Nhạc Hoài Khê hít một hơi thật sâu, cười nói, “A công, ngươi quả nhiên ở trong này nha…”
Nhạc Hoài Khê và Mạc Doãn liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời cất bước đi xuống.
Nháy mắt, đám cổ trùng màu trắng này bò lên chân của hai người bọn họ, nhưng mà, cũng trong chớp mắt đó, cổ trùng tan tác tản ra. Dưới chân bọn họ, lộ ra nền gạch màu đen.
“Thật là lợi hại, không hổ là rượu đồ tô.” Nhạc Hoài Khê cười, nói.
“Đi thôi.” Mạc Doãn gật gật đầu, nói. Hắn bước đi, vừa mới bước lên một bước, đột nhiên, từ hai bên vách tường trong bí đạo bắn ra mấy mũi tên dài. Mạc Doãn liền lui vài bước, nguy hiểm tránh thoát.
Nhạc Hoài Khê lấy tay cầm nhánh cây nhẹ nhàng xoay xoay bả vai bản thân, nói, “Nhiều thế hệ Tê Vũ sơn trang đều là người giỏi tay nghề, nghe đồn giúp vài tên hoàng đế tu kiến đế lăng. Loại này cơ quan có thể xuất hiện cũng đúng thôi.” Nàng bước lên một bước, tên dài bắn ra, tay nàng nhẹ động, thoải mái mà đánh rơi đám ám khí này.
“Ha ha, Mạc Doãn công tử, ta biết ngươi sốt ruột cứu người. Tuy nhiên, Bí đạo loại này không thể coi thường. Để Tiểu Khê ta mở đường cho ngươi.” Nhạc Hoài Khê nói xong, vươn năm ngón tay ra, “Chỉ cần năm đồng thù lao, bằng lòng chứ?”
Mạc Doãn mặt không biểu cảm nhìn nhìn nàng, trái lại tự cất bước. Một loạt tên dài khác bắn ra, hắn thoải mái vung đao, chặt đứt mấy cái tên này. Sau đó, thản nhiên đi về phía trước.
Nhạc Hoài Khê cười thở dài, thấp giọng tự nói, “Đầu năm nay, kiếm tiền thật không dễ dàng.”
………
~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu Tiểu nhìn ánh sáng phát ra từ hỏa chiết dần dần biến mất trong bí đạo, biết hai người kia đã “Xâm nhập hang hổ”. Nàng thở ra, ngược lại nhìn về phía bên ngoài đại đường. Bởi vì bị Ngân Kiêu quấy nhiễu, nên bên ngoài đang loạn thành một đoàn, đâu có ai rảnh mà đi lo chuyện đại đường.
Tiểu Tiểu ngồi xuống đất, duỗi thẳng thắt lưng. Bản thân mình công phu mèo cào, đi vào bí đạo chẳng phải là chịu chết. May mắn có Tiểu Khê săn sóc, để nàng ở lại trông chừng. Nàng có chút cảm động. Có phải người Nhạc gia đều như vậy không a? Tiểu Giang cũng thế, Tiểu Khê cũng vậy… Thật tốt a…
Tiểu Tiểu âm thầm cảm thấy phiền muộn. Từ nhỏ nàng đã là cô nhi, cha mẹ đều không biết ở nơi nào, huống chi là huynh đệ tỷ muội? Không chỉ có là như thế a, hàng năm phiêu bạt, nàng ngay cả một người bằng hữu cũng không có. Chỉ là, không có bằng hữu, cũng không có nghĩa là sẽ tịch mịch. Đối với nàng mà nói, có sư phụ là đủ rồi. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng chịu đói, chịu lạnh, chịu một chút ủy khuất hay khi nhục nào. Dưới sự an ủi của sư phụ, tất cả đều không đáng kể. So với nhiều người, nàng đã hạnh phúc hơn rất nhiều.
Nàng vươn tay, từ trong lòng lấy ra một túi mơ muối, cầm một quả, bỏ vào trong miệng. Cho dù nàng ăn đã vài lần, vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao sư phụ lại thích thứ này. Chua, mặn, đắng, chát, bốn loại hương vị này tràn ngập khoang miệng, khiến nàng không tự giác nhíu mày.
“Rất khó ăn…” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ tự nói. Nàng nhìn túi mơ muối trong tay, xem ra, này túi này, ít nhất phải mất nửa năm nàng mới ăn hết.
