Chào mấy chế, do mấy chương ngày càng dài thêm bài tập chồng chất nên dịch hơi chậm, mong thông cảm cho.
P/s: k có bom đâu đừng đòi :3
----------------------
Buổi sáng vào ngày chủ nhật yên bình…
Tôi thức dậy do tiếng chim hót và tiếng điện thoại đang reo. Tôi trả lời cuộc gọi buổi sáng từ một lão già.
“Sup, Yato! Cháu có ngủ ngon tối qua không? Cậu của cháu Ijida đang cho cháu cuộc gọi buổi sáng-“
“Cháu tắt máy đây.” Cảm thấy một chút không hài lòng khi nghe giọng của ông ta đầu tiên vào buổi sáng, tôi cố gắt cắt gọn cuộc nói chuyện.
“AAH! Chờ đã! Chỉ đùa thôi!! Ta cần nhờ cháu một việc, đừng tắt máy!”
Bởi vì ông ấy quá bối rối, lão ta dừng tôi khỏi việc cúp máy.
Nghiêm túc đấy, tại sao tôi lại thức dậy bởi giọng nói của ông già này vào buổi sáng chủ nhật?
“Vậy? Ông nhờ gì?”
Tôi chuyển điện thoại sang
tai khác để nghe ông ta trong khi thở dài.
Sau khi xác nhận tôi đang lắng nghe, ông ấy có vẻ như nhẹ nhõm và bắt đầu nói. "Well cháu thấy đấy, ta có hối lỗi một chút với cháu nhưng…Cháu sẽ đi chơi với ta.” (chắc là ngày hẹn của ổng)
Tôi thắc mắc là mình đang làm gì bây giờ….
“Ooh!! Thật tuyệt vời! Đã khá lâu rồi từ khi ta không đến công viên giải trí, nó đã thay đổi rất nhiều!!!”
Kế bên tôi là một lão già đang mặc thường phục và hăng hái hơi quá trước cổng, cũng như khi ông ta nhìn quanh những thứ thu hút xung quanh ông.
Tôi thắc mắc tại sao tôi lại đi công viên giải trí với ông ta…
Khi ông ta nói tôi rằng mình sẽ đi ra ngoài trong cuộc hẹn đầu tiên trong đời của ông ta, tôi xém nữa ném điện thoại theo phản xạ.
Ai lại hạnh phúc khi đi chơi với một ông già chứ?
Ông ta lần nữa hoảng hốt trước khi giải thích toàn bộ tình hình cho tôi.
Có vẻ như công viên giải trí là nơi mà một thỏa thuận quan trọng đang diễn ra.
Đó là lý do tại sao ông ta đang nhờ sự giúp đỡ của tôi-để bắt những kẻ thỏa thuận vào một điểm nhất định.
Tôi suy nghĩ về việc phàn nàn tất cả những tình tiết phát triển theo hướng manga, nhưng đây là thực tế.
Hơn nữa, ông ta có thể nhờ tôi một cách trực tiếp.
Xém nữa tôi đã đập bể cái điện thoại vì cái cách mà ông ta tiếp cận.
“Nhưng tại sao chỉ chúng ta chịu trách nhiệm cho cái nhiệm vụ nguy hiểm này?”
Tôi không thấy ai thuộc thành phần của cảnh sát xung quanh đây.
Chỉ có tôi và lão già này.
“Bởi vì chỉ có ta và cháu là biết về thông tin này.”
Tôi không thể ngăn bản thân thở dài trong bối rối sau khi nghe câu trả lời hiển nhiên.
Ông vừa mới nói cái gì?
“Chỉ ông và tôi? Trong cái nhiệm vụ nguy hiểm này?”
“Thực ra ta đang ở giữa cuộc điều tra nơi ở của tên tội phạm đang truy nã và tình cờ có được thông tin trong khi theo dõi những bước đi của hắn.”
Lão già vỗ vai tôi bằng tay của ông.
