Edit: Quan Vũ.
Ba người quen biết nhau từ mười ba năm trước, cùng nhau kề vai chiến đấu mười một năm, cho đến tận lúc xưng vương, lập nên tân triều. Quãng thời gian khởi nghĩa dài đằng đẵng kia như hạt cát rơi trên đầu ngón tay, chúng ta thoải mái đến thế. Chỉ sau hai năm Trịnh Dung Chi trở thành Bệ hạ của chúng ta, đêm về, giấc mộng như quay lại thời điểm gian nan ngày trước, muốn bỏ vinh hoa phú quý hiện tại, quay về thời gian ẩm huyết như mao (ý nói ngay cả tóc tai cũng thấm đầy máu thịt muông thú).
Vốn dĩ, Hạ Hầu Di tặng vương vị này cho Trịnh Dung Chi, theo ý hắn, hắn chỉ là người có tài làm tướng lĩnh, chỉ người quyết định cẩn thận như Trịnh Dung Chi mới có thể làm chủ thiên hạ. Nhưng mà sự hòa thuận của chúng ta cũng đã kết thúc vào ngày ấy rồi.
Trịnh Dung Chi quét sạch triều đình xong, chuyện đầu tiên chính là phải xử lý những vương công các lão tiền triều đang nhòm ngó vương vị như hổ rình mồi. Khi tiền triều bị tiêu diệt, bọn họ chưa từng ra mặt, bây giờ thiên hạ thái bình, lại muốn đưa những người có huyết thống hoàng tộc tầm thường lên để cai quản thiên hạ. Ngọn lửa này cứ cháy mãi, gió xuân đến, cây cối lại đâm chồi nảy lộc, người này, không giữ ai lại được cả.
Hạ Hầu Di và Trịnh Dung Chi nảy sinh tranh chấp vì thế sự. Hôm ấy, ta đứng ngay bên ngoài cung vàng điện ngọc, nghe hai huynh đệ tình như ruột thịt cãi nhau trong điện. Hạ Hầu Di chủ trương nhân chính, có thể giết người của hoàng tộc, phải giữ lại dân chúng, cố gắng nhốt những di dân của tiền triều vào một tòa thành trì, thành lập thành một huyện để kiềm chế cai quản. Đó là một vấn đề khó giải quyết, nếu để dân yên tâm, thì đó là điều nhân chính phải làm; nhưng nếu để yên triều đình, thì chẳng ai có thể yên tâm để dưới mí mắt mình có một mồi lửa. Hai kiểu chính kiến không tài nào thỏa hiệp và nhượng bộ nhau được.
Kiểu như lối chính trị coi nhân dân làm trọng.
Sau khi ta nghe xong một lúc lâu, mãi đến khi Trịnh Dung Chi im lặng, bỗng nhiên ta cảm thấy lồng ngực mình đau buốt, mười ba năm qua, chưa khi nào chúng ta như hôm nay. Trịnh Dung Chi không thỏa hiệp, hắn yên lặng một lúc lâu mới nhận ra rằng mình và Hạ Hầu Di không cùng chung ý kiến giống như một cây gai vắt ngang cõi lòng hai người.
Trịnh Dung Chi hỏi: “Hôm nay, Hạ Hầu Di, là người làm thần tử đứng tại đây hay là huynh đệ của Trịnh Dung Chi đứng tại đây?”
Hạ Hầu Di làm thinh, hắn không trả lời được.
Đưa ra vấn đề nan giải như thế, e rằng Trịnh Dung Chi đã chịu đựng hết sức có thể rồi. Sau khi triều mới được thiết lập, thân phận mới giao cho bọn họ trách nhiệm mới, không thể nói rõ rằng sai ở chỗ nào, nhưng cảm thấy chúng ta không nên biến thành như vậy. Trịnh Dung Chi là vua, hắn có suy tính củng cố triều đình, Hạ Hầu Di là Thừa tướng, hắn muốn cân bằng trong ngoài, những tình nghĩa mà ai nấy người nào cũng cẩn thận gìn giữ trong phạm vi được vây kín đã bắt đầu trở nên vỡ tan. Những lời khuyên nhủ của Hạ Hầu Di đã dẫm nát lòng Bệ hạ, mười ba năm qua, hắn đã biết rõ nhược điểm và thói quen của Bệ hạ, càng ngày càng ép sát đòi hỏi Bệ hạ hơn những người khác. Mà Bệ hạ đã suy nghĩ biết bao nhiêu lần, cuối cùng những lời nói khiến người ta không vui trên tấu chương lại được nói ra từ miệng quyền thần, chẳng thể ngờ lại ra từ miệng của huynh đệ vào sinh ra tử ngày xưa.
