Quay trở lại vài phút trước, ba tuyệt thế giai nhân đang thong thả dạo bước bên trong một trung tâm mua sắm nào đó.
“Chúng ta đi đâu tiếp theo đây?”
“Để xem…”
“Tôi muốn xem vài bộ trang phục.”
Họ toát ra khí chất của những người mẫu khi họ thoải mái chuyện trò với nhau. Chắc chắn là, mỗi tên đàn ông nào bước ngang qua họ đều không thể không ngắm nhìn họ. Saya, Karen, và Lina đang trong giữa lúc mua sắm trong khi hòa hợp với nhau.
Họ đã lên kế hoạch cho ngày này lúc còn ở trên đảo, khi Yato còn đang tận hưởng cảm giác báo thù Metron. Lúc đó, Sara không thể không sốc khi nhìn họ lên kế hoạch đi chơi mà chả thể hiện tí lo lắng gì cho Yato.
“Vậy thì, cùng đi đến của hàng thời trang nào.”
Với vẻ mặt háo hức, Saya lên dự định kế tiếp và dẫn đầu họ hướng đến shop thời trang. Cô trông như đang tận hưởng thời gian này hơn hai người còn lại đang chú ý đến cùng thứ và mỉm cười.
“Saya-chan, chị ấy trông có vẻ như đang rất là vui.”
“Yeah.”
Karen và Lina thì thầm với nhau cho Saya không thể nghe thấy. Đối với Saya, người lúc trước dường như chả có một người bạn nào, thì việc đi mua sắm cùng bạn bè là một thứ gì đó rất mới lạ. Cô thi thoảng thường dành thời gian để đi chơi với Yato và Lina, nhưng đó luôn là lúc tan học khi mà Mặt Trời gần như đã lặn. Cả Lina và Karen đều cảm thấy yên lòng, không chỉ vì Saya đang cảm thấy vui, mà còn việc cô không nhận ra rằng ánh mắt mọi người đang tập trung vào cô. Sau cùng thì, chú ý đến việc này sẽ chỉ làm gián đoạn niềm vui của cô.
“Nhanh nào, đi thôi.”
Khi Karen đang chìm trong suy ngẫm, Lina giục cô đi nhanh. Dường như họ đang bị Saya bỏ xa dù cho họ có đi cùng một vận tốc. Lina cảm thấy lạ khi hai người họ bị Saya bỏ lại chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng hiện tại, cô chả có thời gian để ngẫm nghĩ về điều đó.
“Đ-được thôi.”
Cả hai người họ vội vã chạy để theo kịp Saya cùng với một nụ cười đắng chát trên khuôn mặt.
──────────────────────────
Sau khi đi mua sắm xong, Saya, Karen, và Lina cùng chia sẻ cảm nghĩ của họ về những bộ quần áo khi họ rảo bước.
“Những bộ quần áo đó khá đáng yêu, phải không?”
“Karen-dono mặc chúng trông rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
Mang theo túi giấy của shop thời trang đó, Karen đáp lời trong khi cảm thấy hơi xấu hổ. Saya và Lina dành thời gian trong shop để chọn quần áo cho Karen, thay vì tìm thứ gì đó hợp với họ. Karen cảm thấy thỏa mãn sau khi mua được một bộ hợp gu của cô, nhưng ngay sau đó, cô lẩm bẩm như thể cô nhớ ra thứ gì đó.
“Nó khác với lúc mà mình đi chung với anh ấy.”
“Anh ấy? Ý em là Yato-kun?”
“Yeah.”
Karen gật đầu trước câu hỏi của Saya. Dù Yato và Karen là anh em (nuôi), họ vẫn thường đi chơi với nhau. Tuy nhiên, vì Yato chả hiểu biết tí gì về việc chọn quần áo, tất cả những gì cậu làm khi họ ở trong shop là bày tỏ những cảm xúc giản đơn của cậu với tông giọng đơn giản. Chả có lần nào mà cậu chọn quần áo cho cô cả. Lần cuối mà họ dành thời gian bên nhau cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần cô hỏi cậu nghĩ gì về quần áo, cậu chả nói lời nào ngoài những lời nhàm chán, và khi cô muốn cậu nói điều gì đó tốt hơn, thì cậu lại làm mọi thứ còn tệ hơn nữa bằng cách nói những điều kỳ quặc. Đi chơi với cậu khác hoàn toàn với lúc đi chơi với những cô gái cùng tuổi. Đó là một sự thật hiển nhiên.
