Sau khi mọi người vào trong, cả khách sạn nhiều náo loạn cả lên.
Tiểu nhị chạy đi kêu đầu bếp dậy, xào lại đồ ăn, hâm nóng mấy bình rượu. Vừa rồi lăn qua lăn lại, mọi người đã không còn buồn ngủ, thân thiết nói chuyện.
Lệ Chính Hải vỗ vai “Nhạc thiếu hiệp”, cười lớn, nói đơn giản vài câu: Thiếu niên anh hùng, tiền đồ vô lượng. Sau đó hắn liền nhìn về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cả kinh, theo bản năng lùi lại mấy bước. Lúc này, Lệ Chính Hải chắp tay ôm quyền , mở miệng nói: “Cô nương hai lần ra tay tương trợ, Lệ mỗ cảm kích vô cùng.”
Tiểu Tiểu nháy nháy con mắt, khó hiểu nhìn hắn, “Nếu không phải nhờ cô nương cảnh báo, tối nay, Ngân Kiêu kia nói không chừng đã dắc thủ rồi…” Lệ Chính Hải nghiêm túc nói.
Tiểu Tiểu sửng sốt, chẳng lẽ là cái lúc nàng ở trên nóc nhà kêu như heo bị chọc tiết? Cảnh báo?
“…Mà Tô Tuyết Ngân Mang kia cũng là cô nương liếc mắt một cái liền nhận ra…” Lệ Chính Hải tiếp tục nghiêm túc nói.
Tiểu Tiểu rưng rưng. Sai lầm đó, nàng hối hận đến bây giờ a…
“Cô nương hành hiệp trượng nghĩa , Lệ mỗ bội phục!” Lệ Chính Hải nghiêm túc tổng kết.
Tiểu Tiểu cứng ngắc ôm quyền, đáp lễ. Phía sau Lệ Chính Hải, Thạch Nhạc Nhi cười sâu xa khó hiểu, cười đến mức khiến lưng nàng lạnh toát.
“Đến đây, Tả cô nương, Lệ mỗ kính cô nương một ly!” Lệ Chính Hải cầm lấy cái bát trên bàn, nhét vào trong tay Tiểu Tiểu.
Lệ Chính Hải vừa nói xong, người chung quanh liền bắt đầu ồn ào.
Tiểu Tiểu biết uống rượu, nhưng nhìn tình hình này, sợ là khó mà toàn thân trở ra. Nàng nhìn bát rượu tràn đầy kia, trong lòng sợ hãi.
Lúc này, chung quanh đột nhiên im lặng.
Tiểu Tiểu ngước mắt, liền thấy Liêm gia công tử kia chậm rãi đi xuống thang lầu. Một thân áo vải màu xanh đen dính đầy tro bụi, có vẻ có chút cũ nát. Nhìn mấy người trong phòng, hắn hơi vuốt cằm, sau đó thản nhiên trầm mặc xuyên qua đám người, đi tới trước mặt tiểu nhị.
(Anh làm sao mà từ nóc nhà lại đi vào trong rồi xuống lầu vậy? Hổng lẽ lại nhảy vô cái lỗ trên nóc nhà? >.
Tiểu nhị áy náy liên tục cúi đầu, “Công tử, xin lỗi ngài. Chúng tôi lập tức đổi phòng khác cho ngài.”
“Không cần. Tiểu nhị, phiền ngươi mang cho ta một thùng nước ấm lên.” Hắn mở miệng, thanh âm từ tốn.
(Không cần??? Anh tắm khi trần nhà thủng một lỗ? Không sợ…)
Tiểu nhị lập tức gật đầu, “Tiểu nhân lập tức chuẩn bị.”
Liêm gia công tử gật gật đầu, yên lặng xoay người, chuẩn bị lên lầu.
Tiểu Tiểu nhìn cảnh tượng này, không khỏi thở dài. Giang hồ chính là giang hồ, mặc dù Thần tiễn Liêm gia ra tay tương trợ, nhưng e ngại quan hệ với triều đình, cũng không có mấy người nguyện ý chủ động kết giao. Sư phụ thường cười chế nhạo: Cho dù là chó săn cũng không cần phải tránh như vậy chứ? Chúng ta cũng đâu phải là thỏ.
Nghĩ dến đây, nàng nở nụ cười. Cười được một nửa, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng. Không nói tới mấy chuyện chó săn hay thỏ. Nàng còn thiếu Liêm gia công tử này một cái nhân tình. Vừa rồi, nếu hắn không ra tay, con thỏ nhỏ là nàng đã sớm bị “Ngân Kiêu” kia nướng cho cháy rụi rồi.