Lúc nàng đang cảm khái, đột nhiên, cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo từ bốn phía đánh úp lại. Nàng nhanh nhẹn đứng dậy, cất mơ muối đi.
Chung quanh nàng, xuất hiện bốn thiếu nữ. Sắc mặt mỗi người đều tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng vô thần, thân thể co rúm mất tự nhiên.
Hành Thi a a a a a !!! Tiểu tiểu kinh ngạc không thôi.
Nàng cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nhìn tình hình trước mắt. Nơi này chỉ có một mình nàng, hơn nữa toàn thân nàng mặc trang phục dạ hành, có kêu cứu cũng không được.
Một khắc kia, vị chua xót còn lưu lại trong miệng nhắc nàng nhớ tới một chuyện. Sư phụ từng dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Hễ có thể sử dụng việc quỳ gối giải quyết vấn đề, thì cứ sảng khoái mà quỳ xuống. Tuy nhiên, một ngày nào đó, có một loại tình thế, cho dù có chết con cũng không thể khuất phục quỳ gối cúi đầu…” Lúc sư phụ nói mấy lời kia, ánh mắt hàm chứa ánh sáng khiến người khác không thể nhìn gần, “Đến lúc đó, nhất định phải đứng thẳng.”
Nhất định, phải đứng thẳng.
Tiểu Tiểu chậm rãi rút đoản kiếm “Phỉ” ra, thân kiếm lóng lánh, quang hoa lưu chuyển, giống như ánh trăng.
Tiểu Tiểu nhìn thi thể bốn thiếu nữ kia, nhợt nhạt cười, “Đừng sợ, tuyệt đối không đau đâu…”
Lời còn chưa dứt, bốn Hành Thi kia đã há to miệng, hung tợn đánh tới.
Tiểu Tiểu nắn chặt đoản kiếm trong tay, tung người đón nhận.
……
~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi uống thuốc, Liêm Chiêu ngủ thật sâu, nhưng mà, cuối cùng thanh âm ồn ào trong viện vẫn làm hắn tỉnh lại. Hắn khoác áo đứng dậy, có chút bất ổn đi ra khỏi cửa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?’ Hắn nhìn gia đinh đang hối hả, mở miệng hỏi.
Gia đinh kinh hoàng nói, “Là Ngân Kiêu… Ngân… Kiêu quay trở lại!”
Liêm Chiêu không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ, vẫn là Hành Thi? Hắn bất chấp đau đớn trên người, chạy nhanh ra ngoài.
Cách đó không xa, chính xác có một đạo tặc che mặt mặc ngân y. Thân pháp của hắn vô cùng mau lẹ, phảng phất như một đạo ngân quang xẹt qua đám hộ vệ. Hắn chậm chạp không rút kiếm, chỉ như vậy, giống như đang muốn đùa giỡn với mấy kẻ đó.
Trong lòng Liêm Chiêu căng thẳng. Hắn biết cái loại thân pháp này. Người trước mắt này, không còn nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối chính là Ngân Kiêu.
Hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là muốn bắt tiểu thư? Không đúng, người đêm qua căn bản không phải là hắn. Hơn nữa, bộ dáng của hắn hôm nay, căn bản không giống như đến để bắt người, mà giống như là…
“Điệu hổ ly sơn?” Liêm Chiêu cau mày, nói ra vài chữ này.
Hắn còn có đồng lõa, là ai? Chẳng lẽ, là hai người lúc trước ở Anh Hùng Bảo? Mục đích là gì? Liêm Chiêu nghĩ đến đây, giật mình xoay người chạy đi, thứ nghĩ đến, chỉ có duy nhất một cái tên: Tiểu Tiểu.
Khi Liêm Chiêu chạy tới cửa phòng Tiểu Tiểu, đau đớn trên người lại tăng thêm một phần. Hắn cắn răng, gõ cửa, nhưng đợi mãi không có ai đáp lại. Hắn có chút nóng vội, nhìn khắp mọi nơi.
Vài ma ma lớn tuổi đang vội vàng chạy đi. Hắn lập tức đi lên, hỏi.
Đám ma ma khẩn trương nói cho hắn, lão phu nhân hạ lệnh, tất cả nữ quyến đi hết tới đại đường, đảm bảo an toàn.
Liêm Chiêu nghe xong, bất chấp kinh ngạc của đám ma ma, thả người nhảy lên, dùng khinh công chạy về hướng đại đường.
……….
