Chuyện xảy ra cách đây 5 năm.
"Cô là ai?"
"KYAAA! Thiếu gia!"
"Bác sĩ, gọi bác sĩ ngay!"
"Thiếu gia à, ngài ổn chứ? Ngài có thấy em đang duỗi bao nhieu ngón tay ra không?"
Trong vòng năm phút, tôi đã bị sốc tổng cộng ba lần. Lần đầu tiên là khi tôi tỉnh dậy và thấy mình đang ở giữa một căn phòng xa lạ. Lần thứ hai, tôi thấy vây quanh mình là những người mà mình không hề hay biết. Cuối cùng, lần thứ ba là phản ứng của người ban nãy khi tôi hỏi danh tính của cô ấy.
Tôi có thể cảm thấy màng nhxi mình rung lên khi nhớ lại tiếng hét ban nãy. Cơ mà nghĩ lại, họ hoàn toàn có lý do để phản ứng như vậy, tôi rất lấy làm tiếc. Phản ứng ban đầu của người con trai cả là choáng ngợp, sau đó điều đầu tiên anh nói ra lại là bản thân đã mất hết kí ức. Nếu tôi không thay đổi thái độ hiện tái, có khi sẽ có vài người hầu phải chịu trách nhiệm và sẽ bị xử trảm.
"Ngài có thực sự ổn không ạ?"
"Yep. Ta chỉ bị chút chóng mặt trong giây lát thôi. Đó là toàn bộ."
May mắn thật, kí ức của cái cơ thể này bắt đầu trở lại với tôi rồi, thế nên sự việc này coi như đã được giản quyết. Nhờ đó mà tôi có thể đuổi được hết những người khác ra khỏi phòng. Tôi không chắc về việc có phải do mong muốn của chủ nhân cơ thể này muốn bảo vệ những người hầu phục vụ dưới trướng mình hay không. Hoặc cũng có thể do lòng hảo tâm của "thứ" đã đưa tôi tới đây hay không. Trường hợp vế sau có lẽ không khả quan. Suy cho cùng, nếu đúng vậy thì "thứ đó" đã không đưa tôi đến đây rồi.
"Sao lại là mình chứ?"
Tua ngược lại thời gian, trùng sinh, tái sinh. Mấy cách diễn đạt này trước đây đều là những thứ mới mẻ, cơ mà theo thời gian, chúng bị bão hòa đến nỗi khó tìm được bộ tiểu thuyết nào mà không có chúng. Và sau tất cả, tôi lại trở thành một kẻ như thế. 'Quảu! Vui nhỉ!'
Cơ mà vấn đề ở đây là tôi không biết tại sao mình lại được chọn. Tôi thậm chí còn chưa thực sự cày hết một bộ tiểu thuyết nào cả, cũng không hề viết giở bản nháp cho một tác phẩm dài 5700 trang, màn hình của tôi cũng ko tự dưng sáng hay thậm chí còn không bị đâm bởi xe tải. Chỉ đơn giản là tôi đi ngủ, và sau khi thức dậy thì đang ở cái thế giới này. (khổ thân =))) tự dưng không hiểu sao bị chuyển sinh)
Có thể nói đến giờ thì điều như thế này khá dễ hiểu. Trùng sinh luôn là thứ gì đó vô lý và đột ngột. Tìm một lý do để hiểu còn khó hơn mò kim đáy bể.
Chả ai lại đi chui vào thấn xác người khác chỉ vì họ muốn cả.
'Cơ mà chí ít thì cũng chọn ai đó thích đọc tiểu thuyết đi chứ!'
Vấn đề lớn nhất là tôi vừa chui vào cuốn tiểu thuyết mà tôi chả biết quái gì về nó cả. Không hẳn, tôi có biết về nó đấy. Cơ mà tôi thậm chí còn chả dành thời gian để xem xét về nó.
Tựa đề của nó hình như là "Con gái yêu quý đang yêu..." gì gì đó nhỉ? (Fuck tên dị thế =))).
Sau khi đọc trên tin tức rằng có một bộ tiểu thuyết sẽ được chuyển thể snag webtoon, vậy nên tôi đã mò mẫm tìm đọc thử mấy chương miễn phí của nó. Đó là toàn bộ.
Nó khoogn hợp với gu của tôi. Tôi nhanh chóng bỏ qua nó vì đã tìm được vài bộ tiểu thuyết khác thú vị hơn.
Mặc dù cảm thấy khó chịu khi thức dậy ở cái thế giới tiểu thuyết mà tôi chả biết chút gì về nó, nhưng tôi nhận ra nó cũng không quá tệ. Không phải là sẽ có một thằng Quỷ vương nhảy ra từ xó xỉnh nào đó và hủy diệt thế giới. Cũng chẳng có dịch bệnh nào bùng phát bởi cõ lẽ đám nhân vật trong tiểu thuyết lãng mạn còn bận thả thính với nhau hết rồi còn đâu.
