Tiểu Tiểu bị ép buộc một canh giờ, Thạch Nhạc Nhi mới vừa lòng thu tay lại, tính toán bước đi tiếp theo. Tiểu Tiểu đáng thương, trên đầu cắm đầy châu ngọc, đến mức quay đầu cùng khó khăn. Thạch Nhạc Nhi lúc gần đi còn nói, người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang (tương tự câu người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân). Châu ngọc này tuyệt đối không được tháo xuống, dù thế nào cũng không thể để bọn Anh Hùng Bảo ham hố hư vinh xem thường.
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Thạch Nhạc Nhi này là thành chủ thành Thái Bình giàu có, tại sao lại có thể câu nệ chuyện tài lực vậy chứ? Còn nữa, đầu đầy châu ngọc thì giống người có tiền lắm sao? Cái này á, giống đám người bán châu báu hơn thì có… Hơn nữa, cứ như vậy mà đi ra ngoài, không phải là mời người ta tới cướp đoạt hay sao?
Nàng thở dài, vươn tay sờ lên ngọc trâm trên đầu. Mã não a… Nếu bán có thể lấy được bao nhiêu tiền a? Đáng thương cho một kẻ nghèo hèn như nàng, trên đầu cắm nhiều thứ quý giá như vậy, không phải là tra tấn nàng hay sao. Ai! Nhưng mà, nàng mà dám có tính toán gì với đám châu báu này, Thạch Nhạc Nhi nhất định sẽ không buông tha cho nàng.
Đây là số mệnh a, số mệnh của nàng, nhất định chỉ có thể làm người nghèo khổ.
Nàng từ trên ghế cứng ngắc đứng lên, váy lụa mỏng kéo dài, khiến cho nàng đi đứng khó khăn. Nàng vươn tay lau son trên mặt, trang điểm dày như vậy, dọa chết người a.
Đến lúc hoàng hôn, nàng cũng đã đói bụng. Tuy rằng Anh Hùng Bảo thiết yến khoản đãi tân khách, nhưng mà với cái bộ dạng này của nàng, nếu mà đi đến đình Dược Hương, chỉ sợ ngay cả cổ cũng gẫy luôn rồi. Khó lắm mới có dịp ở trong nhà người giàu, nên hưởng thụ một phen mới phải, gọi một tỳ nữ mang cơm cho nàng là được rồi.
Nàng vừa mở cửa, liền đối diện với một đôi mắt xinh đẹp.
“Tả cô nương.” Người đến, là tỳ nữ “Triệu Nhan” kia. Nàng cười ôn nhã, thanh âm mềm mại êm tai. Quả là xứng với diện mạo thanh tú động lòng người, thật khiến cho người khác yêu thích. Tuy nhiên, ánh mắt tràn đầy ẩn ý nguy hiểm kia của nàng thật sự khiến cho người ta kinh hãi.
Tiểu Tiểu cứng ngắc gật đầu.
Triệu Nhan cười nói: “Cô nương muốn xuất môn?”
“Không…” Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, “Vị tỷ tỷ này, ta… Ta chỉ muốn hỏi một chút, có thể mang cơm đến phòng ta hay không…”
Triệu Nhan gật đầu, “Nô tỳ lập tức cho người đưa tới.”
“Cám ơn…” Tiểu Tiểu nói xong, đang định đóng cửa. Cũng không ngờ, Triệu Nhan vươn tay chặn lại cửa phòng.
“Tả cô nương…” Triệu Nhan cười cười mở miệng, nói.
“Còn có… Chuyện gì?” Tiểu Tiểu sợ hãi hỏi.
