“Sư phụ?!”
Nam tử kia nghe thấy cách gọi đó, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái.
Ánh mắt thanh lãnh bình thản, cứ như vậy đảo qua Tiểu Tiểu, sau đó, không chút lưu luyến rời đi.
Tim Tiểu Tiểu đột nhiên ngừng lại, nhưng ngay lập tức, nàng bất đắc dĩ nở nụ cười. Nàng thật khờ mà, sư phụ là tự tay nàng thiêu… Bảy ngày đầu sau khi mất hồn quay về dương thế, chẳng qua chỉ là câu nói mà thôi, sao có thể nhìn thấy chứ? Huống chi, nam tử trước mắt này, cũng chỉ hai bảy hai tám, làm sao có thể là sư phụ của nàng được?
Nàng cúi đầu, lệ không tự giác dâng lên trong mắt. Xem nhẹ sinh tử, nói dễ hơn làm a…
Trong lúc nàng không thể kiềm chế, cứ mãi nghĩ về chuyện cũ thì người kia chỉ hơi dừng lại, liền tiếp tục giao chiến.
Dưới sự huyên náo này, hành khách trên thuyền đều đã tỉnh lại. Trên sàn tàu, thấy một màn như vậy, ai ai cũng khiếp sợ không thôi.
Tiểu Tiểu phảng phất như quên mất bên người mình đang có đánh nhau, nàng ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt mờ mịt.
Đám người hung thần ác sát kia, tuy khí thế kiêu ngạo nhưng công phu thực sự quả nhiên cũng không có bao nhiêu. Huống hồ, thủ lĩnh bọn chúng lại đang bị thương, ý chí chiến đấu cũng yếu đi không ít. Trong đó, có một người bị đao thế của nam tử kia bức lui, ngã về phía đầu thuyền.
Hắn đứng dậy, đang định công kích tiếp, lại thấy Tiểu Tiểu đang ngây ngốc đứng đó. Lúc này, hắn bật ra ý nghĩ xấu, binh khí trong tay nhắm thẳng trên người Tiểu Tiểu đánh tới.
Tiểu Tiểu nhờ vậy mà hoàn hồn. Nàng vô cùng kinh sợ, đanh định tránh né.
Đột nhiên, một đạo hàn quang bay tới, người nọ bỗng chốc ngã quỵ xuống.
Trên đùi người nọ, cắm một mũi tên. Người bắn tên hiển nhiên là dùng hết toàn lực. Mũi tên kia xuyên thấu cơ bắp, đầu tên hình tam giác lạnh lẽo, rõ ràng có thể nhìn thấy.
Liêm Chiêu?
Tiểu Tiểu ngước mắt, chỉ thấy Liêm Chiêu tay trái cầm cung, tay phải vừa rời dây cung. Hắn thu cung, nhảy đến trước mặt Tiểu Tiểu.
“Không sao chứ?” Hắn vội vàng hỏi.
Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.
Liêm Chiêu nhìn thoáng qua người té trên mặt đất, vẻ không vui trên mặt, rõ ràng có thể thấy được. Hắn chau mày, gia nhập cuộc chiến.
Tiểu Tiểu liền đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn. Lòng nàng chưa bình tĩnh lại, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm gì mới tốt.
Chiếc thuyền này, chỉ dùng để đón khách, thủy phu trên thuyền phần lớn đều không có võ công. Đám người nhập cư trái phép kia vốn nhắm vào điểm này, mới nổi lên ý tưởng giết người cướp thuyền. Nhưng hiện giờ tình thế thay đổi quá lớn, không nói tới nam tử mặc đạm y (quần áo nhạt màu) không rõ lai lịch kia, chỉ bằng thân thủ của Liêm Chiêu, muốn ngăn mấy người này lại, cũng dư dả.
Trận khôi hài này không tốn quá nhiều thời gian, đã dừng lại.
Trên thuyền thủy phu thấy có thể đi ra, liền liên tục cảm ơn.
Liêm Chiêu thu cung, mở miệng nói, “Sự tình chưa rõ. Trước đem bọn họ trói lại đã, đợi lên bờ giao cho quan phủ điều tra sau.”
Liêm Chiêu vừa dứt lời, nam tử mặc đạm y kia liền cười. Hắn xoay người, vung đao. Đám người kia vốn không còn sức phản kháng, cứ như vậy mà chết.
Liêm Chiêu chợt ngẩn ra, nói không ra lời.
“Tại hạ là vì thanh lý môn hộ mà đến. Chút việc nhỏ ấy, không cần làm phiền quan phủ.” Đạm y nam tử mở miệng, trong giọng nói mang chút khinh thường.