~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhạc Hoài Khê và Mạc Doãn đi được khoảng một khắc, cơ quan bên trong bí đạo này đơn giản cũng chỉ có mấy thứ như ám tên, đá lăn, và vài cạm bẫy vớ vẩn nào đó. Đối với hai người này mà nói, cũng không quá khó khăn.
Nhạc Hoài Khê vừa đi vừa cúi đầu, lẩm bẩm, “Không phải quá đơn giản chứ?”
Mạc Doãn nghe thấy những lời này, lẳng lặng gật đầu. Chính xác, lấy tiêu chuẩn của Tê Vũ sơn trang, cơ quan như vậy, quá đơn giản.
Đang lúc hai người cảm thấy kỳ quái, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt.
Mạc Doãn tắt hỏa chiết trong tay, cẩn thận đi vào.
Hiện ra ở trước mắt, là một căn phòng bầy đầy nến, ngàn ngọn nến cùng cháy, chiếu sáng như ban ngày.
Nhưng mà, khiến cho bọn họ khiếp sợ, không phải những ngọn nến được bài trí vô cùng xa hoa này, mà là trong cái phòng này, có mười mấy người thiếu nữ. Chỉ là, những thiếu nữ này quần áo rách nát, không chút sinh khí, không chút nhúc nhích ngồi đó, lại còn tứ chi không trọn vẹn, không còn hình người. Trong không khí, mùi dược lẫn với mùi hôi thối, xen lẫn với mùi nến cháy, đập thẳng vào mặt.
Nhạc Hoài Khê che miệng mũi lại, nhíu mày ghét bỏ. Nàng cúi đầu, liền thấy trên đất có mấy con tiểu trùng màu đen. Thao thi cổ?
Nàng lập tức hô, “Mạc Doãn công tử, cẩn thận!”
Lời nàng còn chưa dứt, thi thể mấy thiếu nữ này liền bắt đầu chuyển động, đánh thẳng về phía hai người.
Mạc Doãn kinh hãi, nhưng lập tức liền vung đao chém tới. Trên vết thương của thi thể, lập tức có tiểu trùng màu đen trào ra, bộ dáng rất ghê tởm.
“Là Hành Thi, giết không chết!” Nhạc Hoài Khê cả kinh nói.
Mấy Hành Thi này lại lảo đảo tiếp tục tiến lên. Có mấy thi thể đứng không vững, ngã lên mấy ngọn nến. Mặt đất trong phòng không biết được bôi cái gì, ngay lập tức bốc cháy.
“Là bẫy!” Nhạc Hoài Khê đánh nát cái tay của mấy Hành Thi đang đánh về phía nàng, hô.
Mạc Doãn hiểu ý, bắt đầu né tránh, không tiếp tục công kích nữa.
Hai người đang muốn tìm cơ hội rời đi, lại nghe được một thanh âm thê lương nỉ non.
Mạc Doãn chấn động toàn thân, không hề để ý tới cảnh cáo của Nhạc Hoài Khê, vọt vào trong lửa.
Sau ánh lửa, có một thiếu nữ nhỏ bé yếu nhược đang ngồi. Bờ vai nàng run run , khóc thê lương.
“Triệu Nhan!” Mạc Doãn vội vàng kêu.
Thiếu nữ kia cả kinh, chậm rãi quay đầu, không thể nghi ngờ, đúng là Triệu Nhan. Nhìn thấy Mạc Doãn, nàng khóc càng thêm thê lương. Thanh âm nghẹn ngào không rõ, căn bản không nghe ra nàng đang nói cái gì.
Mạc Doãn vươn tay, ôm lấy nàng. “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Hắn nói xong, ôm nàng đi ra ngoài.
Nhạc Hoài Khê có chút kinh ngạc, nhưng thế lửa càng lúc càng lớn, không cho nàng thời gian để hỏi. Nàng đành phải đoạn hậu, yên lặng đuổi theo.
…….
