Đào thị bị anh chồng nhìn bằng ánh mắt vội vàng thì mặt đỏ tim đập, lại chỉ vào đèn dầu nói: “Chàng thổi đèn đã!”
Trong nháy mắt ngọn nến tắt phụt, trong nhà tối sầm, nhìn đâu cũng chỉ thấy đen nhánh.
Đào thị chỉ cảm thấy anh chồng dán đến ôm nàng lăn trên giường.
Sau một phen hôn hôn, cả hai đều thở hồng hộc, sau đó sờ soạng trong bóng đêm mà cởi áo, giống như đánh nhau, lại giống xé rách.
Ân Tu Trúc vừa cởi áo ngoài là đã trống trơn, Đào thị sờ vào chỉ thấy cơ bắp căng tràn, cực kỳ dễ chịu.
Nàng cười hì hì vuốt ve, còn Ân Tu Trúc cũng tay chân nhanh nhẹn lột sạch cô vợ rồi xông pha trận mạc.
Nhưng ngặt nỗi lâu không có thực chiến nên chỉ một lát hắn đã lui binh.
Sau một hồi nghỉ tạm hắn sốc lại hàng ngũ, qua mấy phen mới thỏa mãn mà lui.
Ai biết mới vừa nhắm mắt đã nghe thấy tiểu Bánh Trôi ở đối diện ọ ẹ.
Đào thị đã mệt đến không muốn động, vì thế Ân Tu Trúc đứng dậy đốt đèn, mang chậu nước tới lau rửa rồi đi vén màn giường.
Lúc này hắn thấy con hắn nửa mở mắt, rầm rì đá đá cái chân béo thế là hắn cười nói: “Thằng nhóc này đúng là biết lăn lộn cha hắn mà! Để ta nhìn xem có phải đi tiểu rồi không!”
Đúng là đã tè dầm thế là Ân Tu Trúc vội đổi tã cho con sau đó ôm hắn vào lòng dỗ dành.
Bánh Trôi lại không hề cho cha hắn mặt mũi, vẫn tiếp tục khóc nên Đào thị không nhịn được đành ngồi dậy nói: “Chàng mang con đến đây, hẳn là lại đói rồi!”
Bánh Trôi vừa mới rúc vào ngực mẹ đã như con chó con ngửi được mùi thức ăn, lập tức im ngay, miệng hé ra cọ cọ.
Mãi tới khi mẹ hắn vén yếm thò lại gần, Bánh Trôi ngậm được đầu ti mới thỏa mãn mút, tay nhỏ còn vung vẩy bảo vệ đồ ăn của mình.
Ân Tu Trúc nhìn thấy thì đỏ mắt, thò qua đẩy cái tay nhỏ qua một bên và cười nói: “Hứ, nhóc con cũng đòi tranh với cha à!”
Đào thị tức quá trợn mắt nhìn chồng một cái sau đó lại cúi đầu mới phát hiện Bánh Trôi đã rút tay ra tiếp tục vỗ vỗ lên ngực nàng, năm ngón tay xòe ra thể hiện ý bảo hộ rõ ràng.
Ân Tu Trúc cười vui và định trêu con hắn tiếp nhưng Đào thị đã nhanh chóng ngăn chặn: “Đừng trêu chọc hắn nữa, nếu hắn không ngủ thì chàng tự mà trông, ta không quản đâu!”
Ân Tu Trúc nghiêng người nằm ở một bên, hai tay gối dưới đầu và thỏa mãn nhìn Đào thị cho con ăn.
Đào thị nhớ tới một phen nóng bỏng vừa rồi thì mặt không nhịn được đỏ lên nói: “Chàng mau tắt đèn đi, ta sẽ nằm nghiêng xuống cho hắn ăn!”
Ân Tu Trúc thấy má vợ đỏ như hoa đào vô cùng xinh đẹp thì lắc đầu nói: “Ta lại nhìn thêm một lát!”
Đào thị ôm Bánh Trôi xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Ân Tu Trúc.
Ân Tu Trúc cười đứng dậy thổi tắt đèn rồi lại quay về giường ôm lấy vợ từ phía sau.
Một nhà bà người chậm rãi thiếp đi.
Người ta đều nói ‘ba tháng biết lẫy, bẩy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi’.
Chờ đến tháng là lễ thành thân của Tứ Bảo thì tiểu Lý thị vẫn chưa sinh, Phan thị đã sinh một thằng nhóc béo vào tết Trung Thu nhưng đứa nhỏ mới tháng.
Vì thế nhiệm vụ lăn giường cưới đương nhiên là của Bánh Trôi.
Đào thị còn cẩn thận diễn thử một phen khi ở nhà, nàng đặt Bánh Trôi lúc này đã tháng lên giường rồi để hắn bò.
Mới đầu hắn còn chơi rất vui vẻ nhưng sau đó hắn chỉ ngồi bất động.