Huh? Chẳng phải như vậy là tôi thức dậy trong cái thế giới mà tác giả đảm bảo việc tôi sẽ có cuộc sống ấm no sao? Đã thế, cái cơ thể mà tôi đang sở hữu này còn là con trai của Bá tước tại Đế Quốc cơ. Tôi là một quý tộc sỡ hữu huyết mạch xanh. 'Chà, dù không biết mày là ai, cơ mà cảm ơn vì đã đánh thức tao trong cái cơ thể này nhé!'
"Mình vừa mở khóa được một cuộc sống giàu sang."
Trong lúc sắp xếp lại kí ức, tôi không khỏi phì cười. Chủ nhân ban đầu của cơ thể này, Carl Krasius, là một tên nhóc 16 tuổi. Con trai cả của gia tộc Krasius. Cậu chẳng phải thiên tài hoặc là một thằng hấp hơi nào đó. Cậu chỉ là một chàng trai quý tộc hết sức bình thường.
Có nghĩa là tôi chả cần phải hành động theo hoạt động ấn định nào đó hoặc thể hiện bản thân đã thay đổi tích cực như thế nào. Cứ vậy mà sống cuộc sống quý tộc bình thường thôi.
Điều duy nhất còn làm tôi bận tâm là chủ sỡ hữu cũ của cơ thể này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi quyết định sẽ nghĩ là cậu ta đã chết. Suy cho cùng tôi cũng có trả cơ thể này lại cho cậu ta được quái đâu. Thế thì từ giờ trở đi, tôi sẽ là Carl.
Đó là cách mà tôi bắt đầu cuộc sống của mình ở thế giớ khác đấy.
"Sự thịnh vượng của gia tộc mình đến từ sự ưu ái của Hoàng gia."
Chỉ mới có 1 năm thôi.
Vào ngày thứ 2 trong năm, khi tôi tròn 17 tuổi, Gia chủ cho gọi tôi. Trong vô thức, tôi gật đầu với từng lời mà ông ấy nói:
"Trên thực tế, trước đây gia tộc của chúng ta chỉ mang huyết mạch màu đỏ thay vì màu xanh. Huyết mạch xanh tượng trưng cho quý tộc trong khi màu đỏ lại thuộc về dân thường. Nhưng ngược dòng về 300 năm trước, Tổ tiên của chúng ta đã có đóng góp to lớn cho sự bành trước lãnh thổ của Apels."
"Đó là lý do vì sao Hoàng đế Amanka đã trao cho chúng ta một vùng lãnh thổ cũng như tước hiệu. Đó là cách mà chúng ta đã trở thành quý tộc đấy. Khi ở dưới trướng của Amanka đệ nhị, chúng ta đã trở thành gia tộc Bá tước của Đế quốc. Con cháu của gia tộc Krasius chưa bao giờ quên đi ân huệ đó!"
"Nhớ rõ rồi chứ?"
'Người mà không thể nhớ được điều mình nghe mỗi tuần thì không ra dáng con người tí nào!'
Tôi liếc mắt qua khuôn mặt hài lòng của Gia chủ. Có lẽ ông ấy sẽ nói mấy thứ gì đó kiểu như: " Từ giờ hãy làm việc chăm chỉ phục vụ cho Hoàng gia...", và sau đó ông ấy sẽ gửi tôi đi. Quá rõ ràng rồi.
"Cơ hội để báo đáp lại những ân sủng ấy đã đến."
"Hả?"
Đây là diễn biến vượt ngoài suy đoán của tôi.
Bất chấp sự ngạc nhiên của tôi, Gia chủ lấy ra một tập tài liệu.
"Có một sự cố đã xảy ra ở phía Bắc. Những tên ngu dốt đó không biết Đế quốc của chúng ta đáng sợ như thế nào nên đã nổi dậy. Quy mô của cuộc nổi dậy khá lớn, vậy nên Hoàng đế đã ra lệnh cho chúng ta."
"Tệ thật."
"Đúng. Gia tộc Krasius, với tư cách chư hầu của Hoàng đế, đã quyết định góp sức để tiêu diệt tận gốc lũ phiến quân đang làm phiền ngài."
"Cha sẽ rời đi sao?"
Gia chủ gật đầu. Các thành viên của gia tộc Krasius là chư hầu trực tiếp của Hoàng đế. Họ có danh hiệu Bá tước Tileglehen.
