Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

chương 132: 132: đế giày

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại Tần thị đồng tình: “Còn không phải thế sao, nếu đổi thành bất kỳ đứa cháu nào của nhà chúng ta thì cái mạng già này của ta cũng chẳng sống được nữa!”

Lý thị nói: “Con người vẫn nên làm nhiều việc tốt một chút, hành thiện tích đức, năm nay ta phải tới thắp nén hương ở hội chùa Thiên Phật Sơn để cảm tạ Bồ Tát phù hộ mới được!”

Đại Tần thị cũng tán đồng rồi hai người hẹn cùng nhau đi.

Chỗ Nữu Nữu bên này thì đang nghe Ân Thanh Lan nghiêm túc dạy nàng cách thêu mới, làm sao dùng kim, phối màu thế nào mới có thể khiến hình thêu sống động hơn.

Bên cạnh là đám Lưu thị cũng cực kỳ kích động.

Bọn họ chưa từng nghe nói tới cách thêu này, hẳn là lưu hành ở phía bắc vì thế mọi người đều nghiêm túc học.

Hơn nữa bản lĩnh các nàng không kém, vừa nghe Ân Thanh Lan nói một lần là từng người đã nghiền ngẫm và nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật.

Chỉ cần luyện nhiều chắc chắn bọn họ sẽ thuần thục.

Tiểu Tần thị vui vẻ: “Hôm nay thật đúng là hời, chúng ta đều học được kỹ thuật mới, lúc rảnh rỗi có thể làm chút đồ thêu, chờ tới hội chùa cũng đổi được ít tiền.”

Lưu thị gật đầu: “Năm ấy chúng ta tới hội chùa mua đống vải vụn kia không biết hai người đã dùng hết chưa?”

Tiểu Tần thị đáp: “Dùng hết rồi tẩu ơi, mảnh lớn chúng ta để may quần áo, mảnh nhỏ đóng đế giày.

Tẩu xem đôi giày ta đang đi trên chân đây này, chính là dùng vải vụn đó làm đế giày.

Đôi này tốt lắm, ta đi mấy năm rồi mà đế giày vẫn còn tốt!”

Ân Thanh Lan hỏi: “Vị tẩu tẩu này, đây là đế giày tẩu tự nạp ư?”

Tiểu Tần thị nói: “Đúng vậy, chúng ta có nhiều vải vụn nên lúc nạp đế giày hơi phiền toái, phải dùng hồ nhão dán từng tầng một cho cân xứng.”

Ân Thanh Lan lại hỏi Nữu Nữu: “Nữu Nữu muội muội có biết nạp đế giày không?”

Nữu Nữu gật đầu: “Muội biết, nhưng sức muội nhỏ, đế giày làm ra không dày, đường may cũng không chỉnh tề!”

Lưu thị cười: “Tiểu cô nương như mấy đứa thì lấy đâu ra sức, ngay cả những người quen làm việc nhà nông như chúng ta còn phải dùng cái đê mới được, nếu không chỉ cần cong một chút là gãy kim ngay.”

Ân Thanh Lan vui vẻ reo lên: “Trường Phú thẩm dạy cháu đi.

Cháu muốn làm đôi giày cho ca ca!”

Lưu thị lại cười nói: “Cháu đâu cần làm, nữ nhân nông thôn chúng ta không có việc gì sẽ đóng đế giày, vì thế đế giày trong nhà còn tồn rất nhiều.

Để lát nữa thẩm đi đo chân cho ca ca cháu, nếu vừa đôi nào ta sẽ đưa đế giày có sẵn cho, cháu chỉ cần khâu mặt giày là được.”

Ân Thanh Lan thực sự vui vẻ cười cảm tạ: “Cảm ơn thẩm thẩm!”

Lưu thị khen: “Đứa nhỏ ngoan, ta còn chưa cảm ơn anh em cháu đã cứu Tam Bảo nhà ta một mạng.

Mấy cái đế giày cũng có gì đâu!”

Ân Thanh Lan cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, thẩm không cần để trong lòng.

Hơn nữa đế giày này thẩm phải vất vả mới làm được, tấm lòng ấy cháu và ca ca thích nhất!”

Nữu Nữu nói: “Thanh Lan tỷ, muội có hai đôi giày làm cho đại ca, tỷ mang đi cho Ân ca ca thử xem huynh ấy có đi vừa không thì dùng luôn.

Mẹ muội làm đương nhiên tốt hơn muội, nhưng giày kia có sẵn rồi, chờ mẹ làm xong tỷ lại làm cho Ân ca ca đôi khác cũng không muộn.”

Ân Thanh Lan lại càng vui vẻ hơn nói: “Tốt quá!”

Nữu Nữu tiếp tục: “Muội cũng có hai đôi giày mới, Thanh Lan tỷ cũng thử xem, nếu vừa thì tỷ cầm luôn!”