Đào thị còn cố ý đẩy ngã hắn nhưng Bánh Trôi chỉ nằm đơ ra đó, không động đậy gì, mắt nhìn chằm chằm mẹ hắn.
Hắn không khóc, không nháo cũng chẳng chịu bò.
Ân Tu Trúc ở bên cạnh không nhìn nổi nữa nên vội cứu con trai khỏi nanh vuốt của vợ mình.
Ngày tháng chạp, Tứ Bảo đón dâu.
Sính lễ đã sớm được nâng tới Triệu gia sau khi đính thân.
Người của Triệu gia lúc đầu đòi lượng tiền sính lễ nhưng sau lại sửa thành lượng .
Lý thị và Đào Tam gia thương lượng và cảm thấy nhà họ quả thực khó khăn nên thêm một chút, cho lượng, tính cả một gánh bánh hỉ, hai đôi gà, một nửa sau của con lợn, hai con cá lớn, bốn vò rượu, bốn hộp trà, bốn loại quả, bốn bao đậu khác màu, cân gạo nếp, ba cân hai lượng đường cát, cùng hương vòng các loại linh tinh.
Nhà gái đã sớm nhờ vợ Trường Võ tới tân phòng của Đào gia đo kích cỡ.
Điều kiện nhà họ kém nên của hồi môn đương nhiên không thể bằng ba cô cháu dâu kia nhưng nên có vẫn phải có.
Chăn đệm cũng là bốn bộ, quần áo, giày tất bốn mùa, một cái tủ gỗ, một cái giường Bạt Bộ, hai rương gỗ, một bộ bàn ghế, hai bộ thùng chậu rửa mặt, hai bộ nồi chén.
Sáng sớm ngày tháng chạp Tứ Bảo cưỡi ngựa cài hoa tới Triệu gia đón Triệu Tịch Mai về nhà.
Sau một phen vui mừng náo nhiệt cả nhà Đào Tam gia và hàng xóm tới hỗ trợ nhanh chóng thu dọn hiện trường rồi mới có thời gian nghỉ ngơi.
Cả nhà Đại Tần thị đều tới hỗ trợ, Lý thị không cho bọn họ về ngay mà một hai phải giữ lại ăn cơm chiều.
Bà nói bọn họ giúp ba ngày nên cũng phải ở lại ăn chiêu đãi tử tế.
Vừa lúc Đào Tam gia cũng muốn uống với Đào Ngũ gia vài chén thế là Đại Tần thị đành phải đồng ý và cười nói: “Vừa lúc chúng ta ăn cơm chiều xong là xem Nháo Động Phòng luôn!”
Lý thị cười và nói phải sau đó kéo Đại Tần thị qua ngồi gần mình.
Đúng lúc này Ngũ Bảo cầm ấm nước sôi đi vào pha trà thế là Lý thị chỉ vào hắn nói: “Hắn là nhỏ nhất trong nhà ta, chả biết lúc nào mới có thể cưới vợ! Bà già như ta chẳng biết có sống được tới ngày đó không!”
Tiểu Ngọc Nhi ở bên cạnh đưa chén trà nghe thấy thế thì nháy mắt với Ngũ Bảo còn tên kia lại bình tĩnh nói: “Bà nội, sao bà không đính thân từ bé cho cháu luôn đi cho rồi?”
Lý thị trợn trắng mắt: “Không đáng yêu tí nào!”
Đại Tần thị buồn cười quá thể: “Ngũ Bảo còn nhỏ mà, tam tẩu tử cứ nói mãi thế làm gì.
Trong ba năm nhà tẩu cưới vợ cho đứa cháu trai và gả một đứa cháu gái thì nay cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ!”
Lý thị cảm thán: “Đúng vậy, trước kia buồn đến không ngủ được, nay lo xong hết cho bọn nhỏ rồi lại cảm thấy nhàm chán!”
Đại Tần thị cười nói: “Sao lại nhàm chán, tẩu còn phải chờ ôm chắt trai chứ!”
Lý thị cười không khép được miệng thế là Đại Tần thị lại khen: “Nhìn tẩu vui chưa kìa! Tam tẩu tử đúng là có phúc khí! Ta thấy tẩu ôm chắt trai mà cũng thèm, vừa lúc Bụ Bẫm nhà ta năm nay cũng đã , cũng nên chọn cho hắn một mối tử tế!”
Lý thị sờ sờ nếp nhăn trên trán và nói: “Hiện giờ Bụ Bẫm cũng sắp làm mai rồi, đúng là không nhận già không được.
Nhìn nếp nhăn trên mặt ta này, lại sâu thêm rồi!”
Đang nói chuyện thì Đào thị ôm Bánh Trôi vào nhà.
Lúc này hắn đã tháng, cái miệng nhỏ mọc một đống răng như hạt gạo, chỗ cổ lót vải bông.