Sư phụ từng nói: Nợ cái gì cũng được, chỉ là không được để nợ nhân tình. Bằng không cả đời cũng không thể thoải mái.
Lúc này Tiểu Tiểu vội đưa tay, đẩy bát rượu của Lệ Chính Hải ra, cười cười nói, “Đại hiệp, ngài chờ ta một chút a.”
Nàng đầy đám người ra, hô, “Liêm đại hiệp.”
Liêm gia công tử quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu Tiểu mang vẻ mặt cảm kích, ánh mắt lóe sáng, nàng dùng thanh âm kích động vô cùng của mình, mở miệng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đại hiệp! Đại ân đại đức không cách nào báo đáp! Tiểu nữ nguyện lấy thân…”
Nàng thuận miệng nói, suýt chút nữa lỡ lời. Nàng cứng rắn bảo mình ngậm miệng, xấu hổ nhìn Liêm gia công tử kia.
Vẻ mặt của hắn tràn đầy kinh ngạc.
“Tiểu nữ nguyện cả đời này nhớ ơn ân tình đại hiệp!” Tiểu Tiểu nghiêm cẩn nói xong.
Hắn ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười, “Không cần!”
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói, “Không biết tôn tính đại danh đại hiệp là gì?”
Hắn cười nhẹ, trả lời, “Liêm Chiêu.”
(Triển Chiêu!!! Mắt lóe sáng)
“Nga! Tiểu nữ nhất định ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên!” Tiểu Tiểu trả lời.
Liêm Chiêu lắc đầu, “Không cần!”
Tiểu Tiểu đang muốn nói thêm mấy câu bùi tai, Lệ Chính Hải đã đi đến, ôm quyền nói: “Liêm công tử, tại hạ là Lệ Chính Hải của tiêu cục Hành Phong. Hôm nay nhờ công tử ra tay tương trợ, đánh lui Ngân Kiêu, Lệ mỗ tại đây xin đa tạ.”
Liêm Chiêu đáp lễ, nói, “Tiền bối khách khí rồi.”
“Nếu Liêm công tử đã đến, không bằng cùng nhau uống vài chén, cùng nhau kết làm bằng hữu.” Người nói, là Thạch Nhạc Nhi.
Tiểu Tiểu liền phát hoảng. Khẩu khí của Thạch Nhạc Nhi kia, hoàn toàn không giống với lúc nói chuyện với nàng, giả dối âm hiểm. Hoàn toàn đối lập, chính là mười phần ôn nhu, trăm phần thành ý. Mà biểu cảm của Thạch Nhạc Nhi kia, hoàn toàn thiên chân vô tà, đơn thuần đáng yêu. Hai gò má còn ửng hồng, rất động lòng người.
Tiểu Tiểu không khỏi rùng mình một cái. Nàng ngẩng đầu nhìn, nhóm tiêu sư nghe xong câu nói kia của Thạch Nhạc Nhi, đều sửng sốt hồi lâu. Nhưng sau đó, cả đám đều mở miệng phụ họa. Sớm đã quên đi ân oán giữa triều đình và giang hồ.
Chung quanh bỗng chốc liền náo động cả lên. Tiểu Tiểu tự động tự giác lui về một góc. Tuy là góc, nhưng trên bàn cũng bày đầy đủ các món ăn khuya và rượu ấm. Trong lòng nàng liền vui vẻ, cầm lấy chiếc đũa chọc một lỗ lên quả trứng.
Nhưng mà, trong chớp mắt đó, một chiếc đũa khác cũng chọc vào quả trứng này.
Tiểu Tiểu nhíu mày, ngẩng đầu. Nhìn lên, là cái kẻ bị Thạch Nhạc Nhi gọi là “Tiểu Giang”, bị Lệ Chính Hải gọi là “Nhạc thiếu hiệp”, thân phận dường như rất có lai lịch, là thiếu niên đã cứu nàng một lần.
“Ách…” Tiểu Tiểu ngẩn người, lập tức mở miệng, “Đại hiệp! Đa tạ ân cứu mạng của đại hiệp! Đại ân đại đức không cách nào báo đáp! Tiểu nữ nguyện cả đời nhớ ơn ân tình của đại hiệp!”
Thiếu niên kia nhìn nàng, gật gật đầu, “Nga. Vậy ngươi có thể cho ta quả trứng này hay không?”