“Well, đó là vì cậu ta là Yato-kun mà.”
“Yêu cầu cậu ấy đưa ra suy nghĩ của mình giống như đưa cho cậu ấy một thử thách khó khăn vậy.”
“Hai người nói đúng.”
Lina và Saya trông chẳng ngạc nhiên gì khi Karen kể cho họ về lần cuối cô đi ra ngoài cùng Yato. Tất nhiên, Karen cũng đã tính tới phản ứng của họ sẽ y như thế, tất cả ba người bọn họ đều biết rằng hỏi cậu với những kiểu câu như thế là một sai lầm. Cô khẳng định lòng tin của cô đối với cậu, cô quyết định rằng sẽ chẳng bao giờ vào shop thời trang cùng cậu kể từ ngày đó trở đi.
Trong khi Karen đang tự mình đưa ra quyết định, ba người đàn ông lạ lẫm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Này, này, mấy cô em trông đẹp đấy.”
“Muốn đi chơi cùng bọn anh không?”
“Yeah, bọn anh cũng có ba người, nên nó sẽ rất là hoàn hảo đấy.”
Cả ba bọn họ đều xỏ khuyên (khắp người) và nhuộm tóc, cũng như mang dây chuyền hình đầu lâu. Saya, người phát hiện rằng cô đang bị bao vây bởi ba đứa con trai đang cố gắng để khiến bản thân trông toẹt đệp (chả muốn dùng từ đó cho ba đứa này :v), ngay lập tức trở nên hoảng loạn.
“Um, Umm… Tôi…”
Khi cô đang cố để từ chối họ nhưng cô lại đông cứng tại chỗ, tên Try-Hard A, người đứng ở giữa, dang tay về phía cô.
“Anh biết một nơi mà chúng ta có thể dành thời gian bên nhau, cùng đến đó nào.”
Tên Try-Hard A, người nhầm sự im lặng của Saya là đồng ý, cố nắm lấy tay cô. Chắc chắn, không đời nào mà hắn có thể thành công chạm vào cô vì tay của hắn đã bị đánh bật ra bởi một ai đó.
“Bỏ bàn tay (bẩn thỉu) của người ra khỏi người Saya-dono.”
Theo sau cái vả đó, Lina hăm dọa ba tên đó bằng lời cảnh cáo lạnh lẽo của mình.
“Cút ngay!”
Giọng của cô tuy bé, nhưng lại vang vọng trong đầu họ, để lộ ra một cảm giác lạnh lẽo như thể có ai đang dí dao vào cổ họ vậy. Ba tên đó, người nhận được lời hăm dọa đó, mặt tái nhợt không còn giọt máu, và dần lui về sau khi những giọt mồ hôi lạnh tuôn ra, hiện lên trên trán họ.
“X-xin lỗi, anh vừa chợt nhớ ra còn chuyện cần phải làm! Hãy đi chơi vào lúc khác nhé!”
“Anh cũng vậy!”
“Anh cũng vậy!”
Cả ba tên vận hết tốc lực để trốn theo cách đáng khinh nhất mà họ có thể chọn, nhưng nhờ chuyện đó, Saya cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cậu, Lina-chan.”
“Không có chi, tôi mừng là cô vẫn ổn.”
Trong khi Lina đáp lại Saya, người đang cố gắng lấy lại điềm tĩnh, thì Karen đang hồi tưởng lại lúc khi mà cô cũng trải qua một tình huống y hệt thế này. Mình tự hỏi là chúng ta có giống với lúc đó hay không. Liếc sang Lina và Saya đang nói chuyện với nhau, Karen có ý nghĩ đó trong đầu vụt qua tâm trí cô.
────────────────────
“Tớ ổn mà.”
Rời khỏi trung tâm mua sắm, cả ba cô gái tìm một nhà hàng nổi tiếng trong cuốn tạp chí để ăn trưa, khi Saya đột nhiên lẩm bẩm với tông giọng ảm đạm.
“Hãy vui lên nào Saya-chan.”
“Mọi người ai cũng có thứ mà họ không giỏi cả mà.”