Nếu giờ Gia chủ đem lực lượng Tileglehen
để góp phần xoa dịu tình hình phía Bắc, đương nhiên Hoàng đế sẽ đồng ý. Có lẽ mình sẽ bị yêu cầu quản lí lãnh thổ Bá tước trong thời gian họ đi vắng.
'Mà, chuyện đó sao cũng được. Quản gia sẽ lo được hết thôi!'
Carl, tớ tư cách là người kế nhiệm. Nhiệm vụ duy nhất mà cậu phải làm là đóng dấu các tài liệu. Đến cả Bác tước cũng giao hầu hết việc cho quản gia lo liệu. Vì chủ đề cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi làm cậu thấy lo lắng. Nhưng cuối cùng đó cũng không phải điều quá đáng lo.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Gia chủ lại đổi chủ đề một lần nữa:
"Đã đến lúc con trở thành cố vấn Hoàng gia."
"Há? Con á?"
"Đúng vậy. Con biết là khi tròn 17 tuổi thì có thể lựa chọn giữa việc đến Học viện hoặc trở thành cố vấn Hoàng gia chứ?"
"Nếu con không cơ đây thì ai sẽ giải quyết công việc của Bá tước chứ?"
"Hầu hết sẽ do quản gia đảm nhiệm, nên con không cần phải lo."
Cái quái gì vậy. Sao cha có thể nói điều đó dễ dàng như vậy?
"Có một ví trí đang được bỏ trống. Đến đó đi rồi sẽ có người dạy cho con mọi thứ."
'Quả là cốt cán của Hoàng đế.'
Quả là có khả thi để trở thành cố vấn từ lúc 17 tuổi. Nhưng chẳng phải vẫn nên đến học viện trước sao.
Một thằng nhóc 17 tuổi vừa mới trưởng thành thì có thể làm gì ngay cả sau khi trở thành cố vấn?
Sẽ tốt hơn nếu tôi đến học viện để trau dồi nhiều thứ hơn, kết bạ với trai gái từ các nhà quý tộc khác và xây dựng quan hệ với những cá thể có năng lực.
Thế nhưng Gia chủ phớt lờ và ném mình đến thẳng Hoàng gia? Tại sao chứ?
Bởi vì Hoàng đế bị đau đầu vì nhiều vấn đề. Ngài ấy cần tối đa nguồn lực có thể tận dụng.
Và sau đó ông ấy tự tin nói: "Người thừa kế từ gí tộc của thần, mới vừa trưởng thành, sẽ trở thành cố vấn để phục vụ cho Hoàng gia của Đế quốc!" Tưởng tượng vẻ mặt của Hoàng đế lúc nghe điều đó chắc thú vị lắm.
'Mình đoán điều này không quá tệ.'
Có thể nó không tệ như cậu nghĩ. Học viện? Ở kiếp trước, cậu đã học từ tiểu học lên đến đại học mà hầu như không có khoảng nghỉ. Ngay cả khi không đến học viện, hầu hết quý tộc ưu tú sẽ được kèm dạy riêng. Không chỉ có thế, họ còn có thời gian xây dựng các mối quan hệ trước và sau 3 năm tại học viện.
Mặt khác, đây là công việc được chính Gia chủ của gia tộc Krasius, cha của cậu giao cho cậu. Không đời nào Gia chủ lại trông chờ quá nhiều ở một đứa trẻ 17 tuổi.
'Với lý lịch của bản thân, có lẽ mình sẽ có thể làm việc một cách thoải mái... Nghe cũng xuôi tai đấy!'
"Vậy thì con sẽ cống hiện bằng mọi thứ mình có cho Hoàng đế."
Gia chủ mỉm cười khi nghe những lời của tôi, và đương nhiên tôi cũng cười đáp lại. Cơ mà lý do của cả hai thì khác nhau.
Gia chủ đsẽ gia nhập lực lượng phía Bắc. Còn tôi sẽ tận hưởng tổ ấm mà ông ấy tặng cho tôi.
4 năm sau.
"Mẹ sư. Đáng lẽ mình nên đến học viện."
Công việc mà Gia chủ giới thiệu hoàn toàn không phải là một việc dễ dàng. Một vị trí mà chắc chắn bạn sẽ phải khóc hết mồ hôi và nước mắt cho nó. Một nơi mà đầy tiếng kêu ai oán.
4 năm vừa qua khiến tôi từ một thằng nhóc 17 tuổi giờ đây trở thành chàng trai 21 tuổi với mơ ước được về hưu sớm. Mới đây tôi vừa dành 2 tiếng để nghe tiếng la mắng từ cấp trên.
"Cuộc sống của cố vấn như shit vậy!'
'Liệu học viện có chấp nhận một người đã 21 tuổi không nhỉ?'