Quan hệ hóa đá này khiến ta từ từ lặng im, thậm chí còn muốn trốn tránh bọn họ. Mãi đến mùa hạ hai năm trước, Bệ hạ đã nhận ra rằng phe cánh của Hạ Hầu Di quá lớn, dù đây cũng không phải là điều hắn muốn. Bệ hạ thản nhiên tiêu diệt nội các, nói rõ rằng muốn cải cách tân chính, tối giản bộ máy. Hạ Hầu Di, thân là thủ phủ của nội các bị ép từ bỏ thực quyền, điều đi đảm nhiệm chức quan nhỏ Hồng Lư Tự, chuyên làm những chuyện nhàn rỗi - lễ nghi tổ chức cúng tế.
Ta vẫn luôn nhớ rõ, ngày ấy Hạ Hầu Di hạ triều cô đơn ở lại đến cuối cùng, mãi đến khi trong đại điện chỉ còn lại ba người chúng ta.
“Bệ hạ.” Hắn ngước mắt nhìn bệ hạ rất lâu, rồi thong thả chắp tay lại nói. “Thần cáo lui.”
Hắn cúi đầu lui về phía sau, rồi xoay người rời khỏi, từng bước rời xa khỏi triều như đi vào ánh sáng trắng, không còn liếc nhìn Bệ hạ một lần nào nữa.
Đây là nhát đao năm đó Bệ hạ cắm lên người Hạ Hầu Di, nhưng lại đâm ba người đau.
Hạ Hầu Di bị điều đi Hồng Lư Tự không lâu, thì bệ hạ đã vội vàng tung ra thanh đao thứ hai của hắn. Tầm thành là chỗ đặc biệt, là căn cứ điểm năm đó chúng ta phản công nước Đại Uyển, từng có một khoảng thời gian được xứng với tên thật là Hoàng Thành, ba người chúng ta ở bên trong. Sau đó Bệ hạ vô cùng chú ý đến Tầm Thành, nếu như quan viên của Tầm thành gây nên rủi ro, chắc chắn hắn sẽ không khinh suất bỏ qua, phàm là quan viên được điều nhiệm đến Tầm thành thì không có một ai là kẻ không làm việc cẩn thận cả.
Năm đó Hạ Hầu Di vùng lên khởi nghĩa trước, kêu gọi mọi người. Hắn có hai tên thuộc hạ đắc lực nhất, một người tên là Trần Đạc, một người tên là Lý Tham, tắm máu chiến đấu anh dũng, ủng hộ hắn. Sau khi thiết lập tân triều, Trần Đạc và Lý Tham bèn ở lại trong Tầm thành dốc sức phục vụ cho Bệ hạ. Tầm nhìn của Bệ hạ rơi vào Tầm thành, không tiếc ra tay hủy đi Tầm thành cũng phải tranh cao thấp với Hạ Hầu Di.
Một trận hỏa hoạn bùng lên thiêu đốt, toàn bộ Tầm thành bị phá hủy chỉ trong chốc lát, may mà chưa thương tổn đến dân chúng. Đây là Hoàng Thành cũ mà Bệ hạ quý trọng nhất, khắp triều đình xôn xao, không một ai dám nói chuyện, chỉ mình ta lạnh lùng nhìn Bệ hạ đang giả vờ tức giận. Đúng như ta dự đoán, cuối cùng Đại Lý Tự tra ra là Trần Đạc và Lý Tham, hai người cùng nhau bày mưu phóng hỏa. Hạ Hầu Di quỳ xuống dứt khoát, mỗi cái dập đầu đều vang vọng trong khắp đại điện, gân xanh trên trán hắn nổi lên, hung hăng chống quả đấm xuống mặt đất, cố nén lại, cầu xin Bệ hạ tha thứ.
Bệ hạ chỉ hơi ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Nếu ái khanh cảm thấy án này có sai sót, thì ái khanh tự mình đến Tầm thành tra án đi.”
Hạ Hầu Di không chút nghi ngờ hắn, đêm đó đi xe tiến về Tầm thành, nhưng hắn cũng không biết rằng ở ngoại ô Tầm thành có một đội kỵ binh đến từ hoàng cung đang đợi hắn.