“Tả cô nương…”Triệu Nhan hơi nhíu mày, “Chắc ngài cũng biết, Anh Hùng Bảo chính là môn phái lớn trên giang hồ, thân phận cao quý…”
Tiểu Tiểu nghe còn chưa hết, đã trực tiếp tiếp lời, “Biết biết! Ta chỉ là một kẻ hát rong trên giang hồ, thân phận đê tiện, tướng mạo bình thường, người như ta mà muốn trèo cao tam công tử, chắc chắn sẽ bị sét đánh chết! Ta tuyệt đối không dám dây dưa với tam công tử! Từ hôm nay trở đi, ta nhất định nhượng bộ lui binh, làm như không thấy, gặp trên giang hồ cũng như không quen biết! Tỷ tỷ cứ yên tâm đi!” Tiểu Tiểu chính nghĩa nói, chắc chắn như đinh đóng cột.
Triệu Nhan cười cười, “Cô nương có thể hiểu được là tốt rồi.”
“Hiểu được hiểu được.” Tiểu Tiểu nhanh chóng đáp lời.
“Cô nương là người của thành Thái Bình?” Triệu Nhan lại hỏi.
Tiểu Tiểu lắc đầu, ngẫm lại thấy không đúng, lại gật đầu, “Bây giờ thì phải.”
“…”
Triệu Nhan còn định hỏi lại, đã thấy Nhạc Hoài Giang từ trên hành lang chạy tới, kéo lấy Tiểu Tiểu đi, “Cùng ta đi tới đại sảnh.”
Tiểu Tiểu không hiểu gì, bất đắc dĩ bị lôi đi.
Triệu Nhan nhìn nhìn, bước đi theo.
Trong đại sảnh đã có rất nhiều người ngồi. Mà trong phòng có một nam tử thô kệch, lỗ mãng, tay cầm trường kiếm, nghiêm nghị đứng thẳng. Nhưng khiến cho mọi người ngạc nhiên là, xung quanh chân hắn đầy những mảnh vỡ của binh khí.
Thấy Tiểu Tiểu đi vào, nam tử kia khinh thường nói: “Hừ! Bao nhiêu binh khí của chư vị đều gãy dưới kiếm của ta, vậy mà còn không tin đây là Thích thị danh binh? Bây giờ còn gọi một con đàn bà õng ẹo đến để phân biệt? Quả thật đáng chê cười.”
Tiểu Tiểu nghe thấy lời này, liền đoán được sự tình trong đó. Chậc, Thích thị danh binh, nổi tiếng thiên hạ. Danh tiếng đồn ra, khó tránh khỏi có đồ dỏm. Nghĩ lại, Thạch Nhạc Nhi này liều chết lôi kéo mình, hóa ra là dùng để giám định bảo vật a…
“Binh khí trong tay ngươi tuy rằng chém kim đoạn thạch, chém sắt như chém bùn, nhưng danh binh trong thiên hạ tuy nhiều, cũng không thể nói bừa là binh khí Thích thị. Kỳ Hóa hội của Anh Hùng Bảo, há lại có thể dung tha cho ngươi giả mạo.” Mở miệng là Thạch Nhạc Nhi, nàng thản nhiên nói xong, “Vừa đúng lúc, trong thành Thái Bình của ta có một vị giám sư (người giám định bảo vật) về binh khí Thích thị, là thật hay giả, vừa thấy liền biết.” Nàng quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, “Tỷ tỷ, giao cho ngươi.”
Trong lòng Tiểu Tiểu chán nản thờ dài. Nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, thôi xong. Ngồi hai bên, đều là những môn phái có danh tiếng uy tín trên giang hồ. Mà ngồi chính giữa phía trên, không chỉ có các đường chủ, còn có tam công tử Ngụy Dĩnh của Anh Hùng Bảo. Loại thời điểm này, cuối cùng là nên giám định được mới tốt hay không giám định được mới tốt đây? Chậc… Đâm lao phải theo lao…
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, kiên trì đi đến bên cạnh mãnh hán kia, sợ hãi vươn tay, “Đại… Đại hiệp, ngươi cho ta mượn binh khí nhìn qua một chút?”
Mãnh hán kia hừ một tiếng, khinh thường nâng kiếm đưa cho nàng.