Tiểu Tiểu ngây người một chút. Nhưng sau đó nàng liền rưng rưng, rút chiếc đũa ra, “Đại hiệp, mời…”
Không trách sư phụ nói, đừng bao giờ thiếu ân tình người khác. Thế nhưng ngay cả một quả trứng cũng ăn không được a…
Thiếu niên kia cười cười gật đầu, “Cám ơn.”
Hắn nói xong, liền cắm đầu vào ăn như chết đói. Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng, ai không biết, còn tưởng hắn vài ngày chưa được ăn cơm a…
“Đại, đại hiệp… Cẩn thận kẻo nghẹn…” Nàng dè dặn cẩn trọng nhắc nhở.
Thiếu niên nâng tay trái lên xùy xùy, ý bảo bản thân không có việc gì, rồi lại tiếp tục cắm đầu ăn.
Hai tay Tiểu Tiểu cầm đôi đũa, cúi thấp đầu, “Vị đại hiệp này, xưng hô thế nào?”
Thiếu niên nuốt đồ ăn trong miệng, mở miệng nói: “Ta không phải đại hiệp gì đó đâu. Ta tên là Nhạc Hoài Giang. Gọi ta Tiểu Giang là được rồi.”
“Nhạc Hoài Giang?” Tiểu Tiểu lập lại một lần, ngay sau đó, hồ nghi ngẩng đầu, “Nhạc Lam Kiếm phái, tên tự là Hoài?”
Thiếu niên bỗng chốc dừng ăn, trầm trọng gật đầu.
Tiểu Tiểu choáng váng.
Nhạc Lam Kiếm phái, ở trên giang hồ, là danh gia dùng kiếm. Tổ sư Nhạc Lam tự mình nghĩ ra một bộ “Lam kiếm mười bảy thức”, kiếm pháp nhẹ nhàng mau lẹ, như gió bay qua núi, khó lòng phòng bị. Trên giang hồ ít có địch thủ. Trong Nhạc Lam Kiếm phái, dù cho là Nhạc gia sau này, đệ tử nhập môn đều do trưởng môn tự mình đặt tên, dựa vào tên tự mà xem bối phận. Thế hệ những người trẻ tuổi hiện nay, đa số tên tự là “Hoài”. Mà đệ tử thông thường, tuyệt đối không dám dùng “Nhạc” làm họ… Nói cách khác, thiếu niên hôm nay ngồi trước mặt Tiểu Tiểu, chính là thiếu gia chính thống của Nhạc gia?
“Đại… Đại hiệp…” Tiểu Tiểu lắp bắp ngay tại trận.
“Đừng gọi ta là đại hiệp.” Nhạc Hoài Giang lắc đầu, nhìn Thạch Nhạc Nhi bên cạnh, “Tiểu Giang là được rồi…”
Tiểu Tiểu cũng nhìn Thạch Nhạc Nhi, nhỏ giọng mở miệng,”Đại… Tiểu Giang, ta mạo muội hỏi một câu nhé. Cái kia… Có phải ngài thiếu nợ Thạch cô nương rất nhiều tiền không?” Ngoại trừ lí do này, Tiểu Tiểu thật sự không nghĩ ra vì cái gì mà đường đường là thiếu gia của Nhạc Lam Kiếm phái lại phải giải thích lý do với một tiểu cô nương.
Nhạc Hoài Giang mở to hai mắt nhìn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Ta thuận tiện nói thôi…” Tiểu Tiểu vội vàng nói.
Nhạc Hoài Giang đột nhiên buông chiếc đũa xuống, ngẩng đầu, khóe mắt thấp thoáng ánh lệ.
“Thật sự nợ?” Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Nhạc Hoài Giang nhìn nàng, gật đầu.
Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, “Bao nhiêu?”
Nhạc Hoài Giang vươn ba ngón tay, thở dài, nói: “Ba ngàn lượng…”
Ba ngàn… Tiểu Tiểu thiếu chút nữa là hôn mê luôn rồi. Ông trời ơi! Ba ngàn lượng! Cho nàng nhìn một lần, chết cũng đáng.
“Ngươi… Cả đời này ngươi có thể trả hết hay sao?” Thanh âm của Tiểu Tiểu run run.