Hắn a a chào hỏi mọi người trong phòng, nước miếng chảy xuống khăn vải.
Lúc hắn cười lộ hai cái lúm đồng tiền, giống hệt cô cô của hắn là Ân thị.
Mặt mày hắn thì giống Đào thị như đúc, lúc cười mắt cũng híp lại, may có cái mũi và cái miệng giống cha hắn.
Tiểu Ngọc Nhi thích Bánh Trôi nhất thế là vội cười hì hì và duỗi tay ra.
Bánh Trôi cũng lập tức ngoáy mông nhào về phía Tiểu Ngọc Nhi.
Đào thị đưa con cho em gái và cười mắng: “Thằng nhóc con, lại đi tìm dì nhỏ xin kẹo ăn rồi!”
Quả nhiên, Tiểu Ngọc Nhi móc ra một cục kẹo hình vuông rồi bóc một nửa cho đứa nhỏ liếm.
Ngũ Bảo cũng ngồi xổm bên cạnh xem cháu hắn ăn kẹo, còn thường cầm khăn lau khóe miệng cho hắn rồi nói: “Lắm nước dãi thế, giống hệt anh rể!”
Ân Tu Trúc đang ngồi ở một góc phòng khách chơi cờ nghe Ngũ Bảo hãm hại mình thì nhếch khóe miệng sau đó hạ cờ, trong lòng nghĩ cậu em vợ này tới giờ vẫn hận hắn cướp chị gái.
Đào thị cười nói: “Ngũ Bảo, khi đệ còn nhỏ cũng thế, toàn là ta giặt khăn lau nước miếng của đệ đó!”
Ngũ Bảo nói: “Khăn lau cho Bánh Trôi đệ cũng giặt được!” Nói xong hắn định lột cái khăn trên cổ đứa nhỏ xuống.
Đào thị vội ngăn lại: “Cái này mới lót, đừng tháo ra, hơn nữa kể cả có giặt tỷ tỷ cũng luyến tiếc không bắt đệ giặt đâu!”
Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đều là Đào thị ôm từ nhỏ tới lớn vì thế tình cảm cực sâu đậm, đặc biệt là Ngũ Bảo, hắn cực kỳ ỷ lại vào chị gái.
Nghe thấy Đào thị nói như thế thì lòng hắn đương nhiên vui mừng, cứ thế cười tươi, mắt cũng híp lại giống chị hắn như đúc.
Đào thị xoa búi tóc của em trai và cười nói: “Đệ cười rất đẹp, về sau phải cười nhiều một chút nhé.
Lúc đệ bằng tuổi Bánh Trôi sao mà đáng yêu, nhưng từ khi vào học đường lúc nào đệ cũng xụ mặt tỏ vẻ thâm trầm, chả khác gì ông cụ non!”
Ngũ Bảo đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Tỷ, đệ mới không phải ông cụ non!”
Đào thị vội sửa: “À, tỷ sai rồi, đệ không phải ông cụ non, mà là cái bảo nhỏ nhất của nhà ta!”
Ngũ Bảo gật đầu, cười tủm tỉm kéo ghế tới bên cạnh chị gái rồi ngồi xuống sau đó mỹ mãn nhìn hai cô chị gái trêu chọc Bánh Trôi.
Chờ ăn xong cơm chiều Bánh Trôi mặc một bộ quần áo rực rỡ đặc biệt đáng yêu.
Hắn bị ném trên giường lớn thì quay cuồng bò, cái chân béo ú đạp đạp, bò cực nhanh.
Mỗi khi hắn bò tới cuối giường sẽ lai bị Đại Tần thị ôm lấy đặt chổng vó ở đầu giường như con rùa đen.
Hắn nhanh chóng lật người, dùng cả tay và chân bò tới cuối giường, cứ thế lặp lại vài lần khiến mọi người cười liên tục.
Chờ Nháo Động Phòng qua đi Tứ Bảo nhìn vợ mình trắng nõn thì cực kỳ vừa lòng.
Tuy da hắn đen nhưng vẫn muốn tìm một người vợ da trắng, lý do ngụy biện là: Nếu đen quá tắt đèn sẽ không tìm được!
Hiện giờ cô vợ trắng nõn ở ngay trước mặt, nến đỏ trong phòng cũng không tắt chỉ có hai người buông màn giường điên đảo một phen.
Đương nhiên cái tên Tứ Bảo này khỏe như trâu, qua mấy phen đánh nhau kịch liệt vợ hắn đã mệt mỏi lăn ra ngủ mà hắn vẫn còn sức đứng dậy giúp hai người lau rửa.
Xong xuôi hắn mới ôm vợ ngủ, tới rạng sáng thì bị tiếng gà gáy đánh thức.
Hắn tỉnh lại thì không nhịn được lại thân mật một hồi.
Anh chàng Tứ Bảo cuối cùng cũng thành thân..