Tiểu Tiểu cẩn thận tiếp nhận, ước lượng trọng lượng. Sau đó lại tỉ mỉ giơ kiếm nhìn thêm một lần, trên thân kiếm có khắc một chữ nhỏ: Thích.
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, mở miệng: “Ách… Đây không phải là binh khí Thích thị.”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh ngạc. Mãnh hán kia càng phẫn nộ, đoạt lấy trường kiếm, nói: “Con quỷ nhỏ không có kiến thức! Trở về phòng mà thêu hoa đi!”
Thạch Nhạc Nhi lại nở nụ cười, “Tỷ tỷ, không được vu khống. Tỷ nói đó không phải là binh khí Thích thị, có căn cứ hay không?”
Tiểu Tiểu nhìn ánh mắt như muốn giết người của mãnh hán kia, chân đã nhũn ra, nhưng Thạch Nhạc Nhi đã mở miệng, nàng đành phải cố gắng run rẩy nói: “Ách… Tới năm Huy Tông, Thích thị danh binh tổng cộng có một ngàn ba trăm bảy mươi hai cái. Thích thị từ trước đều trọng đao khinh kiếm, kiếm khí đúc ra, chỉ có năm cái. Trong đó trường kiếm ‘Phong Ngâm’ ẩn trong Nhạc Lam Kiếm phái, song kiếm ‘Bỉ Dực’ do phu thê Khương thị trên giang hồ sở hữu, trọng kiếm ‘Bách Luyện’ rơi trong Thái Hồ, ‘Thương Thần’ đã thành bảo vật của hoàng thất, chỉ còn lại đoản kiếm ‘Phỉ’… Hiện giờ là thành Thái Bình đoạt được…” Tiểu Tiểu nói một hơi xong, “Đại hiệp, kiếm trong tay ngươi, chắc không phải là một trong năm thanh kiếm đó chứ?
Vẻ mặt mãnh hán kia lộ vẻ hoang mang. Hắn nhìn trường kiếm trong tay, mở miệng nói: “Chính ngươi cũng đã nói, từ năm Huy Tông, truyền nhân của Thích thị vẫn còn trên nhân thế, làm sao ngươi biết hắn không đúc thêm kiếm?!”
“Ngài đừng tức giận a…” Tiểu Tiểu cười làm lành, “Thích thị chính xác là có truyền nhân. Mà chữ khắc trên thân kiếm, cũng là đặc quyền riêng của tông chủ… Tuy nhiên, Thích thị này có một tông chủ họ Thích danh Hàm, nghe đồn tính tình hắn cổ quái, từng chiêu cáo thiên hạ, chỉ đúc đao… Đại hiệp chưa từng nghe qua tin tức này sao?”
Sắc mặt mãnh hán kia nhất thời trắng bệch. Hắn nhìn trường kiếm trong tay, đột nhiên bật cười, “Ha ha ha, còn có một khả năng nữa a… kiếm trong tay ta chính là một trong các ‘Cửu Hoàng thần khí’!”
Người trong phòng vì những lời này mà lập tức bắt đầu xôn xao.
Tiểu Tiểu cũng phát hoảng. “Cửu Hoàng thần khí” là chín binh khí đứng hàng cao nhất của Thích thị, cũng có người nói trong chín kiện binh khí đó ẩn chứa thần lực của trời đất. “Người có Cửu Hoàng thần khí, có được thiên hạ” cũng là câu nói mà cả phụ nữ và trẻ em trên giang hồ đều biết. Năm đó, khi Huy Tông còn tại vị, cũng từng phái người đi tìm kiếm “Cửu Hoàng thần khí” này, nhưng cũng chỉ công cốc mà trở về. “Cửu Hoàng thần khí” cuối cùng cũng chỉ là truyền thuyết trên phố, không đủ độ tin tưởng. Nhưng mà, cho đến ngày nay, trên giang hồ, vẫn có những người chấp nhất như thế.
