“Cô có ghét nam giới không?”
Lina nghiêng đầu khi nghe câu hỏi của tôi.
“Nam giới? Không hẳn…”
Tôi không đoán được câu trả lời đó.
Việc đó khiến tôi có chút ngạc nhiên.
“Vậy sao sáng nay cô hành động gay gắt vậy?”
“Sáng nay? À, cái anh chàng đó.”
Nhớ lại những gì diễn ra sáng nay, Lina nói trong khi hơi cau mày.
“Tôi làm như vậy bởi vì cảm thấy có động cơ ẩn dấu sau thái độ của cậu ta, nó khiến tôi không thoải mái. Không phải tôi ghét nam giới hay gì cả.”
Chính xác thì đó chẳng phải ghét sao?
Thay vì chuyện này này, tôi còn thắc mắc khác
ưu tiên hơn.
“Với tôi thì ổn chứ?”
“C-Cậu là người đã cứu tôi. Hành xử như vậy với ân nhân của mình thật không ra thể thống gì. Kể cả khi cậu có động cơ ẩn giấu nào đó, cũng không ngoại lệ.”
Đáp lại thế, Lina rụt rè tránh nhìn vào mắt tôi.
Ra thế. Mặc dù tôi không thực sự hiểu ý của cô ấy là gì.
Tôi chỉ đơn giản gật đầu và tìm cách đổi chủ để.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua.
“Nơi này mát nhỉ.”
“Ừm.”
Lina nhẹ nhàng đồng ý với lời nhận xét của tôi.
Giữa mùa hè, ngồi dưới bóng cây, gió thổi nhè nhẹ, tôi chẳng nghĩ ra được cái thú nào thư giãn hơn thế này.
“Đúng như cậu đã nói.”
Tận hưởng không khí mát mẻ, Lina bỗng nhiên chuyển đề tài.
“Gì?”
“Cậu đã nói là mấy người trong lớp thích tôi. Khi tôi đến trường hôm nay, tôi được kể lại là có rất nhiều học sinh và giáo viên lo lắng cho tôi. Mà, giáo viên thì lo việc cậu ngủ hơn.”
Lina mỉm cười khi nói thế. Mấy người đó thật sự muốn làm gì đó về việc tôi ngủ trong lớp.
“Đây là lần đầu tôi trải nghiệm những chuyện như thế. Có chút xấu hổ, nhưng tôi thấy hạnh phúc.”
“Không có trường học ở thiên đàng à?”
“Có, nhưng hồi đó tôi tập trung vào việc theo đuổi kiến thức nên không kết bạn với ai cả.”
Lina tỏ ra hoài cổ khi nói thế.
Có vẻ mấy cái kí ức cũ đang tràn về.
Chắc là cô ấy đang thấy hoài niệm ngày xưa.
“Nhắc mới nhớ, cô định thế nào về chuyện công việc cũ?”
Tôi tò mò hỏi.
Lina dừng hồi tưởng và ngập ngừng nói.
“À ừ…Về việc đó…”
Im lặng vài giây, cô ấy tiếp tục.
“….Tôi thực ra chưa bị sa thải.”
Ngạc nhiên chưa.
“Hể? Thật ư?”
Ừm, bởi vì…”
Lina giải thích lý do vì sao cô chưa bị sa thải.
Có vẻ như ngay sau vụ đó, Metron đã liên lạc với Lina, và hiển nhiên, giả vờ vô tội trong khi xin lỗi.
“Xin lỗi!!! Ta không ngờ cô sẽ bị dịch chuyển với tên Trái Đất đó luôn. Đây là lỗi của ta, xin lỗi ~”
Lợi dụng việc tên khốn đó không muốn các vị thần cao hơn biết chuyện, Lina gây áp lực buột hắn cho phép cô ở đây, hiển nhiên phải đồng ý.
Thế giới của những vị thần giống như một xã hội có giai cấp.
“Nhưng liệu cô ổn với việc đó chứ? Kể cả khi bây giờ cô đang ổn, cô gần như chết vào lúc đó.”