Ân Thanh Lan cực kỳ kích động cầm tay Nữu Nữu nói: “Đi đi, chúng ta đi xem đi.”

Hai người chạy đến đông phòng sau đó đóng cửa lại thử giày.

Nhưng chân Nữu Nữu to hơn chân Ân Thanh Lan một chút vì thế nàng kia chỉ đành tiếc hận buông đôi giày trong tay.

Nữu Nữu an ủi nàng ấy: “Thanh Lan tỷ đừng gấp, ngày mai muội sẽ bắt đầu nạp đế giày cho tỷ, còn mặt giày thì tỷ tự thêu, chúng ta chia ra làm việc, chỉ mấy ngày là tỷ có giày mới để đi rồi!”

Ân Thanh Lan gật đầu, sau đó cầm hai đôi giày nam đi tìm Ân Tu Trúc.

Ân Tu Trúc đang ở nhà chính xem mấy cái bảo chơi cờ thấy em gái đi tới thì thầm mấy câu thế là hắn không ừ hữ gì mà chỉ đón lấy giày đi vào phòng mình.

Một lát sau hắn đi ra tay không và nói: “Giày rất vừa, ta sẽ giữ lại, thay ta cảm ơn Nữu Nữu cô nương.”

Ân Thanh Lan lại vui vẻ nhảy nhót đi nói cho Nữu Nữu biết.

Rồi Nữu Nữu lại vui vẻ đi nói cho Lưu thị: “Nương, ngài dựa theo cỡ giày của đại ca mà làm cho Ân đại ca là được! Vừa rồi Thanh Lan tỷ tỷ lấy giày của đại ca cho huynh ấy thử và vừa đó!”

Lưu thị vừa nghe thế đã cười nói: “Thế thì tốt, ta đã có sẵn đế giày ở đây, chờ ta thêu mấy cái mặt giày là được.”

“Đa tạ thẩm thẩm!” Ân Thanh Lan vội cảm ơn.

“Ngoan, đã bảo không cần khách sáo rồi sao không chịu nhớ thế!” Lưu thị cười nói, mấy phụ nhân khác cũng cười Ân Thanh Lan quá khách sáo khiến nàng kia đỏ mặt: “Thanh Lan đã biết.”

Nữu Nữu vội giải vây cho nàng ấy, “Thanh Lan tỷ thích mặt giày màu gì? Tỷ tự chọn xem!”

Ân Thanh Lan thò qua chọn lựa, mấy phụ nhân nhìn hai tiểu cô nương nghiêm túc chọn mặt giày thì cũng nói sang chuyện khác.

Người một nhà đều nhàn rỗi chỉ có hai đứa cháu nhỏ nhất của nhà Đào Tam gia là vẫn cần mẫn cõng sọt đi cắt rau ngổ về.

Lý thị đang nói chuyện với Đại Tần thị thì thấy Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo cõng cỏ heo về thế là vội đi qua đỡ sọt và nói: “Ai u, sao hai đứa lại đi cắt cỏ mà không nói với bà một tiếng.

Mấy thằng anh bây còn chơi trong nhà kia kìa sao tới lượt hai đứa phải đi làm chứ.”

Ngũ Bảo nghiêm túc nói: “Bà nội, ca ca còn có việc, cháu và Nhị tỷ đã được phân công cắt cỏ heo nên mỗi ngày phải tự giác làm việc!”

Lý thị cười híp cả mắt sau đó véo véo cái mặt hắn rồi khen: “Cháu ngoan, đói bụng rồi hả, trong bếp có trứng gà đó, hai đứa mau đi ăn đi!”

Ngũ Bảo gật đầu sau đó nói với Tiểu Ngọc Nhi: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi hưởng thành quả lao động thôi!”

Vì thế hai chiến sĩ nhỏ đi xuống bếp ăn trứng gà.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đại Bảo và Nhị Bảo ở nhà thêm mấy ngày rồi lại lên trấn trên.

Ân Tu Trúc và Tam Bảo cũng muốn đi cùng.

Vừa lúc trong nhà có ba con ngựa thế là Ân Tu Trúc kiến nghị bọn họ cưỡi ngựa đi.

Đại Bảo nói hắn và Nhị Bảo còn phải ở lại trấn trên vì thế chỉ cưỡi hai con, hai người một con.

Cưỡi ngựa đi rất nhanh, bốn người xuất phát lúc canh năm mà tới giờ Thìn ba khắc đã tới trấn trên rồi.

Đại Bảo buộc ngựa trong chuồng ngựa của Duyệt Lai Phạn Quán còn Nhị Bảo thì trực tiếp đi Hồ thị y quán.

Đại Bảo, Tam Bảo và Ân Tu Trúc vào Duyệt Lai Phạn Quán, lúc này Quý Bình thấy họ thì kích động hô: “Vĩnh Kỳ ca, cuối cùng ngươi cũng tới! Đợt này việc làm ăn bận rộn khiến chưởng quầy bận hỏng rồi.

