc liếc nhìn Germa bằng đôi mắt không hứng thú.
Kamaishi thấy vậy, cười một cách kì lạ và trở lại nói chuyện với tôi sau khi chú ý đến cái tên u ám mà tôi đang giữ ở tay còn lại.
“Cậu ấy còn sống chứ?”
“Well, yeah…”
Nó có vẻ hơi khó cho cô ấy để nói rằng nếu hắn còn sống với bộ đồ bị rách nát. Nhưng từ khi tôi đã chắc chắn rằng đã chữa trị toàn bộ vết thương của hắn, hắn sẽ an toàn lúc này.
“Hắn có lẽ sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào.”
“V-Vậy ư….”
Cảm thấy mệt mỏi, tôi ném hắn xuống đất. Kamaishi ngay lập tức tránh xa khỏi hắn. Mặc dù muốn hắn sống, tôi đoán rằng cô ấy không thể vượt qua được nỗi sợ của mình.
“Kamiya-kun…”
Trước khi tôi nhận ra, Kamaishi chuyển từ lo lắng sang khuôn mặt tế nhị cùng lúc nhìn thẳng vào tôi.
“Tớ đã nghe tất cả mọi thứ từ Lina về việc mà cậu đang làm từ trước đến giờ.”
Có vẻ như đã tóm tắt được tình huống, Kamaishi có vẻ như đang cố nói điều gì đó, mặc dù tôi dừng cô ấy giữ chừng.
“Đợi đã, Kamaishi-san. Xin lỗi, nhưng vẫn có chuyện tớ phải làm trước khi chúng ta nói về việc đó.”
“Eh? Việc mà cậu nhất định phải làm?”
“Cậu đang địnnh làm gì?”
Lina và Kamaishi nghiêng đầu trong thắc mắc.
Tôi vẫn cần phải xóa trí nhớ của những người đã thấy chuyện đã xảy ra.
Tôi đã thu hút chú ý trong cuộc chiến giữa tôi và Germa. Tốt nhất là giải quyết nó càng sớm càng tốt.
Tôi có lẽ sẽ ngất đi bởi sự cạn kiệt ma thuật, nhưng chịu thôi.
Lina và Kamaishi ở đâu, vậy tôi sẽ ổn thôi.
“Tớ sẽ xóa ký ức của mọi người liên quan đến vấn đề này. Tớ có lẽ sẽ ngất sau khi làm việc đó, vậy nên…”
“Cậu sẽ ngất đi ư?”
“Yeah, tớ sẽ việc còn lại cho hai người.”
Tôi đã khôi phục lại tất cả mọi nơi nhờ [Space magic (Cực lớn)] . Tất cả những gì còn lại và sử dụng kỹ năng xóa bỏ.
Sau khi kết thúc lời của mình, tôi kích hoạt kỹ năng và xóa đi ký ức của mọi người xung quanh.
Như mọi khi, tôi cảm thấy cơ thể mình mất hết sức lực. Tầm nhìn của tôi trở nên tối và tôi dần dần mất nhận thức.
(Lại nữa. Mình nghĩ rằng mình sẽ không ngất đi lần này bởi vì kỹ năng kháng tinh thần đã được nâng cấp, nhưng mình đoán rằng nó vẫn bất khả thi.)
May thay, thời gian tôi bất tỉnh trở nên ngắn hơn đáng kể. Cùng với nhận thức của tôi dần mờ đi, tôi vô ý ngã lên Kamaishi.
Kamaishi’s POV
Tôi bị bối rối khi Kamiya-kun đột nhiên ngã và người tôi.
“Eh, đợi-Kamiya-kun!?”
Cảm thấy khuôn mặt mình trở nên nóng hơn bởi vì cậu ấy ngã vào vòng tay của tôi, tôi cố lắc cậu ấy.
Tôi vui vì cậu ấy đã ngã vào tôi như thế này, nhưng tôi thích làm những việc như vậy khi chúng tôi ở một mình…Mình đang nói về cái gì vậy nè???