Tiểu Tiểu lúc này mới hiểu được, nàng vừa rồi nhận nhầm người này là sư phụ, là một việc buồn cười cỡ nào. Cái loại vẻ mặt tươi cười này, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trên mặt sư phụ. Nàng nhớ rất rõ a, sư phụ lúc cười rộ lên, ấm áp hiền hòa như gió xuân. Huống hồ, người sư phụ gặp địch liền quỳ kia của nàng, sẽ không bao giờ hạ thủ độc ác như vậy.
Người giống người trong hiện hạ đầy rẫy, có gì đáng kinh ngạc chứ?
Tâm tình Tiểu Tiểu hoàn toàn bình ổn lại, mà cảm xúc của Liêm Chiêu thì lại hoàn toàn bị khơi mào.
“Thanh lý môn hộ? ! Đây chính là mạng người!” Liêm Chiêu tiến lên trước một bước, hơi tức giận, nói.
Nam tử kia thu đao vào vỏ, hờ hững đáp: “Các hạ chắc là thiếu gia của Thần Tiễn Liêm gia. Chuyện trên giang hồ, các hạ không nên nhúng tay vào là tốt nhất .”
“Giang hồ thì sao? Giang hồ thì có thể coi mạng người như cỏ rác hay sao?” Liêm Chiêu cả giận nói, “Làm như thế, luật pháp triều đình đặt ở đâu? !”
Tay nam tử kia vẫn dừng trên chuôi đao, “Các hạ muốn thế nào?”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi sợ hãi thay Liêm Chiêu. Đây chính là ông nói gà bà nói vịt mà, cứ tiếp tục tranh chấp như vậy, nếu đánh thật thì làm sao bây giờ? Tiểu Tiểu lập tức đi vài bước tới, kéo lấy cánh tay Liêm Chiêu.
“Liêm Chiêu, giang hồ có quy tắc của giang hồ, mặc kệ đi.” Tiểu Tiểu mở miệng, khuyên nhủ.
Liêm Chiêu liếc nhìn nàng một cái, “Nhưng hắn…”
Tròng mắt Tiểu Tiểu chuyển động, thân mình mềm nhũn, hữu khí vô lực nói: “Đau quá… Ngân châm…”
Liêm Chiêu vươn tay đỡ nàng, lo lắng nói: “Ngân châm di chuyển?”
Tiểu Tiểu nhanh chóng cau mày, gật đầu.
“Ta dìu ngươi về phòng.” Liêm Chiêu lúc này từ bỏ tranh chấp.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn để hắn dìu đi. Lúc đến cửa khoang thuyền, nàng không nhịn được quay đầu, liếc mắt nhìn nam tử kia một cái.
Ân… Nhìn kỹ thì, thật sự cũng không giống lắm đâu…
……
Trở lại trong phòng, Tiểu Tiểu tiếp tục giả bệnh, nằm lên giường. Liêm Chiêu bưng chén trà, đi tới trước giường.
“Tiểu Tiểu, uống chút nước đi.” Hắn ngồi bên mép giường, đem trà đưa qua.
Tiểu Tiểu nhận lấy, cúi đầu uống.
“Tốt hơn rồi chứ?” Thanh âm của hắn ôn nhu, dò hỏi.
Tiểu Tiểu nâng trà, điểm đầu.
Liêm Chiêu nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “Loại canh giờ này, sao ngươi lại chạy tới đầu thuyền ?”
Tiểu Tiểu cứng người lại, nàng nháy nháy mắt, nói: “A, ta không ngủ được, muốn tới đầu thuyền hít thở không khí. Nghe thủy phu nói, đoạn đường thủy này, là chỗ năm đó Tào Tháo tấn công Xích Bích, ta liền muốn nhìn một chút…”
Liêm Chiêu nghe xong, cúi mắt. “Vậy à…”
“Ách, ta nói đều là sự thật, ta chỉ ra xem thôi, không có gì khác.” Tiểu Tiểu giải thích.
Liêm Chiêu ngước mắt, “Ta không nói là không tin a.” Hắn cười cười, nói thêm một câu, “… Tiểu Tiểu, chuyện ngân châm, ngươi không cần lo lắng, hiểu chứ?”
Tiểu Tiểu chợt ngẩn ra. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ hoài nghi cái gì, hóa ra là nghĩ nàng vì “Tôi Tuyết Ngân Mang” mà mất ngủ. Nàng không khỏi bật cười.
Liêm Chiêu có chút lo lắng, “Cười gì vậy?”
Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không có gì, Liêm công tử…”
“…” Liêm Chiêu cũng cười, “Không phải ta đã nói là gọi tên ta là được rồi sao?”
“A, làm sao có thể chứ?” Tiểu Tiểu lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải vừa rồi ngươi đã gọi được hay sao?” Liêm Chiêu hơi nhíu mày, nở nụ cười.
Tiểu Tiểu có thế này mới nhớ tới, vừa rồi lúc vội vàng kéo hắn, lại bật thốt lên một câu: Liêm Chiêu… . Ách, dĩ hạ phạm thượng a, lá gan của nàng bất tri bất giác lại lớn như vậy? ! Nàng mở to ánh mắt vô tội, nuốt nuốt nước miếng.
Liêm Chiêu nâng tay, sờ sờ vành tai mình, cười nói: “Kỳ thực, ta không quen ngươi gọi ta là công tử… Vẫn cảm thấy, ngươi có vẻ hơi miễn cưỡng.”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, trong lòng có một tia ấm áp. Hắn hành động, không hề có một chút kiêu ngạo, hoàn toàn là hành động theo bản năng. Người như vậy, làm sao có thể đùa bỡn âm mưu chứ?
Chắc là được thôi, trực tiếp kêu tên của hắn…
“Liêm Chiêu…” Nàng cố lấy dũng khí, mở miệng, “Ta không sao, cám ơn.”
Liêm Chiêu cười gật đầu, “Đừng khách khí. Giờ không còn sớm nữa, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta trở về phòng.”
“Ân.” Tiểu Tiểu đáp, “Ngươi cũng đi ngủ sớm đi.”
Liêm Chiêu gật đầu, đứng dậy rời đi.
Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng hắn, yên lặng cười. Trên đời, vậy mà còn có người như vậy. Sạch sẽ như vậy, khiến nàng lại một lần nữa cảm thấy, nàng sẽ bị sét đánh…
Đúng lúc này, nàng nhớ lại mục đích chân chính khi ra khỏi phòng lúc nửa đêm của bản thân.
Hiện tại đã gần giờ sửu (h – h tối), nàng cũng chưa chuẩn bị được một món đồ ăn nào nha, bảy ngày đầu của sư phụ, mà lại thê lương như vậy sao?
Tiểu Tiểu buông chén trà, hai tay tạo thành chữ thập, giương mắt nhìn trần nhà. “Sư phụ, không phải lỗi của Tiểu Tiểu a. Muốn trách thì người hãy trách đám đạo tặc đó!” Nàng vội phủi sạch quan hệ, “… Đúng rồi, sư phụ, nếu ngài trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Tiểu Tiểu, ngàn vạn lần đừng để sét đến đánh con.” Nàng lẩm bẩm, tâm ý thành kính.
Trong đầu, đột nhiên hiện ra khuôn mặt của nam tử kia.
Oa tự dưng lại đi gọi một tiếng “Sư phụ”, bị chiếm tiện nghi lớn rồi. Ai…
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không chống nổi cơn buồn ngủ kéo tới, rơi vào mộng đẹp.
……..
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Tiểu liền rời khỏi giường. Nàng lấy mấy khối táo bánh, chạy tới đầu thuyền. Nàng đem táo bánh đặt ngay ngắn xuống, quỳ xuống, bái lạy.
“Sư phụ, lời nói tối hôm qua của con, người đừng quên a.” Tiểu Tiểu nói xong, đứng dậy, cầm lấy một khối táo bánh. Cắn, ngồi lên trên mạn thuyền.
Tuy rằng tối qua, nàng nói mình muốn xem Xích Bích, là vì giải thích cho có lệ với Liêm Chiêu. Nhưng tính ra cũng không phải hoàn toàn là nói dối. Nàng nghiêng đầu, nhìn nước sông cuồn cuộn, đổ về hướng đông. Nhớ tới trước kia sư phụ giảng cho nàng về Xích Bích.
Khi đó, Tào Tháo lĩnh quân đông hạ, trên chiến thuyền, rót rượu xuống lòng sông, múa đao ngâm thơ. Hào khí cỡ nào, tiêu sái cỡ nào. Sư phụ từng nói, cho dù Tào Tháo là gian tặc, những chỉ bằng một phân khí độ kia, đã là kẻ có một không hai trong thiên hạ, không người theo kịp.
Không sai, có một không hai trong thiên hạ, không người theo kịp. Muốn làm người như vậy, phải làm người xấu a!