Vương trướng phòng lại bị thấp khớp nhưng ta bảo nhắn tin cho ngươi tới sớm thì Phan chưởng quầy lại không cho, nói để ngươi ở nhà thêm mấy ngày!”

Đại Bảo nói: “Trong nhà có chút việc, cái này Phan chưởng quầy cũng biết nên mới không cho ngươi đưa tin! Hiện tại ta đã trở về thì đổi cho ngươi nghỉ ngơi một chút đi!”

Quý Bình cười hê hê rồi vung khăn lên nói: “Ta không nghỉ ngơi, chưởng quầy tăng tiền cho ta rồi.”

Đại Bảo vui mừng nói: “Chúc mừng Quý Bình, phải khao đấy nhé!”

Quý Bình gật đầu thế là Đại Bảo lại hỏi: “Sao không thấy Phan chưởng quầy đâu?”

“Mới thấy ông ấy ở đây cơ mà, chắc là tới nhà xí rồi!” Quý Bình nói.

“Quý Bình, ngươi bận việc của ngươi đi, ta đi tìm chưởng quầy nói ít việc.” Đại Bảo mới vừa nói xong thì Phan chưởng quầy đã tới.

Thấy Đại Bảo và Tam Bảo thế là mắt ông sáng lên, vội đi tới vỗ vai Tam Bảo nói: “Thằng nhóc này, cháu suýt thì khiến ông nội cháu lo muốn chết!”

Tam Bảo chắp tay khom lưng nói: “Khiến Phan chưởng quầy phải lo lắng rồi!”

Phan chưởng quầy cười và nhìn về phía Ân Tu Trúc hỏi: “Vị này chính là?”

Đại Bảo vội vàng giới thiệu: “Vị này là Ân đại ca, là ân nhân cứu mạng tam đệ của cháu!”

Ân Tu Trúc chắp tay nói: “Vãn bối họ Ân, tên Tu Trúc, là người Yến Châu, may mắn được gặp Phan chưởng quầy, đúng là vinh hạnh!”

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ, cháu cũng gọi ta là Phan chưởng quầy giống Vĩnh Kỳ là được.” Phan chưởng quầy nói xong thì làm động tác mời và nói: “Mời vào phòng nói chuyện!”

Vì thế bốn người đi vào phòng, Quý Bình nhiệt tình rót trà rót nước.

Tam Bảo kể đại khái câu chuyện được cứu vớt cho Phan chưởng quầy nghe.

Ông ấy nghe xong thì cảm thán: “Thằng nhóc này đúng là phúc lớn mạng lớn nên mới gặp được người có lòng dạ như Bồ Tát thế này!”

Ân Tu Trúc khiêm tốn: “Không dám nhận, chuyện nhỏ không tốn sức gì cả!”

Tam Bảo vỗ ngực bảo đảm: “Mệnh của đệ là do Ân đại ca cho, chỉ cần Ân đại ca nói một câu thì dù phải lên núi đao xuống biển lửa đệ cũng không chối từ!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Được rồi! Nói đao to búa lớn vậy làm gì!”

Tam Bảo cười hi hi và nói: “Đệ nói thật mà!”

Đại Bảo nhắc nhở: “Vào việc chính đi!” Nói xong hắn quay qua Phan chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, Ân đại ca muốn xây nhà dựng hộ ở Đào gia thôn, nhưng huynh ấy mới tới không quen biết quan gia nên muốn phiền ngài hỗ trợ dẫn mối mua chút đồng ruộng.”

Phan chưởng quầy cười nói: “Cái này dễ làm, lát nữa ta mang cháu đi.

Ta có quen một người môi giới quen biết rộng, tìm hắn giúp là được, đảm bảo cháu sẽ vừa lòng.

Nhưng quan nha không thể so với bên ngoài, thuế phí không ít đâu!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Cái này không sao, chuyện kết nối với quan nha phải làm phiền Phan chưởng quầy rồi.”

Tam Bảo nói: “Ân đại ca, mọi người đi quan nha thì nên cưỡi ngựa, vì huyện thành cách chúng ta không gần.

Đệ còn phải tới Bách Thảo Dược Hành sau đó sẽ trở về đây chờ!”

Ân Tu Trúc gật đầu, Phan chưởng quầy cũng đứng dậy nói: “Chúng ta đi luôn thôi, đi sớm về sớm! Vĩnh Kỳ, cháu trông cửa tiệm nhé.”

Đại Bảo nói: “Chưởng quầy yên tâm đi!”

Tam Bảo cũng cười nói: “Cháu đến Bách Thảo Dược Hành xong sẽ quay về hỗ trợ, chưởng quầy cứ yên tâm đi!”.

Truyện Chữ Hay