“Ta không nên liên lụy đồng việc vào những việc nguy hiểm như thế này, cậu không nghĩ vậy sao?” đặt tay lên vai tôi, ông ta cố tỏ ra ngầu.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy khá thất vọng khi ông ta làm vậy.
Ông ta đang lo lắng về những đồng nghiệp nhưng lại khiến tôi liên lụy.
Bằng ánh mắt băng giá, tôi hỏi ông ta lần nữa về những ý định thực của ổng. “Và động cơ thực sự của ông là gì?”
“Nó khá là rắc rối khi nhờ sự giúp đỡ của họ.” Ông ấy lập tức trả lời.
Cảm thấy ấn tượng vì sự lười biếng của ông ta với tư cách là một thám tử, tôi tiếp tục lườm ông ta với ánh mắt lạnh giá.
Ông ta có thực sự là một thám tử không vậy?
Cảm nhận được sự thất vọng của tôi, lão ta bối rối và cố giải thích. “Thôi nào, ổn thôi mà!! Ta đã theo dấu tên tội phạm đó được một thời gian rồi và cuối cùng ta cũng gần bắt được hắn! thêm cậu vào với ta, ta không cần phải nhờ vả ai để giúp đỡ cả!”
Thay đổi từ bối rối sang tự tin, ông ta tiếp tục. “Cũng như cậu. Cậu đã chấp nhận yêu cầu của ta bởi vì thức ăn, không phải sao?”
Tôi im lặng sau khi nghe những gì ông ta nói.
Không đời nào tôi sẽ đi chơi với ông ta miễn phí cả.
Tôi đã nghe rằng sẽ có một cái bánh kếp độc nhất đang được bán trong công viên giải trí.
Nó được được lên song trên TV cả chục lần và được công nhận là phí phạm khi chỉ được bán trong công viên giải trí.
Với sự đồng ý cả đôi bên với việc ông ta sẽ đã tôi cái bánh kếp đó như một phần thưởng, tôi chấp nhận yêu cầu của ông ta trong ngày hôm nay.
Tôi biết, tôi khá là thảm hại khi bị nhử bởi đồ ăn hai lần trong một ván… (ý ổng là bị nhử 2 lần)
“Chịu thôi, tôi không thể thắng đồ ăn ngon.”
“Cậu cần phải làm việc chăm chỉ hơn vì đồ ăn ngon đó, cộng sự!”
Đặt tay lên vai tôi, lão già bắt đầu cười một cách hài lòng.
Nghiêm túc chứ, ông ta đã vui quá mức.
Thở dài nhẹ, tôi đi với lão ta đến nơi được chỉ định.
“Thật sự là nơi này chứ?”
“Yeah, dựa vào thông tin mà ta có.”
Hiện tại, lão già và tôi đang đứng trước nơi được coi là hấp dẫn nhất công viên giải trí: nhà ma.
Ông ta nói rằng vụ thỏa thuận sẽ được thực hiện trong này.
Tôi càng ngày càng lo lắng hơn về mức độ uy tín của nguồn thông tin này.
“Được rồi, hãy vào trong trước.”
Chúng tôi đứng vào hàng và đợi lượt của mình để đi vào.
Sauk hi vào nhà ma, chúng tôi thấy sự u tối bên trong ngôi nhà và nó hầu như được chiếu sáng bằng những ánh sáng phía hai bên.
“Sẽ có một lối đi bí mật ở đâu đó mà chỉ có nhân viên mới biết được. Hãy tìm và
phục kích chúng.” Lão già nói với tôn giọng trầm. Nếu tôi không thể thấy mặt ông ta, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng ông ta nghiêm túc.
“Hiểu rồi, nhưng…Tại sao ông lại bám vào lưng tôi?”
Thái độ của ông ta bị phá vỡ hoàn toàn giọng nói ấn tượng của ông ta.
Từ khi chúng tôi bước chân vào nhà ma, ông ta đã nắm chặt vai tôi trong khi run rẩy một cách yếu ớt.
“Đừng để ý ta, ta chỉ làm mà chẳng có lý do gì cả.”