Nàng ngẩng đầu, nhìn lên trời, miệng cắn nửa khối bánh táo. Làm người xấu, tại sao lại khó như vậy chứ? Nếu không, hay là nàng đi làm người tốt nhỉ?
Nàng nuốt khối táo bánh kia vào, đang muốn lấy thêm một khối. Liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần.
Nàng quay đầu, liền thấy được nam tử đêm qua.
Lúc này mới nhìn rõ, hắn mặc trên người, là xiêm y màu nguyệt bạch, khiến cho dung mạo hắn sáng bừng hẳn lên. Vẻ mặt hắn bình thản, đang từ từ đi về phía đầu thuyền.
Tiểu Tiểu nhân cơ hội này, trừng lớn mắt, nhìn một cách cẩn thận. Ân, diện mạo tuy rằng xấp xỉ, nhưng như nhìn kĩ từng nét, vẫn có rất nhiều điểm bất đồng. Cằm hắn hơi nhọn, so với sư phụ, nhiều hơn vài phần âm nhu. Thân mình cũng thấp hơn một chút, không cao bằng sư phụ. Ân… Cái gì chứ, căn bản là không giống! Tối qua, hoàn toàn là do ánh trăng mờ ảo, mới có thể nhìn lầm!
Tiểu Tiểu vừa ăn táo bánh, vừa gật đầu. Bất giác, kia nam tử đã đi tới trước mặt nàng.
“Cô nương.” Nam tử kia mở miệng, thanh âm trầm thấp chậm rãi như cũ.
Tiểu Tiểu dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nam tử này đúng là đến tìm nàng. Nàng liền bị bánh táo làm cho sặc, ho khù khụ.
“Đại… Đại hiệp, có chuyện gì?” Nàng thật vất vả áp chế ho khan, sợ hãi mở miệng nói.
Vẻ mặt nam tử kia không chút gợn sóng, nói, “Cô nương, nếu tại hạ không có nhớ lầm, tối hôm qua ngươi, kêu tại hạ một tiếng ‘Sư phụ’…”
Tiểu Tiểu ngây người, sau đó vô tội trả lời, “Sư phụ? Đại hiệp, ngài nghe lầm thôi. Ta không quen biết ngài, tối hôm qua, ta kêu là ngài ‘Thủy phu’, ha ha…”
(: Cách đọc của sư phụ và thủy phu trong tiếng hán khá giống nhau: Sư phụ là “shīfu”, thủy phu là “shuǐfu”.)
“Tại hạ không hề nghe lầm…” Nam tử kia trả lời, không chút do dự.
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, tránh đi ánh mắt hắn. Đòi mạng, người này, giống như muốn hù mình. Bất quá, hiện tại lúc này, nói láo nhất định phải nói đến cùng.
“A, ngài nghe lầm! ‘Sư phụ’ và ‘Thủy phu’, đọc nhanh, cũng khó mà nghe rõ ràng. Ta lúc đó chính là kêu ‘Thủy phu’!” Tiểu Tiểu thành khẩn đáp.
Nam tử kia cũng không cùng nàng tranh cãi, mở miệng nói, “Sư phụ của ngươi là ‘Quỷ sư’?”
Tiểu Tiểu cứng ngắc sững sờ ở tại chỗ, sợ hãi nói, “ ‘Quỷ Sư’? Ta chưa từng nghe đến…”
“Ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết được thông tin về gia huynh thôi.”
Ngữ khí nói chuyện của nam tử kia thực vô cùng bình tĩnh, nhưng Tiểu Tiểu lại bị dọa cho ngây người.
Gia huynh? ! Hắn là đệ đệ của sư phụ? Không có khả năng! Sư phụ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới… Nhưng mà, sư phụ cho tới bây giờ cũng không chưa từng nói về chuyện bản thân. Người này lại khá giống sư phụ, nếu dùng cách giải thích cùng chung một mẹ, cũng thấy đúng a… Ông trời ơi, nếu là như thế thật, vậy hắn không phải là sư thúc sao?
Tiểu Tiểu nhìn hắn, suy nghĩ. Chính là, thiên hạ sao có chuyện trùng hợp như vậy. Nàng cũng mấy ngày trước mới biết được sư phụ của mình là “Quỷ Sư”, nhanh như vậy liền nhảy ra một người sư thúc, trong đó nhất định có trá! Hơn nữa, nếu đúng như lời hắn hắn nói, hắn là đệ đệ của sư phụ, đêm qua lúc nàng gọi là hắn “Sư phụ”, tại sao hắn lại lạnh lùng như vậy?
Giả bộ! Nhân tâm khó dò, cẩn thận vẫn hơn!
Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn hắn, “Đại hiệp, ngài nói gì ta hoàn toàn nghe không hiểu… Ngài đây là tới tìm người thân sao? Nhưng mà, ta không biết ‘Quỷ Sư’ a.”
Nam tử kia hơi nhíu mày, “Cô nương, nói thật, đối với cả ngươi và ta đều có lợi.”
“Ta… Ta tuyệt nói dối nửa câu… Đại hiệp, rốt cục ngài muốn thế nào?”Tiểu Tiểu ai oán trả lời.
“Được, ta hỏi ngươi, sư phụ ngươi có phải họ Hàn danh Khanh, bốn mươi mốt tuổi, sở trường dùng đàn tam huyền không?” Nam tử kia hỏi.
Tiểu Tiểu giả ngu, “A? Đại ca họ Hàn a? Là người hát rong?”
Nàng vừa nói xong, liền cảm thấy trên vai trầm xuống. Ngón tay của nam tử kia hơi hơi dùng sức, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy bả vai đau đớn một trận.
“Đại… Đại hiệp, có chuyện gì từ từ hãy nói…” Tiểu Tiểu vội vàng cầu xin.
“Chỉ cần ngươi nói thật, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.” Khẩu khí của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ta… Ta nói thật mà…” Tiểu Tiểu rưng rưng.
Lời nàng còn chưa dứt, đau đớn trên vai lại tăng thêm vài phần.
Tiểu Tiểu đau lòng không thôi. Kỳ quái! Sao có người không biết phải trái vậy chứ! Nàng lại không gọi hắn không trêu chọc hắn, không phải chỉ gọi sai thôi sao, cần phải đối xử như vậy sao? Chưa nói bộ dạng hắn cổ quái, không đáng tin, cứ cho rằng hắn thật sự là sư thúc, nàng có chết cũng không thèm nhận đâu!
Tiểu Tiểu đang nghĩ làm cách nào thoát khỏi người kia, chỉ thấy một mũi tên vụt bắn đến. Nam tử kia cảnh giác, buông tay xoay người, tiếp được tên kia.
“Liêm Chiêu.” Tiểu Tiểu thấy cứu tinh, hết sức kích động. Nàng nhảy xuống mạn thuyền, chạy tới bên người Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu kéo nàng ra sau lưng, nắm cung nhìn nam tử kia. “Đêm qua giết người không đủ, hôm nay lại còn khi dễ tiểu nữ tử. Cái quy tắc giang hồ ngươi gọi, chính là vô sỉ như vậy sao?”
Nam tử kia ném mũi tên trong tay đi, mở miệng, “Các hạ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn hỏi nàng mấy vấn đề thôi.”
“Ngươi hỏi, nàng phải trả lời sao.” Liêm Chiêu không cam lòng yếu thế.
Tiểu Tiểu đứng ở phía sau Liêm Chiêu liên tục gật đầu. Đúng vậy, ai nói bị người khác hỏi thì nhất định phải đáp chứ? !
“Nàng là sư điệt của tại hạ, theo tôn ti trật tự, ta hỏi, nàng tất nhiên phải đáp.” Nam tử kia đương nhiên nói.
Tiểu Tiểu vừa nghe thiếu chút liền nhảy dựng lên, “Ta… Ta không biết hắn!”
Một câu này của nàng, không khí liền lập tức biến thành giương cung bạt kiếm.
Tiểu Tiểu không khỏi có chút hối hận, sao nàng cứ xui xẻo như vậy chứ? Họa là từ miệng mà ra, tuyệt không sai! Nàng đang khóc không ra nước mắt, đã lại thấy trên sông xuất hiện mấy chiếc diệp khoái thuyền (thuyền lá tốc độ cao), đi thẳng về hướng thuyền này.
Lúc tới gần mạn thuyền, mấy người đó phi thân nhảy lên sàn tàu. Nhìn thấy nam tử kia liền ào ào khom mình hành lễ.
Tiểu Tiểu nhận ra trang phục của mấy người đó. Quần áo sắc xanh, trên thêu hoa văn mây trắng. Cổ tay cuộn dây thép, trên lưng vác trường đao. Trang phục như vậy, trong thiên hạ chỉ có một…
“Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo…”
Tiểu Tiểu thốt ra xong, liền muốn đánh ngay vào miệng mình.
Nam tử kia nhợt nhạt cười, ôm quyền.
“Tại hạ là môn hạ của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Ôn Túc, hạnh ngộ.”
Tiểu Tiểu ngay lập tức muốn ngửa mặt lên trời thở dài… Được rồi, lại là một nhân vật không dễ chọc rồi…