Cùng lúc tôi bắt đầu vội vã và nghĩ về viện nên làm gì, Lina nói với tôi.
“Bình tĩnh đi, Saya-dono. Như cậu ấy bây giờ, Kamiya Yato đã bất tỉnh rồi.”
Nhớ lại điều cậu ấy nói trước khi ngất, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ lại, mặc dù đã bình tĩnh và mọi thứ, sự thật là việc Kamiya-kun đang bám vào tôi không đổi.
(M-Mình nên làm gì đây…)
Không biết tôi nên phải ứng như thế nào, tôi cứng đờ ở chỗ mình đứng. Khi tôi nhìn khuôn mặt của cậu ấy, nhìn cậu ấy có vẻ như đang ngủ một cách thoải mái.
(Dễ thương thật..)
Từ khi cậu ấy thể hiện đôi mắt ngái ngủ đó mọi lúc, tôi không thể làm gì được nhưng cảm thấy bị rung động khi nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cậu.
Biểu cảm hiếm hoi mà cậu đang thể hiện khiến tôi nhìn khuôn mặt của cậu ấy một lúc.
“Ah, Saya-dono, hay là chúng ta để cậu ấy năm ở nơi nào đó thoải mái? Cậu đã nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cậu ta lâu rồi đấy, Không ư?”
Lina, người chú ý điều tôi đang làm, đưa ra đề nghị.
“Ah,Đ-Đúng rồi!!”
Giật mình bởi giọng nói của cô ấy, tôi cố tình giật nảy và ngay lập tức ngồi xuống đất.
Tôi hoàn toàn quên rằng cô ấy đang nhìn tôi.
Ah, Tôi cảm thấy xấu hổ quá…
Tôi che mặt mình trong sự xấu hổ và nhìn xuống.
Nhưng, tôi không nghĩ rằng để cậu ấy nằm xuống đất là tốt.
Có lẽ tôi nên để thứ gì đó dưới đầu cậu ấy trước.
Nghĩ về việc tôi nên làm một lúc, tôi chuyển hướng nhìn đến đùi của mình.
Tôi chuyển đầu của Kamiya-kun và đặt nó lên đùi tôi.
“Uu…một cái gối đùi.”
Nhìn Kamiya-kun ngủ trên đùi của tôi, Lina nhìn cậu ấy cùng với biểu cảm không hài lòng.
“Có chuyện gì sao?”
“Ah, K-Không, không có gì.”
Lina đảo mắt lại.
Tôi thắc mắc tại sao cô ấy lại nhìn tôi bằng đôi mắt ghen tỵ ấy.
Gối đùi là một cái gì đó thú vị ư?
Vẫn nhìn nơi khác, Lina nhanh chóng nhìn chúng tôi vài lúc.
Vài giây sau, tôi nghe cô ấy nói thứ gì đó như “gối đùi…” hay “đây là thứ mà mọi người gọi là đầu đất…” khiến cho tôi khó tiếp tục việc tôi đang làm.
“Um, có lẽ cậu muốn đổi với tôi?”
“C-Cậu đột nhiên nói gì vậy?! Không phải tôi ghen tỵ hay gì đâu!”
“Nhưng cậu đang liếc nhìn bằng đôi mắt ghen tỵ được một lúc rồi đấy.”
Có vẻ như đáng trúng tim đen, Lina không thể phản hồi và thay vào đó là vội than vãn.”
Vậy tôi đã đúng.
ĐIều đó tất nhiên là đáng tiếc khi phải đổi với cô ấy, nhưng không đời nào tôi sẽ để Lina nhìn vào tôi như vậy mọi lúc.
Cảm thấy xấu hổi sau khi tôi chỉ ra ý định của cô ấy, Lina cố thay đổi chủ đề.
“Tôi cần phải giao nộp tên thần sa ngã này bây giờ. Tôi sẽ để mọi thứ lại cho cô, Saya-dono. Vậy nhé.”