“Vậy ông có thể đừng siết chặt vai tôi đến khi ông bóp nát chúng?”
“Ah, ta nghĩ rằng cậu có thể cảm thấy cứng. Ta chỉ mát xa chúng.” (ý ổng là vai main cứng)
Có vẻ như, ông ta không có ý định thả vai tôi ra.
Không đời nào cái lý do mát xa đó có thể được chấp nhận trong tình huống này cả.
“Hey, đừng nói với tôi, ông đang sợ à?”
“G-Gì?! T-Tất nhiên là không rồi!” Ông ta rõ rang đang bị làm phiền bởi câu hỏi của tôi, hơn nữa ông ta trả lời bằng giọng run rẩy. Lão già này chắc chắn đang sợ.
“Tôi hiểu rồi. Nếu ông không sợ vậy thì hãy đi trước mặt tôi. Tôi không biết đường đi đến nơi được chỉ định.”
Tôi di chuyển lão ta đứng trước và chọc ổng.
Nhận ra rằng việc để ổng đi trước một mình bất khả thi như thế nào, ông ta trung thực thú nhận, “Xin lỗi, ta sợ, làm hơn hãy đi trước.”
Tôi hơi bị ngạc nhiên vì lời thú nhận của ổng.
“Ông nên nói tôi việc đó đầu tiên.”
“Ý ta là, sẽ lạ nếu như một tên trung niên như ta nói với cậu rằng ông ta sợ ma, phải chứ?”
“Ông không sai.”
“Cậu nên nói không mới đúng!”
Well. Tôi sẽ đồng ý nếu như một cô gái dễ thương thú nhận rằng cô ấy cảm thấy sợ trong những tình huống như thế này, nhưng việc đó sẽ không thành vấn đề nếu đó là một ông già, tôi chỉ cảm thấy kinh tởm.
Chỉ có những cô gái mới được phép sợ trong những nơi như thế này.
“Đó là lý do ta không muốn đi cùng những đồng nghiệp…”
Lão già đang cằn nhằn việc gì đó sau lưng tôi. Vậy đó là lý do chính để đem tôi đến đây.
Well, tôi khá hiểu tại sao ông ta không muốn phơi bày góc cạnh này của ổng với người quen.
Đi phía sau lưng tôi trong khi run rẩy, một con thây ma đột nhiên xuất hiện và cố hù chúng tôi.
“Uwaaaaaa!!”
“Gyaaaaaa!!!” (really nigga ???)
Giật mình bởi con thây ma xuất hiện khỏi màu xanh (check lại dùm cái), lão già dùng tôi như một tấm khiên và hét.
Kể cả con thây ma trông như bất ngờ bởi tiếng hét của ổng. Nếu nó được Kamaishi hét rat hay vì ổng, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng điều đó thật dễ thương.
Nghe giọng hét to từ lão già đằng sau tôi, tôi bằng cách nào đó bắt đầu nghĩ về Kamaishi.
Vì lý do nào đó, mặc dù hét, ông ta không thả vai tôi ra và siết chặt chúng hơn nữa.
Hey, vai tôi đang nứt ra đấy!
Mặc dù nó không đau.
Dùng tôi như một tấm khiên cho đến khi chúng tôi để lại con thây ma phía sau, tôi hỏi một cách không quan tâm tới lão ta, “Nghĩ về việc đó, tại sao ông lại ghét những thứ kinh dị như vậy?”
Ông ấy im lặng một vài giây sau khi nghe tôi nói trước khi ông chậm rãi bắt đầu nói. “Ta tham gia một mình vào một cuộc thi can đảm khi ta còn nhỏ và thấy nó bằng mắt của ta.”
“Thấy gì?”
“Hiển nhiên! Là một con ma!”
Bằng giọng run rẩy, lão già tiếp tục.
“Khi ta đang đi trong nghĩa trang, ta đã thấy một bàn tay trắng xuất hiện từ hư không và bế ta. Ta thấy bàn tay đang làm tư thế đó, nên ta tiếp cận nó do lúc đó ta vẫn chưa tin vào ma.”