~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu Tiểu chiến đấu với Hành Thi được một khắc, cảm thấy thể lực dần dần không chống đỡ nổi. Mặc dù nàng không có nội lực, thân thủ cũng không tốt, nhưng mà phương pháp khiến đối phương không thể chạm được vào mình nàng vẫn biết. Chỉ là, đối thủ là Hành Thi…
Nàng không có khả năng giết chết đám Hành Thi này, lúc trước mình đúng là không biết tự lượng sức. Không, chuyện tới nước này,cần phải bình tĩnh mới được… Nàng hít sâu một hơi, cố gắng sử dụng những thông tin của mình.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới cái gì. Ngày đó, ở dưới tàng cây hoa đào, này cái đam Hành Thi giết không chết này khiến cho bọn họ khổ sở một trận, nhưng tông chủ Thần Nông là Thạch Mật, lại chỉ dùng mấy châm liền giải quyết xong. Cứ cho là “Tam Thi Thần Châm”, uy lực có năng lực có mạnh đến mức nào đi nữa, nhưng nhất định cũng phải tìm đúng tử huyệt.
Tử huyệt? Lúc đó huyệt đạo mà nàng điểm rốt cục là…
Một lát sau, Tiểu Tiểu cười cười, không sai, là Cường Gian và Thiên Trụ!
(: Tên hai huyệt đạo )
Nàng nắm chặt đoản kiếm trong tay, nhảy lên. Hai huyệt đạo này, đều ở trên đầu, huống chi kiếm so với châm to hơn mấy lần, nàng tuyệt đối không có khả năng đâm sai.
Trải qua mấy nhét, bốn cỗ Hành Thi kia ngã xuống, không còn động tĩnh.
Tiểu Tiểu đang định thở ra, lại thấy từ cửa truyền đến tiếng kêu bén nhọn của nữ tử. Nàng ngước mắt, liền thấy đám nữ quyến trong sơn trang đều đang đứng ở cửa. Đi đầu chính là lão phu nhân. Lúc này, nàng tự cảm thấy may mắn là mình đã che mặt.
Tuy nhiên, những người này sao tự nhiên lại tới chỗ này? Người trong bí đạo định làm gì sao?
Nàng đang suy nghĩ, ngay sau đó lại thấy người mà mình không muốn gặp nhất.
Liêm Chiêu tách đám người ra, nhìn bốn cỗ thi thể trên mặt đất, sau đó, ngước mắt nhìn nàng.
Tiểu Tiểu cảm thấy toàn thân lạnh toát, nàng không tự giác tránh đi ánh mắt hắn.
“Ngươi là ai? Là đồng lõa của Ngân Kiêu sao?” Liêm Chiêu bước lên trước một bước, quát lớn.
Tiểu Tiểu theo bản năng lui lại một bước, nàng tất nhên không thể mở miệng. Tim nàng đập cực nhanh, đầu ngón tay bởi sợ hãi mà hơi hơi run lên.
Liêm Chiêu không nói nữa, thả người tiến lên, ra tay bắt.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, cuống quít né tránh.
Trên người hắn còn thương tích, lúc này, vốn tưởng hắn nên ngây ngốc ở trong phòng mới phải, sao có thể…
Tiểu Tiểu vừa tránh vừa suy nghĩ.
Liêm Chiêu thấy nàng không đánh lại, âm thầm sinh nghi, mấy chiêu sau, đều đánh về phía khăn che mặt của nàng.
Trong lòng Tiểu Tiểu hô to gọi nhỏ, trên mặt lại không dám mở miệng ho he.
Liêm Chiêu ra tay sắc bén, Tiểu Tiểu càng lúc càng sợ hãi, theo bản năng nàng đánh trả, không hề cố ý đánh trúng tay trái đang có thương tích của hắn.
Tay Liêm Chiêu co lại, tâm Tiểu Tiểu cũng nhảy lên. Nàng thoáng chần chờ, mà trong khoảng khắc đó, Liêm Chiêu kéo mạnh khăn che mặt của nàng xuống.
Trong còng hoảng loạn, Tiểu Tiểu ngã xuống đất, lăn một vòng, tiện đà nhảy ra khỏi đám người, kinh hoảng bỏ chạy.
Hắn thấy? Hắn nhất định thấy… Làm sao bây giờ? Một khắc kia, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Tiểu Tiểu không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Nàng chạy không hề có mục đích. Vừa nhấc đầu, liền thấy phía trước có một đám gia đinh. Nàng ngây ngẩn cả người, thậm chí quên luôn của né tránh.
Lúc này, có một người nắm lấy gáy nàng, giống như nhấc một con mèo con, nhảy lên trên một cái cây.
Tiểu Tiểu kinh ngạc quên cả kêu lên, nàng nhấc mắt, lúc thấy rõ diện mạo của người kia, nói là yên tâm, không bằng nói là càng thêm kinh sợ.
“Sư… Sư thúc…”