Karen và Lina cố gắng an ủi cô với những lời lẽ động viên, nhưng Saya trông như không vượt qua được nó cho tới giờ.
“Tại sao mình lại tệ về khoản nói chuyện với con trai ngoại trừ Yato-kun chứ…” (TL: có lẽ đối với bé Yato không phải là trai mà là một người đàn ông chăng?)
Mỗi lần Saya nói chuyện với Yato, cô cảm thấy như thể nỗi ám ảnh trong người cô đã được cải thiện tốt hơn, nhưng tới ngày hôm nay, cô nhận ra rằng những cảm giác đó chả tác dụng gì với thực tại cả. Có lẽ ba tên xuất hiện trước đó vẫn còn quá khó để cô có thể tự đối mặt được. Mặc dù điều đó không thay đổi sự thật rằng đám đó là nam. Nghe thấy những lời nói chán nản của Saya, Lina đưa ra một câu hỏi để chuyển đổi chủ đề.
“Nhắc đến mới nhớ, tại sao cô lại cảm thấy ổn khi nói chuyện với Kamiya Yato?”
Phản ứng lại với câu hỏi đường đột đó, Saya mở miệng trả lời, tuy nhiên, cô lại chẳng thể nghĩ ra một câu trả lời thích đáng.
“Eh… Umm… đó là vì…”
Đảo mắt đi nơi khác, Saya dao động cùng lúc với khuôn mặt cô ửng đỏ lên đôi chút. Có rất nhiều lí do vì sao cô có thể bình tĩnh trò chuyện với Yato mà không hoảng loạn, lí do chủ yếu là vì cậu trông khá giống với bố cô. Nói ra điều đó trước mặt Karen và Lina mà không cảm thấy xấu hổ là một điều khó đối với cô.
Mình phải trả lời các cậu ấy như thế nào đây…
Cô không thể nghĩ ra bất kì câu trả lời tốt cả dù đã nghĩ về nó được một lúc lâu.
“Nghĩ kĩ thì! Tớ tự hỏi là thức ăn trong nhà hàng này ngon đến thế nào!”
“Chị ấy đánh trống lảng kìa.”
“Đúng vậy.”
Không thể tìm ra một câu trả lời thích hợp, Saya cố gắng chuyển đổi chủ đề một cách khéo léo nhất, nhưng không may rằng, Karen và Lina nhìn thấu được điều đó ngay lập tức. Sau một khoảng thời gian im lặng, Lina và Karen vẫn tiếp tục nhìn cô ấy, cuối cùng, Saya bỏ cuộc và nói ra bí mật của cô.
“T-thôi nào, nó xấu hổ lắm!”
“Nó là loại lí do gì thế?!”
Thấy cái phản ứng thái quá của Saya, sự nghi ngờ của Lina tăng lên thêm. Đối với Karen, người cảm thấy cử chỉ xấu hổ của Saya đáng ngờ, nên cô quyết định sẽ khiến Saya nói ra câu trả lời bằng bất cứ giá nào, và hỏi.
“Thế có nghĩa là chị sẽ không hẹn hò với Onii-chan?”
“H-hẹn hò?!”
Bất động trước câu hỏi bất thình lình của Karen, mặt của Saya lại phản phất lên ánh đỏ nhẹ. Thấy rằng hẹn hò là một điều khó xảy ra với cô, cô chậm rãi lắc đầu trong khi phát ra một giọng nói yếu ớt.
“V-việc đó là bất khả thi với tớ. Một cuộc hẹn là quá mức rồi!!”
Cô gái này đang nói điều gì khi mà đã đưa cái người đó về nhà (TL: ra mắt bố mẹ) kia chứ. Thấy phản ứng thái quá này của Saya, Karen làm dịu cô với vài câu nói.
“Nó ổn thôi. Sau cùng thì, điều đó hoàn toàn bình thường.”
Karen đã có kinh nghiệm trong việc làm dịu cô bằng câu nói đó. Vì cô nói nó theo cách khiến Saya trông như thể chính cô (Karen) mới là người nên được hỏi, Saya cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Nhưng, hai chúng tớ vẫn chưa hẹn hò…”
“Đó chẳng phải là vấn đề gì cả. Em và anh ấy thường đi ra ngoài chung với nhau.”