Tiểu Tiểu nhìn thanh kiếm kia, hơi hơi nhíu mày. Sư phụ đã từng dùng khẩu khí thê lương nói: Cửu Hoàng thần khí tuyệt đối không thể một lần nữa tá hiệb trên giang hồ.
Tuy rằng nàng không hiểu được thâm ý trong đó, nhưng lời sư phụ nói, tuyệt đối không bao giờ sai.
Mi tâm (điểm giữa hai lông mày) của tiểu Tiểu căng thẳng, xoay người nhìn Thạch Nhạc Nhi.
Thạch Nhạc Nhi ngước mắt nhìn nàng, có chút không hiểu.
“Thành chủ, xin người cho ta mượn đoản kiếm dùng một chút.” Tiểu Tiểu vươn tay, rút đoản kiếm trong lòng Thạch Nhạc Nhi ra.
Thạch Nhạc Nhi cả kinh, sững sờ tại chố.
Tiểu Tiểu dùng sức, rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm phong chợt lóe, giống như ánh trăng ngày rằm, quang hoa lưu chuyển. Tiểu Tiểu không chút do dự, chém về phía trường kiếm kia của mãnh hán.
(: Ánh sáng rực rỡ chung quanh)
Mãnh hán kia nào biết Tiểu Tiểu sẽ ra nước cờ này, bất ngờ không kịp đề phòng. Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, trường kiếm kia liền im hơi lặng tiếng mà gãy.
Mãnh hán nắm nửa thanh kiếm trong tay, kinh ngạc không thôi.
Ngân quang bỗng nhiên biến mất, Tiểu Tiểu thu kiếm vào vỏ, trong mắt tràn đầy ý cười. Nhưng ý cười này chỉ trong nháy mắt liền biến mất, biểu cảm của Tiểu Tiểu lại trở nên sợ sệt kinh hãi. Nàng mở miệng nói: “Đại hiệp… Ngươi cũng nhìn thấy. Nếu là Cửu Hoàng thần khí chân chính sẽ không dễ dàng bị chặt đứt như vậy…”
Mãnh hán kia tới lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn cầm thanh kiếm gẫy, phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy.
“ Ngươi ——” Ánh mắt của mãnh hán kia dừng lại trên đoản kiếm trong tay nàng, “Đây là yêu khí gì?!”
Vẻ mặt Tiểu Tiểu vô tội, “Thích thị ngũ kiếm ‘Phỉ’ a… Đại hiệp…” Tiểu Tiểu nhìn nửa thanh kiếm trên đất, mở miệng nói, “Kỳ thật, thanh kiếm này của ngài coi như cũng xứng với cái danh thần binh lợi khí, việc gì phải chấp nhất cái danh hào “Thích thị” chứ?
Mãnh hán kia trợn tròn mắt, cả giận nói: “Thúi lắm! Ngươi chém gãy binh khí của ta, ta muốn ngươi đền mạng!”
Lời còn chưa dứt, mãnh hán kia liền ra chiêu tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều dùng hết sức, sát khí tỏa ra bốn phía.
Tiểu Tiểu lập tức tránh đi, thanh kiếm gãy kia nguy hiểm chém qua sát tay áo nàng, người xem kinh hãi. Tiểu Tiểu vừa tránh vừa kêu to: “Cứu mạng a!!! Giết người!!!”
Nhạc Hoài Giang đang định ra tay, Thạch Nhạc Nhi lại vươn tay ngăn cản hắn.
Mãnh hán tấn công mấy chiêu, liền thấy khác thường. Tuy Tiểu Tiểu tránh né rất ngu ngốc, nhưng lần nào kiếm phong của hắn cũng chỉ có thể quẹt qua tay áo nàng. Từ đầu đến cuối, một cọng tóc của nàng cũng chưa bị đứt.