Nhạc Hoài Giang lại thở dài một hơi, “Cha ta nói… dù chỉ còn một người, cũng phải trả…”
Tiểu Tiểu há hốc mồm, có thể nhét vừa một quả trứng gà. Cha hắn? Cha hắn chẳng lẽ là chưởng môn Nhạc Lam Kiếm phái? Thiếu nợ Thạch Nhạc Nhi ba ngàn lượng???Đây là cái thế đạo gì vậy hả!
Nhạc Hoài Giang cầm lấy chiếc đũa, nhìn thức ăn trên bàn, “Nhân dịp bữa cơm này ăn không mất tiền, ăn nhiều một chút. Ngày mai còn phải tiếp tục trả nợ a.”
(Đáng tiếc cho một thế hệ anh tài bị tiền bạc quấn thân!!!)
Tiểu Tiểu nghe được câu này không khỏi cảm động theo, đột nhiên sinh ra cảm giác đồng mệnh tương liên. Vốn nghĩ chỉ có mình nàng là nghèo khổ, vì trả nợ mà còn có ba xu lẻ. Hơn nữa, nàng còn vì vậy mà bí quá hóa liều… Nợ nần a…
“Đúng rồi, cô nương, có phải cô đắc tội với Nhạc Nhi không?” Nhạc Hoài Giang ngẩng đầu, hỏi.
Tiểu Tiểu cả kinh, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhạc Hoài Giang đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bờ vai nàng. Vẻ mặt bất lực, “Không sao đâu. Thời gian trôi qua, cũng quen thôi…”
Nghe xong câu này, Tiểu Tiểu hóa đã ngay tại chỗ. Hoàn toàn hóa đá.
Tiểu Tiểu cứng ngắc mãi cho đến khi nàng trở về phòng, cũng không hết.
Nàng đứng trong phòng, ngơ ngác nhìn ánh nến trên bàn. Một lúc lâu sau, nàng dường như nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thò tay vào túi hành lý lấy ra sổ nợ.
Nàng đi đến trước bàn, nương theo ánh nến, cẩn thận lật xem.
Trên quyển sổ, viết chi chít nhiều thứ. Ngón tay Tiểu Tiểu chậm rãi lật giở, đột nhiên, dừng lại ở trên một hàng chữ.
『 Thiệu Hưng tháng sáu năm thứ mười bốn, thê tử của thiên tông Nhạc Lam Kiếm phái Nhạc Ẩn Phong sinh hạ long phượng thai danh Hoài Giang, Hoài Khê + thiếu nợ tiền biếu là bốn đồng hai mươi tám xu 』Tiểu Tiêur nhíu mày, cầm cuốn sổ lật lại vài tờ phía trước.
『Sùng Ninh mùng một tháng tám năm thứ hai tông chủ Nhạc Lam kiếm pháp Nhạc Ẩn Phong rời khỏi giang hồ ẩn cư tại thành Thái Bình. Nhạc Lam Kiếm phái xóa tên “Thiên tông” này + tiền nợ là tám xu.』Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, suy nghĩ. Tông chủ đương nhiệm của Nhạc Lam Kiếm phái hiện giờ là Nhạc Ẩn Hác, nghe tên cũng biết, là huynh đệ với Nhạc Ẩn Phong kia. “Thiên tông” này có lẽ là sỉ nhục của Nhạc Lam Kiếm phái, ít thấy có người nói đến. Mà Nhạc Ẩn Phong luôn luôn ẩn cư ở thành Thái Bình, Nhạc Hoài Giang mặc dù đi theo người trong tộc nhận tên tự “Hoài”, nhưng có lẽ hai người này cũng không từng gặp nhau. Hắn vừa rồi còn nói, bản thân thiếu Thạch Nhạc Nhi rất nhiều tiền… Chẳng lẽ…
Tiểu Tiểu lập tức giở lại sổ sách.
『 Thiệu Hưng ngày hai mươi mốt tháng chính năm thứ hai mươi, thành chủ thành Thái Bình Thạch Tích chết bệnh, con trai Thạch Tuyền và thê tử (thê tử của con trai) dạo chơi thiên hạ để cho tôn nữ (cháu gái) là Thạch Duyệt kế vị +thiếu tiền ăn năm xu 』Thiệu Hưng năm thứ hai mươi? Tiểu Tiểu tính toán, nói cách khác, thành chủ kia năm nay mười ba tuổi? Thạch Duyệt, Thạch Nhạc Nhi? Chẳng lẽ… Nhạc Nhi kia là tên thân mật? Nàng là thành chủ thành Thái Bình???!!!
Quyển sổ nhỏ trên tay lúc này rơi xuống đất, thành Thái Bình…