Hồi tưởng lại những kỉ niệm xưa, ông bắt đầu run rẩy hơn lúc trước.
“Khi ta đi đến đủ gần, cái bàn tay trắng ấy chụp chân ta và kéo ta xuống. Đó là lúc ta nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Ta dùng chân còn lại để đá cái bàn tay trắng đó và chạy trốn bằng cả sức lực của mình. Khi ta dừng lại, ta không thể thấy cái bàn tay trắng đó khi nào nữa.”
Hồi tưởng lại ký ức khó chịu của mình, ông ấy tiếp tục.
“Từ ngày đó, ta trở nên sợ mọi thứ liên quan đến ma.”
Và ông cười vào tôi, nói “Cháu thấy đấu, nó vui nhỉ, phải không? Nó vui vì ta thật dễ động lòng như thế nào.” (ý ổng là ổng dễ bị ảnh hưởng tâm lý á)
Dù ông có nói vậy, tôi vẫn không cười.
Đó là bởi vì không có chi tiết nào gây cười trong câu chuyện của ổng cả. Có vấn đề gì với kinh nghiệm thực tế đó vậy?
Tôi nghĩ tôi không nên hỏi ông ấy một cách bình thường như vậy.
Ai nghĩ rằng ông đã có một trải nghiệm kinh hoàng.
“…Um, xin lỗi vì đã nói nó lạ với ông để cảm thấy sợ hãi trước đó.”
“Ổn thôi, đừng lo lắng về điều đó.”
Chú ý rằng mọi thứ sẽ trở nên nặng nề hơn, tôi quyết định thay đổi chủ đề nói chuyện.
“Nghĩ về điều đó, liệu ông đã kiểm tra thời gian thỏa thuận sẽ xảy ra chưa? Tôi quên hỏi về thời gian cụ thể.”
Ông ta dừng lại trước câu hỏi của tôi.
Tôi cũng dừng lại và nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Bây giờ là mấy giờ nhỉ?”
Tôi im lặng đưa đồng hồ cho lão ta.
Nhìn nó một lúc, khuôn mặt của ông ta trở nên tím tái hơn.
Thôi nào, đừng nói với tôi….
“Tệ thật, nó đã bắt đầu rồi.”
Nhận ra rằng cuộc thỏa thuận đã bắt đầu, ông ta thả vai tôi ra và chạy về phía trước.
“Nhanh lên thôi!”
Tôi cố gọi ông ta dừng chạy.
Nếu ông đi phía trước như tôi…
“Ada!!”
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp kêu ông ta, ổng tông vào thứ gì đó và nhảy lùi về sau.
Đi lùi vài bước, ông ta ngẩn đầu lên để nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra và sau đó và rồi bất động. (stiffened up).
“Uwaa….”
Một con ma đang chảy máu đứng trước mặt ông ta và nắm vai ổng.
Như tôi nghĩ rằng ông sẽ chắc chắn sẽ dừng lại, lão già bắt đầu run rẩy lần nữa và thậm chí còn hét to nữa.
“Gyaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Đẩy con ma đang chụp chân mình, ông ta chạy về phía trước trong khi tiếng hét lớn của ổng đang vang vọng trong căn nhà ma.
Aah, không giống như tôi không cảnh cáo ông ấy.
Tôi đuổi theo sau đến khi ông ta tông vào thứ gì đó lần nữa và ngất đi.
“Ổn chứ, lão già?”
“Đau đấy…Ta không ngờ có người xuất hiện trong những nơi như thế này.” Ôm đầu trong khi phàn nà, ông ta ngẩn lên để nói chuyện với người ông đụng phải. Khi thấy khuôn mặt người kia, ông khẳn định “Là hắn!”
“Cái gì? Ai?”
“Tên tội phạm ta đang tìm kiếm!”
Trở nên hào hứng, ông ấy còng tay người bị ngã trước mặt chúng tôi.