Tiểu Tiểu tránh tới tránh lui, trong lòng liên tục kêu khổ. Không có tình người a! Nàng kêu thê lương như vậy, tại sao không có ai ra giúp chứ! Đây là cái thế đạo gì a! Uổng cho nơi này là Anh Hùng Bảo, chả an toàn chút nào!
Nàng đang trốn tránh, lại không ngờ vạt váy quá dài, chân không tiện di chuyển, lảo đảo một cái, sắp ngã xuống đến nơi.
Đột nhiên, một cỗ kình phong chợt tới. Ngay sau đó, nàng được một người ôm vào trong lòng.
Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn người đến, đúng là tam công tử Ngụy Dĩnh của Anh Hùng Bảo.
Tay trái hắn ôm lấy Tả Tiểu Tiểu, tay phải tung chưởng, đánh rơi trường kiếm trong tay mãnh hán.
“Ở trong Anh Hùng Bảo của ta lấy đồ giả gây chuyện, còn dám động thủ đánh người, lá gan lớn quá đấy.” Ngụy Dĩnh mở miệng, “Người đâu, đuổi hắn ra ngoài!”
Phương đường chủ lập tức đứng dậy, “Tam thiếu gia, người này mạo phạm Anh Hùng Bảo, không thể buông tha dễ dàng như thế…”
“Ta nói đuổi hắn ra ngoài.” Ngụy Dĩnh lặp lại một lần nữa, ngữ điệu lạnh như băng.
Phương đường chủ không dám nói thêm điều gì, sai đám đệ tự làm theo.
Ngụy Dĩnh buông tay, nhìn Tiểu Tiểu, cười nói, “Không ngờ, ngươi ngoại trừ biết xướng khúc, còn có khả năng đánh giá binh khí.”
Tiểu Tiểu cười gượng gật đầu.
“Văn Hi ca ca!” Thạch Nhạc Nhi đột nhiên hô lên, “Trước mặt ta huynh ôm cô nương khác?!”
Mọi người trong sảnh đều kinh hãi. Tiểu Tiểu thì đông đá ngay tại chỗ, nửa ngày cũng không có cách nào nhúc nhích.
Thạch Nhạc Nhi chạy nhanh lại, tách Tiểu Tiểu và Ngụy Dĩnh ra, rưng rưng dậm chân, hô: “Ngươi có còn là vị hôn phu của ta nữa hay không a?! Ngụy Văn Hi, đời này kiếp này của ta, không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
(Diễn hơi quá bé Thạch ạ!)
Kêu xong, nàng khóc, tông cửa chạy đi. Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân lập tức đuổi theo.
Ngụy Dĩnh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới.
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, biết rõ là không ổn. Nàng vừa mới nhấc đầu, liền nhìn thấy tỳ nữ Triệu Nhan kia, ánh mắt vẫn giống như cũ, sắc như đao, mà ánh nhìn lạnh lẽo kia, so với “Phỉ” trong tay Tiểu Tiểu chỉ có hơn chứ không có kém.
Tiểu Tiểu lập tức thối lui ra xa khỏi Ngụy Dĩnh, run giọng mở miệng, “Ân cứu mạng của tam công tử, Tiểu Tiểu vô cùng khắc ghi! Xin phép đi trước!”
Nàng nói xong, chạy như bay ra khỏi đại sảnh.
Nàng không thèm để ý đến trang sức đè nặng trên đầu, cũng như vạt váy ngăn trở bước chân, chạy tới khách phòng, đã thấy Thạch Nhạc Nhi đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn nàng.
Tiểu Tiểu ngẩn người, lập tức đưa tay hai tay dâng kiếm, dè dặt cẩn trọng nói: “Thành… Thành chủ… Kiếm của ngài…”
Thạch Nhạc Nhi chắp hai tay sau lưng cười vô cùng ngây thơ. Nàng thong thả đi vài bước, mở miệng nói, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ… Dường như ta đã coi thường ngươi rồi.”
Tiểu Tiểu cười cứng ngắc, nói không nên lời.