“Ừm, đúng vậy…. có vẻ như tôi vẫn tôn trọng hắn ở đâu đó trong trái tim mình. Tôi không thể làm gì đó khiến hắn gặp rắc rối. Và…”
“Và…”
“Nếu tôi chống đối hắn bây giờ…Tôi sẽ trở nên thất nghiệp.”
Nghe hết một cách rõ ràng, tất cả những gì tôi có thể làm là đồng ý.
Lina trông có vẻ hơi ủ rũ sau đó.
Tôi đã nghe cô lặp lại từ “thất nghiệp”
bằng giọng nhỏ. Có vẻ như, đối với Lina, từ đó khiến cô ấy thấy khó chịu.
Mà cũng phải, sau từng ấy nỗ lực bỏ ra, tiếc nuối cũng không sai.
Xem ra sống ở đâu cũng khó cả.
Khi không khí ngày càng nặng nề bởi vì vẻ mặt u ám của Lina, tôi nghe một giọng nói vui vẻ hướng đến chỗ chúng tôi.
“Tớ về trễ-!!”
Kamaishi (cứu tinh) đang nửa-chạy đến chúng tôi.
“Xin lỗi, máy bán nước đang- Lina-san, có chuyện gì vậy?”
“À, có vẻ như cô ấy đang mệt mỏi với thực tại và mọi...”
Tốn kha khá công sức để giải thích cho Kamaishi, nhỏ ngồi xuống bên cạnh Lina.
“Lina-san.”
Lina nâng đầu lên và nhìn vào một Kamaishi đang cười tươi tắn.
“Tớ không rõ cậu đang trải qua việc gì, nhưng hãy vui lên. Đây, ăn trưa nào.”
Lina vẫn nhìn vào Kamaishi. Tôi thấy là cô thiên thần bị ấn tượng lắm rồi đấy. Thật là, không khéo trong mắt Lina, Kamaishi còn sáng hơn mặt trời mất.
Một lát sau, Lina nhẹ nhàng nhìn bàn tay của Kamaishi và nói.
“Nữ thần.”
“Eh? N-Nữ thần?”
Bối rối, Kamaishi lùi lại một chút.
Kể cả khi sự tỉnh táo đã quay lại, Lina vẫn nắm lấy bàn tay của Kamaishi, thậm chí còn mạnh hơn nữa với đôi mắt lấp lánh.
“Kamaishi-dono, tôi có thể gọi cô là Sayaka-dono từ bây giờ không?”
“Ê? T-Tớ không phiền đâu.”
“Vậy sao! Vậy hãy gọi tôi là Lina luôn.”
“Um, Tớ không thể gọi cậu là như vậy. Ít nhất Lina-chan sẽ tốt hơn. Cậu có thể gọi tớ là Saya luôn.”
“Tôi hiểu rồi. Saya-dono.”
Giữ nụ cười của mình, Kamaishi đáp lại Lina quá khích.
Đúng như mong đợi ở Kamaishi. Cô ấy đã nắm giữ trái tim của một thiên thần.
Tôi vô thức cười khi nhìn vào một Lina vui vẻ nói chuyện với Kamaishi đang bối rối.
Thật mừng vì họ hợp nhau.
“Ăn trưa thôi nào.”
“Ừm.”
“Okay!”
Lina và tôi đáp lại lời đề nghị của Kamaishi.
Cảm thấy không thoải mái bởi cách Lina nói, Kamaishi yêu cầu cô ấy dừng cách nói chuyện quá lễ nghi.
Lina có vẻ như xuống tinh thần vì việc đó. Mặc dù kéo dài không quá lâu.
Rồi chúng tôi vừa trò chuyện vừa ăn bữa trưa.
-------
Bonus
Trường học.
“Cô đã học những gì ở trường trên thiên đàng?”
“Nó không khác mấy so với trường tiểu học ở Trái Đất. Có học cả văn hóa và thể thao. Điều duy nhất khác biệt là chúng tôi có một lớp học nói về những vị thần.”
“Về những vị thần? Nó như thế nào?”
“Những thứ như món ăn ưa thích hay sở thích của một vị thần, và đặt biệt là lương bổng mà họ nhận được.”
“Họ dạy cái quái gì cho học sinh tiểu học vậy?!”