“Chẳng phải là vì hai người là anh em hay sao?”
Saya dần lấy lại được bình tĩnh, nhờ vào những lời an ủi của Karen. Lina, người vẫn đang lẳng lặng nhìn hai người họ, bỗng nhiên cảm nhận được sự hiện diện của Yato đến từ một ngã tư gần nơi họ đứng.
“Đó là…”
“Chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Có gì ở đó à?”
Liếc về hướng Lina đang chỉ, cuối cùng họ cũng chú ý đến Yato đang đứng đó trong khi cậu trông có vẻ hơi bối rối.
“Hm? Đó có phải là Yato-kun không?”
“Anh ấy đang làm gì ở đây vậy?”
Nhìn từ đằng xa, họ tiếp tục nhìn cái cử chỉ kỳ lạ của cậu trong khi nghiêng đầu, thì đột nhiên…
“Tuyệt vời quá, desu! Mọi người trông thật nhỏ bé, desu!”
Hình ảnh của Meru hiện lên trên màn hình lớn. Không chỉ mỗi Saya nghe thấy tiếng của em ấy phát ra từ đó, mà còn có cả những người khác xung quanh em ấy cũng chuyển sự chú ý lên màn hình.
“Đó chẳng phải, Meru-chan hay sao?”
“Em ấy đang làm gì vậy?”
Khi Lina và Saya đang nhìn Meru, người đang háo hức trên màn hình, Karen, người ngắm nhìn Yato chỉ về phía cậu.
“Đó…”
Cô để ý rằng Yato đang tuyệt vọng ra lệnh cho Meru quay trở lại điện thoại của cậu bằng cử chỉ tay. Lúc đầu, cậu dùng những cử chỉ nhỏ, nhưng vì Meru tiếp tục hiểu lầm, cuối cùng, cậu phát hiện rằng mình đang bị đám đông chú ý hơn là chú ý màn hình bởi vì những hành động phóng đại của cậu.
“Yato-kun…”
“Cậu ấy đang làm gì vậy?”
“Ai mà biết.”
Nhìn Yato đang tạo ra những tư thế lố bịch, cả ba cô gái chả biết phải phản ứng thế nào cho tới lúc Karen tiếp tục trong khi chỉ về phía cậu.
“Thấy không, em đã nói với chị là chị chả cần phải quá lo lắng về việc hẹn họ với người có những hành động như vậy.” (ED Eng: Nam chính đang bị chỉ trích gay gắt.)
“…Chị thấy tốt hơn rồi.”
Nhìn Yato không ngừng đưa những cái cử chỉ đáng thương đó tới Meru, Saya thốt lên với tâm trí nhẹ nhõm.
“Hãy đi nào.”
“Yeah.”
“Cô nói đúng.”
Ở lại đây sẽ chẳng khiến cho sự việc khắm khá lên tí nào.
Cậu ấy sẽ ổn thôi vì đó là cậu ấy mà. ⇐ Saya
Mình chả quan tâm nếu đó là anh ấy. ⇐ Karen
Sẽ tốt hơn nếu không bị lôi vào nếu đó là cậu ấy. ⇐ Lina
Bọn họ đều đi đến cùng chung một kết luận dù suy nghĩ khác nhau. Mặc kệ Yato, người đang làm trò hề, làm xấu hổ bản thân, cả ba cô gái rời khỏi nơi đó và hướng thẳng đến nhà hàng để ăn trưa.
~//~~//~~//~~//~~//~
[Bonus: Vị Thần Hộ Mệnh]
Ba tên đàn ông sau khi bị Lina hăm dọa.
“Này, nhìn về ba cô em kia kìa!”
“Bọn họ trông thật dễ thương!”
“Hãy thử nói chuyện với mấy ẻm nào.”
“Tốt hơn hết là đừng làm thế. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu mày bị từ chối đâu.”
“Đừng có mà đoán trước kết quả khi mà ta chưa thử chứ! Thôi kệ, tao đi đây.”
…
“Hyii!!”
“Chuyện gì vậy?”
“…Tao đổi ý rồi.”
“Eh? Có gì xảy ra sao?”
“Tao cảm thấy rằng như thể có ai đó sẽ sát hại tao nếu tao nói chuyện với em ấy.”
Lina đã trở thành Vị Thần Hộ Mệnh.