Vậy người mà ông ta tình cờ đụng phải là tên tội phạm mà ông đang tìm kiếm. Thật may mắn.
“Hm, chờ đã!”
Nếu tên tội phạm ở đây, vậy những người khác đang ở đâu? Tôi nhìn xung quanh và chú ý rằng có ai đó đang bí mật nhìn trộm chúng tôi.
Thấy hắn rồi!
Hắn chạy ngay khoảng khắc mắt chúng tôi gặp nhau, nhưng tất nhiên không đời nào tôi sẽ để hắn chạy đi. Tôi hạ gục hắn bằng cú đánh cổ.
Được rồi, tên tội phạm đã bị bắt.
“Tốt lắm!! Đã bắt được!”
Tôi kéo tên tội phạm còn lại gần lão già, nơi tôi tìm được ông ta hét lên trong vui sướng. (what the hell ?)
Can thiệp vào niềm vui của hắn, tôi hỏi hắn thông tin, “Đừng quên về vụ bánh kếp.”
Có vẻ như ổng đang có tâm trạng tốt, ông ta cố nuốt lời hứa khi ổng cười với tôi.
“Này, thôi nào. Cậu đang đòi hỏi tôi phải trả mặc dù cậu không làm gì cả ư? Cậu thật là ích kỉ đấy, huh?”
“Hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ làm việc của tôi một cách chính xác từ giờ.”
Tôi mang hai tên tội phạm và tiếp tục nói, “Tôi sẽ dịch chuyển về xe của ông và để hai tên này ở trong. Đừng lo, tôi sẽ trói họ nên họ sẽ không gây bất cứ rắc rối nào đâu. Ông chỉ cần ra khỏi căn nhà ma ám này và đi đến nhà hàng bánh kếp, một mình.”
Tôi chắc chắn rằng ông ta đã nghe những lời cuối cùng của tôi, và lão già cuối cùng cũng hiểu ý định của tôi và mặt trở nên tím tái.
Niềm hạnh phúc ông cảm thấy được từ việc bắt tội phạm đã khiến ông quên rằng ông đang ở trong một căn nhà ma.
Chúng tôi còn chưa đi được nửa đường và vẫn còn nhiều thứ ông ta có thể tận hưởng trên đường đi.
“C-Chờ đã! Ta đùa thôi. Chúng ta là cộng sự phải không ? Hãy hoàn thành công việc chúng ta đã cùng nhau bắt đầu nhé, được chứ? Được chứ?!”
Tôi cười đểu lão ta người đang tuyệt vọng cố giải thích bản thân.
Bị dụ bởi nụ cười của tôi, ông ta cũng cười lại, và tôi nói, trong khi giữ cùng một biểu cảm, “Gặp lại sau!”
“W-Waa- Làm ơn! Đợi-“
Trước khi ông ta có thể hoàn thành câu nói của mình, tôi dịch chuyển về khu đỗ xe.
Đó là tất cả bởi vì ông ta đã quá hưng phấn.
Lần tới ông nhất định phải chú ý hơn nữa.
Cười một cách nhẹ nhàng để ông ta không nghe được, tôi hướng đến nhà hàng bánh kếp, cười đểu.
Không cần phải diễn tả vẻ thất thần của lão ta khi đến cả.
Bonus
Cậu là gay à ?
Trong nhà ma.
“Này, nhìn họ kìa.”
“Họ đang có kiểu quan hệ gì vậy?”
“Cậu trai kia nhìn cũng được, trong khi người bên cạnh là một ông chú trung niên. Đừng nói là…họ là cặp gay ư?”
“Eh? Với sự cách biệt tuổi tác như vậy ư?”
“Ông ta có lẽ đang trả công cho cậu trai trông-nhìn-được đấy.”
“Nghiêm túc chứ? Hẹn hò với sự bồi thường?!”
“Đáng sợ~”
“…Này lão già, tôi rất muốn về nhà ngay bây giờ.”
“Im đi, kể cả ta cũng muốn quay lại…”