Kết thúc lời nói của cô ấy với tốc độ kinh khủng, Lina nắm vị thần sa ngã ấy và nhanh chóng bay đến nơi nào đó.
Tại sao cô ấy lại ngại như vậy?
Tôi nhìn Lina trong lúc cô ấy bay đi.
Vậy cô ấy thực sự là một thiên thần.
Tôi đã nghe tóm tắt tình huống ngắn gọn từ cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy bay.
Kamiya-kun cũng bay hướng đó.
Sẽ không bất ngờ từ khi tôi thấy cậu ấy đánh nhau với vị thần sa ngã đó.
(Nhưng tại sao cậu ấy lại giữ bí mật với mình?)
Có phải là bởi vì cậu ấy không muốn?
Hoặc có lẽ chỉ vì không có cơ hội nào cậu ấy có thể nói về điều đó?
Chuyện gì nếu cậu ấy không muốn nói với tôi chi tiết. Không phải điều đó có nghĩa là cậu ấy ghét tôi ư? Tôi nên làm gì nếu điều đó là sự thật…?
Tôi càng nghĩ nhiều hơn về nó, cảm giác khó chịu chiếm lấy tâm trí tôi, khiến cho tôi nhìn khuôn mặc ngái ngủ cậu ấy lần nữa.
( Khuôn mặt cậu ấy lúc ngủ rất là dễ thương, sau cùng…)
Tôi cảm thấy dễ chịu bất cứ lúc nào tôi nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cậu ấy. Nó cảm giác như toàn bộ lo lắng của tôi biến mất.
Nghĩ về việc đó. Mặc dù cậu ấy lúc nào cũng ngủ, tôi chưa bao giờ gần với cậu ấy như vậy.
Cậu ấy thường đặt khuôn mặt của mình nằm trên bàn, và kể cả khi cậu ấy không làm vậy, tôi không thể đến gần cậu ấy bởi vì những người bạn học của chúng tôi ở xung quanh. Tôi thắc mắc tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ về việc nhìn trộm khuôn mặt của cậu ấy khi cậu ấy đang ngủ cho đến bây giờ.
Chìm vào trong suy nghĩ trong khi nhìn cậu ấy, tôi thậm chí còn quen với việc đó và quyết định tiến thên một bước nữa.
(Có lẽ mình nên di chuyển đến gần cậu ấy hơn…)
Tình huống này có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Tôi nghĩ rằng nó sẽ ổn thôi nên chỉ một lúc.
Tôi quay lại để xác nhận rằng không có ai ở xung quanh và đưa mặt mình đến cậu ấy trong khi dần dần nhận thức được hành động hiện tại của mình.
“Chỉ, một chút thôi…”
Tôi chậm rãi đưa mặt đến Kamiya-kun trong khi nhìn biểu cảm buồn ngủ của cậu ấy.
G-Gần quá…
Tôi đến gần hết mức có thể, và khoảng cách giữa chúng tôi giảm đến còn vài cm.
Mũi của chúng tôi chạm nhau và tôi có thể cảm nhận hởi thở mềm mại đang thổi vào mặt tôi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đến gần một cậu con trai như thế này.
Một ý tưởng ngẫu nhiên chạy qua tâm trí tôi khí tôi nhớ thứ gì đó.
(Mình gần như quên về điều này như, có một người khác ngoài Kamiya-kun là người mà tôi có thể gần gũi như vậy…)
Kamaishi Gen, người cha quá cố của tôi.
Bonus
Đầu đất
“Vậy nhé, tôi sẽ nhận tên thần sa ngã này, Germa từ cô.”
“Y-Yeah.”
“Mặt của cô hơi đỏ đấy, có chuyện gì sao?”
“K-Không có gì,..chỉ là…”
“Là?”
“Tôi nhận ra rằng đầu đất thật sự rất đáng sợ…”
“Cô ổn chứ?”